Có đồng môn đang đại chiến, tình huống đang nguy cấp, còn cách chừng sáu ngàn dặm. Dư Tắc Thành lập tức điều khiển Côn Bằng đổi hướng, nhanh chóng bay về phía đó, tăng hết tốc độ. Đồng thời hắn phóng xuất tiêu ký kiếm khí của mình báo cho đồng môn biết, viện quân của Hiên Viên kiếm phái đã tới.
Khoảng cách sáu ngàn dặm. Côn Bằng phi hành hết tốc độ, nhanh như điện chớp, tới gần rất nhanh.
Từ xa Dư Tắc Thành đã cảm ứng được nơi đó bạo phát dao động nhiều loại kiếm khí. Có người đang chiến đấu ở đó, hơn nữa vô cùng kịch liệt. Một đạo kiếm khí trong đó rõ ràng là Hiên Viên kiếm khí, dường như đã sử dụng Hiên Viên chiến ca, đang trong cơn nguy khốn.
Hắn đã sắp tới nơi, bèn phóng xuất kiếm khí của mình lần nữa, báo cho đồng môn mình sắp sửa tới.
Rốt cục bay tới cách chiến trường còn trăm dặm, dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, rõ ràng là bốn nữ nhân và một cẩm y khách đang chiến đấu.
Bốn nữ nhân kia đều là Kim Đan Chân Nhân, có một nữ nhân trong đó đúng là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, mà tên cẩm y khách kia rõ ràng là Nguyên Anh Chân Quân.
Bốn nữ nhân vất vả nghênh chiến, dốc hết toàn lực mới giằng co bất phân thắng bại cùng đối phương. Từ xa Dư Tắc Thành đã cảm ứng được, bèn thi triển Súc Địa Thành Thốn, phát động công kích cẩm y khách.
Đòn công kích này của Dư Tắc Thành phát ra trong cơn giận bừng bừng, bởi vì nữ Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái kia rõ ràng là Phong Linh Tĩnh. Nhiều năm không gặp, hôm nay mới thấy mặt nàng ở xa xa, rõ ràng là Phong Linh Tĩnh năm xưa mình từng vung kiếm trảm tình, hiện tại có vẻ nàng đã bị thương. Dám làm nữ nhân của ta bị thương... Dư Tắc Thành lửa giận sôi trào, đánh ra một đòn mãnh liệt.
Là nàng, chính là nàng.
Nàng chẳng khác năm xưa, vẫn trẻ đẹp như ngày nào. Bất quá dường như nàng đã bị thương, máu vương trên pháp bào, hơn nữa đã bắt đầu hát vang Hiên Viên chiến ca, tiến vào trạng thái bạo phát sau cùng.
Chuyện năm xưa giống như mới hôm qua...
"Nếu ta đạt thành Kim Đan, ắt sẽ dùng tám cỗ kiệu lớn rước muội về nhà. Dù muội không muốn, ta cũng sẽ cướp muội, ta sẽ không phụ muội, đây là lời thề của ta. Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ. Dư Tắc Thành xin lập thệ!
Nhưng hiện tại ta phải cắt đứt cùng muội, vung kiếm trảm tình!"
Lời thề năm xưa. Dư Tắc Thành vẫn còn nhớ từng chữ một nhưng hắn vẫn không thể làm đúng lời thề, bởi vì sau khi hắn thành Kim Đan. Phong Linh Tĩnh hoàn toàn biến mất. Dù hắn tìm nàng khắp chốn, vẫn không thấy tung tích nàng đâu. Nơi nào có mặt hắn, chắc chắn không có Phong Linh Tĩnh.
Hôm nay nàng bị thương, có người làm cho nàng bị thương, Dư Tắc Thành lập tức nổi giận đùng đùng, phát động công kích mãnh liệt về phía kẻ thù.
Lực Sát Ma bạo phát, Dư Tắc Thành điên cuồng xông tới, chém mạnh về phía đối phương.
Đối phương là một tên cẩm y khách, mặt trắng cẩm bào, từ khí tức của y có thể biết được là một Nguyên Anh Chân Quân. Y ngự khí như cầu vồng, vô cùng linh hoạt, bay lượn tới lui, lộ ra vẻ vô cùng lão luyện.
Trong tay y phát ra từng đạo thanh quang rực rỡ, hoặc thẳng hoặc cong, bao trùm khắp không trung, giống như một mạng nhện khổng lồ lan tràn trăm dặm, phát động công kích từ bốn phương tám hướng về phía địch nhân đang nằm trong mạng nhện.
Thanh quang này không mãnh liệt như Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến của Dư Tắc Thành, có thể nói không có lực hủy diệt cứng rắn hùng mạnh, thuộc loại thần quang âm nhu đến cực độ, có thể lúc sinh lúc diệt, trong tay người này điều khiển quả thật vô cùng vô tận.
Đặc điểm thanh quang này chính là giam cầm. Hết thảy sự vật chìm vào trạng thái kỳ dị, chỉ cần bị thanh quang này đánh trúng sẽ ngưng đọng lại, bị nó phong ấn. Giống như côn trùng rơi vào mạng nhện bị trói chặt một chỗ.
Thanh quang này có thể hút dính tất cả phi kiếm pháp bảo, có thể làm tiêu tan hết thảy chân nguyên, có thể hóa giải hết thảy công kích.
Thanh quang này ngăn trở phi kiếm Dư Tắc Thành công kích, nó là do chân nguyên hóa thành, có vẻ hết sức kỳ dị, có thể tương dung cùng khí huyết địch nhân, kết nối với thiên địa, vô cùng vô tận. Lại thêm kết nối vận chuyển chu thiên, khó lòng phân biệt, cho dù phi kiếm cửu giai của Dư Tắc Thành cũng không thể chặt đứt thanh quang này được.
Thật ra cũng không phải chặt đứt, chỉ cần đánh trúng thanh quang này, nó sẽ vỡ tan, nhưng sau đó lập tức sinh ra vô cùng tận.
Hơn nữa thanh quang này chính mà không tà, sáng mà không chói, chính là thanh quang huyền môn tinh túy nhất. Không biết đối phương dùng pháp quyết gì điều khiển thanh quang này, sử dụng tự nhiên như vậy.
Sau khi Dư Tắc Thành giao thủ một đòn, lập tức phát hiện ra địch nhân vô cùng dũng mãnh, chẳng trách Phong Linh Tĩnh phải hát lên Hiên Viên chiến ca. Pháp thuật tên này vô cùng mạnh mẽ, thanh quang sinh diệt được y điều khiên, khiến cho trong vòng trăm dặm xung quanh nơi này đầy cả thanh quang, tràn ngập một tầng hào quang xanh biếc mờ mịt.
Có thể nói y đã dung hợp cùng thiên địa thành một thể, kết nối Nguyên Anh của mình với thần thông thiên địa, sử dụng tới cực hạn. Thanh quang lóe lên liên miên không dứt, vô cùng linh hoạt, hoàn toàn ngăn chặn công kích của Dư Tắc Thành.
Giao thủ trăm chiêu, dần dần Dư Tắc Thành có cảm giác kỳ lạ, thanh quang mà đối phương sử dụng rõ ràng có cảm giác tự nhiên như không. Không hiểu vì sao, Dư Tắc Thành lại nhớ tới Không Dung Chân Quân. Tông chủ của Chư Nhược Không Vô tông.
Dường như mình không phải đối mặt với một người, mà là một con rối, nhưng làm sao một con rối lại có thể sử dụng thanh quang tới mức thần diệu như vậy?
Không, đúng hơn là thanh quang này mới là chủ thể, thân thể Nguyên Anh Chân Quân kia bất quá chỉ là con rối. Thanh quang này là sống, người lại là con rối, bằng không không thể nào vận dụng thanh quang tới mức thần kỳ như vậy.
Nghĩ tới đây, kiếm quang Dư Tắc Thành lập tức biến hóa, một đạo kiếm quang màu bạch kim xuất ra nhanh như điện chớp, cắt ngang không trung. Dưới ánh thanh quang nổi bật, đạo kiếm quang màu bạch kim trở nên chói mắt vô cùng, huy hoàng rực rỡ.
Nháy mắt kiếm quang đã tới, xuyên qua hư không va chạm cùng thanh quang. Lập tức kiếm quang diệt mất, không còn lực lượng, bị thanh quang bắt làm tù binh.
Nhưng vừa bị bắt, kiếm quang kia một lần nữa lóe sáng, một luồng kiếm quang màu trắng tinh thuần lấp lánh giữa không trung, nhìn bề ngoài vô cùng xinh đẹp, nhưng lại toát ra khí tức tử vong vô cùng đáng sợ.
Kiếm quang màu trắng này dung hợp cùng thanh quang thành một thể, đúng vào khoảnh khắc bị thanh quang kia bắt làm tù binh.
Thình lình Khống Tử tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành bừng mở, phóng xuất một đạo tử quang, dung nhập vào trong kiếm quang của mình. Kiếm quang lập tức hóa thành tử quang, cho nên nhìn bề ngoài xinh đẹp nhưng lại toát ra khí tức tử vong đáng sợ. Tử quang này nhanh chóng lan truyền, bắt đầu lan tràn khắp thanh quang.
Thanh quang không mạnh nhưng liên miên bất tuyệt, có thể sinh ra vô hạn. Dư Tắc Thành xem nó là địch nhân, vì đặc điểm của loại sinh mạng liên miên bất tuyệt, vô cùng vô tận này là không mạnh. Chúng dựa vào số đông liên kết lại với nhau, hình thành sinh mạng, Khống Tử tiên nhãn của mình chính là lợi khí thích hợp để khắc chế chúng.
Nháy mắt thanh quang trong phạm vi trăm dặm lãnh trọn tử quang mang theo khí tức tử vong. Bất chợt giữa không trung vang lên một tiếng thét chói tai, lập tức tất cả thanh quang nổ ầm một tiếng, sau đó hoàn toàn tan biến. Chỉ còn lại một ít tàn dư bay bay theo gió, nhưng chúng đã không còn khả năng có thể sinh ra vô hạn như trước nữa.
Sau khi thanh quang tan biến, tên Nguyên Anh Chân Quân kia lập tức trở nên mềm nhũn vô lực, chẳng khác con rối không người điều khiển, hoàn toàn bất động, giống như đã chết, không còn chút khí tức Nguyên Anh Chân Quân nào, từ trên không rơi xuống.
Đây chính là Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, hóa tử quang thành kiếm quang, một kiếm hủy diệt. Không cần biết ngươi là tiên thuật pháp quyết gì, không cần biết ngươi là yêu ma hay thần tiên, bất kể ngươi hùng mạnh tới mức nào, bất kể ngươi có năng lực hủy thiên diệt địa, giết ngươi cũng chỉ cần một kiếm mà thôi.
Kiếm này không có tâm cảnh khám phá hư ảo, không có tuyệt sát lấy đầu vạn người, không có linh cơ giác ngộ chân ngã, không có khống chế tinh diệu tỉ mỉ, chỉ là một kiếm mà thôi, giết chết cường địch, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
Dư Tắc Thành giơ tay chộp hờ một cái, lập tức bắt lấy thân thể Nguyên Anh Chân Quân kia thu vào thế giới Bàn cổ của mình. Đồng thời thi triển Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã, thâu lấy hết tất cả thanh quang còn sót lại.
Những đạo thanh quang tàn dư tụ tập lại trong tay Dư Tắc Thành, có cảm giác chúng mềm mại như tơ liễu, bất quá thể tích đang không ngừng thu nhỏ lại, bị thiên địa đồng hóa. Lúc chúng vào tay Dư Tắc Thành còn dài chừng một trượng, chỉ trong thoáng chốc đã còn chừng một thước, sắp sửa hoàn toàn tiêu tan.
Nguồn: http://truyen360.comDư Tắc Thành đột ngột mở Chưởng Sinh tiên nhãn. Khống Tử tiên nhãn của mình đã làm nó chết, vậy Chưởng Sinh tiên nhãn có thể làm cho thanh quang này sống lại.
Tức thì dưới ánh sáng của Chưởng Sinh tiên nhãn, thanh quang dần dần trở nên sống động, khôi phục lại hoàn toàn.
Thanh quang này quả thật hết sức thần kỳ, dường như có sinh mạng. Dư Tắc Thành thu nó vào chân nguyên của mình, nó dần dần hóa lớn, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Dư Tắc Thành. Đây là nhờ năng lực của Chưởng Sinh tiên nhãn, bởi vì sinh mạng của nó là do Dư Tắc Thành ban cho.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, thu thanh quang này vào trong thế giới Bàn cổ. Thanh quang này cùng tên Nguyên Anh Chân Quân có vẻ vô cùng quái dị, phải nghiên cứu cẩn thận một phen.