Từng ngày trôi qua, còn hai tháng nữa là tới cuối năm. Ngày hôm ấy Dư Tắc Thành đang khổ tâm luyện kiếm, đột nhiên phi phù bay tới, một nhiệm vụ thí luyện truyền đến tay Dư Tắc Thành.
Là nhiệm vụ bảo vệ, có đệ tử Hiên Viên kiếm phái bên ngoài có khã năng gặp nguy hiểm, Dư Tắc Thành phải chạy tới bảo vệ. Cũng giống như năm xưa hắn cùng Thành Lam. cốt Luân Tề Vãn đại chiến ở Nam Hài, Vô Quang Chân Nhân từng bảo vệ cho bọn hắn vậy.
Bất quá lần này tới phiên Dư Tắc Thành đi bảo vệ, hấn khẽ mim cười, tiếp nhận nhiệm vụ. Giậm chân một cái, hóa thành một đạo kiếm quang bay về phương xa.
Mục tiêu là Lương châu ở Mạc Bắc, có hai Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái trong quá trình trở về môn phái đã xảy ra xung đột với Bát Thần quan. Vì muốn tránh thám kịch như Bát Tàn môn năm xưa. cho nên cất cử Dư Tắc Thành chạy tới bảo vệ.
Hiện tại bọn họ chỉ mới xung đột, vẫn chưa tới mức một mất một còn. Đối phương cũng là đệ tử Kim Đan Chân Nhân của Bát Thần quan, trong quá trình xung đột này, vẫn chưa thấy Nguyên Anh Chân Quân của Bát Thần quan xuất hiện, cho nên Dư Tắc Thành tới nơi nhưng cũng không lộ diện ra.
Bát Thần quan xưa nay vẫn có thù hận khắc cốt ghi tâm cùng Hiên Viên kiếm phái, xảy ra xung đột là chuyện bình thường.
Bát Thần quan do Quan Thần tông chia rẽ ra mà thành. Năm xưa Quan Thần tông vì chường môn Thạch Cơ mà xung đột với Hiên Viên kiếm phái, khiến cho hai phái đại chiến, mười mấy Nguyên Anh Chân Quân phải chết, Quan Thần tông hoàn toàn tan rã. Nhưng Phàn
Hư Chân Nhất của chúng chỉ bị thương mà không chết, môn phái vẫn còn, ngàn năm sau khôi phục nguyên khí.
Sau khi đối phương khôi phục nguyên khí. hai bên vẫn tranh cao thấp, thinh thoảng xảy ra một ít xung đột nhô. Nhưng Bát Thần quan có một điếm không tồi, đó là chưa bao giờ gia nhập Đồ Cưu minh. Đối với bọn họ, thù của mình phải tự mình báo, nhục của mình phải tự mình rứa.
Xung đột này xảy ra từ ba canh giờ trước, bị trinh sát của Ân Kiếm các chuyên môn theo dõi Bát Thần quan phát hiện, truyền thư báo về. Hiện tại trong môn chỉ còn một Nguyên Anh Chân Quân là Dư Tắc Thành, cho nên giao hắn tiếp nhận nhiệm vụ này.
Giao cho Dư Tắc Thành thật sự cũng là bất đắc dĩ. hiện tại không có Nguyên Anh Chân Quân nào rành rỗi, chỉ đành xuất động tới hắn. Bằng không cũng không tới lượt hắn. bời vì một trong hai tên Kim Đan Chân Nhân đó là Vương Thư Nguyên.
Giữa Dư Tắc Thành và Vương Thư Nguyên bất hòa với nhau, trong Hiên Viên kiếm phái ai ai cũng biết, cho nên Nam Thiên Chân Quân do dự rất lâu mới giao nhiệm vụ này cho Dư Tắc Thành. Không phải là ông sợ hai người xảy ra xung đột, mà sợ Vương Thư Nguyên khó lòng chấp nhận được sự thật này.
Dư Tắc Thành bắt đầu phi hành, thinh thoảng thi triển Kim Quang Phích Lịch Độn, thinh thoảng đổi sang Súc Địa Thành Thốn, tốc độ có thể nói là nhanh như điện chớp. Chỉ sau hai ngày hai đêm đã chạy tới Lương châu, Mạc Bắc.
Sau khi tới Lương châu, Dư Tắc Thành bất đầu nghi ngoi, khôi phục nguyên khí. sau đó liên hệ đệ tử Ẩn Kiếm các để tìm hiểu tình huống.
Mấy năm nay Vương Thư Nguyên vẫn du ngoạn khắp Lục Vực thế giới Thương Khung. Lúc còn trè, y vì nông nổi cho nên từng đắc tội vô số đồng môn Hiên Viên kiếm phái. Có thể nói ai gặp cũng thấy phiền, đật biệt hiệu cho y là Vương già trang.
Nhưng Vương Thư Nguyên sống ở bên ngoài lại có nhân duyên rất tốt với các môn phái khác. Tính cách mà trong môn phái cho rằng già vờ, ra ngoài lại được mọi người cho rằng cô ngạo, lãnh khốc. Y là Kim Đan Chân Nhân nổi danh thiên hạ. được vô số nữ tu sĩ ưu ái, đây quà thật là hai thái cực.
Sư phụ ứng Long của Vương Thư Nguyên rời khôi Hiên Viên kiếm phái, lập động phủ ở Cửu Long lĩnh. Miêu Sương. Lần này Hiên Viên kiếm phái tô chức đại hội môn phái, lão bất tử tổ sư phi thăng, cho nên phải trở về để nhận tiên quang chúc phúc.
Vì thế Vương Thư Nguyên và nhiều đệ tử cùng nhau trở về Hiên Viên kiếm phái, giữa đường vì Vương Thư Nguyên bằng hữu vô số, xã giao rất nhiều, dần dần tách ra khôi mọi người. Cuối cùng chỉ còn y và Lạc Tân Tuyết hai người đồng hành. Năm xưa vốn Lạc Tân Tuyết đã có tình ý với Vương Thư Nguyên, cho nên mới cố ý bán đứng Dư Tắc Thành lấy lòng Vương Thư Nguyên, rốt cục hai người bọn họ đã có cơ hội đi chung với nhau.
Đáng tiếc hoa roi cố ý, nước chày vô tình. Vương Thư Nguyên tự cho mình phong lưu phóng khoáng, có hồne nhan tri kỷ vô số ở các phái khác, Lạc Tân Tuyết bên cạnh y không có ý nghĩa gì. cho nên không thèm quan tâm tới tình ý miên man mà Lạc Tân Tuyết dành cho y.
Hai người bọn họ đồng hành. Vương Thư Nguyên giao hào khắp thiên hạ. hôm nay ghé chỗ này ăn một bữa, ngày mai ghé chỗ kia nghi một đêm, cho nên mãi tới bây giờ mới đi tới Lương châu, Mạc Bắc.
Nơi này Vương Thư Nguyên cũng có một bằng hữu, là chường môn của một phái trong ba ngàn tả đạo, đến đây rồi tự nhiên phải ghé thăm. Không ngờ môn phái của bằng hữu y đang phát sinh tranh chấp với một môn phái tả đạo khác, tự nhiên Vương Thư Nguyên trượng nghĩa ra tay. Đối phương bị đánh chạy trở về, tìm tới chỗ dựa của mình, lập tức dẫn Kim Đan Chân Nhân của Bát Thần quan tới.
Hai bên xảy ra tranh chấp, khiêu khích xung đột, giằng co không ngớt.
Lúc Dư Tắc Thành tới nơi, giữa bọn họ vẫn còn tranh cãi, bất quá không tới nỗi một mất một còn. Bọn họ lấy hai môn phái tả đạo ra đánh cuộc, bắt đầu bảy trận đấu văn. ai thắng bốn trận là thắng cuộc, môn phái bên thua phải rời khôi Lương châu.
Hai bên đều có hào hữu Kim Đan Chân Nhân, bất đầu đấu bảy trận. Hiện tại đã là trận cuối cùng, sáu trận trước mỗi bên thắng ba bại ba. Hiện tại Vương Thư Nguyên đối chiến với một tên Kim Đan Chân Nhân Bát Thần quan.
Nói ra cũng buồn cười, các Kim Đan Chân Nhân mà Vương Thư Nguyên mời tới toàn là của các thượng môn minh hữu, ngoại trừ y và Lạc Tân Tuyết ra, không có một đệ tử Hiên Viên nào khác.
Dư Tắc Thành ẩn ở một bên quan sát. Nếu đối phương có Nguyên Anh Chân Quân ra tay, lúc ấy hắn cũng ra tay. Nếu đối phương không ngó tới trận tỷ thí này, chỉ cần Nguyên Anh Chân Quân không ra tay, dù là Vương Thư Nguyên thua, Dư Tắc Thành cũng không nhúng tay vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Hai người đánh trận cuối, Hỗn Độn kiếm pháp của Vương Thư Nguyên quà nhiên hết sức thần kỳ, chỉ cần khí Hỗn Độn bất diệt, y sẽ bất tử bất diệt. Hơn nữa ngoại trừ Thiên Long Thánh Minh kiếm lần trước mà Dư Tắc Thành trà lại không lấy, hiện tại y đã có thêm một
phi kiếm cửu giai khác.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, nếu không phải gặp mình, có lẽ Vương Thư Nguyên mới chân chính là con trời, cả thế giới này sẽ là của y.
Kiếm pháp Vương Thư Nguyên nhẹ nhàng linh hoạt, hóa thành vô số kiếm quang, Hỗn Độn kiếm khí. vô nhân vô quà. Hai thanh phi kiếm cửu giai xoay vần, đối phương không có lực chống đỡ, cuối cùng thất bại.
Nếu là Dư Tắc Thành đánh bại đối phương, trong tình huống như vậy sẽ tô ra khách sáo, bấc cho đối phương một cái thang để hạ đài. Nhưng Vương Thư Nguyên mồm mép ba hoa, châm biếm Bát Thần quan của đối phương tới mức không còn gì để nói. vốn đối thủ của y đã bị trọng thương, lại bị đối phương mang sư môn ra làm nhục, uất khí nối lên, lửa giận công tâm mà chết.
Vương Thư Nguyên vẫn tô ra dương dương tự đắc, còn Dư Tắc Thành lấc đầu kêu khổ không ngừng. Tật xấu miệng lưỡi không tha người của y năm xưa. thời gian trôi qua lâu như vậy mà vẫn không thay đổi.
Trong lúc vô tình. Dư Tắc Thành phát hiện ra có khí tức của Nguyên Anh Chân Quân gần đó. Xem ra Bát Thần quan cũng có Nguyên Anh Chân Quân ẩn thân quan chiến, vừa động sát cơ, hoặc nhìn thấy hai thanh phi kiếm cửu giai của Vương Thư Nguyên nên nối tham niệm. Cũng có thể là trường bối của Kim Đan Chân Nhân kia, nổi lên ý niệm muốn dạy dỗ Vương Thư Nguyên một phen. Tóm lại là vừa rồi chân nguyên kè kia khẽ động, lập tức bị Dư Tắc Thành phát hiện. Xem ra mình phải tiếp tục bảo vệ y, bất quá phải cho y nếm chút thiệt thời cái đã, tránh cho y nghĩ rằng mình là con trời thật.
Chuyện ở đây chấm dứt, Vương Thư Nguyên và Lạc Tân Tuyết rời khôi trong những lời tạ ơn nồng nhiệt của bằng hữu. Thật sự là đắc ý dạt dào, thiên hạ duy ngã độc tôn.
Bay ra ba ngàn dặm. tiến vào một khu hoang sơn, thình lình phía trước xuất hiện một chiếc phi xa màu mực, xông thẳng về phía phi xa của hai người Vương Thư Nguyên.
Phi xa của Vương Thư Nguyên cũng là phi xa cực phẩm, nháy mất tránh khôi đối phương, không hề va chạm. Nhưng không ngờ đối phương cho phi xa quay lại đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu lớn:
- Tiểu tặc, va phải ta còn muốn trốn hay sao?
Không cần suy nghĩ. đến kè ngốc cũng biết rằng người này cố ý tới đây gây sự. Vương Thư Nguyên bèn dừng lại, thu hồi phi xa, hăng hái nhìn xem là kè nào có mất không tròng, dám aây sự với mình như vậy.
Phi xa đối phương dừng lại, một Kim Đan Chân Nhân bước xuống, miệng thóa mạ:
- Tiểu tặc, đụng phải người ta còn muốn chạy, mau mau bồi thường, quỳ xuống dập đầu, bằng không...
Vương Thư Nguyên chưa từng bị ức hiếp như vậy, vừa ngoác miệng định mắng trà, chợt đối phương cười nói:
- Đây là ngươi mắng ta, ta phải thay Hiên Viên kiếm phái các ngươi dạy dỗ đám bại hoại trong môn một chút.
Dứt lời, đối phương bèn xuất kiếm, phi kiếm đối phương hết sức bình thường, sau khi giao thủ, Vương Thư Nguyên lập tức bị đối phương ép cho thối lui liên tục.