Tiên Nghịch

Chương 1851: Khí tức của Thiên Vận Tử!

Vô số năm qua ta vẫn luôn nghiên cứu câu nói này. Ta muốn biết người hủy diệt Đông Lâm Tông ta rốt cục là ai, rốt cục là có tâm tư gì!
 
Đông Lâm Tông ta luôn không tranh đua với đời. Môn quy sâm nghiêm, rất ít khi có đệ tử xuất ngoại, đừng nói tới chuyện kết thù với người khác. Dù là ta thì trong Tiên Tộc cũng chỉ giao hữu với người ta, một lòng tu đạo.
 
Nhưng dù là như vậy, Đông Lâm Tông, nhà của ta. lại hoàn toàn bị người ta diệt môn. Ta đi tìm Đại Thiên Tôn, tính toán tất cả biến hóa trong thiên địa nhưng lại không tính ra. Nhân quả của Đông Lâm Tông ta, ta bái kiến năm Đại Thiên Tôn, còn cả quốc sư trong hoàng thành nhưng kết quả vẫn như trước. Chỉ có quốc sư trong khi tính toán phải phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc lộ vẻ sợ hãi. Nhưng chỉ trong nháy mắt sự sợ hãi này tiêu tán, hóa thành vẻ mê man.
 
Hắn mê man ba ngày. Ta ở trước mặt hắn nhìn ba ngày. Ba ngày sau hắn tỉnh táo lại nhưng lại quên mất kết quả đã tính ra cho ta, giống như có một luồng lực lượng vô hình xóa đi trí nhớ trong mấy ngày của hắn.
 
Lão già nọ thì thào, trong đôi mắt đầy bi ai lộ ra vẻ hận thù khắc cốt ghi tâm và sự điên cuồng.
 
Tấm bia đá kia ta không nghiên cứu ra nổi nhưng chữ viết nọ ta đã khắc trong tận linh hồn. Đây là đầu mối duy nhất ta tìm thấy!
 
Lão già hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
 
Ngươi có muốn nhìn tấm bia đá đó một chút hay không?
 
Hồi lâu hắn khàn khàn mở miệng.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, gật đầu.
 
Lão già nọ nhắm mắt lại nhưng như có thể nhìn thấy, tay phải giơ lên, hướng về phía bên ngoài vung mạnh lên một cái. Chỉ thấy một luồng khí tức mục nát lập tức tràn ngập đại điện này. Cả đại điện giống như trải qua năm tháng vô tận, thoáng chốc đã qua cả ngàn vạn năm. Từ thời điểm huy hoàng tới lúc đi xuống.
 
Khắp nơi trong đại điện đầy tro bụi, vài cây cột cũng có những khe nứt. Thậm chí ba pho tượng phía sau lão già này cũng chợt thay đổi, trở nên bị hư hại không thể chịu nổi.
 
Mặt đất dưới thân lão già này xuất hiện những khe nứt, hình như có dấu hiệu sụp đổ. Không chỉ có vậy, cảnh tượng bên ngoài cũng thế, giống như có một cơn gió mục nát lấy đại điện này làm trung tâm hướng về bốn phía quét qua cả Đông Lâm Tông.
 
Bên ngoài đại điện vô số chỗ vỡ vụn, từng tòa cung điện lầu các trong nháy mắt trở nên tang thương. Núi xanh không còn là núi xanh nữa, trở thành núi chết. Nước biếc khô cạn, dù còn một chút cũng bốc mùi hôi thối.
 
Cả các đệ tử Đông Lâm Tông lúc này, dù là hai tu sĩ Kim Tôn cũng biến mất toàn bộ. Không còn tồn tại nữa. Cả Đông Lâm Tông trong nháy mắt hóa thành một vùng đất chết.
 
Chỉ có những hài cốt nằm khắp nơi trên mặt đất. Lưu Kim Bưu đứng ngoài đại điện ngơ ngác nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt. Đồng tử trong hai mắt co rụt lại, sững sờ ở đó. Hắn rốt cục biết tại sao mình lại có cảm giác quỷ dị rồi. Bên cạnh hắn có một bộ hài cốt, đôi mắt trống rỗng của cái đầu lâu như nhìn hắn, cũng như nhìn ông trời. Một tấm bia đá sau khi bị ngọn gió mục nát đảo qua liền sừng sững hiện ra trong sân rộng bên ngoài đại điện của Đông Lâm Tông.
 
Trên tấm bia đá đó có một hàng chữ viết bằng máu.
 
Nằm trong vòng thiên địa, chịu u minh điều khiển, chúng sinh không thể tìm được chân đạo. Trầm luân khổ hải, vĩnh viễn không thể thấy được chân đạo. Phụng chí tu chân!
 
Những chữ viết bằng máu này không còn đỏ tươi mà đã sớm khô đi, trở thành màu nâu sẫm. Một luồng khí tức kinh khủng không nói lên lời từ trên tấm bia đá khuếch tán ra. Đồng thời bao phủ cả Đông Lâm Tông, khiến cho thiên không biến sắc, hóa thành một vùng u ám, giống như một bàn tay khổng lồ trong nháy mắt che đi đôi mắt của bầu trời.
 
Giống như luồng lực lượng này vào giờ khắc này khiến bầu trời không còn đôi mắt vậy!
 
Chính là tấm bia đá này.
 
Lão già nhìn chằm chằm vào tấm bia đá bên ngoài đại điện phía sau Vương Lâm.
 
Vương Lâm xoay người, trong tích tắc khi nhìn thấy tấm bia đá đó. Trong đầu hắn liền lập tức có tiếng ầm vang.
 
Tấm bia đá này hắn đã từng nhìn thấy! Chính là thấy trong Thất Thải Giới tại động phủ giới!
 
Hắn vốn tưởng rằng tấm bia đá đó là do Chưởng Tôn chuẩn bị, nhưng hôm nay xem khi nhìn thấy, hắn mới biết tất cả những suy nghĩ của hắn trước kia đều không đúng!
 
Cũng khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động này là chữ viết trên tấm bia nọ. Chữ viết này Vương Lâm vô cùng quen thuộc, càng nhìn càng thấy quen, giống như hắn đã từng nhìn thấy một người nào đó viết ở đâu rồi!
 
Chữ viết có thể bắt chước nhưng khí tức trên chữ viết thì lại tuyệt đối không thể bắt chước được. Vương Lâm quen thuộc không phải là nét chữ mà là khí tức trên chữ viết này!
 
Thiên. Thiên Vận Tử.
 
Vương Lâm sững sờ đứng đó. Khí tức này hắn sao có thể quên được. Khí tức này là của một người trong động phủ giới mà cả đời hắn vô cùng kiêng kỵ!
 
Người này chính là một bộ phận của thiên đạo. Người này đã bị Vương Lâm hủy diệt. Nhưng Vương Lâm vẫn hoài nghi là Thiên Vận Tử năm đó không chết!
 
Khí tức trên chữ viết này cũng không giống như trong tấm bia tại Thất Thải Giới mà là hai loại chữ viết bất đồng. Nhưng giờ phút này khi tấm bia đá xuất hiện lại khiến sự hiểu biết của Vương Lâm đối với động phủ giới trở nên mơ hồ.
 
Động phủ giới. Tiên Cương đại lục, Đông Lâm Tông. Ba địa điểm này có một điểm chung duy nhất, đó là Thất Thải Tiên Tôn! Nhưng Thất Thải Tiên Tôn phân hóa thành tam hồn đã bị ta hủy diệt. Hồn thứ ba lại là Tô Đạo. Năm đó thậm chí ta còn ở trong huyễn cảnh tới được Đông Lâm Tông. Nhưng vì sao. vì sao những lời này, tấm bia đá này lại ở đây. Vì sao tấm bia đá này cũng có trong động phủ giới! Trong chuyện này rốt cục là có vấn đề gì.
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn tấm bia đá nọ, ánh mắt lộ vẻ mê man.
 
Ai phá hủy Đông Lâm Tông, lưu lại tấm bia đá này!
 
Chữ viết kia có khí tức thuộc về Thiên Vận Tử, nhưng hắn làm sao lại có thể đến Tiên Cương đại lục này, làm sao lại phá hủy Đông Lâm Tông!
 
Còn cả Thất Thải Tiên Tôn, ta vốn tưởng hắn đã chết. Nhưng hắn thực sự đã chết sao.
 
Động phủ giới cũng không đơn giản như vậy. Bên trong rốt cục còn có bí ẩn gì nữa!
 
Ta năm đó phát hiện ra, vốn tưởng là đã hiểu hết. Nhưng có phải là những thứ ta phát hiện ra chỉ mà rìa ngoài của bí ẩn hay không? Ta đứng trên núi, tưởng rằng đã thấy được toàn bộ thế giới, không biết trên núi còn có cả bầu trời, còn có một đôi mắt thấy được cả thế giới của ta!
 
Vương Lâm trong thời gian ngắn cảm thấy toàn thân lạnh nhưng băng.
 
Nếu cả cuộc đời này của ngươi đã thấy chữ viết có khí tức thế này thì xin nói cho ta biết.
 
Giọng nói khàn khàn bi thương của lão già truyền ra phía sau Vương Lâm.
 
Xin nhất định phải nói cho ta. Nếu ta có thể báo thù thì từ nay về sau, người có thể cung cấp đầu mối cho ta, lão phu xin nguyện làm nô bộc tới chết.
 
Lão già nọ chậm rãi mở miệng, lộ ra một luồng tín niệm và kiên định kinh thiên.
 
Lão già vừa nói, tay phải lại phất lên một lần nữa. Gió lành thổi tới, đại điện lại khôi phục hình dạng trước đây. Núi xanh vẫn là núi xanh, nước biếc vẫn là nước biếc. Chim ca hoa nở lại một lần nữa tràn ngập Đông Lâm Tông. Đám đệ tử môn nhân lại biến ảo ra, vĩnh viễn không biết bọn họ đã tử vong, ở trong Đông Lâm Tông này sinh hoạt trong thế giới tràn ngập sinh cơ.
 
Tại sân rộng bên ngoài đại điện, tấm bia đá biến mất, hài cốt khắp nơi cũng không còn. Lưu Kim Bưu ngơ ngác nhìn chỗ vừa rồi còn là tấm bia đá. Đột nhiên lông tóc dựng ngược, có cảm giác đứng không vững.
 
Đây rốt cục là địa phương quỷ quái gì.
 
Trái tim Lưu Kim Bưu đập thình thịch, nhìn về bốn phía, nhất là sau khi thấy vài đệ tử Đông Lâm Tông đảo qua người, cảm giác sợ hãi lại càng mãnh liệt.
 
Ta đã nhìn thấy.
 
Trong đại điện, thần sắc Vương Lâm giấu giếm sóng gió ngập trời trong lòng, bình tĩnh nói.
 
Lão già nhìn Vương Lâm hồi lâu, cúi đầu. Đôi mắt ẩn chứa sự bi ai và cô độc. Nhưng hắn mặc dù cúi đầu, sự đau thương bên ngoài cơ thể vẫn nồng nặc như trước, không hề tản đi chút nào.
 
Ngươi tới Đông Lâm Tông, có điều gì cần hay không.
 
Lão già này cất giọng khàn khàn nói.
 
Ta muốn mượn Đông Lâm Trì dùng một chút!
 
Vương Lâm nén sự hoảng sợ xuống đáy lòng. Việc này quỷ dị khiến hắn vô cùng kinh hãi.
 
Đông Lâm Trì.
 
Lão già nọ trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
 
Đông Lâm Trì có dị thủy, nước trong ao nối liền với mặt đất, cũng có chút liên hệ với linh hồn của sinh linh thiên ngoại bị phong ấn trong Đại Thánh Châu. Linh hồn đó không phải là dị thú mà là tu sĩ thiên ngoại. Người này năm đó thua trong tay Tiên Tổ, bị phong ấn ở nơi này, hôm nay sớm đã tử vong. Nhưng hồn phách hắn tản ra lại không biến mất mà dung hợp với nước ngầm trong địa mạch. Đông Lâm Trì chính là chỗ mạch nước ngầm đó lộ ra.
 
Đông Lâm Trì cả đời tu sĩ chỉ có thể vào hai lần, một khi tiến vào lần thứ ba sẽ nổ tung mà chết.
 
Đông Lâm Tông của ta trước kia có Đông Lâm Trì, người bên ngoài biết được không nhiều lắm. Nhưng hễ ai biết được thì sau khi đến bổn tông, nếu trả giá đủ cao thì cũng được phép tiến vào Đông Lâm Trì.
 
Bên ngoài đồn đại, thậm chí trong tông cũng từng đồn đại. Khi tiến vào Đông Lâm Trì này có thể ngưng tụ ra bản nguyên chân thân. Nhưng việc này chỉ là giả dối. Nếu đúng như thế thì Đông Lâm Tông ta sớm đã trở thành đệ nhất tông của Tiên Tộc, hơn nữa không thể bảo vệ được Đông Lâm Trì này, có thể sẽ bị Đại Thiên Tôn chiếm mất.
 
Dù là như vậy cũng vẫn khiến cho Đại Thiên Tôn chú ý. Chẳng qua năm đó lão tổ đệ nhất của Đông Lâm Tông chính là Đông Lâm Đại Thiên Tôn, hơn nữa Đông Lâm Trì không thể di dời đi, theo thời gian trôi qua tác dụng ngày càng yếu, cũng không ai tới cướp đoạt nữa.
 
Đông Lâm Đại Thiên Tôn?
 
Hai mắt Vương Lâm sững lại. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.
 
Năm Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc cũng không phải là vĩnh hằng, cũng có người mất đi. Lão tổ đời đầu tiên của Đông Lâm Tông cũng từng là Đại Thiên Tôn, chẳng qua đã mất rồi. hôm này thi thể của người cũng không biết là ở nơi nào. Rất nhiều người cũng muốn tìm thi thể lão tổ ta, dù là cả mấy Đại Thiên Tôn sau này xuất hiện cũng tìm nhưng không ai tìm ra.
 
Có lời đồn rằng nếu có thể tìm được thi thể của lão tổ thì có khả năng không cần tiến vào khảo nghiệm của Thái Cổ thần cảnh cũng có thể trở thành Đại Thiên Tôn. Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi.
 
Lão già nọ bình tĩnh nói.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn không ngờ nổi Đông Lâm Tông này lại thâm sâu như vậy, cũng thật không ngờ nơi này từng có một Đại Thiên Tôn!
 
Đông Lâm Trì lúc này hiệu quả đã rất yếu. Mà ngưng tụ bản nguyên chân thân chỉ là lời đồn. Tác dụng của nó là khi tiến vào sẽ đạt được một trạng thái kỳ dị. Trong trạng thái này có cơ hội nhất định cảm ngộ được tu sĩ thiên ngoại, tạo ra bản nguyên đặc thù!
 
Nếu thất bại thì chỉ có thể khiến bản nguyên càng đậm hơn một chút mà thôi.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất