Tiên Nghịch

Chương 1688: Tô Đạo nhất biến thiên địa băng

Vương Lâm đi trên bình nguyên này, cỏ dại ở trước người hắn tự rẽ ra hai bên, lộ ra một con đường nhỏ. Bước chân của hắn không nhanh, thời gian ba ngày cũng đủ để cho hắn hoàn thành mọi chuyện.
 
Chỉ là Vương Lâm vẫn còn suy nghĩ phải làm thế nào để kích thích hồn thứ ba của Thất Thải, khiến cho ký ức của hắn hỗn loạn trong phạm vi lớn.
 
- Ở trong cửa thứ nhất này có lẽ có thể làm được chuyện này.
 
Vương Lâm dừng chân lại, trong tiếng thì thào ngấng đầu nhìn bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời u ám, một đạo cầu vồng gào thét bay đi. Nhưng khi bay ngang qua không trung trên đầu Vương Lâm đột nhiên dừng lại, kiếm quang lóe lên, thân ảnh ở bên trong đạo cầu vồng kia lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Đó là một thanh niên mặc áo bào màu lam, mặt hắn đầy sát khí, còn có khí tức mùi máu tanh tràn ngập thân thể hắn.
 
Kiếm quang lóe lên, trong nháy mắt hắn đã tới gần, chuẩn bị chặt lấy đầu Vương Lâm.
 
Nhưng ngay khi hắn tới gần, Vương Lâm chậm rãi giơ tay phải lên, chỉ về phía kiếm quang kia.
 
Hào quang vạn trượng đột nhiên lóe lên, trực tiếp sụp đổ. Lộ ra ở bên trong là một phi kiếm đã vỡ thành từng mảnh cùng với một thanh niên vẻ mặt hoảng sợ ở đằng sau.
 
Thanh niên kia chấn động, thân thể lập tức nổ tung, biến mất ở trước mặt Vương Lâm. Chỉ còn lại ba miếng lệnh bài bị ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ. Lơ lửng ở nơi đó không hề nhúc nhích.
 
- Được rồi, ở trong cửa thứ nhất này đã có được chuyện tốt đầu tiên.
 
Vương Lâm vung tay áo, sau khi thu hồi ba miếng lệnh bài, thân thể liền bước về phía sau, trong nháy mắt tiêu tan hoàn toàn.
 
Lúc hiện ra, hắn đã ở bên cạnh một đạo cầu vồng đang gào thét bay trong không trung.
 
Bên trong đạo cầu vồng kia là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi. Thiếu niên này vẻ mặt cảnh giác, trong lúc phi hành liên tục quan sát bốn phía. Nhưng Vương Lâm xuất hiện quá mức đột ngột, thiếu niên này trong lúc sửng sốt, bị Vương Lâm vỗ một chưởng vào hư không, thân thể run lên, lập tức rơi xuống.
 
Vương Lâm không giết người tùy tiện, nâng bàn tay lên, trong tay đã có một tấm lệnh bài rồi xoay người nhoáng lên một cái, thân ảnh biến mất.
 
Trong cửa đầu tiên của cuộc tỉ thí ở Đông Lâm Tông này, Vương Lâm giống như là một con sói giữa bầy dê. Hễ những người nào gặp phải hắn đều không thể chạy thoát, đều bị hắn lấy đi lệnh bài.
 
Dần dần, Vương Lâm ở trong cửa thứ nhất này thanh danh hiền hách, gần như khiến cho người khác sau khi nhìn thấy hắn sẽ hoảng sợ mà tự giao ra lệnh bài. Đối với những tu sĩ bậc thấp, Vương Lâm ra tay cực kỳ tùy ý, hắn biết nơi nay là thế giới do ký ức của Thất Thải biến thành, tất cả những chỗ không hợp lý đều đã ở trong ký ức này nghịch chuyến, trở thành hợp lý.
 
Ví dụ như lúc này ở bên ngoài cửa thứ nhất, những quan khách đang ngồi xem ở trong sân của Đông Lâm Tông, sự tồn tại của bọn họ, ánh mắt và tâm tư của bọn họ thực tế đều là do ký ức của Thất Thải biến thành.
 
Cũng có thể nói, Thất Thải cảm thấy họ như thế nào thì họ ở trong thế giới này sẽ có biểu hiện như vậy.
 
- Người này là ai! Không ngờ trong một thời gian ngắn mà hắn đã có được hơn ba trăm tấm lệnh bài!
 
- Giết người rất quyết đoán, tu vi của hắn thoạt nhìn cũng không cao hơn người bình thường nhiều, nhưng trong mỗi chỉ đều ẩn chứa vân khí, cực kỳ bất phàm!
 
- Lần so tài thứ nhất này, người này rất có khả năng không có đối thủ, không ngờ trong đám đệ tử đời thứ nhất lại có một nhân vật như thế này.
 
Trong đám kim quang ở bốn phía, phàm là những người nhìn thấy biểu hiện của Vương Lâm ở trong vòng xoáy trên không trung đều cực kỳ khiếp sợ. Còn có những sư tôn của đám đệ tử các hệ ở dưới mặt đất ánh mắt cũng lấp lánh.
 
Trên mặt sư tôn của Tô Đạo lộ ra một nụ cười đắc ý, biểu hiện của Vương Lâm càng khiến hắn bất ngờ hơn.
 
Hắn ở Đông Lâm Tông càng lập được công lớn, càng thu được nhiều tặng phâm.
 
Trong cửa thứ nhất, Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng mình càng lấy được nhiều lệnh bài, càng khiến cho nhiều thiên tài trong ký ức của Thất Thải năm đó rơi xuống, bốn phía lại càng xuất hiện nhiều dấu hiệu vặn vẹo như muốn sụp đổ.
 
Sự vặn vẹo này chính là dấu hiệu thay đổi ký ức của Thất Thải.
 
- Kích thích vẫn còn chưa đủ Vương Lâm lắc đầu, bỗng nhiên tản thần thức ra, bao phủ toàn bộ phạm vi nơi này.
 
Ngay khi thần thức của hắn đảo qua, tất cả mọi người ở nơi này đều hiện ra ở trong tâm thần Vương Lâm.
 
Hắn đang tìm mấy thiên tài mà năm đó đã khiến cho Tô Đạo ghen ghét nhất.
 
Những thân ảnh này ở trong ký ức của Tô Đạo năm đó ở nơi này đã tỏa ra hào quang chói mắt, sau khi đi ra khỏi cửa thứ nhất này, trong những trận tỷ thí sau còn đạt được những danh hiệu cực cao.
 
Trong đó có một người tên là Côn Bằng, người này sở trường về tốc độ, một khi tốc độ của hắn triển khai thì như một đạo tàn ảnh. Trong ký ức của Thất Thải, hắn ở cửa thứ nhất này cuối cùng đứng thứ ba!
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, bước trên không trung, từng bước vượt qua vô tận, xuất hiện ở một hướng khác trong cửa thứ nhất, Ở nơi này, hắn nhìn thấy tu sĩ tên là Côn Bằng kia.
 
Người này ở xung quanh đang bị ba người bao vây, nhưng ngay khi Vương Lâm xuất hiện, ba người này kêu lên thảm thiết, nhanh chóng tản ra. Côn Bằng kia cười lạnh đang muốn truy kích, nhưng lập tức thân thể hắn run lên, xoay phắt người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm đang lơ lửng ở phía sau hắn mười trượng đang nhìn về phía hắn.
 
Dấu hiệu vặn vẹo sụp đổ ở bốn phía chỉ có Vương Lâm là có thể nhìn thấy, lúc này trong khi hắn tới gần Côn Bằng, sự vặn vẹo kia lại càng kịch liệt hơn, giốngg như là hồn thứ ba của Thất Thải đang hưng phấn.
 
- Đưa lệnh bài của ngươi cho ta.
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
 
Tiểu tu sĩ như thế này thật sự hắn không muốn ra tay.
 
Côn Bằng kia đồng tử trong mắt co rút lại, không nghĩ ngợi thân thể lui nhanh về phía sau.
 
Tốc độ của hắn rắt nhanh, trong nháy mắt đã chạy ra cực xa. Nhưng trong mắt của Vương Lâm, tốc độ của hắn vẫn còn quá chậm.
 
Trong lúc thầm than, hắn tùy ý vung tay phải lên, Côn Bằng kia lập tức kêu lên thảm thiết, vứt bỏ toàn bộ ngọc bội, hoảng sợ bỏ chạy. Ngay khi hơn mười ngọc bội của hắn được ném ra, sự vặn vẹo ở bốn phía lại ầm ầm bạo tăng.
 
Khí tức của bát môn giờ khắc này đã trở nên nồng nặc, nhưng vẫn còn cần thêm một chút để hoàn toàn hiển lộ.
 
- Kích thích vẫn chưa đủ, như vậy ta sẽ giúp ngươi giết chết Chu Lập!
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, thần thức của hắn đã tập trung vào Chu Lập ở nơi này. Chu Lập kia lúc này đang cực kỳ chật vật, đang ẩn nấp rất cẩn thận, ở trong một ngọn núi, trên thân thể hắn có tám lệnh bài.
 
- Tô Đạo đáng chết, nếu không có hắn, Vân Đạo ThiênThuật phải là do ta học được mới đúng, cửa thứ nhất này tuyệt đối sẽ không chật vật như thế này. Hết thảy chuyện này đều là vì Tô Đạo! Ta phải giết hắn!
 
Chủ Lập trong lúc khoanh chân thần sắc dữ tợn, hắn đã hận Tô Đạo đến tận xương tủy.
 
- Hắn nhập môn sau ta rất lâu, dựa vào cái gì mà có tư cách học Vân Đạo ThiênThuật như ta, dựa vào cái gì mà hắn được sư tôn coi trọng như vậy!
 
Trong lòng Chu Lập tràn ngập oán hận, trong lúc đang cắn răng muốn thố nạp trị thương, nhưng trên đỉnh núi chỗ của hắn trong nháy mắt bỗng nhiên run lên.
 
Sau khi Chu Lập sửng sốt, ngọn núi ầm vang, thần sắc hắn đại biến, thân thể nhoáng một cái trực tiếp lao ra khỏi ngọn núi này.
 
Ngay khi hắn xông ra, ngọn núi ầm ầm sụp đổ, vỡ thành từng mảnh sụp xuống, trong đó có một vài tảng đá lao thẳng tới Chu Lập, hắn tránh né không kịp, bị tảng đá đập vào người, trực tiếp phun ra máu tươi lùi lại trăm trượng.
 
Cùng lúc đó, thân ảnh Vương Lâm xuất hiện ở phía sau Chu Lập.
 
- Chu Lập.
 
Vương Lâm bình tĩnh mở miệng.
 
Hai chữ này giống như lôi đình đánh vào trong tâm thần Chu Lập. Ngay khi hắn theo bản năng nhanh chóng hướng về phía trước bỏ chạy, tay phải của Vương Lâm đã đặt trên đỉnh đầu Chu Lập. Một ấn này hạ xuống, tiếng ầm ầm trong tâm thần của Chu Lập đã trở nên vĩnh hằng.
 
Ngay khi Chu Lập tử vong, Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng bốn phía đang vặn vẹo xoay tròn một cách kịch liệt, còn nghe thấy những thanh âm ầm vang mơ hồ, dường như thế giới đệ ngũ hoa này đang đứng bên bờ sụp đổ.
 
Khí tức bát môn ân tàng trong thế giới ngũ hoa này giờ phút này tỏa ra trong phạm vi lớn, trong phút chốc Vương Lâm đã cảm nhận được chỗ của tam môn!
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, hắn không cần nghĩ ngợi thân thể đột nhiên nhoáng lên một cái, tản thần thức ra lao thẳng tới những đệ tử còn lại của Đông Lâm Tông ở nơi này. Như cuồng phong gào thét, ngay khi hắn tới gần, trước sự hoảng sợ của những đệ tử Đông Lâm Tông, Vương Lâm đã trực tiếp lấy đi những ngọc bội của họ.
 
Lấy được càng nhiều ngọc bội, sự vặn vẹo ở bốn phía lại càng kịch liệt, hồn thứ ba của Thất Thải đã xuất hiện sự hỗn loạn kịch liệt.
 
Toàn bộ nơi này đều hoàn toàn trái ngược với ký ức của hồn thứ ba. Giống như hồn thứ ba đã bị xé ra một lỗ hống, khiến cho Vương Lâm đối với vị trí của bát môn đã cảm nhận được ngày càng rõ ràng.
 
- Cuộc tỷ thí của Đông Lâm Tông này sẽ không có cửa thứ hai, thứ ba. Trong cửa thứ nhất nếu ta lấy đi ngọc bội của tất cả mọi người, như vậy thì chỉ có một mình ta là người chiến thắng, sự nghịch chuyến như vậy sẽ hoàn toàn phá vỡ ký ức của hồn thứ ba!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân ảnh ở cửa thứ nhất trong thế giới này nhanh chóng xuyên qua.
 
Hễ những đệ tử của Đông Lâm Tông gặp phải hắn toàn bộ đều bị lấy mất ngọc bội, nếu có người phản kháng, thì sẽ lập tức bị hắn tấn công. Nhưng Vương Lâm dù sao đối với những người nàv không thù không oán, tuy những người này ở trong ký ức của Thất Thải nhưng hắn cũng không giết tùy tiện.
 
Duy chỉ có những người sau này bị Thất Thải ghen ghét, thì mỗi lần Vương Lâm giết một người, sự vặn vẹo ở bốn phía sẽ điên cuồng bạo tăng.
 
Dường như hồn thứ ba của Thất Thải trong sự hỗn loạn này đang trở nên hưng phấn!
 
Cuồng phong càn quét, trên sân của tông chủ của Đông Lâm Tông, ở bên ngoài cửa thứ nhất lúc này toàn bộ mọi người đều đứng lên, xung quanh bọn họ cũng có sự vặn vẹo, ngay cả thân ảnh bọn họ cũng có dấu hiệu sụp đổ.
 
Nhưng bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng tụ vào trong vòng xoáy đã ngừng chuyến động ở giữa không trung.
 
Bọn họ nhìn thấy hành động của Vương Lâm, nhìn thấy một mình hắn đã lấy được gần như toàn bộ ngọc bội, nhìn thấy một chuyện chấn động từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện ở Đông Lâm Tông!
 
Toàn bộ những biểu hiện khiếp sợ và sự chấn động trong tâm thần bọn họ đều là do Thất Thải tưởng tượng ra, lúc này nối lên như sóng biến, cuốn động toàn bộ Đông Lâm Tông!
 
Trong cửa thứ nhất, ngay khi Vương Lâm lấy được ngọc bội cuối cùng, sự vặn vẹo ở bốn phía đã trở nên kinh thiên động địa.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng, khí tức bát môn đã lộ ra rõ ràng hơn, nhưng vẫn chỉ như là một đám sương mù tràn ngập, vẫn còn thiếu một chút!
 
Thân thể Vương Lâm lao thẳng lên bầu trời u ám, giơ hai tay lên hướng về phía trước kéo mạnh một cái.
 
Thiên địa ầm vang, hai tay Vương Lâm xé trời, túm lấy hư không. Dưới một kéo này, một cái khe thật lớn bị xé mở ra.
 
Bên ngoài cái khe này chính là cái sân trong tông chủ của Đông Lâm Tông!
 
Bên trong sân, trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người. Vương Lâm bước tới một bước, đứng giữa không trung trên Đông Lâm Tông!
 
- Ta, Tô Đạo, là người đứng đầu trong cuộc tỷ thí này!
 
Ngay khi lời nói của Vương Lâm truyền ra, không trung sụp đổ, toàn bộ thân ảnh ở bốn phía đều vặn vẹo tiêu tan. Mặt đất ở đẳng xa, đỉnh núi, toàn bộ mọi vật đều trong khoảnh khắc này ầm ầm nổ tung.
 
Thế giới đệ ngũ hoa này lập tức run lên, từng tầng tan nát!
 
Cùng lúc đó? khí tức bát môn trong sự nghịch chuyến càn khôn ký ức của hồn thứ ba này đã hoàn toàn hiển lộ ra, giống như là một cột khí bốc lên tận chín tầng mây, lắp loáng chuyển động.
 
Thứ duy nhất không sụp đổ trên mặt đất chính là Đông Lâm Trì ở hậu sơn của Đông Lâm Tông!
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất