Theo tiếng tụng kinh văn của Tam Huyễn thiền sư, toàn bộ Tây Cực Lôi Âm tự bắt đầu rung động đều đều theo nhịp trầm bổng của lời kinh.
Bảy mươi hai pho tượng ngọc Phật, kim Phật được thờ cúng trong Tây Cực Lôi Âm tự theo lời kinh bắt đầu cùng phát ra thanh âm phạm xướng. Cả thiên địa dường như sống lại, vạn pháp tụ tập về đây, vang lên ầm ầm.
Dư Tắc Thành không tự chủ được, bị lực lượng cộng hưởng hùng mạnh này chấn động, nháy mắt bị tống ra ngoài Lôi Âm tự. Đột nhiên cả Lôi Âm tự dường như sống lại, hóa thành một pho tượng Phật khổng lồ xuất hiện trên Thiên Phù đào.
Pho tượng này như ngồi trên đài sen, lơ lửng trên Thiên Phù đào, tay dựng đứng, giống như muốn xuất chưởng.
Nguồn: http://truyen360.comChưởng này chắc chắn có tính chất hủy diệt, đây là thủ đoạn đối địch mạnh nhất của Lôi Âm tự. Dù là Phản Hư Chân Nhất đối mặt với chưởng này cũng khó lòng kháng cự.
Dư Tắc Thành không khỏi dựng tóc gáy, chuẩn bị vận dụng bản mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm tiến hành đối kháng. Đúng lúc này, ở giữa tượng Phật có một lão nhân lên tiếng nói:
- Tên ngốc kia, con muốn làm gì vậy, buông chấp niệm xuống, bình tâm tĩnh khí lại!
Giọng nói kia rõ ràng là của Nguyên Trần Thượng Sư, Tam Huyễn thiền sư đáp lớn:
- Nhưng nếu nàng gặp sư phụ, thu hồi lực Mai Hoa, coi như Phật lực của sư phụ hoàn toàn sụp đổ, không còn có thể...
Nguyên Trần Thượng Sư ngắt lời y:
- Các pháp tùy duyên mà sinh, cũng tùy duyên mà diệt. Hết thảy vạn vật trên đời, nếu đã có sinh, tức là có diệt.
- Chẳng lẽ con không hiểu được sao, mau tránh ra!
Tam Huyễn thiền sư lập tức nghẹn lời không đáp, pho tượng Phật khổng lồ kia dần dần tiêu tan biến, hết thảy khôi phục lại bình thường.
Dư Tắc Thành cũng chậm rãi đáp xuống, đứng cạnh Lạc Tĩnh Sơ:
- May mà không nhục mệnh, bảy người đã bại, nàng có thể đi gặp ông ấy.
Lạc Tĩnh Sơ nhìn vào nơi ấy, vẫn không cử động, không nói nửa lời.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Thu hồi lực Mai Hoa là chuyện gì vậy?
Lạc Tĩnh Sơ đáp:
- Ta có thể thu hồi lực Huyết Mạch, khi đó ông ấy sẽ mất đi nguồn gốc pháp lực, biến thành một lão nhân bình thường. Nhưng ta sẽ không làm như vậy, bằng không dấu vết cuối cùng của mẫu thân trên thế gian này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
- Bọn họ sợ ta làm như vậy, cho nên từ trước tới nay vẫn ngăn không cho ta gặp ông ấy.
Lạc Tĩnh Sơ đứng nhìn cung điện xa xa, không tiến một bước nào, đột nhiên quay sang hỏi Dư Tắc Thành:
- Rốt cục ta có nên vào đó hay không, có nên vào không...
Chợt Lạc Tĩnh Sơ quay đầu, nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Dư Tắc Thành giữ chặt tay nàng, ôn tồn khuyên bảo:
- Nàng nên vào đi.
Lạc Tĩnh Sơ do dự nói:
- Nếu vào đó, ta sẽ nói gì, ta sẽ làm gì, ta...
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng muốn nói gì cũng được, muốn làm gì cũng được. Hãy làm theo tiếng gọi của lòng mình, muốn thế nào thì làm thế ấy.
Dứt lời bèn kéo tay Lạc Tĩnh Sơ, cất bước chậm rãi tiến vào, vượt qua chỗ Tam Huyễn thiền sư đi vào trong.
Lạc Tĩnh Sơ bị Dư Tắc Thành kéo, thất thểu đi từng bước một tiến vào.
Thấy cảnh tượng hai người đi vào, đám Nguyên Anh Chân Quân liếc nhìn nhau, chợt Lệ Không Chân Quân lắc lắc đầu:
- Chúng ta đa sự rồi...
Không Dung Chân Quân nói:
- Ôi, xem ra đây là lần cuối cùng chúng ta ra Hoang Dã Vực Ngoại này...
Tuy rằng Lạc Tĩnh Sơ là Phản Hư Chân Nhất, nhưng tâm cảnh của nàng kém xa bọn họ. Lực Thiên Đạo của nàng từ lúc sinh ra đã có, hoặc có thể nói là do Thiên Đạo nuôi dưỡng mà thành.
Trong đời sống ngàn năm của nàng, Lạc Tĩnh Sơ ngắm trăm hoa nở rồi tàn mà cảm ngộ Thiên Đạo. Nhưng mỗi khi nhìn thấy người khác hưởng thụ hạnh phúc gia đình, nàng lại cảm thấy như mình thiếu một thứ gì đó, thời gian càng trôi qua, cảm giác này lại càng khắc cốt ghi tâm.
Cho nên trong thời gian sau này, nàng nuôi dưỡng Khí Linh của Niết Bàn kinh xem như con gái của mình, để tìm cảm giác hạnh phúc gia đình. Nhưng càng là như vậy, nàng lại càng tưởng nhớ phụ mẫu của mình.
Hôm nay rốt cục nàng đã gặp mặt phụ thân, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết nên nói gì làm gì, cứ mặc cho Dư Tắc Thành kéo đi vào. Dần dần vào trong cung điện, dọc trên đường hai người đi qua, vạn mai nở rộ dường như muốn chào đón hai người.
Tới trước cung điện, mở đại môn ra, hai người tiến vào trong điện.
Trong điện, Nguyên Trần Thượng Sư đang ngồi vẽ tranh, bức tranh này là vẽ Lạc Thần, năm xưa nàng đã từng xem qua.
Lạc Tĩnh Sơ tiến vào nơi này, nhìn Nguyên Trần Thượng Sư, muốn chất vấn lão vì sao bao nhiêu năm qua bỏ mặc nàng, muốn nổi giận thóa mạ, muốn... nhưng tới nơi này rồi, rốt cục nàng không nói nên câu.
Nguyên Trần Thượng Sư dừng bút, giơ tranh lên ngắm, sau đó quay đầu nhìn Lạc Tĩnh Sơ:
- Lại đây, để ta nhìn xem con có giống nàng không...
Lạc Tĩnh Sơ chưa nói gì. Nguyên Trần Thượng Sư nói tiếp:
- Thật là giống như đúc, nhìn thấy con, tựa như ta nhìn thấy nàng năm nào...
- Lạc Thần phiêu hốt từ trên Lạc thủy mà đến, cảnh tượng tưởng chừng như mới hôm qua. Vất vả tìm nàng muôn vạn dặm, quay đầu nhìn lại thấy bên mình...
- Quả thật thế sự trêu người, mẫu thân con bị bọn Uyển Quân mê hoặc, bọn họ tới cầu mẫu thân con. Mẫu thân con không đành để ta mang tội bất nhân bất hiếu bất nghĩa, cho nên phong bế ký ức của ta, khiến ta không nhớ được nàng và con. Nhưng rốt cục ta cảm giác như đời mình thiếu thiếu một thứ gì... Chỉ có ở trong hoa mai, ta mới cảm thấy rằng mình còn sống.
- Sau này mẫu than, Uyển Quân đều mất đi, nhưng ta lại không già không chết, trong lòng luôn luôn cảm thấy thiếu một thứ gì. Vì vậy cho nên ta tìm vào cửa Phật, tìm kiếm thứ mà ta thấy thiếu. Lúc kết thành Phật Tâm, ký ức của ta mới khôi phục lại, ta mới biết mình thiếu cái gì nhưng khi đó đã là hai trăm năm sau.
- Khi đó con tới gặp ta, nhưng ta không thể gặp con. Bởi vì hoa mai chưa nở, nếu nhìn thấy pháp tắc Thiên Đạo của con, dấu ấn cuối cùng mà mẫu thân con để lại trên thế gian này cũng sẽ biến mất, cho nên ta không gặp, không biết con có hận ta chăng...
Nguyên Trần Thượng Sư chậm rãi kể lể, kể ra từng câu từng chữ những tình cảm mà lão ôm ấp trong lòng bấy lâu nay. Lạc Tĩnh Sơ không nói nửa lời, nhưng lúc này hai hàng lệ đã lăn dài trên má.
Xung quanh hai người bọn họ, lúc này vô số hoa mai đua nở, dường như thấy hai người nhận nhau, vô cùng vui sướng.
Dư Tắc Thành không nói nửa lời, rón rén lui ra bên ngoài, khẽ khàng đóng đại môn lại, sau đó rời khỏi. Nơi đó là thế giới riêng của cha con bọn họ.
Dư Tắc Thành đi ra bên ngài, Huyền Dạ Chân Quân nhìn thấy hắn bèn hỏi:
- Chuyện bên trong thế nào?
Dư Tắc Thành đáp:
- Cha con nhận nhau, hết thảy đều tốt.
Phương Chính tiên sinh gật gật đầu:
- Hay lắm, đó mới là đạo nhân luân, hẳn nên như vậy.
Phương Chính tiên sinh một thân chính khí, nhìn thấy kết cục như vậy, cả y và Huyền Dạ Chân Quân đều cảm thấy vui mừng.
Không Dung Chân Quân bên cạnh chỉ khẽ mỉm cười, dường như hết thảy chuyện này y không thèm quan tâm.
Tam Huyễn thiền sư nghe như vậy, trầm ngâm rất lâu, chỉ không ngừng nhìn vào cung điện, tỏ vẻ lo lắng vô cùng.
Khô Trúc lão nhân nói:
- Tam Huyễn ngươi không cần lo lắng, sư phụ ngươi năm xưa là nhân vật vô cùng phong lưu phóng khoáng, lúc còn là phàm nhân đã có thể mê hoặc Lạc Thần, khi làm Hòa thượng lại khiến cho Thiên Phù Tam Yêu phải cúi đầu, miệng lưỡi y như nở hoa, tới mức người chết y còn có thể nói cho sống lại, chuyện này đối với y chỉ là chuyện nhỏ.
Sau đó Khô Trúc lão nhân lại liếc nhìn Dư Tắc Thành, lặng lẽ truyền âm:
- Diệt Độ Chân Quân, thử thách của ngươi đã thông qua, sau này chúng ta sẽ tới tìm ngươi.
Đây là truyền âm nhập mật, những người khác không thể nghe được.
Dư Tắc Thành truyền âm đáp:
- Tìm ta thì được, nhưng chưa chắc ta đã tham gia.
Khô Trúc lão nhân nói:
- Chắc chắn ngươi sẽ tham gia, không ai có thể chống lại lời mời của chúng ta, đặc biệt là vì tính mạng của mình.
Dư Tắc Thành khẽ cau mày hỏi:
- Muốn uy hiếp ta ư?
Khô Trúc lão nhân nói:
- Không phải là uy hiếp, không lâu sau ngươi sẽ biết, hy vọng ngươi có thể chịu đựng được cho tới lúc chúng ta mời...
Dứt lời, Khô Trúc lão nhân không nói thêm gì nữa.
Dư Tắc Thành không khỏi cau mày, y nói như vậy là có ý gì, đây là muốn uy hiếp mình sao? Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại những lời của Khô Trúc lão nhân vang lên bên tai khi thấy mình sử dụng Chuyển Sinh Minh Vương Quyết:
- Chuyển Sinh Minh Vương Quyết ư? Một ngày có thể chết chín lần? Thật là không biết đất rộng trời cao, dám lấy tử làm đạo...
Khoảng một canh giờ sau, đại môn chậm rãi mở ra, Nguyên Trần Thượng Sư và Lạc Tĩnh Sơ bước ra. Lúc này giữa hai người đã xác định quan hệ cha con, cha hiền con thảo, trông ấm áp vô cùng, không còn chút ý bạt kiếm giương cung.
Phương Chính tiên sinh là người đầu tiên tới chúc mừng, những người khác cũng thi nhau chúc mừng. Nguyên Trần Thượng Sư nhất nhất đáp lễ, sau đó mở thông đạo dẫn tới Hoang Dã Vực Ngoại, để cho mọi người tới đó bắt tiên cầm.
Phương Chính tiên sinh và Huyền Dạ Chân Quân cáo từ cùng Dư Tắc Thành, mục đích hai người bọn họ tới đây là vì chuyện này, Dư Tắc Thành lưu luyến chia tay bọn họ.
Lệ Không Chân Quân không nói nửa lời, xoay người rời đi, lão không có chút hảo cảm nào với Dư Tắc Thành.
Không Dung Chân Quân cũng cáo biệt cùng Dư Tắc Thành. Người này tỏ ra vô cùng khách sáo, đối với ai cũng giữ vẻ mặt tươi cười, lại không lộ ra chút gì nổi bật, rất dễ dàng bị người khác quên đi. Nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy đằng sau nụ cười của y có ẩn giấu một điều gì đó, tóm lại người này không thể coi thường.