Thiên địa ở phía bên trái hắn trong Phong Tiên giới vang vọng tiếng gió thét gào, có một vết đen đang từ xa cuốn lại. Vết đen đó không ngờ lại là trên một vạn Văn thú tập hợp lại, hình thành một tấm màn kinh thiên.
ở phía trước là một con Văn thú lớn cỡ trăm trượng, trông vô cùng dữ tợn, ánh mắt kích động, từ xa khi thấy Vương Lâm mỉm cười, thân thể lại càng run rẩy.
Một tiếng rít cao vút vang lên. Văn vương trăm trượng trong nháy mắt theo gió bay tới, trực tiếp hưng phấn đụng vào người Vương Lâm. Thân thể khổng lồ của nó đánh mạnh tới, mang theo gió ập vào mặt Vương Lâm như đao cắt.
Một cảnh tượng lao tới này đủ để khiến cho bất cứ người nào chứng kiến kinh hãi không thôi.
Văn thú này đã quen với việc Vương Lâm có thân thể cường hãn, lúc này trong hưng phấn liền lao tới va chạm khiến Vương Lâm không khỏi âm thầm cười khổ. Phân thân này của hắn lúc này không thể chịu nổi
"cái ôm "mạnh mẽ này của Văn thú .
Tay phải Vương Lâm giơ lên, nhu hòa vỗ về phía trước. Sóng gợn quanh quẩn truyền ra, trong nháy mắt khi Văn thú lao tới liền vờn quanh thân thể nó, khiến cho tốc độ của Văn thú không khỏi chậm lại.
Tới bên cạnh Vương Lâm, Văn thú hưng phấn rít lên, cái vòi khổng lồ không ngừng cọ xát lên thân thê hắn, hai mắt kích động, đồng thời thể hiện vẻ tủi thân rất đậm.
Vương Lâm là chủ nhân của nó, càng giống như cha mẹ nó. Điểm này đã khắc sâu vào trong linh hồn Văn thú, cả đời không thể tiêu tan.
Sau mấy lần dùng vòi cọ vào người Vương Lâm, Văn thú nức nở một tiếng, giống như là trách Vương Lâm vì sao lâu như vậy mới tới tìm nó.
Vương Lâm cười ha hả, cảm thấy rất vui vẻ, thân thể nhoáng lên liền đứng trên người Văn thú ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy đàn Văn thú trên vạn con nọ lúc này đều đã tới, vờn quanh bốn phía, trong đó có một bộ phận hiển nhiên là nhận ra Vương Lâm, nhưng lại có một số con sau đó mới ra nhập, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đầy nghi hoặc.
Gặp lại Văn vương lớn lên từ nhỏ bên cạnh mình, trong lòng Vương Lâm tràn ngập vui sướng. Cả đời hắn cô độc, làm bạn với hắn chỉ có vài con mãnh thú trong đó Văn thú là có thời gian dài nhất.
-Hình như uy vũ hơn trước nhiều rồi.
Vương Lâm vỗ vỗ đầu Văn vương, vừa cười vừa nói.
Văn vương rít lên, thần sắc lộ vẻ đắc ý, tiếng rống giống như đang muốn kể lại kinh nghiệm trong trăm năm nay của nó, tiếc rằng Vương Lâm không cách nào hiểu nổi. Nhưng hắn dù sao cũng nhìn nó lớn lên, có thể đoán ra một chút.
-Tốt rồi, mang ta đi tới chỗ sâu nhất trong Phong Tiên giới đi.
Vương Lâm mỉm cười mở miệng.
Hai mắt Văn vương lóe sáng, cực kỳ hưng phấn, thoáng một cái liền ngược gió lao tới, tiếng rít gào truyền khắp bốn phía. Đàn Văn thú trên vạn con cũng theo sát, hóa thành một cơn lốc Văn thú lao thẳng về phía trước.
Tốc độ của Văn vương nhanh hơn trước rất nhiều. Vương Lâm đứng trên lưng nó cẩn thận nhìn vài lần ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
Văn thú này năm đó dù không yếu nhưng cũng không thể bằng hiện tại. Lúc này nó đã tiếp cận rất gần tu sĩ bước thứ ba, bằng tu sĩ thiên nhân ngũ suy nhân loại.
Loại biến hóa này khiến cho Vương Lâm rất ngạc nhiên.
Mơ hồ giống như Văn thú chỉ còn kém một bước là có thể lột xác, tiến hóa trở thành thứ tồn tại kinh khủng tương đương với tu sĩ bước thứ ba. Điều này đúng là nằm ngoài dự liệu của Vương Lâm.
-Nó rốt cục đã gặp phải cơ duyên gì, không ngờ lại có thể tiến tới mức này.
Đang trầm ngâm thì Văn vương vẫn lao đi trong vô số mảnh đại lục nhỏ, giống như rất quen thuộc nơi này, nhanh chóng mang Vương Lâm tiến vào chỗ sâu trong Phong Tiên giới.
Nơi này năm đó Vương Lâm đã từng tới. Hắn chỉ liếc mắt một cái là thấy phía trước tồn tại một đám sương mù nồng đậm. Trong sương mù có một cái khe khổng lồ. Cái khe này không biết thông tới nơi nào, lộ ra hàn khí dày đặc.
Bên trong sương mù có vài đại lục, chẳng qua lúc này lại vẫn duy trì hình dạng như năm xưa, chính giữa đại lục có một pho tượng hình người.
Nhưng giờ phút này pho tượng lại biến mất không còn.
Một vài thi thể Văn thú ngàn trượng nằm trên đại lục này. Văn thú này mở to hai mắt, trong đó không có chút ánh sáng, tử khí lượn lờ toàn thân.
Thấy cảnh tượng này, hai mắt Vương Lâm sững lại.
Văn vương dưới chân hắn nhoáng lên mang theo Vương Lâm nhảy vào bên trong sương mù, rơi vào bên cạnh thi thể Văn thú kia, cái vòi vung lên đâm mạnh vào trong thi thể, hút một cái. Kim quang toàn thân Văn vương liền lóe lên.
Trên vạn Văn thú phía sau nó lúc này vờn quanh, nhưng không con nào dám tiến tới hút.
Vương Lâm nhảy xuống, đi tới bên cạnh xác Văn thú mấy ngàn trượng này. Con Văn thú này đã chết rất nhiều năm nhưng thân thể lại không hư thối rữa nát, giống như khô đi. Nhưng dù là khô héo thì tinh hoa vẫn ẩn chứa bên trong Văn thú này.
Nó dù đã tử vong nhưng trên thân thể vẫn có một luồng uy áp rất mạnh tồn tại. Luồng uy áp này Vương Lâm cảm nhận rõ ràng là cùng loại với tu sĩ có tu vi bước thứ ba!
Cẩn thận quan sát nửa ngày, Vương Lâm thấy ở cổ con Văn thú này có một vết thương trí mạng. Con thú này chết chính vì vết thương này. vết thương đó là ba vết ngón tay.
Nếu không nhìn kỹ thì rất khó có thể phát hiện ra nó.
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại. Hắn đi tới trước vết thương, nhìn hồi lâu liền giơ tay lên, ba ngón tay chậm rãi xâm nhập vào bên trong. Rất hiển nhiên, vết thương này đúng là do ba ngón tay xuyên thấu vào!
-Đây là thần thông thuật gì, ba ngón tay có thể giết chết con thú này.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Con thú này năm đó hắn đã từng gặp, đúng là con Văn thú khổng lồ lao ra từ trong cái khe.
Chẳng qua kích thước nó so với năm đó không giống nhau, nhưng khí tức lại cực kỳ tương tự.
-Ba chỉ này.lưu lại trên người Văn thú một luồng khí tức ta mơ hồ quen thuộc, giống như đã gặp ở một địa phương nào đó.
Văn thú bên cạnh Vương Lâm lúc này đã rút vòi ra khỏi xác Văn thú kia, vẻ mặt rất thỏa mãn, nhìn Vương Lâm một cái rồi rít lên, cái vòi nhoáng một cái liền chỉ vào cái khe khổng lồ trên bầu trời đầy sương mù.
Vương Lâm ngẩng đầu hai mắt bừng sáng, nhìn vào trong cái khe. Đúng lúc này thì Văn vương rít lên rồi tung cánh, lao thẳng vào cái khe. Vương Lâm bước từng bước về phái trước, theo sát sau nó cùng với Văn vương trong nháy mắt đã tới bên cạnh cái khe.
Cho dù bị vây trong sương mù nhưng cái khe tỏa ra hàn khí đậm đặc, khiến cho hai mắt Vương Lâm lộ vẻ cảnh giác. Hắn không lập tức tiến vào trong cái khe. Hắn đi tới Phong Tiên giới này cũng không phải là vì nghiên cứu cái khe này.
Nhưng lúc này nếu đã gặp thi thể Văn thú kia, lại còn có tam chỉ kỳ dị và quen thuộc thì Vương Lâm lại sinh ra nghi vấn với nơi mà cái khe này thông tới.
Bên trong cái khe này rốt cục là nơi nào!
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm quan sát cái khe này ở phạm vi gần như vậy. Hắn chậm rãi nhìn ra một chút chuyện không hợp lý. Cạnh cái khe này bị xé ra thành hình dạng răng cưa bất quy tắc nhưng ở bên cạnh răng cưa lại có một số nơi giống như đã từng bị tác động liên tiếp.
Trong trầm mặc, Vương Lâm vung tay phải lên, bên trong đó lập tức hiện ra một ngọc giản. Vuốt một cái, ngọc giản rắc một tiếng liền vỡ ra trong tay Vương Lâm, chia làm hai nửa, vết gãy cũng có rất nhiều đường răng cưa li ti.
Sau khi gắn hai nửa này lại một chỗ sẽ thấy một ngọc giản đầy đủ. Tay phải Vương Lâm phát ra ánh sáng nhu hòa tu vi dung nhập vào bên trong ngọc giản, rất nhanh khiến nó gắn liền lại với nhau, vết gãy bất quy tắc khi nhìn lại chỉ còn một vài cái khe li ti mà thôi.
Nhìn chằm chằm vào ngọc giản, ánh mắt Vương Lâm lóe lên lại một lần nữa miết một cái. Rắc, ngọc lại gãy thành hai nửa, chỗ gãy vụn lúc này lại có vài cái khe mới.
Cầm ngọc giản, Vương Lâm sau khi nhìn vài lần, lại nhìn về cái khe khổng lồ này, từ từ trong mắt lộ vẻ sáng ngời.
-Rất giống nhau. Cái khe này đã từng bị xé ra một lần, sau đó được sửa lại, nhưng chắc chắn về sau lại được xé ra, cho nên mới tạo thành dấu vết thế này.
Nếu lần thứ hai bị xé mở là lúc Phong Tiên giới đang sụp đổ, từ đó về sau trở thành thiên hạ của Văn Thú.vậy thì lần đầu tiên bị xé mở là lúc nào.là do ai xé mở.
Một tiếng rít cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm. Chỉ thấy Văn vương của Vương Lâm bồi hồi bên ngoài cái khe, có vẻ rất muốn đi vào. Nó thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Vương Lâm, lộ vẻ sốt ruột.
-Thôi, vào xem sao.
Vương Lâm nhìn bộ dạng của Văn thú như vậy, hơi gật đầu. Văn thú lập tức rít lên, trực tiếp lao vào bên trong cái khe, động tác giống như không phải lần đầu tiên tiến vào, hiển nhiên là trong trăm năm nay nó không chỉ vào nơi này một lần.
Vương Lâm cất bước đi tới nhưng tâm thần lại cực kỳ cẩn thận. Tính cách cẩn thận của hắn không phải bởi vì tu vi được đề cao mà giảm bớt. Tu vi càng cao, Vương Lâm lại càng hiểu rõ sự kỳ dị của thiên địa này.
Bước vào bên trong cái khe, hàn khí bức người ập tới. Hai mắt Vương Lâm nheo lại, tu vi vận chuyển toàn thân, vẫn chưa tản thần thức ra mà đầu tiên dùng mắt đảo quanh.
Liếc mắt một cái, cả người hắn sững lại, hai mắt bừng sáng.
Trong cái khe này là một thế giới tràn ngập huỳnh quang. Huỳnh quang này là từ một đám vật hình trứng rất lớn truyền ra. Nơi này không ngờ lại tràn ngập vô số Văn thú kỳ dị!
Trứng Văn thú này chi chít, bên trong có chứa rất nhiều Văn thú đang đợi thức tỉnh, liếc mắt một cái sợ là còn nhiều hơn mấy trăm vạn.
Sâu bên trong đó lại càng có nhiều trứng hơn một số cái rất lớn. Thậm chí Vương Lâm thấy có cả trứng lớn tới trăm trượng, Văn thú bên trong tỏa ra kim quang, đã hoàn toàn thành hình, mơ hồ như lúc nào cũng có thể thức tỉnh.
Văn thú của Vương Lâm tiến vào nơi này liền phát ra tiếng rít như thể hoan hô, lao tới bên cạnh đám trứng, cái vòi khổng lồ đâm mạnh vào, hút một cái liền rút sạch toàn bộ bên trong trứng.
Quan sát cảnh này, Vương Lâm đã hoàn toàn rõ ràng vì sao Văn thú của mình lại có biến hóa như vậy. Chính là vì nơi này!
-Nơi này là địa phương nào.
Vương Lâm trầm mặc, tản thần thức ra, cẩn thận từ từ mở rộng, cho tới khi thần thức hoàn toàn bao phủ cả không gian này.
Thần thức hắn khuếch trương, trong nháy mắt Vương Lâm đã thấy toàn bộ nơi này. cũng trong nháy mắt này, hai mắt hắn lộ vẻ rung động, thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, ngẩng phắt đầu.