Mọi người lên phi xa, Lôi Băng Vân vẫn lạnh lùng như trước, không nói câu nào, Phùng Liên Liên thì khẽ mỉm cười, tỏ ra ung dung bình thản.
Thành Lam ra lệnh một tiếng, lập tức phi xa khởi động, mười hai con Long mã bốn cánh ngẩng đầu hí vang như tiếng long ngâm. Sau đó chúng tung thân vọt lên, chân đạp lên mây bay lượn giữa không trung nhanh như chớp, tiếng gào như sấm nổ ngang trời. Hông phi xa phát ra sắc đỏ, mặt trời trên nóc phát ra năng lượng mênh mông, trong khoảng thời gian ngắn chấn động xung quanh. Long mã phi nhanh như điện về phía trước, khí thế như lôi đình, không ai ngăn nổi.
Mọi người ngồi trong phi xa, trong này có không gian phụ thuộc rộng chừng trăm trượng, trong đó có đan phòng, lò rèn, phòng trữ vật, thí luyện tràng, còn có phòng ngủ, có thể nói chính là một động phủ biết bay.
Thành Lam đắc ý vô cùng, y có được phi xa này cũng không dễ, hiện tại rốt cục đã có thể mang ra thể hiện trước mặt mọi người.
Dư Tắc Thành và cốt Luân Tề Văn chỉ mỉm cười, bắt đầu buông lời ca tụng, kẻ tung người hứng, thổi phồng phi xa này lên đến tận mây xanh, quả thật là phi xa tốt nhất.
Ban đầu Thành Lam cao hứng không thôi, sau dần dần hiểu ra ý châm chọc của mọi người, lập tức xấu hổ tới nỗi vẻ mặt đỏ bừng, miệng xin tha không ngớt. Ba người cùng cười, không khỏi nhớ tới chuyện năm xưa cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Phi xa bay nhanh, chớp mắt đã vượt qua Minh châu, tiến vào Nguyên châu. Trên địa vực Nguyên châu mọi người khai hoang động thổ, trồng trọt cày cấy, xây dựng nhà cửa, Dư Tắc Thành thấy vậy vui sướng vô cùng.
Trong ba năm qua, Dư Tắc Thành tốn hao biết bao tâm huyết vào đại lục Nguyên châu này, hắn tiêu diệt sạch sẽ những môn phái tu tiên tác quái làm bậy ở Nguyên châu, đám yêu ma tà tu hùng mạnh bị hắn thanh trừ triệt để. Sau đó Dư Tắc Thành khai khẩn đất hoang, san núi đào kênh, trị thủy làm đường, dạy dân chúng làm ruộng nuôi tằm. Sau thời gian nỗ lực, dần dần cuộc sống dân chúng Nguyên châu trở nên cải thiện rất nhiều.
Nỗ lực vất vả của mình đã không uổng phí, tuy rằng không thể hoàn toàn thay đổi số phận mọi người, nhưng có một số người nhờ vậy mà hưởng lợi, mình cũng không tới nỗi phí công vô ích.
Hành động của Dư Tắc Thành khiến cho rất nhiều người nghĩ rằng Hiên Viên kiếm phái muốn khống chế Nguyên châu. Nhưng sau khi làm xong chuyện, Hiên Viên kiếm phái không hề phái một đệ tử nào tiến vào Nguyên châu, ra ngoài dự liệu của các môn phái khác.
Phi xa rất nhanh bay tới Nam Hải, ba người nhìn nhau cười. Năm xưa bọn họ đại chiến hết một năm ở nơi này, mới lập nên cơ sở như hiện tại. Giờ ngang qua chốn cũ, vô số kỷ niệm xưa không khỏi xuất hiện trong đầu.
Mọi người tiếp tục vượt qua Nam Hải, qua Mân giang, sắp sửa qua thành Thạch Môn, bay chếch qua sơn mạch Hoành Viễn, sa mạc Sa Cáp Lạp, lúc ấy sẽ tới tới Bắc Hải. Chỉ cần vượt qua Bắc Hải là tới địa vực Cổn Châu.
Long Mã Thanh Vân Xa bay nhanh như chớp, giống như một đạo hồng quang lướt ngang trời, oai phong vô kể.
Phi xa này bay trên độ cao sáu ngàn trượng, nơi này chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có thể phi hành. Tất cả tu sĩ phi hành ở độ cao bốn ngàn trượng trở xuống đều ngẩng đầu lên nhìn với vẻ vô cùng hâm mộ, bọn họ đoán thử xem rốt cục phi xa này là của thần thánh phương nào.
Lúc đi ngang qua thành Thạch Môn, đột nhiên giữa không trung xuất hiện một phi xa từ trong biển mây bay ra. Phi xa này toàn thân màu vàng tía, có nhiều tầng lân giáp bao trùm, dài chừng ba mươi trượng, rộng mười trượng, đầu đuôi nhọn hoắt, ở giữa phình to, giống như rắn và rùa hợp thể. Phi xa này vừa xuất hiện, bắt đầu đua tốc độ với Long Mã Thanh Vân Xa của Thành Lam, hai phi xa thi tài trên độ cao sáu ngàn trượng.
Vòng qua dãy núi Hoành Viễn, vượt qua sa mạc Sa Cáp Lạp, Bắc Hải đã dần dần hiện ra trước mặt. Tới đây, hai phi xa đã đua với nhau qua quãng đường một vạn năm ngàn dặm, chiếc nào cũng bay như điên cuồng.
Lúc gần tới Bắc Hải, phi xa đối phương rốt cục bởi vì không đủ linh lực, bị bỏ lại rất xa phía sau, không còn thấy bóng dáng.
Thành Lam thấy vậy cười toe toét vì đã toàn thắng. Bọn Dư Tắc Thành không thèm quan tâm tới y, chuyện tranh đua như vậy chẳng khác gì trẻ nít, cần gì phải làm như vậy?
Rốt cục Bắc Hải xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đột nhiên cốt Luân Tề Văn lên tiếng nói:
- Có thể dừng bên kia Bắc Hải một chút hay không? Lần trước ta nhận nhiệm vụ, có quen biết Bát Thư Chân Nhân của Thần Uy tông, y nói cho ta biết trong Bắc Hải này có một loại kỳ ngư có tên là Tam Đầu ngư. Tam Đầu ngư này sống tới hai trăm năm, trong đầu nó sinh ra một chất dầu, khi nó có tuổi từ trăm năm trở lên, bề ngoài nó sẽ trở nên càng ngày càng nhỏ, chính là cực phẩm nhân gian.
- Bên bờ Bắc Hải này có một tông môn tên là Tứ Cực tông, là môn phái cực nhỏ, không được liệt vào hàng ngũ hạ môn. Bất quá phái này lại có sở trường chế biến Tam Đầu ngư đệ nhất. Những tu sĩ qua lại Kinh châu đều ghé phường thị của bọn họ, thưởng thức món ngon cực phẩm nhân gian này.
- Mọi người chạy đã nửa ngày, ghé đó ăn thử một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Y vừa đưa ra đề nghị này lập tức được mọi người nhất trí khen hay. Dù sao thời gian vẫn còn dài, nếm thử món ngon cực phẩm trong thiên hạ cũng không chậm trễ là bao.
Phi xa chậm rãi hạ xuống, cốt Luân Tề Văn lại nói:
- Tiêu ký của phường thị kia hết sức rõ ràng, trên một vách núi bên bờ Bắc Hải có một dấu chữ thập rất lớn...
Thành Lam chỉ một vách đá xa xa hỏi:
- Xem ra chính là nơi đó, chúng ta bay qua đi.
Lập tức phi xa bay về phía vách đá ấy. Núi này nằm sát bờ Bắc Hải, rộng chừng mười dặm, thật ra là do con người tạo thành, bên kia vách núi được ảo trận ngăn cản, tránh cho phàm nhân đi lạc vào.
Trên vách núi có năm chỗ dành cho phi xa đáp xuống, hình thành một hình chữ thập, trên cao trăm dặm đã có thể nhìn thấy.
Vừa gần tới vách đá, từ xa chợt có một đạo kiếm quang xuất hiện, một tu sĩ ngự kiếm bay lên, cung kính hướng dẫn Thành Lam điều khiển phi xa đáp xuống.
Phi xa chậm rãi đáp xuống, chợt ở xa xa trên không, phi xa khi nãy đua với Thành Lam vừa tới. Nó thấy Thành Lam điều khiến phi xa đáp xuống nơi này, cũng bay tới phía sau, chuẩn bị đáp xuống.
Phi xa Thành Lam hạ xuống, mọi người nhất nhất ra ngoài. Thành Lam thu phi xa đi, tên tu sĩ hướng dẫn đã rảo bước chạy tới. Tên này chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ cảnh giới Tiên Thiên, thi lễ nói:
- Hoan nghênh các vị tiền bối tới Tứ Cực tông ta. Các vị trông có vẻ lạ, phải chăng tới đây là lần đầu tiên?
Cốt Luân Tề Văn nói:
- Nghe nói Tam Đầu ngư của các ngươi nơi này vang danh thiên hạ, cho nên chúng ta ghé qua nếm thử.
Tu sĩ kia lại nói:
- Các vị tiền bối, các ngài tới vừa đúng lúc, sáng nay chúng ta vừa bắt được trăm con Tam Đầu ngư, vừa khéo dùng nấu ngư yến cho các vị. Món ngon nơi đây của chúng ta nổi tiếng thiên hạ, thậm chí cả tiền bối Chân Nhất Thần Quân cũng tới đây thưởng thức. Mời, xin mời các vị tới Xuân Phương lâu.
- Năm vị quý khách tới, mau mau nghênh đón!
Phi xa theo sau cũng chậm rãi hạ xuống, kẻ điều khiển phi xa này là một tên Kim Đan Chân Nhân. Sau khi xuống, y chăm chú quan sát bọn Thành Lam tiến vào Xuân Phương lâu.
Tên đệ tử Tứ Cực tông hướng dẫn kia thấy vậy chạy tới nói:
- A, La Chân Nhân đã tới, mời vào, xin hỏi ngài có tới Tử Hoàng viên dùng cơm chăng?
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comNgười nọ lắc đầu, sắc mặt y hết sức lạnh lùng:
- Đi gọi chưởng môn Tứ Cực tông các ngươi tới đây, ta có việc dặn dò!
Sau đó y nhìn theo bóng bọn Thành Lam, lấy ra một lá phi phù, thấp giọng nói: "Ngô trưởng lão, tiểu diệt phát hiện Long Mã Thanh Vân Xa của Ngô sư đệ, tên nọ hẳn là Hiên Viên kiếm phái Thành Lam. Năm xưa y cũng tham gia cuộc chiến phá Tinh Hải, khi đó chúng ta liệt y vào kẻ đáng nghi thứ mười một. Hiện tại đã phát hiện phi xa trong tay y, có thể xác định là do y làm.
Hiện tại bọn chúng đang ở Tứ Cực tông, xin ngài mau chạy tới đây. Bọn chúng có tổng cộng năm tên, có thể xác định hai tên trong đó là Kim Đan Chân Nhân, tiểu diệt sẽ cầm chân bọn chúng, xin hãy mau tới!"
Dị tượng Kim Đan của Dư Tắc Thành dung hợp cùng thiên địa xung quanh, dị tượng Kim Đan của cốt Luân Tề Văn nằm trên pháp bào, nếu không nhìn kỹ rất khó thấy được. Còn Phùng Liên Liên lại không thể phát hiện ra dị tượng Kim Đan.
Tên Kim Đan Chân Nhân kia cũng không dám sử dụng bất cứ pháp thuật nào quan sát, chỉ dám quan sát bằng mắt thường, thậm chí còn không dám nhìn quá chăm chú, sợ bị bọn Dư Tắc Thành phát hiện ra điểm khác thường, cho nên chỉ nhìn ra được hai Kim Đan Chân Nhân.
Sau khi y phát ra phi phù, bèn đi vào một tửu lâu đối diện Xuân Phương lâu, âm thầm giám thị bọn Dư Tắc Thành. Đồng thời chờ đợi Tông chủ Tứ Cực tông tới, truyền đạt mệnh lệnh kéo dài thời gian ăn uống của bọn Dư Tắc Thành để cầm chân.
Bọn Dư Tắc Thành tiến vào Xuân Phương lâu, nơi này to lớn rộng rãi, cả lầu được xây bằng một loại gỗ màu đỏ rực, kiến trúc nhiều tầng, cao vài chục trượng, có tất cả ba tầng, điêu khắc tinh xảo công phu. Mọi người lên đại sảnh ở tầng ba, từ đây nhìn ra xa, quang cảnh Bắc Hải lọt trong tầm mắt, sóng biển quay cuồng, biển xanh mênh mông vô hạn.
Lúc này có thị nữ tới phục vụ bọn Dư Tắc Thành. Bàn ăn được bày ra, chỉ chờ nấu xong ngưu yến là có thể bắt đầu thưởng thức Tam Đầu ngư cực phẩm kia.