Một tiếng cười ha hả đột nhiên từ trong đám mây đỏ truyền ra. Sau đó đám mây lập tức tiêu tan, chỉ thấy trong tay Phân Thức Hư Ảnh của Thác Sâm đang cầm một tinh thạch màu trắng, hai mắt hồng quang lấp lánh.
-Hai tên oắt con các ngươi cứ đợi đến khi ta thoát vây sẽ để các ngươi thấy được thực lực thật sự của Thác Sâm ta!
Thác Sâm cười to. rồi hóa thành một tia chớp. Mục tiêu của hắn lần này chính là Vương Lâm.
-Vương Lâm! Bây giờ đến lượt ngươi!
Giọng nói của Thác Sâm hết sức lạnh lẽo, rơi vào tai Vương Lâm lập tức làm cho cơ thể hắn chấn động. Hồn Phiên quấy lấy cơ thể hắn vào bên trong rồi điên cuồng bay đi như tên bắn. Nhưng tốc độ của Thác Sâm lại nhanh hơn. Trong chớp mắt hắn đã đuổi kịp Vương Lâm, giọng nói âm u của hắn truyền vào trong tai Vương Lâm.
-Ngươi không chạy thoát được đâu! Vương Lâm! Ta đợi ngày thôn phệ ký ức truyền thừa của ngươi đã lâu lắm rồi. .
Sắc mặt Vương Lâm trở nên âm trầm. Tay phải hắn phất nhẹ, Chiến Phủ lập tức xuất hiện trên tay. Hắn đột nhiên xoay người lại, đem toàn bộ tiên lực bên trong cơ thể điên cuồng dung nhập vào trong Chiến Phủ, rồi bổ thẳng xuống.
Một cái lưỡi phủ dài hơn mười trượng mang theo tiên lực nồng đậm đột nhiên phá không bay ra. Lưỡi phủ đi đến đâu, trời đất bị tách ra làm đôi giống như khai thiên lập địa.
Ánh mắt của hư ảnh Thác Sâm lại lóe lên hồng quang, ngón trỏ tay phải của hắn điểm nhẹ về phía trước, phủ mang lập tức tan vỡ.
Vương Lâm lập tức lui về phía sau. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt vội thu hồi Chiến Phủ. Sau đó, hắn lại lấy ra Thập Ức Hồn Phiên rồi rung lên, lạnh lùng nói:
-Dung!
Một chữ vừa thốt ra, tất cả những hồn phách bên trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên lập tức bay ra rồi điên cuồng dung hợp vào nhau, tốc độ dung hợp quá nhanh nên hầu như chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.
Trong khoảnh khắc, tất cả hồn phách và chủ hồn đều dung hợp lại làm một trước mặt Vương Lâm. Một hồn phách toàn thân phát ra ánh tử quang đột nhiên xuất hiện. Khí tức toát ra khắp người nó có tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ. Khi nó xuất hiện, tay phải vung lên một cái, cơ thể lập tức được ngưng thực từ trong hư vô.
Sau khi xuất ra linh hồn Vấn Đỉnh, Vương Lâm không do dự mà rút về phía sau. Hắn biết nó không thể chiến thắng đối phương. Điểm này trong lòng Vương Lâm biết rất rõ.
-Sao? Quả nhiên có chút thủ đoạn. Khó trách năm đó ngươi mới Kết Đan đã đoạt được ký ức truyền thừa. Nhưng thứ này nếu là trước khi ta có được máu Cổ Thần thì còn dây dưa được một chút, nhưng bây giờ thứ này không thể ngăn cản được một nửa bước tiến của ta.
Mái tóc màu đỏ của Thác Sâm không gió mà bay. Một luồng khí tức ngạo nghễ lập tức từ trên người hắn lan ra. Thác Sâm cười lên ha hả. Cơ thể hắn vừa động đã bước thẳng về phía trước. Cùng lúc đó, hữu quyền cũng đánh ra.
Một quyền này nhìn thì rất bình thường, nhưng sắc mặt của hai người Chu Tước và Vân Tước lại trở nên khó coi. Vừa rồi hai người cũng bị một quyền giống thế này đánh trọng thương, cơ thể văng thẳng ra ngoài.
Hai mắt linh hồn Vấn Đỉnh lóe lên u quang. Tay phải của nó chộp một cái vào không trung, một thanh trường thương tử sắc lập tức xuất hiện trên tay. Trường thương rung lên đâm thẳng về phía trước, đồng thời cơ thể nó cũng lui về phía sau rồi kẹp chặt lấy Vương Lâm, đột nhiên lóe lên mà biến mất ngay tại chỗ.
Đây mới là mục đích của Vương Lâm. Hắn dung hợp xuất ra linh hồn Vấn Đỉnh cũng không phải để chiến đấu, mà hắn muốn dựa vào thực lực Vấn Đỉnh để tăng tốc độ chạy trốn.
Trường thương phá không bay đến đánh lên đầu quyền Thác Sâm. Một tiếng nổ
"Ầm!" vang lên, trên trường thương xuất hiện những vết nứt, chỉ trong nháy mắt đã vỡ tan.
Cơ thể Thác Sâm cũng chưa hề di chuyển, hắn lạnh lùng nhìn lướt về phương xa nơi Vương Lâm biến mất, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Hắn vung tay chộp một cái vào hư không, miệng quát lên một tiếng:
-Trở về!
Một vòng xoáy thật lớn lập tức xuất hiện trên bầu trời. Nó chậm rãi chuyển động, phát ra một luồng hấp lực lớn đến mức khó tin tràn ngập trời đất. Vương Lâm đang tháo chạy, lập tức không thể khống chế được cơ thể mà điên cuồng quay lại. Gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã quay trở về bên ngoài Thác Sâm trăm trượng.
-Ta nói rồi! Ngươi chạy không thoát được đâu!
Thác Sâm tiến một bước về phía trước, vượt thẳng qua trăm trượng rồi tung ra một quyền. Sắc mặt Vương Lâm trở nên khó coi, cảm giác tử vong tràn ngập trong tim. Cảm giác đó rất mạnh, khiến cho hắn lập tức đưa ra một quyết định!
Tâm niệm của hắn vừa động, linh hồn Vấn Đỉnh lập tức xoay người rồi vung hai tay lên. Một đạo ấn quyết kỳ dị lập tức xuất hiện trên hư không rồi phát ra khí tức kinh người. Hai mắt linh hồn Vấn Đỉnh chợt lóe lên, toàn bộ cơ thể lập tức hóa thành một đạo hắc mang, dung nhập vào bên trong ấn quyết. Lúc này, ấn quyết chỉ có một màu đen mà thôi.
-Vỡ! - Một âm thanh tang thương từ trong linh hồn Vấn Đỉnh truyền ra.
Pháp quyết toái diệt! Tất cả linh hồn đều tự bạo, sinh ra một lực trùng kích không thể tưởng tượng nổi. Từ ấn quyết truyền ra một luồng khí tức hủy diệt, làm cho khuôn mặt Thác Sâm lần đầu tiên phải biến đổi. Hắn lập tức rút nắm đấm về, mà lui về phía sau.
Nhưng đã chậm, rất nhiều linh hồn, và chủ hồn từ trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên đồng thời tự bạo. Uy lực của nó còn mạnh hơn sự tự bạo của linh hồn Vấn Đỉnh được ngưng tụ thành.
Ấn ký màu đen nhanh như tia chớp đột nhiên vỡ ra trước người Thác Sâm vài trượng. Một luồng sóng màu đen điên cuồng khuếch tán. Những con sóng này dường như có linh tính, nó không lan ra những vị trí khác mà toàn bộ đều phóng thẳng về phía Thác Sâm.
Một tiếng nổ long trời lỡ đất, đột nhiên vang vọng khắp Chu Tước mộ.
Giờ khắc này không chỉ có Chu Tước mộ mà tất cả mọi người trên Chu Tước tinh đều có thể cảm nhận được một luồng khí tức hủy thiên diệt địa đang lan ra!
Thân ảnh Thác Sâm bị ném thẳng về phía sau như lưu tinh.
Thân thể Thác Sâm ở ngoài trăm trượng trở nên tán loạn. Hai mắt Tiểu Hầu bên trong cơ thể hắn trở nên ảm đạm rồi nhắm chặt lại đứt thở chết. Nhưng sau khi hư ảnh do hồng mang biến thành tiêu tán thì lại ngưng tụ lên một lần nữa.
Tuy nó giống như có một cơn gió thổi qua là tiêu tán nhưng bây giờ lại phát ra một luồng khí tức kinh người của cường giả.
-Không ngờ…Ngươi lại có pháp bảo đẳng cấp như vậy! Vương Lâm, ta xem thường ngươi rồi!
Giọng nói của Thác Sâm từ trong hư ảnh truyền ra mang theo một luồng hàn ý thật đậm.
Trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên, ngoại trừ bốn chủ hồn được ngưng tụ ra để truy kích Liễu Mi thì tất cả những cái khác đều tự bạo sinh ra uy lực kinh người. Tuy vậy, nhưng nó vẫn không thể làm cho Thác Sâm phân thức và chết hẳn. Thực lực của Thác Sâm thật là quá cường hãn.
Vương Lâm cảm thấy trong lòng đắng ngắt. Hắn than nhẹ một tiếng rồi vung tay phải lên ấn trên mi tâm. Hắn không biết không gian nghịch thiên có thoát khỏi sự truy tìm của Thác Sâm hay không, hắn không nắm chắc… ….
-Ta xem ngươi lần này chạy đi đâu được!
Cơ thể Thác Sâm dần dần ngưng thực. Hắn tiến một bước về phía trước. Nhưng đúng lúc này, một đạo cầu vồng đột nhiên từ bên trong mặt biển phóng thẳng ra. Với tốc độ cực nhanh đã phóng đến trước người Thác Sâm mười trượng. Cầu vồng tiêu tán lộ ra một người đàn ông đeo mặt nạ, người này vươn tay phải ra hư không rồi ấn về phía Thác Sâm, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, miệng khẽ nói:
-Phong!
Thác Sâm biến sắc nhìn chằm chằm vào người đó, nhanh chóng lại lui về phía sau.
Ánh mắt người đàn ông đeo mặt nạ chợt lóe lên, chỉ thấy năm đạo ánh sáng từ bên trong bay ra, hóa thành rất nhiều sợi xích sắt lấp lánh. Năm đạo xích sắt lập tức run rẩy biến thành năm ấn ký khổng lồ nằm chồng lên nhau rồi đột nhiên phóng thẳng về phía Thác Sâm.
-Nếu như vừa rồi ngươi chưa bị thương thì ta cũng không có cách nào Phong ấn ngươi lại. Nhưng bây giờ ngươi đã bị thương bởi linh hồn Vấn Đỉnh tự bạo, thì ta có thể làm được rồi!
Những ấn ký trùng điệp đột nhiên lóe lên rồi đuổi theo Thác Sâm. Sắc mặt Thác Sâm biến đổi nhanh, lại lui về phía sau, quát lên:
-Ngươi là ai?
Người đàn ông đeo mặt nạ không nói một lời, trong mắt chớp động những ánh sáng kỳ dị. Những ấn ký kia đột nhiên xuyên qua hư không rồi biến mất, nhưng lại lập tức nó lại hiện ra ở phía sau Thác Sâm. Sau đó, với tốc độ cực nhanh in lên sau lưng Thác Sâm.
Thác Sâm ngẩng đầu, một đám mây đỏ từ trong miệng hắn bay ra. Cơ thể hắn dần dần tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Nhưng hồng vụ trên bầu trời lại càng trở nên dày đặc, nó cuồn cuộn xoay chuyển rồi cuối cùng hóa thành diện mạo Thác Sâm. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, gầm lên:
-Mặc kệ ngươi là ai, nếu có ngày ta thoát khỏi chỗ này nhất định sẽ giết ngươi!
Đám mây đỏ đang cuồn cuộn chợt ngừng lại. Sau đó, nó hóa thành nhiều điểm sáng màu hồng tản ra khắp bốn phía rồi rơi xuống giống như một cơn mưa hồng. Tay phải người đàn ông đeo mặt nạ vung một trảo lên hư không, giữa những điểm sáng hồng có lấp lánh vài điểm sáng trắng. Những điểm trắng ngưng tụ lại một chỗ, cuối cùng tạo thành một khối pha lê rơi vào trong tay hắn.
Cùng lúc đó, thiết kiếm được Kiền Phong lấy ra cũng ngưng tụ thành hình ở trong hư vô rồi bị người này chộp vào trong tay. Hắn nhìn thiết kiếm một lúc lâu rồi thu hồi lại.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào người đàn ông bịt mặt, trong lòng cảm thấy chấn động.
Lúc này không chỉ có hắn mà ánh mắt của tất cả mọi người ở khắp bốn phía đều tập trung lên người này.
Trong mắt Vân Tước chỉ có một sự sợ hãi. Tu vi của người này hắn không thể nhìn thấu được.
Phải biết rằng nếu là Vấn Đỉnh hậu kỳ hắn cũng có thể nhìn ra được chút đầu mối. Nhưng người này hắn nhìn không thấu, vậy tu vi phải vượt hẳn Vấn Đỉnh… …. Nghĩ đến đây,Vân Tước cảm thấy run rẩy.
Ánh mắt Chu Tước trở nên ngưng trọng. Hắn nhìn chằm chằm vào người đó, đặc biệt là viên pha lê màu trắng. Nhớ lại quá trình vừa rồi đối phương ngưng tụ từ trong hư vô rồi tạo ra vật này, cơ thể Chu Tước chấn động, mắt hắn lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói:
-Ngươi…Ngươi là… ….
Người đàn ông đeo mặt nạ than nhẹ một tiếng, hắn đảo mắt nhìn qua Chu Tước, bình thản nói:
-Chu Tước! Ngươi cũng biết sai rồi sao?
-Diệp Vô Ưu?
Vân Tước nhìn người này, lẩm bẩm nói.
-Không phải Nhất Đại Chu Tước, không được đoán bừa!
Chu Tước lập tức cắt ngang lời Vân Tước. Hắn cung kính nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ, nói:
-Vãn bối tham kiến Liên Minh Sứ Giả! Vãn bối đã biết sai.
-Liên Minh Sứ Giả…Tu Chân Liên Minh Sứ Giả!
Vân Tước hít vào một hơi lãnh khí.
-Chu Tước! Tuổi thọ của ngươi đã hết, nên quay trở về không cần phải cưỡng cầu nữa! Mưu đồ hủy diệt Tu Tinh Chi Tinh là việc tối kỵ của Tu Chân Liên Minh. Niệm tình ngươi đi ra lần này có nguyên nhân nên ta tạm thời không truy cứu. Ngươi quay về đi!
Người đàn ông đeo mặt nạ nói một cách hết sức ung dung. Vẻ mặt Chu Tước đau khổ. Hắn lặng lẽ gật đầu, nhưng ánh mắt hắn lại đột nhiên lóe lên, nói:
-Sứ Giả đại nhân! Ta quay trở về cũng được, nhưng Tiên Di tộc… ….
-Ta sẽ xử lý! - Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, hắn khoanh chân ngồi xuống đất, hai mắt nhắm chặt lại. Khóe miệng hắn điểm một nụ cười khổ rồi quay trở về… ….Tuổi thọ của hắn vốn sắp bị cắt đứt, nên phải lấy tạm tuổi thọ của Kiền Phong. Lần này lại nhìn thấy Tu Chân Liên Minh Sứ Giả, bắt buộc phải buông bỏ tất cả… ….
Lúc hắn nhắm mắt thì lờ mờ nhớ lại trong điển tịch mà Nhất Đại Chu Tước Diệp Vô Ưu để lại từng nói, trên Chu Tước tinh từ đầu đến cuối đều có một vị Tu Chân Liên Minh Sứ Giả đồn trú, luân phiên thay thế vầ ẩn nấp rất kỹ…Rất sâu… ….
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn chậm rãi lui về phía sau. Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ xoay người nhìn về phía Vương lâm, cười nói:
-Đại Ngưu huynh! Không nhận ra ta sao?
Vương Lâm ngẩn người, nhìn chằm chẳm vào người này. Sau một lúc lâu, hai mắt hắn chợt lóe lên tinh quang. Người đàn ông đưa tay phải lên trên mặt nạ, hắn chậm rãi dùng tay lấy mặt nạ xuống để lộ ra bộ mặt thật.
-Là ngươi! - Hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng.
-Nhiều năm không gặp, Đại Ngưu huynh phong thái vẫn như xưa. Nhưng tại hạ có một chuyện không rõ, vừa rồi vì sao huynh lại từ chối trở thành đời Chu Tước tiếp theo?
Ở Tu Ma Hải thuộc Chu Tước tinh, trên một tảng đá khổng lồ trong Huyết Hải của Cổ Thần chi địa, Thác Sâm ngẩng phắt đầu lên. Trong mắt hắn lộ ra một tia không cam chịu, nhưng nó lại biết mất ngay lập tức để nhường chỗ cho ánh hồng quang ngập trời.
-Ngươi có thể cắt đứt phân thức của ta, nhưng không thể ngăn cản ta thoát khỏi chỗ này!
Một giọt máu hồng chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn. Thác Sâm nhìn chằm chằm vào giọt máu, trong mắt hắn lộ ra vẻ âm trầm.
-Có nó thì không lâu sau ta có thể thoát khỏi chỗ này. Vương Lâm! Lần này ta tha cho ngươi một mạng, lần sau ta nhất định sẽ không để ngươi chạy thoát!
-Mặc Trí! - Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại, hắn bình tĩnh nói.
-Chính là Mặc mỗ! Đại Ngưu huynh! Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta. - Người đàn ông kia tháo mặt nạ xuống, chính là người năm xưa ở Cổ Miếu trong một đêm mưa gió đã cùng Vương Lâm nói về đạo sinh tử.
-Chí hướng của Vương mỗ không dừng ở Chu Tước! - Vương Lâm bình thản nói. Lúc này lòng hắn đã trở nên tĩnh lặng. Đạo tinh thạch màu trắng trước đó bay về phía hắn, sợ rằng có quan hệ rất lớn tới người này.
Mặc Trí liếc mắt nhìn Vương Lâm, hắn lắc đầu nói:
-Đáng tiếc…Nếu Đại Ngưu huynh đã quyết, Mặc mỗ sẽ không ngăn cản… ….
Trong mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ ngơ ngẩn, một lúc sau thần thái mới khôi phục trở lại.
Lúc này ánh mắt của hắn lại đặt lên người Vân Tước.
-Một phần ba lãnh thổ của Chu Tước tinh có thể để cho Tiên Di tộc các ngươi. Nhưng mỗi một nghìn năm các ngươi phải đưa ra một xương sọ của tộc nhân từ cửu diệp trở lên. Vân Tước! Ngươi đồng ý không?
Vân Tước cảm thấy cay đắng trong lòng. Lúc này hắn không có tư cách cự tuyệt. Người ở trước mặt đại diện cho Liên Minh Tu Chân, Tiên Di tộc căn bản không thể chống lại được.
Vân Tước gật đầu thật mạnh. Hình như chỉ trong chớp mắt hắn đã trở nên già nua, hai mắt ảm đạm.
Đúng lúc này đột nhiên dưới đáy biển cuộn trào lên một ngọn sóng lớn. Toàn bộ Chu Tước mộ lại một lần nữa chuẩn bị sụp đổ, những ngọn sóng lớn ở trên mặt biển dâng lên ngập trời. Mặc Trí giơ bàn tay phải lên, tinh thạch màu trắng lập tức xuất hiện trong tay hắn rồi phát ra từng luồng bạch quang cao vạn trượng. Luồng bạch quang này trong nháy mắt đã chiếu sáng khắp Chu Tước mộ. Sau đó chùm sáng lại tràn ra một lần nữa giống như vạn mã hành không, tỏa ra khắp Chu Tước mộ.
-Hợp! - Mặc Trí khẽ nói.
Một chữ vừa dứt quá trình sụp đổ lập tức ngừng lại, đất đai hóa thành hư vô lập tức được ngưng tụ, tất cả những vết nứt nhanh chóng khép lại. Sau mười lần hít thở, toàn bộ Chu Tước mộ đã hoàn toàn phục hồi trở lại.
Mặc Trí nhìn thoáng qua tinh thạch màu trắng trong tay, rồi ném nó về phía mặt biển. Tinh thạch lập tức chìm vào bên trong rồi biến mất. Sau đó tay phải hắn khẽ điểm về chỗ Chu Tước đang ngồi tạo hóa. Chỉ thấy một tinh thạch hình trái tim từ trên đỉnh đầu Chu Tước chậm rãi bay ra. Trên tinh thạch có nhiều vết nứt rất sâu, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ vụn. Nhưng lúc này những vết nứt lại khép lại một cách quỷ dị. Sau ba lần hít thở, tinh thạch hình trái tim này lập tức khôi phục trở lại bình thường, không còn bất kỳ vết nứt nào nữa.
-Chu Tước tiếp theo đưa cho… … - Ánh mắt Mặc Trí đảo qua một vòng, từ trên người Vương Lâm chuyển đến Chu Vũ Thái rồi dừng lại. Trái tim Chu Vũ Thái đập thình thịch. Hắn cực kỳ kích động, cơ thể run lên.
-Thanh Long huyết mạch, đúng là một lựa chọn thích hợp.Đáng tiếc! Tu vi chưa đạt đến Anh Biến… …. - Ánh mắt Mặc Trí lại rời khỏi người Chu Vũ Thái. Lúc này hai mắt hắn nhìn về phía Tử Tâm đang ngồi bên cạnh Chu Vũ Thái.
-Lô Đỉnh…Dưới cơ duyên xảo hợp cũng đạt được do nghịch thiên, cũng rất hiếm thấy… …. - Hai mắt Mặc Trí lóe lên, đang muốn hạ quyết định.
Chu Vũ Thái nở nụ cười đau khổ rồi thầm than một tiếng. Hắn biết tu vi của mình không đủ, không có hi vọng đạt được tước hiệu Chu Tước.
-Lô Đỉnh…Chuyện này có chút quái dị!
Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn và Tử Tâm có chút xích mích, giữa hai người thì phần địch lớn hơn phần bạn. Biến cố trong cơ thể Tử Tâm, hắn liếc mắt qua đã hiểu ra vấn đề. Giữa Tử Tâm và Kiền Phong không biết đã có sự cố gì xảy ra, nàng là Lô Đỉnh của Kiền Phong.
Mình giết chết Kiền Phong, không biết vì sao lại thành toàn cho nàng, chuyện này Vương Lâm nhìn không ra. Thời gian Tu Chân của hắn cũng rất dài, nhưng không nhớ rõ loại phát thuật thần thông gì có thể đạt được hiệu quả thay xà đổi cột thế này. Những hành vi như vậy quá mức quỷ dị và khó lường, nhưng những thần thông kiểu này nhất định sẽ có kẽ hở trí mạng. Ánh mắt Vương Lâm nhìn lướt qua Vân Tước, trong lòng thầm khẳng định tất cả mọi chuyện chắc chắn có liên quan tới người này.
-Sứ Giả đại nhân… …. - Vương Lâm hơi trầm ngâm, nói. Mặc Trí nhìn về phía Vương Lâm.
-Chưa đến Anh Biến, cũng không phải cả đời này không bứt phát lên Anh Biến… …. - Vương Lâm trầm ngâm nói.
Hắn vừa nói dứt lời thì Tử Tâm đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở to mắt. Nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm chằm vào hắn. Trên người nàng, Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức nồng đậm của Kiền Phong.
-Vương Lâm! Ngươi nói lời này có ý gì! - Tử Tâm lạnh lùng nói. Vương Lâm nhìn về phía nàng, ánh mắt hắn bình tĩnh, nói:
-Tiểu bối! Lúc Vương mỗ ta tu luyện, ngươi còn chưa ra đời, miệng còn hôi sữa, câm miệng cho ta!
Ánh mắt Tử Tâm lóe lên hàn quang. Nàng đứng thẳng người lên, khí tức Anh Biến trung kì trên người lập tức điên cuồng khếch tán ra bên ngoài. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói:
-Vương Lâm! khi ngươi đưa ta vào trong khe nứt không gian, suýt nữa làm ta bỏ mạng, chuyện này ta vẫn ghi tạc trong lòng. Trước đó tu vi của ngươi quá cao thâm, nhưng bây giờ Thập Ức Hồn Phiên của ngươi đã bị hủy mà tu vi chỉ là Anh Biến sơ kỳ. Ta muốn giết chết ngươi thì dễ như trở bàn tay!
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Tử Tâm. Trong ánh mắt hắn lộ ra một nụ cười châm biếm. Hắn bình thản nói:
-Nếu ta đồng ý trở thành Chu Tước … ….
Lời này vừa nói ra, Tử Tâm lập tức ngẩn người. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong lòng cố gắng đấu tranh. Một lúc sau, nàng lại cúi đầu không nói câu nào. Nếu Vương Lâm thật sự trở thành Chu Tước. Hắn lấy Chu Tước Ấn để giết nàng, nàng sẽ không có cách nào phản kháng… ….