Thủy Nhuận Chân Quân vừa nói xong, lập tức ánh mắt hai nàng Cô Lam, Thính Bạch nhìn Dư Tắc Thành lại có biến hóa, kinh ngạc không thôi.
Thấy ánh mắt này, Dư Tắc Thành bèn nuốt lời giải thích vào không nói nữa. Muốn đồn đãi thế nào thì cứ việc, mình cũng không cần giải thích cho mệt.
Dư Tắc Thành quay đầu lại hỏi Phá Bại Chân Quân:
- Đại ca, Xích Hải Thần Quân của Huyết Hà phái còn đuổi giết Đại ca nữa không?
Phá Bại Chân Quân lắc đầu đáp:
- Với tu vi của ta hiện tại, lão sao dám đuổi giết ta nữa. Đệ tử Huyết Hà phái chúng ta càng bị chèn ép, tu vi lại càng tăng nhanh. Nếu lão đuổi giết ta thêm vài năm nữa, rất có khả năng bức ta trở thành Chân Nhất Thần Quân. Đến lúc đó chưa chắc hươu chết về tay ai, cho nên lão không còn đuổi giết ta nữa.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Vậy thì tốt quá, đệ vẫn lo lắng chuyện này. Đúng rồi, Đại ca cảm ngộ pháp tắc Thiên Đạo thế nào rồi?
Phá Bại Chân Quân lắc đầu:
- Hiện tại ta ngộ ra bảy loại lực Thiên Đạo hệ Huyết, nhưng vẫn chưa chạm được tới pháp tắc Thiên Đạo chút nào. Thuộc tính của lực Thiên Đạo chỉ có một, chúng ta có thể ngộ ra, hóa thành lực lượng, nhưng muốn phản bổn hoàn nguyên, mượn đó để lãnh ngộ pháp tắc Thiên Đạo, thật sự quá khó khăn.
Thủy Nhuận Chân Quân bên cạnh nói:
- Ai bảo huynh đòi ngộ ra lực ba ngàn Đại Đạo, tự nhiên ba ngàn Đại Đạo phải gian nan hơn nhiều so với Nhất Nguyên Tiểu Đạo.
Phá Bại Chân Quân cười nói:
- Lớp người tu tiên chúng ta khổ tu ngàn năm, mất nhiều công phu như vậy, nếu không ngộ ra được lực ba ngàn Đại Đạo, cho dù trở thành Chân Nhất Thần Quân cũng chỉ thuộc loại lục lục thường tài. Cho nên nếu không lãnh ngộ ra lực ba ngàn Đại Đạo, ta tuyệt không trở thành Chân Nhất Thần Quân.
Cô Lam Chân Quân bên cạnh nói:
- Phá Bại sư huynh. Khô Vinh tổ sư của chúng ta từng dặn lại, thật ra lực ba ngàn Đại Đạo và lực Nhất Nguyên Tiểu Đạo đều là pháp tắc Thiên Đạo, không phân mạnh yếu lớn nhỏ. Quan trọng là phải xem huynh hiểu được pháp tắc Thiên Đạo tới mức độ nào.
Phá Bại Chân Quân gật gật đầu:
- Tuy nói như vậy, nhưng đã phân chia ra Đại Đạo và Tiểu Đạo, ắt cũng có nguyên do trong đó.
- Dù thế nào đi nữa, nếu không lãnh ngộ lực ba ngàn Đại Đạo, ta quyết không trở thành Chân Nhất Thần Quân!
Lời y kiên quyết, chứa đầy ngạo khí nhưng ngạo khí này là thể hiện tự tin của y, là do ý chí y ngưng kết mà thành, khiến cho người ta khâm phục. Ba vị Nguyên Anh Chân Quân kia không khỏi gật gật đầu, bọn họ hiểu được hành động này của Phá Bại Chân Quân. Tuy rằng Thủy Nhuận Chân Quân không nói ra, nhưng Dư Tắc Thành có thể thấy được trong lòng y cũng có ý nghĩ này.
Dư Tắc Thành gật đầu, trong lòng cũng vô cùng khâm phục, bèn nói:
- Đa tạ Đại ca thay đệ tìm tới nhiều cao nhân trợ quyền như vậy. Thủy Vân tông kia vốn là nơi xuất thân của đệ ngày trước, Tông chủ Bạch Đại ca năm xưa đã cho đệ một cơ hội, cho nên đệ mới có được ngày hôm nay. Cho nên chuyện trợ quyền cho y đệ vì nghĩa nan từ.
Phá Bại Chân Quân nói:
- Khách sáo gì chứ, đệ trợ quyền cho y vì nghĩa nan từ, ta trợ quyền cho đệ cũng vì nghĩa nan từ, ba người bọn họ trợ quyền cho ta cũng là vì nghĩa nan từ.
- Đây toàn là hảo hữu của ta, lúc ta và Thủy Nhuận quen biết nhau, khi ấy cả hai ta còn là tu sĩ Trúc Cơ đã bao nhiêu năm qua. Thôi được rồi, đệ cứ yên tâm, tới lúc đó còn ba vị Nguyên Anh Chân Quân nữa, chúng ta tổng cộng bảy người, đều tới đây giúp đệ trấn trường.
Đột nhiên một đạo kiếm ánh truyền thư bay tới, Thủy Nhuận Chân Quân đón lấy, sau khi xem xong bèn nói:
- Tìm được Cửu Tiêu rồi, quả nhiên lời đồn là thật, Cốc Sơn Chân Quân không vây khốn được y, bảo chúng ta mau mau tới đó.
Phá Bại Chân Quân bèn nói:
- Được rồi, chúng ta lập tức tới đó.
Sau đó y quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Đệ đệ, chúng ta đi trước một bước, đến khi nào cần xuất hiện, đệ hãy bóp vỡ ngọc phù này, chúng ta sẽ xuất hiện ngay tức khắc.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đệ đã hiểu. Đại ca có việc cứ đi trước đi thôi.
Phá Bại Chân Quân gật gật đầu, cáo từ rời đi, ba vị Nguyên Anh Chân Quân kia cũng khẽ gật đầu coi như cáo biệt. Lập tức bốn vị Nguyên Anh Chân Quân hóa thành hào quang độn ra xa, bay thẳng về hướng Thương Khung hải.
Dư Tắc Thành mời bọn họ tới trợ quyền, nếu như hiện tại có nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy tới tham gia, đại lễ thăng môn của Thủy Vân tông lần này nhất định sẽ diễn ra vô cùng thuận lợi, không hề có chút nguy cơ, nhưng lại không thể thể hiện được tác dụng của chuyện Dư Tắc Thành làm. Tuy rằng Thủy Vân tông sẽ cảm kích, nhưng rất nhiều nhân sĩ Thủy Vân tông sẽ cho rằng dù không có bọn họ tới cũng không có chuyện gì. Cuối cùng là Dư Tắc Thành ra sức không công, không có chút ý nghĩa gì.
Chỉ có tới thời khắc nguy hiểm, sinh tử tồn vong, đám viện quân Phá Bại Chân Quân xuất hiện, lật ngược tình thế, khi đó Thủy Vân tông từ trên xuống dưới mới sinh lòng cảm kích, mới cho rằng Bạch chưởng môn quả thật là cường giả, mới có thể mời được viện quân hùng hậu như vậy.
Đôi khi chuyện đời là như vậy, làm người ta khó lòng chịu được. Tới sớm không bằng tới đúng lúc, vất vả không bằng kịp thời.
Dư Tắc Thành nhìn theo bốn người Phá Bại Chân Quân rời khỏi, lòng thầm tiếc nuối thời gian gặp gỡ quá ngắn, có những chuyện hắn không thể nói ra. Tinh hoa Huyết Ma Kinh kia đã hợp nhất cùng Huyết Cương quyết của mình, hiện tại giữ lại cũng bằng vô dụng, không bằng trả lại cho Phá Bại Chân Quân. Nhưng lúc nãy còn có ba người kia ở đây, biết người biết mặt làm sao biết lòng, cho nên Dư Tắc Thành không nói.
Ngoài ra Dư Tắc Thành cũng muốn thỉnh giáo Phá Bại Chân Quân một chút về chuyện mình lựa chọn lực Thiên Đạo hệ Huyết, nhưng vội vội vàng vàng như vậy, đành để sau hãy nói.
Dư Tắc Thành tiếp tục ngự kiếm bay thẳng tới chỗ sơn môn Thủy Vân tông.
Dưới chân Dư Tắc Thành hiện tại là núi rừng trùng trùng điệp điệp, cây cối rậm rạp xen kẽ với nhau, giống như một bức tranh thủy mặc vô cùng mỹ lệ. Đây là Thập Vạn Đại Sơn, dãy núi lớn nhất ở Cổn Châu.
Từng dãy núi uốn lượn quanh co, trong núi, ngoài cũng núi. Có ngọn hùng vĩ, có ngọn anh tuấn, có ngọn hùng hậu, có ngọn toát ra khí thế kinh người dưới ánh mặt trời, có ngọn chìm trong sương mù mờ mờ ảo ảo.
Ngọn núi này giống như một thanh kiếm sắc chọc trời, ngọn núi kia giống như trụ đá chống trời. Ngọn núi khác giống như một vị lão nhân trang nghiêm đứng lặng giữa trời cao nhìn xuống dưới. Ngọn núi khác nữa lại giống như một thiếu nữ thẹn thùng dùng mây trắng làm tấm khăn che mặt, che đi dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của mình.
Nhìn sang bên kia, núi chập chùng uốn lượn kéo dài liên miên không dứt, giống như một con rồng dài bay về phía chân trời. Nhìn sang bên nọ, núi non trùng điệp, giống như hải đảo mọc lên chơm chớm giữa biển.
Các ngọn núi có đủ các màu sắc, có xanh lam, có xanh da trời, có nâu xám, có núi trọc không tấc cỏ, có ngọn xanh um tươi tốt, có ngọn tùng mọc khắp nơi, có ngọn hoa hồng trải rộng.
Dư Tắc Thành không khỏi thầm khen ngợi trong lòng, cảnh sắc của Thập Vạn Đại Sơn xinh đẹp tuyệt luân.
Trong đám núi này có một con sông lớn chảy ra, vắt ngang cả Thập Vạn Đại Sơn, chính là sông Thiên Lan. Năm xưa Dư Tắc Thành đã từng thấy nó khi đứng ở huyện thành Sơn Trúc, nhưng chỉ là nhìn thấy từ xa, hôm nay rốt cục mới bay tới trên nó, nhìn không sót một thứ gì.
Sông Thiên Lan giống như một con ngựa sút dây cương, điên cuồng chạy lồng lên giữa Thập Vạn Đại Sơn. Tiếng nước sông chảy rầm rập, mênh mông mạnh mẽ.
Nhìn từ trên không chỉ thấy một sợi chỉ màu trắng từ xa lao tới, càng ngày càng nhanh mạnh, mênh mông cuồn cuộn, sóng văng tung tóe trắng xóa. Thật sự là nhìn xa như dài lụa vắt qua, thanh âm như từ ngàn xưa vọng lại. Tới gần hùng vĩ như núi lớn, chấn động tựa lôi đình.
Sông Thiên Lan này quả thật to lớn, sau khi xông ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, nó tiếp tục chảy về phía Thương Khung hải. Nơi ấy là bình nguyên bằng phẳng, không còn bị núi non ngăn trở, liếc mắt nhìn qua, mặt sông phải rộng chừng hai trăm dặm.
Theo sông Thiên Lan chảy vào Thương Khung hải, sơn môn Thủy Vân tông nằm ngay cửa biển mà sông Thiên Lan đổ vào. Một bên là biển cả mênh mông, một bên là sông Thiên Lan cuồn cuộn, hai luồng nước gặp nhau làm bắn tung lên hơi nước mịt mờ.
Tại nơi này có một phù đảo rộng chừng trăm dặm, đứng giữa hai dòng nước ấy, chính là sơn môn của Thủy Vân tông.
Thật ra sơn môn của Thủy Vân tông có tới hai nơi, một nơi là động phủ trên phù đảo này, một nơi là Thủy Vân Gian nằm trong làn hơi nước mờ mịt bên trên, đó mới là sơn môn chân chính của Thủy Vân tông.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới đây, từ rất xa đã nhìn thấy phù đảo kia, bèn giơ tay lên vạch một cái, lập tức tiêu ký kiếm Hiên Viên xuất hiện giữa không trung, sau đó truyền âm:
- Ta là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, tới bái kiến Bạch Hà Tích Bạch Đại ca.
Thanh âm của hắn rung chuyển thiên địa, truyền đi rất xa, đệ tử Thủy Vân tông trên phù đảo cũng có thể nghe được.
Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, chỉ một lúc sau, chợt nghe ba tiếng chuông rất lớn vang lên, trong trẻo vô cùng, đánh sâu vào trong thần hồn, khiến cho người ta tưởng rằng tiếng chuông vang lên trong lòng mình.
Theo tiếng chuông nghênh đón tân khách này, có đủ loại nhã nhạc, hồ cầm, sáo, trống... vang lên, hội hợp cùng nhau tạo thành một khúc thiên âm uyển chuyển du dương. Tuy rằng có nét êm tai dễ nghe, nhưng không làm mất đi vẻ oai nghiêm trang trọng, vang vọng cả một vùng.
Nước sông Thiên Lan chảy cuồn cuộn, giữa làn hơi nước mịt mờ đột ngột hiện ra một vân kiều nối liền từ trong ra ngoài, kéo dài trăm dặm, lập tức vọt tới dưới chân Dư Tắc Thành.
Vân kiều này mây mù cuồn cuộn, hóa hư thành thật, lại thêm tiên nhạc phối hợp tạo nên nghi thức nghênh đón hết sức trang nghiêm.
Trên vân kiều có hai hàng đệ tử tiến lên đứng hai bên, một bên đồng nam, một bên đồng nữ, mỗi hàng tám mươi mốt người, sắp xếp theo tu vi từ cao đến thấp. Bọn họ ai nấy mặc pháp bào ngũ sắc, rực rỡ vô cùng, đồng thanh quát lớn:
- Cung nghênh quý khách.
Thanh âm âm bọn họ trong trẻo kéo dài, vang lên không dứt bên tai. Dư Tắc Thành bật cười ha ha, bước lên vân kiều, động tác ung dung, đi từng bước một vượt qua vân kiều.
Trên vân kiều, có một đoàn người hiện thân từ đầu kia, tiến tới nghênh đón Dư Tắc Thành.
Tấu tiên nhạc, mở vân kiều, đồng tử xếp hàng tiếp khách, quy mô như vậy quả thật hoành tráng, nồng nhiệt đón mừng Dư Tắc Thành.
Dần đầu đoàn người ra nghênh đón là một trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, râu ba chòm vừa mọc, gương mặt thanh tú, miệng nở nụ cười vô cùng thân thiết, hai mắt sáng rực như sao, chính là Bạch Hà Tích.
Dư Tắc Thành gặp lại y, cả hai vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy nhau. Cảm tình không vì thời gian làm cho phai nhạt, ngược lại càng ngày càng thêm nồng đậm.
Hai người gặp nhau vui sướng vô cùng, không ai ngờ rằng đối phương có ngày hôm nay. Sau lần gặp nhau trong phường thị của Đại Hội Thăng Tiên, cách biệt đã hơn sáu mươi năm không gặp.
Phía sau Bạch Hà Tích là một mỹ phụ mặt như tranh vẽ, dáng vóc yểu điệu. Thân khoác bạch vân bào, trong mặc Ngân Ti Lượng Sam bó sát, thấp thoáng nổi bật những đường cong quyến rũ mê hồn.
Đây chính là Liễu Toàn Cơ, đồ đệ của Thạch Đại phu. Dư Tắc Thành bèn ôm quyền thi lễ:
- Bái kiến Liễu sư tỷ.
Bạch Hà Tích cười nói:
- Không còn là sư tỷ nữa, hiện tại nàng là sư tẩu của đệ, là mẫu thân của con ta.
Dư Tắc Thành cũng bật cười lớn, đổi lại gọi:
- Bái kiến sư tẩu.
Liễu Toàn Cơ đáp lễ:
- Sư đệ, mời vào, mời vào. Năm xưa nếu không có đệ trợ giúp chúng ta ở Hoa Đô, lúc ấy chắc chắn Thủy Vân tông đại họa lâm đầu, chúng ta nhất định không hưng thịnh được như ngày nay. Mau mời vào!
Phía sau bọn họ là Thạch Đại phu. Vân Tử Trang, Dư Tắc Thành nhất nhất chào hỏi, tình cảm nhiều năm không gặp chợt bùng phát.
Tùng Tuyền Chân Nhân, Vân Phàm Chân Nhân hiện tại đã trở thành Nguyên Anh Chân Quân, tự nhiên sẽ không ra nghênh đón Dư Tắc Thành. Mọi người bước trên vân kiều, quay vào sơn môn chỉ trong thoáng chốc, tiến vào trong Thủy Vân Gian, sơn môn động phủ chân chính của Thủy Vân tông.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comThủy Vân Gian là một không gian thứ nguyên có núi có sông, rộng chừng ba trăm dặm. Nhìn quanh bốn phía có thể thấy khắp nơi toàn là mây trắng lững lờ trôi, hơi giống như thế giới Bàn Cổ của mình.
Nơi này linh khí tràn trề sung túc, nhìn quanh bốn phía chỉ thấy sương mù khi đậm khi nhạt lượn lờ. Sương mù này giống như sinh vật, lúc thì như thác nước đổ ập xuống, lúc như nước sông cuồn cuộn chảy, lúc lại như trăm vạn binh sĩ bày binh bố trận, uy vũ hùng tráng.
ở trung tâm động phủ là một dãy đình đài lầu các rất lớn, kiến trúc bày bố theo pháp trận. Cả kiến trúc có thể nói là một đại trận, hơi nước mịt mờ là phát ra từ đại trận này.
Vân kiều dẫn thẳng tới trung tâm đại trận, sau đó chấm dứt trước một đại điện lớn nhất. Mọi người cùng xuống vân kiều, bắt đầu nhiệt tình tiếp đãi Dư Tắc Thành.
Những người khác không thấy ai tới trợ quyền, Dư Tắc Thành là Kim Đan Chân Nhân đầu tiên tới đây. Chuyện Thủy Vân tông tổ chức đại lễ thăng môn này bị các môn phái khác dòm ngó chằm chằm, các vị Chân Nhân của Thủy Vân tông đi khắp nơi mời hảo hữu tới trợ quyền, nhưng hiệu quả rất kém. Kẻ hưởng ứng có vô số, nhưng chỉ hứa ngoài miệng, kẻ tới đây lại không có mấy ai.
Bởi vì rất nhiều bằng hữu của họ, ngoại trừ giao hảo với Thủy Vân tông ra còn giao hảo với bốn phái còn lại của liên minh Tây Lĩnh. Thủy Vân tông trở thành trung môn rồi, bốn phái còn lại không có cách nào đối mặt với chuyện này, cần phải phân chia lại quyền lợi và địa vị trong liên minh... Tóm lại là xảy ra nhiều chuyện vô cùng phức tạp.
Vốn trước kia ai cũng như ai, hiện tại minh hữu đại biến, thực lực trở nên siêu quần, đè ép mình, thậm chí đè ép cả liên minh. Lập tức Yên môn, Vân Tụ phái, Nguyên Châu phái, Tử Ngọc môn lạnh lùng nhìn chuyện này, thậm chí bọn họ là những kẻ hy vọng đại lễ thăng môn lần này của Thủy Vân tông không thành công nhiều nhất.
Dư Tắc Thành nghỉ ngơi một lúc, tửu yến nhanh chóng được bày ra. Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Dư Tắc Thành được đề cử ngồi ở chủ vị, sau đó mọi người ngồi xuống bắt đầu uống rượu.
Ai nấy nâng ly vui vẻ, hàn huyên tâm sự nhắc lại những kỷ niệm xưa, làm cảm tình thêm sâu đậm.
Tùng Tuyền Chân Quân, Vân Phàm Chân Quân cũng cố ý tới tẩy trần cho Dư Tắc Thành, hoan nghênh Dư Tắc Thành tới trợ quyền.
Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng khách sáo, cả khách lẫn chủ vô cùng vui vẻ.
Giữa tiệc rượu. Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra một vấn đề. Mọi người ở Thủy Vân tông tuy rằng tươi cười vui vẻ, nhưng đối với đại lễ thăng môn sắp sửa diễn ra, Thạch Đại phu và Vân Tử Trang đều thầm lo lắng trong lòng, chỉ có Bạch Hà Tích tỏ ra hết sức ung dung bình thản, không hề lo lắng.
Nếu là những người khác thấy vậy sẽ cho rằng Bạch Hà Tích chỉ cố làm ra vẻ mà thôi, nhưng Dư Tắc Thành lại linh cảm rằng Bạch Hà Tích trấn tĩnh như vậy, dường như là vì trên người y còn quân bài tẩy nào đó chưa lật, cho nên không thèm để ý tới nguy cơ của đại lễ thăng môn sắp tới.
Nhớ lại suy đoán của mình khi trước, Dư Tắc Thành không khỏi rúng động trong lòng. Hắn quyết định thử xem, bèn âm thầm đánh ra một đạo Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, bất quá không phụ thể Bạch Hà Tích, mà là phụ thể Liễu Toàn Cơ.
Theo Dư Tắc Thành thấy, Liễu Toàn Cơ chắc chắn không có khả năng trở thành Kim Đan Chân Nhân, nhưng nàng vẫn trở thành Kim Đan Chân Nhân, chuyện này ắt nhờ linh dược phụ trợ mà ra.
Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật vừa đánh ra, không ngờ thành công dễ dàng, lại càng thêm chứng thực phán đoán của Dư Tắc Thành. Kim Đan Chân Nhân không phải dựa vào năng lực của mình kết thành Kim Đan, tâm thần bất ổn, ắt sinh sơ hở, cho nên Hóa Sinh thuật mới dễ dàng phụ thể.
Sau khi phụ thể xong, Dư Tắc Thành bắt đầu khơi đề tài, từ đó thông qua suy nghĩ của Liễu Toàn Cơ tìm hiểu xem rốt cục Bạch Hà Tích đã bày bố thế nào mà tỏ ra bình thản như vậy.
Sau một lát, thình lình Dư Tắc Thành biến sắc, vì hắn phát giác ra Liễu Toàn Cơ không hề có suy nghĩ của bản thân mình, hết thảy hành động dường như thuận theo tự nhiên mà hoàn thành. Nói cách khác là vâng lệnh người khác chỉ huy mà hoàn thành, nàng chính là một con rối!
Hơn nữa chỉ trong vòng chưa tới mười lần hô hấp, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của mình không ngờ bị Liễu Toàn Cơ nuốt chửng, nháy mắt không còn liên hệ. Thình lình Bạch Hà Tích cạnh đó mỉm cười với Dư Tắc Thành, nụ cười lộ vẻ khó tả vô cùng.
Nụ cười của y lại giống như đang khóc, hết sức khó hiểu. Nói tóm lại, khoảnh khắc vừa rồi, y đã cảm nhận được Dư Tắc Thành muốn âm thầm dò xét, dùng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật phụ thể lão bà mình.
Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật bao nhiêu năm qua đã dò xét ra biết bao bí mật cho Dư Tắc Thành, có thể nói có rất ít người phá được, không ngờ lại bị Bạch Hà Tích phá giải.
Liễu Toàn Cơ là con rối, vậy Bạch Hà Tích thì sao, ai đang khống chế bọn họ? Những người khác còn ai là con rối nữa không. Thủy Vân tông đang có chuyện gì xảy ra?
Thấy Dư Tắc Thành biến sắc, Bạch Hà Tích bèn giơ chén rượu lên nói:
- Tắc Thành lão đệ, không phải như đệ tưởng tượng đâu, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.
Giọng y lộ vẻ đau buồn khôn tả, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được, hắn bèn nhìn thẳng vào mất Bạch Hà Tích. Hai người nhìn nhau, ánh mắt Bạch Hà Tích trong sáng vô cùng, chắc chắn không phải là con rối, Dư Tắc Thành bèn nâng chén lên uống cạn.
Hai người bèn nói vài lời qua loa, tửu yến chấm dứt rất nhanh. Dư Tắc Thành được an bày vào phòng tân khách sang trọng nhất của Thủy Vân tông.
Thạch Đại phu đích thân dẫn đường, năm xưa Dư Tắc Thành cho lão Kết Đan quả ở Hoa Đô, lão mới kết được Kim Đan như ngày nay, cho nên vạn phần cảm tạ Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cũng hết sức tôn trọng lão, lúc trước chính là lão dẫn dắt mình lên tiên lộ.
Thật ra hai người mà Dư Tắc Thành biết ơn nhất không có lão trong đó. Người thứ nhất là Bạch Hà Tích, đã dẫn dắt Dư Tắc Thành bước lên tiên lộ, người thứ hai là Nhã Hương của Diệu Hóa tông, nàng cũng là người dẫn đường cho mình.
Đáng tiếc chưa có cơ hội tới Diệu Hóa tông, bằng không nhất định Dư Tắc Thành sẽ tìm gặp Nhã Hương cảm tạ nàng một phen.
Trong Thủy Vân Gian này vĩnh viễn trời trong nắng ấm, mây mù che khuất cả bầu trời trắng như bông. Sương mù này kỳ lạ ở chỗ là không hề che lấp ánh nắng, dưới ánh nắng, sương mù ánh lên hàng ngàn hàng vạn đạo cầu vồng chằng chịt sặc sỡ, trông đẹp mắt vô cùng, cảnh sắc nơi đây quả thật đẹp đẽ khác thường.
Trong này có đủ hoa viên giả sơn, dưới cầu nước chảy, thủy tạ lương đình, hồ nước trong xanh, đồi gò cao ngất.