Tiên Nghịch

Chương 1724: Tuyết trên Thiên Sơn

Trán Đỗ Thanh toát mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn về phía hậu sơn. Thần thức của Vương Lâm đã lượn quanh ở đó suốt bảy tháng trong khoảnh khắc vừa rồi đột nhiên biến mất.
 
Sự biến mất này không phải là thu hồi, mà là thật sự tiêu tan không còn, giống như là đã dung hợp với thiên địa.
 
Biến hóa này quá mức đột ngột, Đỗ Thanh kia hoàn toàn không thể tượng tượng nổi. Thậm chí ngay cả chuẩn bị một chút tâm lý cũng không có, gần như ngay khi hắn đang thoải mái cười nói liền đột nhiên phát sinh.
 
Sau khi thừ người ra một lúc, thân thể Đỗ Thanh nhoáng lên một cái, trực tiếp xông ra khỏi chỗ đó, tản thần thức ra, lao thẳng tới động phủ ở hậu sơn. Ngay khi quét qua động phủ này, thân thể Đỗ Thanh run lên kịch liệt.
 
Không có, không có!
 
Vương Lâm đã khoanh chân ngồi bên trong động phủ suốt bảy tháng đã biến mất.
 
Vương Lâm biến mất Đỗ Thanh không phát hiện ra được chút nào, có thể nói trong mắt hắn. Vương Lâm giống như là đã bốc hơi.
 
Không thể nào . Sao lại có thể như vậy Lúc này Đỗ Thanh đứng trên đỉnh núi ở hậu sơn, dưới chân là một đám cỏ xanh. Hắn thừ người ra, trong lúc thì thào hai mắt hắn co rút lại, không cam lòng, lại một lần nửa tản thần thức ra lượn quanh bốn phía.
 
Hết lần này tới lần khác, hắn vẫn không phát hiện ra một chút dấu vết nào của thần thức Vương Lâm.
 
Không thể nào, thần thức của hắn không thể dung nhập vào trong thiên địa. Chuyện này chưa bao giờ có, chỉ có lão quái lên tới đỉnh của Không Kiếp mới có thể làm được. Hắn.
 
. không thể nào làm được!
 
Sắc mặt Đỗ Thanh tái nhợt, vẻ hoảng sợ trong mắt cực kỳ nồng đậm. Đột nhiên hắn cảm thấy bảy tháng qua chính mình như là đang nằm mơ.
 
Ngươi tìm ta sao!
 
Ngay lúc Đỗ Thanh làm thế nào cũng không tìm được Vương Lâm, thậm chí trong lòng không thể tiếp nhận một chuyện như vậy, thì một thanh âm bình tĩnh đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
 
Thân thể Đỗ Thanh bỗng nhiên run lên, hắn xoay mạnh người lại, đồng tử trong hai mắt trực tiếp co rụt lại. Hắn nhìn thấy ở phía sau mình là Vương Lâm toàn thân mặc áo trắng, thần sắc ung dung, đứng ở nơi đó không có một chút chật vật nào.
 
Ở phía sau Vương Lâm như có những gợn sóng quanh quẩn, như ẩn như hiện rất nhanh khó có thể nhìn thấy.
 
Ngươi… ngươi… Đỗ Thanh theo tiềm thức lùi lại vài bước. Sự xuất hiện của Vương Lâm quá mức đột ngột, quá mức quỷ dị. Thậm chí nếu vừa rồi đối phương ra tay, thì rất có khả năng hắn sẽ bị trọng thương.
 
Ở trên người Vương Lâm còn lan ra một luồng thiên địa hàn khí. Luồng hàn khí này bị khí tức của Thương Long Tông xông tới. Liền chậm rãi tiêu tan, nhưng lại khiến cho Đỗ Thanh cảm thấy giống như là bị một cơn gió lạnh ập vào mặt.
 
Vẻ kinh hãi và chấn động trong mắt hóa thành một sự sợ hãi, khiến cho Vương Lâm lúc này ở trong mắt Đỗ Thanh đã biến thành vô cùng thần bí và đáng sợ.
 
Không có gì! Đệ tử tông môn phần lớn đã trở về rồi, cũng tìm được không ít tử mạch(l) còn phong ấn thu được một ít phân chi.
 
(1): mạch con.
 
Đỗ Thanh nén sự sợ hãi trong lòng, vội vàng mở miệng.
 
Vương Lâm tùy ý liếc nhìn Đỗ Thanh một cái. Dưới ánh mắt của hắn, Đỗ Thanh theo tiềm thức cúi đầu xuống.
 
Đưa đến động phủ cho ta.
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, thân thể bước về phía trước, hóa thành một đạo cầu vồng rời khỏi, đi vào bên trong động phủ.
 
Cho đến sau khi Vương Lâm rời khỏi, trong lòng Đỗ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn vẫn nghi hoặc, bởi vì Vương Lâm khi rời khỏi lại hóa thành cầu vồng khiến cho sự nghi hoặc lại tràn ngập trong lòng hắn.
 
Tuyệt đối không thể nào! Hắn sao có thể dung nhập vào trong thiên địa, nếu không vừa rồi hắn phải biến mất mới phải Khí tức của hắn biến mất, nhất định là đã thuấn di. Không sai, chính là thuấn di, người này nhất định là sau khi thất bại mấy lần, bị mất một chút thể diện, cho nên mới dùng cách này để chấm dứt Đỗ Thanh càng nghĩ càng thấy đúng, thần sắc dần dần bình tĩnh trở lại, thậm chí còn thấy nực cười. Nhất là khi nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, rõ ràng là chính mình hù dọa mình.
 
Ta đã nói mà, cái chuyện dung nhập vào thiên địa này hắn hoàn toàn không thể làm được! Không biết tự lượng sức!
 
Trong lòng Đỗ Thanh cười lạnh, hắn càng thêm bình tĩnh, vung tay áo đang muốn rời khỏi, đột nhiên thân thể hắn chấn động mạnh, hai mắt nhìn chằm chằm bãi cỏ chỗ mà Vương Lâm đứng vừa rồi, hai mắt trợn lên, còn có một vẻ hoảng sợ điên cuồng hiện lên.
 
Trong đầu hắn ầm vang không ngừng, giống như có vô số lôi đình nổi lên. Tất cả những thứ trước mắt đều biến mất, chỉ còn có nơi mà Vương Lâm đứng lúc trước là rõ ràng.
 
Hồi lâu sau, Đỗ Thanh sắc mặt trắng bệch, theo tiềm thức lui về phía sau mấy bước, nhìn động phủ ở phía hậu sơn. Ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng và phức tạp.
 
Ở cách hắn không xa, trên bãi cỏ chỗ Vương Lâm đứng lúc trước có một ít tuyết màu xanh đọng lại, ở dưới ánh mặt trời tản mát ra từng trận tinh quang, dần dần bị hòa tan.
 
Trong toàn bộ Thiên Ngưu Châu chỉ có Thiên Sơn ở cực tây mới có loại tuyết màu xanh này, mà khoảng cách từ Thiên Sơn tới Thương Long Tông, ngay cả Đỗ Thanh toàn lực bay nhanh thì đi về cũng phải mất mấy tháng Tuyết ở Thiên Sơn Người này đúng là thiên tài!
 
Đỗ Thanh đứng ở nơi đó trầm mặc rất lâu, thì thào ra một câu này. Ngay khi lời nói của hắn phát ra, tất cả những sự khinh thường của hắn đối với Vương Lâm suốt bảy tháng qua toàn bộ đều tan thành mây khói, thay vào đó là một sự khó lường và thần bí vô tận.
 
Mơ hồ hắn đối với Vương Lâm đã sinh ra một sự sợ hãi. Sự sợ hãi này không quan hệ tới tu vi, mà sự thần bí không thể hiểu rõ đã sinh ra một nỗi sợ trong tâm thần.
 
Ở trong động phủ sau hậu sơn, Vương Lâm vỗ quần áo, rũ đi hàn khí nhuốm ở trên người, khoanh chân ngồi ở đó. Sau thời gian bảy tháng hắn rốt cuộc cũng đã thức tỉnh được phân thân ở trong hư vô.
 
Ngay khi phân thân hắn thức tỉnh, Vương Lâm cảm nhận được một sự minh ngộ không thể nói nên lời từ phân thân ở nơi xa xôi thông qua tâm thần truyền tới. Ngay khi cảm ngộ đó bao phủ toàn thân, những khoảng cách trong thiên địa khiến cho Vương Lâm phiền lòng lập tức được nới lỏng, dường như phép tắc của Tiên Cương tồn tại trong đó tại khoảnh khắc này đã bị Vương Lâm phá vỡ, giống như là đã biến mất.
 
Đủ loại minh ngộ hiện lên ở trong lòng, nhìn thì như rõ ràng, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại rất mơ hồ. Vương Lâm hiểu nguyên nhân chính là bởi vì phân thân hắn vẫn còn đang trong quá trình trưởng thành.
 
Một khi phân thân hoàn toàn lớn mạnh, thì tất cả mọi thứ có liên quan tới phép tắc của Tiên Cương đều sẽ bị Vương Lâm nhìn rõ không thể sai lầm.
 
Cùng lúc đó, áp lực vô biên kia trong nháy mắt giống như là tầng băng bị hòa tan. nứt ra những cái khe vô hình, khiến cho thần thức của Vương Lâm trong nháy mắt đã hoàn toàn dung nhập vào, không còn phải cường hãnh xâm nhập như trước nữa.
 
Hết thảy những chuyện này đều là nhờ có phân thân của hắn!
 
Ngay khi thần thức dung nhập vào trong thiên địa, thân thể của Vương Lâm biến mất, cũng dung hợp với thiên địa thành một thể. Trong khoảnh khắc này, hắn đã tìm lại được cảm giác của Súc Địa Thành Thốn bên trong động phủ giới. Cảm giác này đã quá lâu hắn không cảm thấy.
 
Tâm niệm khẽ động, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trên Thiên Sơn ở Thiên Ngưu Châu, nhìn thấy những bông tuyết màu xanh từ trên trời bay xuống. Lần đầu tiên Súc Địa Thành Thốn này, Vương Lâm không có phương hướng, mà chỉ tùy ý bước đi.
 
Nhưng khi hắn quay về Thương Long Tông thì trong lòng lại có bộ dáng của Thương Long Tông, xuất hiện ở phía sau Đỗ Thanh ở hậu sơn của Thương Long Tông.
 
Một lần đi về chưa hết một nén nhang, nếu không có những bông tuyết xanh vô tình dính vào chân, thì ngay cả Đỗ Thanh cũng không thể nào biết được Vương Lâm đã từng đi tới Thiên Sơn.
 
Phân thân trưởng thành mấy ngày mà đã có thể trợ lực giúp ta mạnh như vậy. Nếu trưởng thành thêm một thời gian nữa, thì phân thân này của ta sẽ là một thân thể cực mạnh!
 
Trong lòng Vương Lâm đối với chuyện này đã sớm hiểu ra.
 
Việc đi tới Đại Hồn Môn hấp thụ địa hỏa chủ mạch hãy để sau, trước đó ta muốn hấp thụ những tử mạch còn lại xem sao, để xem cuối cùng có thể ngưng tụ được chân thân của hỏa bổn nguyên tới mức độ nào.
 
Đối với chân thân hỏa bổn nguyên của mình, Vương Lâm biết càng về sau lại càng gian nan.
 
Ngưng tụ cái đầu thì cần phải có không chỉ hỏa bổn nguyên, mà cần thiết hơn chính là hỏa ý chí.
 
Nửa canh giờ sau Đỗ Thanh tới đây bái kiến, mang theo một ít hỏa hồn mà đệ tử tông môn của hắn đã thu được. Hắn còn mang theo một bản đồ đầy đủ của Thiên Ngưu Châu, bên trong bản đồ này có đánh dấu những nơi có địa hỏa tử mạch.
 
Vương Lâm không hề khách khí, trực tiếp hấp thụ những hỏa hồn này, nhưng vì bên trong đó ẩn chứa hỏa ý chí không nhiều, nên đối với việc ngưng tụ bổn nguyên chân thân không có nhiều tác dụng lắm.
 
Nhưng ngọc giản địa đồ này đối với Vương Lâm lại rất có tác dụng, sau khi tiếp nhận ngọc giản, Vương Lâm cáo từ Đỗ Thanh. Đỗ Thanh biết chuyện mà Vương Lâm đang tính toán, chuyện này hắn không thể tham dự, nhưng cũng không đi báo tin. Dù sao đối với Vương Lâm hắn vẫn còn có mưu đồ.
 
Quan trọng hơn. Đó là trước khi Vương Lâm đi đã liếc nhìn hắn một cái. Một cái liếc mắt này vô cùng bình tĩnh, không có một chút dao động tâm tình nào, nhưng dưới chân của hắn lại có gợn sóng nổi lên, thân thể đột nhiên biến mất ở trước mắt Đỗ Thanh, so với bắt cứ lời nói uy hiếp nào còn chấn động hơn nhiều.
 
Đỗ Thanh tâm thần chấn động, nhìn Vương Lâm biến mất, hồi lâu sau thở dài một tiếng.
 
Chuyện của Đỗ đạo hữu Vương mỗ nhớ rất rõ, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ngươi.
 
Vương Lâm đi rồi, nhưng thanh âm của hắn vẫn vang vọng bên tai Đỗ Thanh.
 
Ngày thứ bảy sau khi Vương Lâm rời đi, trong toàn bộ Thiên Ngưu Châu, những chỗ có địa hỏa tử mạch lần lượt sụp đổ, từng ngọn lửa dao động tràn ngập khắp Thiên Ngưu Châu. Ngay cả trong khí tức của thiên địa cũng có một sức nóng, hít vào trong cơ thể mơ hồ sinh ra một sự xúc động.
 
Chuyện này liên tiếp xuất hiện ở rất nhiều nơi trong Thiên Ngưu Châu, dần dần khiến cho các tông phái trong Thiên Ngưu Châu chú ý, phái rất nhiều môn nhân đệ tử hoặc đích thân các trưởng lão tự mình đi ra ngoài điều tra, nhưng không phát hiện ra một chút manh mối nào. Khi bọn họ đi tới những tử mạch sụp đổ, thì chỉ nhìn thấy một đống đổ nát.
 
Nửa tháng sau, trên một ngọn núi trong Thiên Ngưu Châu bị sương đen vờn quanh, nơi này đã từng có một tông phái tên là Thất Đạo Tông! Thân ảnh Vương Lâm từ trong ngọn núi bị sương đen bao phủ kia đi ra, thần sắc ngưng trọng.
 
Nơi này, hắn nhất định phải tới. Ở nơi này hắn như có thể cảm nhận được khí tức của động phủ giới, còn có Huyền La đã nhiều năm chờ đợi.
 
Đi ra khỏi đám sương đen. Vương Lâm quay đầu nhìn thoáng qua ngọn núi bên trong đám sương mù, trầm mặc nửa ngày rồi than nhẹ một tiếng, xoay người rời khỏi.
 
Tư Đồ. Thanh Thủy, còn có Lý Thiến Mai, những người chuyển thế đầu thai các ngươi. Hiện giờ đang ở nơi nào Bóng lưng Vương Lâm rời khỏi vô cùng hiu quạnh, hiện lên một vẻ cô độc.
 
Một ngày sau, ở vùng cực tây của Thiên Ngưu Châu, trong phạm vi của Đại Hồn Môn, trên Thiên Sơn. dưới những bông tuyết màu xanh rơi xuống, một thanh niên tóc bạc mặc áo trắng đứng trên đỉnh núi, ánh mắt xuyên qua những bông tuyết nhìn về phía một ngọn núi khác, chỗ của Đại Hồn Môn.
 
Đứng ở chỗ này, thanh niên này có thể mơ hồ nhìn thấy ở đẳng xa có một dãy núi vô tận. Ở chỗ sâu nhất có một ngọn núi màu đỏ cao chọc trời, sừng sững trước mắt.
 
Đại Hồn Môn Thanh niên tóc bạc kia thì thào, hai mắt lóe sáng.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất