Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Hy vọng là như vậy, thế nhưng nơi này cũng không hề đơn giản, hiện tại chúng ta không còn ở đại lục Thương Khung, mà ở không gian Vực Ngoại, hết thảy đều phải cẩn thận.
Dư Tĩnh Hân tỏ ra sửng sốt:
- Không gian Vực Ngoại ư, chẳng trách nào... Chuyện này đã giải thích được rất nhiều nghi vấn trước đây của muội.
- Đại ca, sau khi tiền nhân thăm dò rất nhiều lần, phát hiện Thái Huyền sơn này có tám cửa có thể tiến vào, những nơi khác đều có Thanh Quang Tiếp Dẫn trận bảo vệ, tiến vào đó là có đi không về.
- Tám cửa này tồn tại dưới hình thức Bát Môn, bao gồm Càn, Khôn, Tốn, Đoái, cấn, Chấn, Ly, Khảm. Vậy chúng ta theo cửa nào tiến vào?
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, bèn nói:
- Muội chờ đã, để ta tính thử.
Sau đó hắn vận chuyển Không Ma chân nguyên lực, bắt đầu thăm dò tám cửa Càn, Khôn, Tốn, Đoái, Cấn, Chấn, Ly, Khảm.
Sau khi vận chuyển Không Ma chân nguyên lực, thình lình Dư Tắc Thành có cảm giác kỳ dị, không ngờ mình lại có thể liên hệ được với Thái Huyền sơn. Những chỗ không hiểu trong Không Ma Kinh trước nay nháy mắt trở nên thông suốt, vô số đạo lý tự thông.
Thì ra tu luyện Không Ma Kinh cần phải luyện ở địa vực thích hợp, chỉ có ở Thái Huyền sơn này mới có thể tu luyện Không Ma Kinh một cách hoàn mỹ.
Theo Dư Tắc Thành cảm ngộ, nháy mắt dường như có vô số hào quang xuất hiện trước mặt hắn, có chừng hàng chục đạo hào quang như vậy. Những đạo hào quang này có sáng có mờ, dường như là những phần nhỏ của một chỉnh thể nào đó, hiện tại phát ra hào quang của bản thân mình.
Mỗi một đạo hào quang như vậy là một loại lực Thiên Đạo, đạo sáng nhất kia là lực Hư Không, đạo mỏng manh nhất là lực Ẩn Không, đây là lực Phá Không, kia là lực Việt Không, nọ là lực Phong Không, kia là lực Hành Không...
Dư Tắc Thành nhìn đám lực Thiên Đạo này, chỉ cần mình tiếp xúc với đám hào quang này sẽ lãnh ngộ được một loại lực Thiên Đạo, hơn nữa còn là lực Thiên Đạo hùng mạnh nhất tách ra từ pháp tắc Thiên Đạo Không Gian.
Có chừng hàng chục loại lực Thiên Đạo như vậy, Dư Tắc Thành định chạm vào đám hào quang này. Chỉ có lãnh ngộ được những lực Thiên Đạo này mới có thể tu luyện Không Ma Kinh.
Mắt thấy Dư Tắc Thành sắp sửa chạm vào đám lực Thiên Đạo trước mặt, bất ngờ hắn xoay tay lại giáng vào ngực mình một chưởng thật mạnh, lập tức miệng hộc máu tươi, từ trên không rơi xuống. May là muội muội hắn mắt tinh, nhanh chóng đỡ lấy, bằng không hắn đã rơi xuống Nhược Thủy hồ.
Dư Tĩnh Hân hỏi với giọng lo lắng:
- Đại ca, Đại ca, huynh làm sao vậy?
Dư Tắc Thành dần dần hồi phục tinh thần:
- Nguy hiểm thật, suýt chút nữa ta đã lãnh ngộ lực Thiên Đạo. Nếu thật sự lãnh ngộ, coi như ta hoàn toàn xong đời, thật là nguy hiểm.
Dư Tĩnh Hân nghe vậy vô cùng kinh ngạc, kêu lên:
- Lực Thiên Đạo ư, Đại ca, đây là chuyện tốt có đốt đuốc tìm cũng không thấy, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng có quá nửa không thể lãnh ngộ lực Thiên Đạo, vì sao huynh lại...
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng là chuyện tốt nhưng vì quá tốt cho nên ta không có phúc hưởng. Muội muội hãy nhớ kỹ, tu sĩ Kim Đan chỉ có thể nắm một loại lực Thiên Đạo mà thôi, sẽ giúp cho muội hóa Anh dễ dàng hơn nhiều. Nhưng chỉ cần muội nắm thêm một hay vài loại lực Thiên Đạo nữa, thuộc tính khác nhau, chúng sẽ xung đột với nhau, coi như đời này vô vọng thành Anh. Ta không thể giữ Không Ma Kinh này nữa, muội có muốn lãnh ngộ lực Thiên Đạo không?
Dư Tĩnh Hân lắc đầu, nhưng Dư Tắc Thành vẫn nhét Không Ma Kinh cho muội muội:
- Muội cầm đi, tu luyện đi, ta không thể xem nó nữa, nếu còn xem nó, giấc mộng Nguyên Anh của ta ắt sẽ xôi hỏng bỏng không.
Dư Tĩnh Hân cầm lấy Không Ma Kinh xem một hồi, sau đó chỉ ra phía trước:
- Đi, chúng ta đi qua cửa Tốn tiến vào Thái Huyền sơn.
Dư Tắc Thành ngạc nhiên hỏi:
- Muội muội, muội thật là lợi hại, ngộ ra lực Thiên Đạo nhanh như vậy, đã biết được cửa nào là an toàn nhất rồi ư?
Dư Tĩnh Hân cười nói:
- Từ nhỏ muội đã đọc sách tới nỗi đau đầu, làm sao ngộ ra lực Thiên Đạo nhanh như vậy được. Nếu đằng nào cũng không biết, chi bằng cứ làm bừa, cửa Tốn gần đây nhất, không đi cửa đó thì đi cửa nào?
Rốt cục hai huynh muội chọn cửa Tốn để tiến vào, cả hai bèn bay nhanh về phía trước, nhắm hướng Thái Huyền sơn.
Dọc trên đường đi, tuy rằng thanh quang đã biến mất không còn thấy nữa, nhưng thật ra chúng vẫn đang ẩn hình giữa không trung. Muốn né tránh chúng chỉ có cách nhắm thẳng một phương hướng mà tiến tới, có lẽ đây là nguyên nhân hình thành tám cửa.
Dư Tĩnh Hân dẫn đường, huynh muội Dư Tắc Thành dần dần bay tới chân Thái Huyền sơn, chậm rãi hạ xuống, bay vào trong một đám sương mù.
Vì có sự tồn tại của Thanh Quang Tiếp Dẫn trận, cho nên tuy Thái Huyền sơn vô cùng rộng lớn nhưng chỉ có tám chỗ có thể đáp xuống. Nếu đáp lầm địa phương khác sẽ bị thanh quang truyền tống đi, còn đi nơi nào, có thể trở về hay không, có trời mới biết. May mắn là nhiều năm qua, chưa có tu sĩ nào bị truyền tống đi mà không trở về.
Cái gọi là cửa Tốn thật ra cũng không có đặc điểm gì đặc biệt, chỉ là tên của một trong tám cửa vào thôi. Trải qua vô số tiền nhân thử nghiệm, đã xác định như vậy, cũng lấy Bát Quái mà đặt tên cho tám cửa vào này.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comHai người ngự kiếm theo lối vào này, chậm rãi bay vào Thái Huyền sơn.
Bên ngoài Thái Huyền sơn là sương mù vô tận, dần dần sương mù biến mất, phía trước xuất hiện một cửa động rất lớn. Bên ngoài cửa động chỉ có một thông đạo mơ hồ không thấy hiện thanh quang. Xem ra hẳn là lối vào sơn động, xem ra sơn động chính là cửa vào.
Dư Tĩnh Hân nói:
- Đại ca có thấy không, đây là chỗ thần kỳ của Thái Huyền sơn, mỗi lần tới là một lần biến hóa. Lần trước chúng ta cũng vào bằng cửa này, là đồi núi vô tận, lần này lại biến thành sơn động. Đại ca cẩn thận, chúng ta vào thôi.
Hai người bay vào sơn động, sau khi tiến vào lập tức cảm thấy vô cùng giá lạnh. Chỉ thấy trong động tuyết bay phơ phất, không ngờ là một động băng thiên nhiên khổng lồ.
Hai người Dư Tắc Thành dừng chân trong động băng, Dư Tắc Thành thầm cảm ứng thử xem động băng này rốt cục dài bao nhiêu. Dưới tác dụng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Dư Tắc Thành phát hiện nơi này xâm nhập sâu xuống lòng đất, không thể xác định đâu là cuối, chính là một không gian vô tận.
Bốn vách toàn là Hàn Băng vạn năm không tan, trên vách còn có một ít rêu băng thần kỳ, những rêu băng này phát ra thanh quang mờ nhạt, phạm vi trăm dặm xung quanh đều chìm trong làn thanh quang này.
Quan sát xung quanh. Dư Tắc Thành không khỏi thầm khen ngợi vẻ đẹp của động băng này. Nhưng chỉ sau một lúc đứng trong động băng này, hắn mới phát hiện ra nơi này không những xinh đẹp mà còn rét lạnh, khí lạnh thấu xương như muốn đông cứng hết thảy sinh linh ở trong này.
Tới nơi đây, Dư Tĩnh Hân bèn lấy ra một xấp bản đồ dày cộp bắt đầu lựa chọn. Nàng lật tới lật lui một hồi, tìm ra một tấm:
- Quả thật trong số bản đồ này có bản đồ của nơi này, Đại ca xem, chính là nó.
Dứt lời, Dư Tĩnh Hân đưa ra, rõ ràng là bản đồ của động băng này. Theo như trên đó ghi lại, nơi này rõ ràng chia làm mười chín con đường, những đường này biến hóa phức tạp, chỉ có một đường là thông đạo, còn lại toàn là tử lộ.
Trong động băng này có một loại dã nhân có hình dáng như gấu. Nơi đây là địa bàn của chúng, thỉnh thoảng chúng cũng âm thầm phục kích người tu tiên đi ngang qua.
Hai người Dư Tắc Thành bắt đầu tiến tới, đi theo lộ tuyến vẽ trên bản đồ. Thỉnh thoảng Dư Tắc Thành dùng thần thức quét qua một lượt thăm dò cảnh giới. Sau một lúc rẽ trái ngoặt phải, không hề gặp phải một dã nhân nào, hai người đi tới lối ra động băng vô cùng thuận lợi.
Ra khỏi động băng, trước mắt hai người là một dãy đồi núi chập chùng kéo dài, trên đó là một mảng rừng trúc sum suê xanh ngát, gần như cả đồi núi đều bị trúc xanh bao phủ. Thời tiết nơi đây đang là mùa Xuân, cây cối đang ra hoa kết trái, tràn đầy sức sống. Có những loài cây mọc rễ từ trên xuống rậm rạp rối bù, có những loài khác vừa mới nảy những chiếc lá non mơn mởn, quang cảnh khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Dư Tĩnh Hân lại lấy xấp bản đồ ra tìm tòi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy bản đồ khu vực này. Hai người bèn thả bước tiến vào rừng trúc, trên đường hết sức cẩn thận, đi tới mười mấy dặm cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Gió nhẹ thổi qua rừng trúc kêu xào xạc, thật ra cảnh sắc nơi này tuyệt đẹp, không hề có vẻ gì là đáng sợ của một trong Thập Đại Hiểm Địa Tu Tiên Giới.
Đi tiếp về phía trước, rất nhanh hai người đã ra khỏi rừng trúc, tiến vào trong một đầm lầy. Trong này toàn là bùn đất lầy lội, thỉnh thoảng có bọt khí sủi lên. Trong đầm còn có hàng chục con cá sấu có hình dạng rất lớn, con nào cũng to chừng ba trượng, uể oải nằm ườn ra, không thèm để ý tới hai người bọn Dư Tắc Thành đi ngang qua.
Qua khỏi đầm lầy là một vùng đất cát, nơi này toàn là đất phèn, cho nên hoàn toàn không có cây cối gì, hoang vắng tĩnh mịch.
Cứ như vậy, huynh muội Dư Tắc Thành đi thẳng về phía trước, từ vùng đất cát đi đến khu đồi núi, qua hồ nước, qua thảo nguyên. Hai người xuyên qua Thái Huyền sơn, cứ đi như vậy vượt qua chừng mười ba loại địa hình. Đi tới cuối cùng, phía trước xuất hiện ánh sáng chói mắt. Hai người ra đó, lúc này mới phát hiện bọn họ đã ra khỏi Thái Huyền sơn bằng một cửa khác.
Thái Huyền sơn được xưng là Thập Đại Hiểm Địa của Tu Tiên Giới, nhưng hai người lại đi xuyên qua trong đó hết sức dễ dàng, chuyện này quả thật ly kỳ, đây quả thật là ngọn núi vô cùng quái dị.