Sau khi trở thành quyền chưởng môn, kiếm ấn Hiên Viên trong hồn phách Dư Tắc Thành lại trở nên lớn hơn nữa. Lúc này hắn cũng không ở lại Hiên Viên kiếm phong, mà trở về Thiên Đạo phong, bình thường hắn đều ở đây dạy bảo các đệ tử của mình tu luyện, mình cũng tranh thủ tu luyện.
Lúc Dư Tắc Thành trở về Thiên Đạo phong, đã nuốt một loại phù lục kỳ dị. Sau khi nuốt phù lục này, nó lập tức dung hợp cùng kiếm ấn Hiên Viên. Nếu có chuyện gì cần, người mặt sắt sẽ thông qua hồn ấn này liên hệ với Dư Tắc Thành.
Mỗi sáng thức dậy, trên hồn ấn bắt đầu xuất hiện các công tác trong ngày:
- Việc thứ nhất, buổi trưa giờ Tỵ tới Tử Quang các trên Hiên Viên kiếm phong, tiếp đãi Thất Xích Chân Quân của Thông Huyền Thiên Cơ cốc tới làm khách, dùng cơm trưa với y.
- Việc thứ hai, sang giờ Mùi tới Trần gia ở Hy Nhiêu sơn, Lương châu, tham gia tang lễ lão gia chủ. Lão vốn là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, vì Kết Đan không thành nên ra ngoài lập gia tộc, cần đọc một bản điếu văn ở đó.
- Việc thứ ba, buổi chiều giờ Dậu, tham gia đại lễ Kết Đan của Lăng Quang Chân Nhân ở Thiên Ảnh phong, cần đọc một bài từ chúc mừng.
Đây là những chuyện Dư Tắc Thành phải làm trong hôm nay, ngoại trừ xã giao ra còn phải xử lý một số chuyện đột xuất. Ngoài ra còn phải ký duyệt thỉnh cầu trực tiếp của một ít đệ tử trong phái, tỷ như Tĩnh Nhàn Chân Nhân muốn xin lãnh thần lôi, như Thất Tinh Chân Nhân muốn xin ra ngoài vân du, thông thường những tình huống này đều thông qua.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành khống chế cỗ xe ngựa Hiên Viên kiếm phái chạy thẳng một đường, từng ngày trôi qua một cách yên ổn, an toàn vô sự.
Rốt cục bốn tháng sau, ôn Mạn đi tới Gò Hiên Viên. Nàng vốn là tu sĩ Trúc Cơ, sư phụ trước kia của nàng là Thanh Dương Thần Quân, có thể chạy thoát dưới tay vô số môn phái đuổi bắt tới nay, ắt phải có chỗ hơn người.
Sau khi Ôn Mạn tới đây, Dư Tắc Thành chính thức thu nhận nàng làm đệ tử thứ tư. Đại lễ nhập môn tiến hành thuận lợi, ôn Mạn kích hoạt được Tâm giác, rốt cục Dư Tắc Thành cũng dỡ bỏ được gánh nặng trong lòng.
Sau khi Ôn Mạn tới Thiên Đạo phong, lập tức Dư Tắc Thành phát hiện được một cái lợi, chính là đình viện Thiên Đạo phong không còn bừa bãi như trước nữa. Trước đây mặc dù có sự tồn tại của con rối Pháp Linh, nhưng trên Thiên Đạo phong toàn là nam nhân, cũng không coi trọng chi tiết sinh hoạt cho lắm.
Ôn Mạn xuất thân luyện độc nuôi trùng, rất thích sạch sẽ. Sau khi tới đây nàng bắt đầu quét tước dọn dẹp, khiến cho đình viện của Thiên Đạo phong trở nên sạch sẽ vô cùng.
Nàng không có chút hứng thú với việc tu luyện Hiên Viên kiếm pháp, chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn. Thanh Thành vừa gặp mặt nàng, cảm nhận được tâm ý của nàng với Dư Tắc Thành, lập tức trong lòng dâng lên địch ý.
Nhưng Ôn Mạn chăm chỉ lao động, Thanh Thành không cần tự tay giặt giũ y phục, được ăn ngon mặc đẹp. Đây cũng không phải là thức ăn do con rối Pháp Linh nấu ra, trong đó có cảm giác ấm áp vô cùng, khiến nàng hưởng thụ tình cảm yêu thương của mẫu thân vốn từ nhỏ đã thiếu thốn, lập tức địch ý biến mất, không còn chán ghét ôn Mạn nữa.
Trong khoảng thời gian này, Dư Tắc Thành bận rộn tối tăm mày mặt. Bởi vì công tác bố trí nhà xưởng chế tạo phi xa và nhà xưởng luyện đan của hắn đã sắp sửa thành công.
Thật ra lúc Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương quy hoạch Gò Hiên Viên, hai công trình này đã được đưa vào kế hoạch. Nhưng sau vì đại chiến diễn ra liên tục, rốt cục đành dang dở.
Sau Hiên Viên kiếm phái đại chiến tứ phương, hạng người sống sót toàn là lão luyện sa trường, thu được vô số chiến lợi phẩm, muốn gì có nấy. Vì vậy cho nên không ai nghĩ tới chuyện chế tạo phi xa làm gì, nếu cần phi xa đã có các đệ tử môn phái khác cống hiến, nếu không thì mua hay đoạt. Cuối cùng kế hoạch xây dựng nhà xưởng chế tạo phi xa hoàn toàn tan tác.
Xây dựng nhà xưởng luyện đan lại khác, đan dược khác với những loại nguyên liệu khác, có giá trị chiến lược quan trọng, các môn phái phải có nhà xưởng luyện đan của riêng mình. Nhưng vào thời gian sau này, có một môn phái phụ thuộc Hiên Viên kiếm phái tinh thông luyện đan, cuối cùng sống tại Đan Hà sơn, chuyên luyện đan cung cấp cho Hiên Viên kiếm phái.
Bọn họ chuyên môn luyện đan, đan dược luyện chế ra cực kỳ xuất chúng. Hơn nữa lại cung cấp đan dược cho Hiên Viên kiếm phái mà không hề có nửa lời oán hận, cùng Hiên Viên kiếm phái nằm trong cục diện cả hai bên cùng có lợi. Tự nhiên chuyện xây dựng nhà xưởng luyện đan cho Hiên Viên kiếm phái không còn ý nghĩa, cho nên kế hoạch này cũng dần dần tiêu tan.
Đan Hà sơn luyện chế đan dược cho Hiên Viên kiếm phái mấy ngàn năm, thời gian trôi qua, dần dần môn phái trở nên hùng mạnh, cảnh giới của chưởng môn càng ngày càng cao, trong lòng dần dần sinh ra ý nghĩ tách rời. Rốt cục gây ra cuộc chiến Đồ Cưu, cung cấp chỗ dừng chân cho các môn phái tấn công Hiên Viên kiếm phái, cuối cùng bị san thành bình địa, đoạn tuyệt truyền thừa mấy ngàn năm.
Sau khi Đan Hà phái diệt vong, dần dần vấn đề thiếu thốn đan dược của Hiên Viên kiếm phái lộ rõ ra. Lần trước Dư Tắc Thành về nhà tới lãnh đan dược, đã nhìn ra một đôi phần, tuy rằng hiện tại chưa tới nỗi thiếu thốn, nhưng tương lai ắt sẽ nguy kịch.
Nguồn: http://truyen360.comCho nên lần này Dư Tắc Thành nhìn thấy San Đan môn, lập tức sinh ra ý tưởng này, thành lập nhà xưởng luyện đan của riêng Hiên Viên kiếm phái.
Sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành thả mười ba tu sĩ San Đan môn ra, mở cho bọn họ một trụ sở tạm thời. Sau đó mới bắt đầu tính toán rất nhiều chuyện để mở nhà xưởng luyện đan.
Dư Tắc Thành đã tính rằng chuyện mở nhà xưởng luyện đan cũng không đơn giản như luyện chế năm ba viên đan dược. Hắn muốn làm sao có thể thu hoạch được ngàn đời, phải thành lập nhà xưởng này vô cùng hoàn mỹ. Nhiều năm sau hậu nhân sẽ nhắc tới mình giống như Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, không dám coi thường.
Chuyện ở Tu Tiên Giới khó lòng thoát khỏi bốn chữ Tài, Pháp, Lữ, Địa, nhà xưởng luyện đan cũng là như vậy. Hiện tại Dư Tắc Thành có quyền lực của quyền chưởng môn, có thể khống chế toàn Hiên Viên kiếm phái, cho nên bốn chữ này không thành vấn đề với hắn.
Đầu tiên Dư Tắc Thành giải quyết chữ Tài. Chữ Tài này không chỉ có tiền tài, đối với nhà xưởng luyện đan chân chính lả tải nguyên, nguyên liệu, dược liệu.
Trước hết Dư Tắc Thành giải quyết vấn đề này, tiến hành kiểm kê toàn bộ. Hắn cho mười ba tu sĩ chỉ huy việc kiếm kê tất cả dược viên, dược lâm của Hiên Viên kiếm phái.
Lần này kiểm kê vô cùng triệt để, vận dụng nhân thủ vài vạn người, kiểm kê tất cả Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong, mười vạn dặm Gò Hiên Viên, hai châu Minh Lương.
Không kiểm thì không biết, kiểm xong mới thấy giật mình, hiện tượng lãng phí dược liệu tồn tại ở Hiên Viên kiếm phái không ít. Nhân sâm chất đống thối rữa trong dược viên, linh chi chu quả sau khi thu hoạch không người luyện chế, cuối cùng mất đi dược tính, thật là uổng phí.
Còn có một ít loài sâu mọt ở Gò Hiên Viên, toàn là hậu duệ các môn phái, mượn cơ hội trước kia từng ra vào dược viên, hoặc lợi dụng nhược điểm không linh hoạt của con rối Pháp Linh, lén lấy dược liệu ra bán cho các môn phái khác.
Đối với chuyện này, Dư Tắc Thành lập tức nghiêm trị, nặng thì chém, nhẹ trục xuất khỏi môn phái, thanh lý sạch sẽ bọn sâu mọt.
Cuối cùng tất cả nguyên vật liệu còn sử dụng được đã lên danh sách đầy đủ, khiến cho mười ba tu sĩ San Đan môn gần như muốn phát điên. Vô số thiên tài địa bảo xuất hiện trên danh sách, cho phép bọn họ có thể luyện chế vô số đan dược quý hiếm.
Xong phần nguyên liệu, tới phần xây dựng nhà xưởng cần linh thạch, mua lò luyện đan cũng cần linh thạch. Chuyện này cũng không thành vấn đề, từ trước tới nay Hiên Viên kiếm phái chưa bao giờ thiếu thốn linh thạch.
Dư Tắc Thành thân là quyền chưởng môn, lúc này mới biết Hiên Viên kiếm phái giàu có tới mức nào, hoàn toàn có thể vung tay quá trán. Trăm phương, ngàn phương chỉ là con số nhỏ, khiến cho Dư Tắc Thành trợn mắt há mồm.
Giải quyết chữ Tài xong, Dư Tắc Thành bắt tay vào chữ Pháp. Luyện đan cần có phương pháp, lúc mười ba tu sĩ San Đan môn mới đến đây, trong lòng bọn họ có chút kiêu ngạo. Bởi vì bọn họ biết hết phương pháp luyện đan của San Đan môn, cho rằng nhất định Dư Tắc Thành sẽ phải dựa vào bọn họ.
Đối với chuyện bọn họ nắm giữ nhiều phương pháp luyện đan. Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười không nói. Đợi khi kiểm kê dược liệu xong xuôi, Dư Tắc Thành bắt đầu ra lệnh kiểm kê tất cả thư khố của Hiên Viên kiếm phái, tìm kiếm tập trung tất cả phương thuốc lại.
Chuyện này vô cùng phức tạp, các thư khố, thư các của Hiên Viên kiếm phái, không phải ai ai cũng có thể tiến vào. Có câu là pháp không truyền sáu tai, có phân chia quyền hạn vô cùng nghiêm khắc.
Cuối cùng Dư Tắc Thành chỉ có thể phát lệnh của quyền chưởng môn, xây dựng một thư lâu, phát động tất cả lực lượng của Hiên Viên kiếm phái tiến hành chỉnh lý các thư khố thư các. Chỉnh lý như vậy chừng ba tháng, rốt cục thu được tất cả mười mấy vạn phương thuốc.
Những phương thuốc này toàn là chiến lợi phẩm trong mấy ngàn năm lịch sử của Hiên Viên kiếm phái, công phá sơn môn, đánh vào động phủ đối phương, vơ vét mang về phái mình, sau đó xếp vào thư khố, không ai ngó ngàng tới.
Những phương thuốc vô cùng quý báu phủ đầy bụi bặm, hàng ngàn năm không ai giở ra xem, hôm nay rốt cục cũng được phát hiện, trở lại nhân gian.
Số lượng phương thuốc nhiều như vậy lập tức khiến cho mười ba tu sĩ San Đan môn kinh ngạc vô cùng, số phương thuốc mà bọn họ biết được nếu so với số này quả thật chỉ là hạt cát trong sa mạc.