Tiên Nghịch

Chương 1389: Gặp lại cố nhân

Hôm nay mây giăng mưa đổ, tràn ngập những khe núi, cố nhân đến.
 
Giọt mưa rơi trên mặt đất, đập lên vách đá phát ra những tiếng tí tách dễ nghe. Nhưng cơn mưa này lại rất ào ạt, làm rối loạn khúc nhạc kia, ngược lại còn có chút phiền năo.
 
May mà có gió thổi đi những giọt nước mưa kia, hòa tan sự phiền năo này, tấu nên một khúc thiên địa vũ sơn hào hùng!
 
Trong cơn mưa, trên đỉnh Hoành Vân Sơn, một người mặc áo trắng không biết từ khi nào xuất hiện, dưới những tiếng mưa này, trong tiếng gió thổi đi những giọt mưa, yên lặng đứng ở trên đỉnh núi, nhìn lăo già đang kích động trên đài cao phía trước.
 
Không hề ngăn cản nước mưa rơi lên quần áo, không như năm đó lúc ngộ ra Hoán Vũ, tận lực không để nước mưa rơi vào người, Vương Lâm chỉ yên lặng như vậy đứng dưới cơn mưa.
 
Để mặc cho nước mưa làm ướt quần áo, từng giọt ngấm vào trong cơ thể, làm ướt đẫm một đầu tóc bạc, nhưng trên người Vương Lâm cũng không hề có một chút vẻ khó chịu nào, mà chỉ có một vẻ cực kỳ tự nhiên, giống như Vương Lâm chính là ngọn núi này, là mặt đất này, là những cây cỏ này.
 
Trên mặt Vương Lâm mang theo một vẻ mỉm cười, nhìn lăo già ở trên đài.
 
- Sư tôn!
 
Lăo già đứng lên rồi quỳ xuống ở đó, nước mưa rơi lên mặt, theo khóe mắt chảy xuống, nhìn không rõ.
 
Sau tám trăm năm từ biệt, Vương Lâm lại quay về Thanh Linh Tinh, về nơi mình đă từng tầm đạo, gặp lại ký danh đệ tử mà mình đă thu nhận năm đó.
 
Tạ Thanh, đối với cả đời Vương Lâm mà nói chỉ là một hình ảnh chợt lóe lên thoáng qua, nhưng chính vì có người này nên mới khiến cho Vương Lâm năm đó ý cảnh viên mãn.
 
Vì sinh ra một tia nhân quả, khiến cho hắn động lòng thu nhận đồ đệ.
 
Mặc dù Vương Lâm cũng thật không ngờ tên đệ tử do một tia nhân quả tạo nên này lại ở trên Hoành Vân Sơn của Thanh Linh Tinh này ngồi suốt tám trăm năm.
 
Trong thời gian tám trăm năm, Tạ Thanh đã hiểu được ý cảnh mà Vương Lâm cho hắn, trong lúc yên lặng tìm hiểu và suy nghĩ, dựa vào trí tuệ của một văn nhân tông sư phàm tục năm đó, tu vi của hắn có thể nói là tăng một cách đột biến!
 
Nhưng Tạ Thanh không hề tu luyện qua bất cứ một công pháp hay thần thông gì, mà con đường tu đạo của hắn khác với tất cả tu sĩ trong thiên địa, thậm chí cũng không giống với Vương Lâm!
 
Cái Vương Lâm tu chính là đạo và thần thông dung hợp, dựa vào thần thông dần dần cảm ngộ đại đạo ý cảnh.
 
Còn Tạ Thanh lại hoàn toàn bỏ qua thần thông, chỉ tu ý cảnh!
 
Lúc này Tạ Thanh thân thể đã cực kỳ yếu ớt, một thanh phi kiếm cũng đủ để cho hắn mất mạng, thân thể hắn cũng đã trở thành một ngọn đèn cạn dầu, nhưng sức sống của hắn lại vô biên, khiến cho sinh mệnh hắn bất diệt!
 
Mặc dù thân thể hắn yếu ớt, nhưng cảm ngộ tám trăm năm cũng khiến cho ý cảnh của Tạ Thanh vượt xa tất cả mọi thứ mà những tu sĩ tầm thường trong tám trăm năm có thể tu luyện!
 
Nếu chỉ nói đến ý cảnh đạo niệm, ngay cả Khuy Niết tu sĩ ở trước mặt Tạ Thanh cũng không có cách nào địch nổi! Ý cảnh của hắn đã đạt tới Tịnh Niết, đã đạt tới trình độ sơ khuy quy tắc!
 
Đây là một phương pháp tu hành không tồn tại trong thế gian, rất giống với luyện thể cực đoan của bộ tộc Cổ Thần, Tạ Thanh chỉ tu ý cảnh!
 
Thậm chí trong cơ thể của Tạ Thanh không có nguyên thần, không có nguyên anh, nội thần mà tất cả tu sĩ đều phải có, hắn cũng không có. Hắn chỉ có sức sống vô biên tràn ngập hồn phách.
 
Ngay cả bản thân Tạ Thanh cũng không thể nói rõ nguyên nhân, hắn không hiểu được tất cả những pháp môn tu hành, chỉ ở trong cảm ngộ mà Vương Lâm ban cho yên lặng tìm hiểu suốt tám trăm năm.
 
- Tu hồn sao….
 
Vương Lâm nhìn Tạ Thanh, trầm mặc đứng ở đó.
 
- Người tu tiên, một khi thành tiên sẽ trường sinh bất tử….Người tu chân, tìm kiếm chân ngã, siêu thoát khỏi thế gian…Người tu đạo, ấn chứng bổn nguyên. Còn ngươi…. lại là người tu hồn… lấy hồn nhập mệnh, thiên địa quân thân sư!
 
Vương Lâm nhìn nước mưa từ trên trời rơi xuống, từng giọt đập vào mặt có chút lạnh lẽo, chậm rãi mở miệng.
 
Tạ Thanh quỳ ở trên đài, thần sắc mơ màng, nước mưa dần dần rơi lên người hắn làm quần áo ướt sũng, thân thể rất không thoải mái. Trong lúc mơ màng, Tạ Thanh bất giác giơ tay phải lên, ngưng tụ ra một tiểu pháp thuật mà hắn tự minh ngộ được.
 
Theo ấn ký trong tay phải của hắn, thiên địa ầm ầm biến đổi, chỉ thấy nước mưa trên Hoành Vân Sơn thay đổi phương hướng, giống như bị di chuyển, rơi ra bốn phía.
 
Vương Lâm lắc đầu, nhẹ giọng nói:
 
- Ngươi vẫn còn chưa từ bỏ toàn bộ thần thông… Tạ Thanh, ngươi xem ngọn núi này, trong khi sinh trưởng đâu có ngăn nước mưa rơi xuống…. Ngươi xem, biển rộng này, khi nước mưa rơi xuống đâu có một chút sự bài xích nào… Ngươi xem, những cây cỏ này, tất cả mọi vật, ngoài chúng ta ra, có thứ gì ngăn cản nước mưa rơi xuống hay không?
 
- Ngươi tu hồn, thì tiếc gì cái túi da này. Đạo gia có câu, phản phác quy chân, trong thế gian người có thể thực sự minh ngộ quả thật là rất ít… Cho dù là vi sư, năm đó cũng đă tự nhận là hiểu bốn chữ này… nhưng sau khi trải qua nhiều việc, khi trở về đến La Thiên, cũng đã có giác ngộ….
 
Phản phác quy chân, đó là phải đem bản thân dung nhập vào trong từng cái cây ngọn cỏ, từng ngọn núi từng con sông, thoát khỏi hạn chế của vạn vật, trở thành một phần của thiên địa này. Đây, mới là phản phác quy chân!
 
Thân mình Tạ Thanh chấn động, mơ hồ đã hiểu ra một cái gì đó.
 
Vương Lâm giơ tay phải lên vung về phía trước, lập tức tiểu pháp thuật mà Tạ Thanh kia thi triển ra lập tức tiêu tan, nước mưa không còn bị cản trở, lại rơi xuống, bao phủ Hoành Vân Sơn.
 
- Nếu ngươi đem bản thân trở thành một phần của thiên địa, nếu ngươi trở thành trời, trở thành đất, thì cơn mưa này thực tế cũng giống như là một dòng máu vô hình, sao lại phải ngăn trở chúng….
 
Phong, vũ, lôi, tuyết, tất cả đều là vật của tự nhiên, ngươi chính là chúng, mà chúng cũng chính là ngươi. Tại sao lại cản trở lẫn nhau . Thời gian tám trăm năm, ngươi vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ cơ hội mà ta cho ngươi hay sao… , khi nào ngươi có thể bỏ qua thân thể này, quên đi hết thảy những pháp thuật mà ngươi minh ngộ ra, chỉ còn lại một đạo hồn phách, lúc đó ngươi hãy tới tìm ta… Vương Lâm nhìn Tạ Thanh đang trầm tư, giơ tay phải lên hướng lên bầu trời tung một trảo vào hư vô. Dưới một trảo này, thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn, những đám mây đen kia ầm vang, cơn mưa tràn ngập gần một nửa Thanh Linh Tinh đột nhiên giống như là mưa đá, từ bốn phương tám hướng gào thét lao tới.
 
Trong nháy mắt, nước mưa vô tận này giống như là biển ầm ầm tới gần, ở trên đỉnh Hoành Vân Sơn này bất ngờ ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một thanh vũ kiếm rất lớn cao ước chừng vạn trượng! Phất tay một cái, thanh vũ kiếm này từ trên trời giáng xuống, trong tiếng ầm ầm, đâm xuống đỉnh Hoành Vân Sơn này gần ba phần, phần còn lộ ra cũng phải cao ước chừng sáu bảy ngàn trượng. Từ xa có thể nhìn thấy rõ ràng thanh đại kiếm do nước mưa tạo thành này! Một uy lực vô biên từ bên trong thanh kiếm này tỏa ra, tràn ngập thiên địa, còn từ trong Thanh Linh Tinh này lan ra ngoài tinh không.
 
Ngay khi vũ kiếm này hình thành, song chỉ tay phải của Vương Lâm điểm về phía trước, tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm hắn lóe lên, đưa vào bên trong một luồng Cổ Thần lực, đồng thời lôi hỏa bổn nguyên từ trong hai mắt Vương Lâm lóe ra, nhập vào bên trong thanh vũ kiếm này! Do đó, ở bên trong thanh kiếm đơn giản do nước mưa tạo thành này có ẩn chứa hai đạo bổn nguyên đại thành của Vương Lâm cùng với khí thế đạo cổ của hắn. Khí thế này mặc dù không khuếch tán quá rộng, nhưng cũng đủ để chấn động cả La Thiên!
 
- Có kiếm này, sẽ rất ít có người dám tới mạo phạm tinh cầu này!
 
Thanh âm Vương Lâm bình tĩnh, nhưng không hề có một chút không chắc chắn nào. Ngay cả cao thủ cảnh giới Không Linh đối mặt với thanh kiếm này, sau khi cảm nhận khí tức ở trên đó cũng sẽ phải do dự, vì một tu chân tinh mà phải giao chiến với một tu sĩ bổn nguyên đại thành, liệu có đáng hay không… Nhất là uy áp của Đạo Cổ kia lại càng làm rung động lòng người!
 
- Kiếm này để sau khi ngươi hoàn toàn minh ngộ, vi sư sẽ ban cho ngươi làm lễ nhập môn!
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Tạ Thanh một cái cuối cùng, rồi xoay người hướng về phía ngoài ngọn núi bước đi. Thân thể hắn ở dưới cơn mưa dần dần trở nên mơ hồ, chậm rãi đi xa. Tạ Thanh yên lặng nhìn Vương Lâm rời khỏi, quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái. Hôm nay mây giăng mưa đổ, ngưng tụ cửu thiên thành kiếm, cố nhân càng lúc càng đi xa, có mưa đưa tiễn, có đệ tử quỳ…., có ân. Trên Thanh Linh Tinh, những tộc nhân đầu tiên đã sớm chuyển đi, không để lại bất cứ thứ gì, dường như chưa bao giờ ở đây.
 
Vương Lâm rời khỏi, hắn trở lại La Thiên muốn tới bốn nơi, muốn làm bốn việc! Lúc này nơi đầu tiên, chuyện thứ nhất đã hoàn thành. Đi bên trong tinh không lấp lánh, hai mắt Vương Lâm dần dần hiện lên hàn ý cùng sát khí.
 
- Lão tổ của Hướng gia… Chuyện năm đó, đã tới lúc kết thúc… Vương Lâm vung tay áo, thân ảnh hắn như điện, lao thẳng tới tu chân tinh của Hướng gia năm đó đã lấy Thất Tịch Thuật khiến cho hắn mất đi toàn bộ sức sống.
 
Ở bên trong tinh không, sau khi Vương Lâm rời khỏi mấy canh giờ, ở cách Thanh Linh Tinh ba ngàn vạn dặm, bên trong tinh hải mịt mờ, có một nhóm hơn mười tu sĩ, do một nam tử trung niên toàn thân mặc lôi bào dẫn đầu, đi thẳng tới Thanh Linh Tinh! Bọn họ chính là người của Lôi Tiên Điện, phụng mệnh tìm tu chân tinh phù hợp với yêu cầu của La Thiên lão tổ, tạo thành Tinh Tổn Thất Kiếp Trận uy lực kinh thiên trong truyền thuyết!
 
Thanh Linh Tinh phù hợp với yêu cầu này, sau khi phụng mệnh dùng sức mạnh di dời, nhóm tu sĩ này liền đi tới Thanh Linh Tinh! Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới bước chân vào cách Thanh Linh Tinh ba ngàn vạn dặm, liền lập tức cảm nhận được rõ ràng một kiếm ý ngợp trời, như một cơn mưa tràn ra, sức mạnh của kiếm ý này đủ để phá vỡ tinh không. Nam tử trung niên mặc lôi bào dẫn đầu kia bị kiếm ý này xông tới, lập tức sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo. Rất nhiều tu sĩ ở phía sau hắn dường như đồng thời phun ra máu tươi, cả đám ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhất tề lùi lại.
 
Trong lúc hơn mười tu sĩ này đang bị kiếm ý làm cho kinh hãi, trên Thanh Linh Tinh, sau khi Vương Lâm rời khỏi, trên đỉnh Hoành Vân Sơn, ở trên không trung chỗ Tạ Thanh đang khoanh chân ngồi, thiên địa chấn động vặn vẹo, bỗng nhiên có một người đi ra. Người này là một lão già toàn thân mặc đạo bào, không ngờ chính là Lỗ Phu Tử! Hắn không muốn lập tức đối mặt với Vương Lâm, cho nên khi cảm nhận được khí thế của vũ kiếm này, liền đợi sau khi Vương Lâm rời khỏi mới yên lặng đến. Hắn lơ lửng giữa không trung cau mày, trầm mặc trong chốc lát, tay phải giơ lên hướng về thanh vũ kiếm khổng lồ đang cắm trên đỉnh núi tung một chỉ, không có bất cứ âm thanh nào phát ra. Lỗ Phu Tử này cách không va chạm với thanh kiếm kia, lập tức thân thể chấn động, ngẩng đầu, trong hai mắt lộ ra một vẻ hoảng sợ.
 
-Chính là khí tức này! Rất giống với Cổ Thần nhưng lại hoàn toàn khác nhau. Dưới khí tức này, không ngờ lão phu lại hãi hùng khiếp vía! Hơn nữa… bên trong thanh kiếm này không ngờ còn có… hai đạo bổn nguyên!
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất