Tiên Nghịch

Chương 1616: Cổ Đạo nghịch

Giọt máu thứ năm, thứ sáu.cho tới giọt máu thứ mười tạo thành hình chữ nhất từ trong dòng xoáy bay ra, hướng về mi tâm của Vương Lâm gào thét lao tới.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, nhìn chằm chằm vào đám máu tươi đang tới, không có ý định né tránh, tùy ý để năm giọt máu tươi trong nháy mắt dung nhập vào trong mi tâm hắn. giống như xuyên qua dung nhập vào trong cơ thể.
 
Trong nháy mắt khi năm giọt máu tươi này dung hợp, toàn thân Vương Lâm lập tức vang lên tiếng ầm ầm. Một luồng lực lượng cường đại từ trong mấy giọt máu tràn ra, khiến cho thân thể Vương Lâm không khỏi lui lại phía sau mấy bước, hai mắt tỏa ánh sáng vạn trượng. Cảm giác cường đại này khiến hắn phải nắm chặt tay.
 
Giờ phút này giọt máu thứ sáu cũng theo sát, dũng mãnh tiến vào mi tâm của Vương Lâm. Trong tiếng ầm vang, tất cả máu tươi trong cơ thể Vương Lâm như sôi trào, điên cuồng hấp thu lực lượng huyết mạch trong giọt máu này, không ngừng dung hợp chảy tràn khắp toàn thân Vương Lâm, lập tức tràn vào trái tim hắn. Việc này khiến cho trống ngực Vương Lâm giống như tiếng sấm, ầm ầm vang lên.
 
Thân thể lại lui lại một lần nữa, Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét. Toàn thân hắn lúc này đau đớn. Loại thống khổ này so với khi dung hợp bốn giọt máu ban đầu mạnh hơn vô số lần, giống như thân thể bị xé tan, tạo thành huyết nhục mới vậy!
 
Ngay sau đó giọt máu tươi thứ bảy gào thét lao tới. Trong nháy mắt khi nó dung hợp với mi tâm của Vương Lâm, thần sắc hắn vặn vẹo, gân xanh nổi khắp toàn thân, máu trong cơ thể chuyển động tới cực hạn cuồn cuộn trào dâng. Thân thể Vương Lâm nhúc nhích quỷ dị. Xương cốt hắn trong khi máu tươi vận chuyển, dần dần cũng lan ra hồng quang.
 
Lực lượng huyết mạch Cổ Tổ trong cơ thể hắn cũng đột nhiên tăng mạnh. Luồng lực lượng huyết mạch này lúc đầu còn mỏng manh, sau đó nhanh chóng trở nên nồng đậm.
 
Dân chúng cổ quốc giống như tiên nhân, lực lượng huyết mạch càng đậm thì thân phận càng cao quý, lực lượng lại càng cường đại.
 
Bảy giọt máu tươi dung hợp đã khiến huyết mạch của Vương Lâm trong Đạo cổ nhất tộc chỉ thấp hơn hoàng tôn mà thôi. Phải biết rằng bản thân hoàng tôn vốn là hậu nhân của Cổ Tổ, trong cơ thể hiển nhiên chứa huyết mạch của hắn, sau khi dung hợp sáu giọt máu tươi liền trở thành Đạo Cổ hoàng tôn!
 
Nhưng bản thân Vương Lâm lại không có chút huyết mạch Cổ Tổ nào. Thậm chí trước khi đạt được tán thành, hắn còn không có. Giờ phút này huyết mạch ngưng tụ trong cơ thể hắn hiển nhiên kém hơn so với hoàng tôn được thiên địa ân sủng.
 
Hai người giống như là vua và dân đen bản chất khác nhau. Nhưng việc này không phải là không thể thay đổi. Trong nháy mắt khi giọt máu tươi thứ tám bay ra, đụng tới mi tâm của Vương Lâm, dung hợp với thân thể hắn lực lượng huyết mạch trong thân thể Vương Lâm đã gia tăng mạnh. Tiếng ầm ầm trong cơ thể hắn lại càng mãnh liệt, sự đau đớn truyền ra từ trong cốt tủy, khiến cho thân thể Vương Lâm lui lại phía sau không ngừng run rẩy.
 
Huyết mạch của Cổ Tổ giống như huyết mạch của tiên nhân, thay đổi cốt tủy! cốt tủy một khi thay đổi sẽ khiến cho máu biến hóa, từ đó hiển nhiên có được lực lượng huyết mạch!
 
Thay đổi cốt tủy khó nhất chính là lúc ban đầu cần phải có ngoại lực thúc đẩy, thay đổi từng chút một. Ngoại lực lúc này chính là dòng máu tươi đang chảy trong cơ thể Vương Lâm. Máu tươi này ẩn chứa khí tức của Cổ Tổ, vừa không ngừng chảy vừa thân nhập vào xương cốt toàn thân Vương Lâm, dần dần dũng mãnh tiến vào cốt tủy, nhanh chóng thay đổi, khiến cho huyết mạch của Vương Lâm từ bình thường trở thành cao quý, từ hỗn tạp trở thành chính tông!
 
Tám giọt máu tươi dung hợp không làm cho huyết mạch Vương Lâm nồng đậm được như hoàng tôn như lại gần tới vô hạn thậm chí chỉ còn kém một tia! Một tia chênh lệch này khi giọt máu tươi thứ chín dung nhập liền bị đánh tan!
 
Giọt máu tươi thứ chín dung nhập vào trong xương cốt của Vương Lâm đã thay đổi hoàn toàn cốt tủy của hắn có được độ đậm đặc như huyết mạch của hoàng tôn khiến cho Vương Lâm về huyết mạch có thể nói đã trở thành đệ nhất trong Đạo cổ nhất mạch!
 
Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Giọt hồn huyết xuất hiện khiến cho tinh không bốn phía bị ánh sáng màu tím bao phủ. Ánh sáng màu tím này tràn ngập một luồng lực lượng quỷ dị, trong nháy mắt khi xuất hiện liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Vương Lâm.
 
Hắn nhìn giọt máu màu tím này, cảm thấy một luồng khát vọng đến từ huyết mạch trong phút chốc tràn ngập khắp toàn thân. Giọt máu màu tím này lóe lên mang theo sóng lớn ngập trời bất ngờ điểm lên mi tâm của Vương Lâm!
 
cũng không phải giọt máu này dung hợp với những giọt máu tươi trước hay dung hợp với huyết mà dung nhập vào mi tâm của Vương Lâm!
 
Huyết mạch nồng đậm có thể khiến lực lượng Đạo cổ của Vương Lâm càng thêm mạnh nhưng cũng không thể cải biến được hồn phách, cuối cùng hắn chỉ là một tộc nhân của Đạo cổ mà thôi. Nhưng lúc này giọt hồn huyết lại có thể thay đổi hồn phách Vương Lâm khiến cho hồn của hắn áp đảo tất cả tộc nhân Đạo cổ nhất mạch!
 
Lúc này hắn mới chính thức trở thành tồn tại cao quý hơn hoàng tôn kia! cũng có thể nói, hắn lúc này tương đương với con trai thứ tư của Cổ Tổ!
 
Trong một khắc khi giọt hồn huyết này dung nhập, cả người Vương Lâm lặng ra. Hai mắt hắn lộ vẻ mê man, thân thể giống như không phải của chính mình vậy, chậm rãi bay về phía sau cuối cùng rơi lên trên tế đàn chạm vào cánh tay của Diệp Mịch đang nằm đó.
 
Dòng xoáy trong tinh không chậm rãi tiêu tán không lâu sau liền hoàn toàn biến mất, khiến cho tinh không khôi phục nguyên trạng, không khác gì lúc bình thường. Nếu có khác thì chỉ là nơi này yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta sợ hãi. Nơi này không có một tiếng động.
 
Tất cả mãnh thú ở nơi này đều trốn biệt, không dám gây nên chút tiếng động. Từ từ, bên trong sự yên tĩnh này dường như có uy áp tràn ra. Vương Lâm hôn mê rồi. Hắn không tỉnh thì nơi này yên tĩnh ngàn năm. Hắn không tỉnh thì nơi này không bao giờ có chút tiếng động. Uy áp này từ trên người hắn lan ra, bao phủ tám phương.
 
Bổn tôn của Vương Lâm ngủ say, phân thân cũng lơ lửng ở trong tinh không bên ngoài tế đàn khoanh chân nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
 
Trong khi ý thức ngủ say, Vương Lâm có một giấc mộng. Mộng này hoàn toàn không giống với Mộng Đạo. Hắn không rõ ràng mà thấy rất mơ hồ. Trong mộng Vương Lâm thấy một người.
 
Đây là một nam tử tướng mạo tầm thường, thân thể cực kỳ khổng lồ. Hắn đứng đó giống như thiên địa dưới chân, ánh mắt nhìn khắp mặt đất, lộ vẻ khinh miệt.
 
-Ta hôm nay muốn trời sụp, thì trời phải sụp, muốn đất tan thì đất phải tan! Ta muốn chúng sinh chết đi thì không người nào dám sống. Ta khiến tiên nhân trên trời cao không kẻ nào dám tồn tại! Ta là cổ, sinh ra trước khi thiên địa xuất hiện, trong khi vũ trụ còn sơ khai. Nhưng trước ta đã có tiên xuất hiện. Tiên muốn nô dịch ta. Vậy thì tiên phải bị ta hủy diệt! Nếu ta thất bại thì hậu nhân của ta, đời đời kiếp kiếp sẽ thay mặt ta là địch nhân của tiên, đời đời kiếp kiếp cho tới khi thiên hạ hết tiên! Nhưng ta mà bại sao, ta vĩnh viễn sẽ không bại! Chín giọt hồn huyết tặng cho ba con ta. Các ngươi thống lĩnh vạn dân cổ tộc ta, đời đời chờ ta luân hồi, chờ người kế thừa của ta xuất hiện. Thuận là phàm, nghịch là tiên, nghịch thiên thành tiên, nghịch tiên thành cổ!
 
Giấc mộng này, từng câu từng chữ của nam tử tầm thường này khiến cho trái tim Vương Lâm chấn động. Giấc mộng từ từ chấm dứt, cho tới khi Vương Lâm ở trên tế đàn mở hai mắt, bên tai vẫn còn vang vọng từng câu nói kia.
 
Trên mi tâm của Vương Lâm, tám tinh điểm cổ Thần lộ ra màu tím, chậm rãi chuyển động. Bên trong mắt hắn yêu tinh và ma tinh cũng đồng thời lóe lên, mơ hồ tỏa ra màu tím.
 
Màu tím này tới từ hồn huyết, đến từ hồn Đạo cổ của Vương Lâm lúc này!
 
Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhìn tinh không phía trước, trầm mặc hồi lâu. Trên người hắn tuôn ra một luồng khí tức ngạo nghễ thiên hạ. Khí tức này không sợ trời, không bái đất, thiên địa nát mà ta vẫn còn trời cao cũng không thể khiến ta tuân mệnh!
 
Sự bá đạo này mới thuộc về chữ nghịch trong cổ tộc!
 
Giờ phút này Vương Lâm và bản thân hắn lúc trước đã bất đồng!
 
Hắn ngồi trên tế đàn ánh mắt đảo khắp tinh không, từ trên phân thân tán đi, cuối cùng rơi lên cánh tay khổng lồ của Diệp Mịch, hai mắt lóe lên bừng sáng.
 
Trong cánh này này ẩn chứa một luồng lực lượng cường hãn. Luồng lực lượng này có thể xé nát trời cao, chính là lực lượng cực mạnh thuộc về Diệp Mịch!
 
Nhìn chằm chằm vào cánh tay này, Vương Lâm chậm rãi giơ tay phải lên, đặt lên cánh tay. Trong nháy mắt khi hắn ấn xuống, hai mươi bốn tinh điểm trên mi tâm và hai mắt hắn xoay tròn, những luồng ánh sáng màu tím tràn ngập toàn thân hắn theo tay phải dung nhập vào cánh tay của Diệp Mịch.
 
Trong phút chốc, cánh tay khổng lồ bỗng nhiên chấn động, mơ hồ như phản kháng và dãy dụa. Dù Vương Lâm đã đạt được truyền thừa của Diệp Mịch nhưng truyền thừa này dù sao cũng không hoàn mỹ, muốn dung hợp cánh tay này vẫn còn khó khăn.
 
Chỉ là chút khó khăn này đối với Vương Lâm đã vượt qua Cổ Mạch Thương Khung Huyết mà nói, trong thân thể đã có chín giọt máu tươi của Cổ Tổ ngưng tụ tạo thành huyết mạch tinh thuần mà nói thì thật sự không quan trọng!
 
-Diệp Mịch, đưa cánh tay này cho ta!
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, giống như tự nói, lại giống như nói với Diệp Mịch đã chết trong cõi u minh. Giọng nói bình thản, không có chút ba động tâm tình. Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, hai mươi bốn tinh điểm lại càng tỏa ra màu tím dày đặc. Trong hồn phách Vương Lâm lại càng lan ra một luồng khí tức mà dù Diệp Mịch còn chưa chết cũng phải kinh hãi.
 
Khí tức này dung nhập vào trong tay phải Vương Lâm, thoáng giơ lên rồi lại đặt lên cánh tay một lần nữa. Chỉ thấy tiếng ầm vang quanh quẩn, cánh tay đó liền bị trấn áp, cuối cùng một đám u quang lóe lên, cánh tay này hoàn toàn dung nhập vào tay phải của Vương Lâm, khiến cánh tay hắn trong thời gian ngắn ngủi liền có biến hóa hoàn toàn bất đồng!
 
Tay phải Vương Lâm so với tay trái dường như thô ráp hơn. Lại có rất nhiều ký hiệu phức tạp, mơ hồ còn lộ ra vẻ xanh mét, khiến người ta nhìn lại mà thấy kinh hãi.
 
Giơ tay phải lên được người. Thần sắc Vương Lâm bình thản, ánh mắt nhìn lại, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, tay phải hướng về tinh không chụp một cái!
 
-Tê Thiên!
 
Một tiếng nói vang lên tinh không ầm ầm chấn động. Chỉ thấy tay phải Vương Lâm kéo một cái liền khiến thiên địa sụp đổ. Phía sau hắn hiện ra một hư ảnh cánh tay thật lớn ầm ầm kéo ra. Một cái khe khổng lồ liền xuất hiện trước người Vương Lâm. Cái khe này không ngờ bị Vương Lâm kéo mở.
 
Luồng lực lượng Tê Thiên này cho dù là tu sĩ Không Huyền sơ kỳ cũng bị hắn xé tan tâm thần mà chết! Dù là tu sĩ Không Huyền trung kỳ gặp phải cũng phải hoảng sợ thối lui!
 
Dưới sự xé mở này, tế đàn phía dưới Vương Lâm chấn động ong ong, bên ngoài có một tầng sóng gợn hiện lên, giống như muốn chống lại dư âm của thuật Tê Thiên này.
 
Trong sóng gợn. Vương Lâm cúi đầu cẩn thận nhìn lại tế đàn này một chút, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
 
-Tế đàn này có điều cổ quái!
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất