Tiên Nghịch

Chương 523: Tiên tinh

Ánh mắt Vương Lâm có chút quái dị. Ngón trỏ của hắn lại tiếp tục vẽ thêm một nét nữa. Nét vẽ vừa dứt, nhất thời xuất hiện ký tự trong mắt của Diêu Tích Tuyết.
 
Chuyện này phát sinh cực nhanh, khi Diêu Tích Tuyết còn đang trợn mắt há mồm, ba nét phù văn đã thành hình.
 
Tronh nháy mắt khi ký hiệu hình thành, tiên lực trong cơ thể Vương Lâm đã tự động vận chuyển, ngón tay hắn điểm vào trong ký hiệu.
 
Ba nét phù văn nếu chỉ là một nét thì cũng không có gì khác thường. Nhưng lúc này từng nét từng nét được vẽ ra rồi hiện lên trong mắt Vương Lâm lại làm hắn sinh ra một loại cảm giác hoàn mỹ, giống như ẩn chứa một loại ấn ký thiên đạo vậy.
 
Từng luồng kim quang giống như những luồng sáng từ trên cao vạn trượng lập tức lóe lên trên phù văn rồi chiếu sáng khắp bốn phía. Hắc khí đang xoay chuyển trên đài bị kim quang rọi xuống thì chậm rãi tiêu tán trong hư vô.
 
Trong mắt Diêu Tích Tuyết lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp và chấn động. Trước đây nàng đã đến chỗ này nhiều lần, nhưng đều biết nắm chắc thời gian và không muốn dây dưa với những tượng đá. Những lần đó nàng đều dùng Huyết Ngọc Phong Ấn do Phụ thân tặng, dùng một phương pháp cực kỳ khéo léo để vượt qua.
 
Tuy nàng cũng chú ý đến những ký hiệu màu vàng được vẽ ra từ trên hư không, nhưng vì chưa đập nát hoàn toàn tượng đá, nên nàng không hấp thu những ký hiệu trong tượng đá giống như Vương Lâm .
 
Khi tiên lực vừa dung nhập vào trong ký hiệu, ngón trỏ của Vương Lâm khựng lại. Lúc này mặc dù thần sắc hắn vẫn như thường, nhưng hắn lại biết nếu không vẽ ra được nét bút thứ tư thì những ký hiệu hoàn mỹ này sẽ lập tức bị đánh vỡ, thậm chí còn có thể sụp đổ.
 
Vương Lâm không thể vẽ ra được đệ tứ bút khi không có căn cứ. Ánh mắt hắn lóe lên, ngón trỏ tay phải điểm lên trên ký hiệu, cơ thể hắn khẽ xoay chuyển rồi đột nhiên búng ngón tay về phía trước. Ký hiệu lập tức bị Vương Lâm bắn ra rồi bay thẳng về phía Diêu Tích Tuyết.
 
Diêu Tích Tuyết biến sắc, nàng lập tức lui người về phía sau. Lúc này nàng lập tức vỗ vào túi trữ vật, liên tục lấy ra rất nhiều ngọc giản màu đỏ rồi bóp nát từng cái một trước người.
 
Chỉ thấy huyết quang cuồn cuộn, từng tầng mây huyết sắc lập tức bao trùm trên những ký hiệu. Tình huống xảy ra cực nhanh, huyết quang rơi trên ký hiệu thì đột nhiên tiêu tán, nhưng lại làm cho ký hiệu kim quang trở nên ảm đạm.
 
Diêu Tích Tuyết liên tục lui về phía sau, trán nàng đã đổ đầy mồ hôi. Từng khối từng khối ngọc giản huyết sắc liên tục được nàng ném ra, sau bảy lần hít thở, cuối cùng kim quang trên những ký hiệu cũng bị huyết sắc che phủ hoàn toàn rồi trở nên u ám.
 
Ký hiệu lập tức tiêu tán bên trong huyết quang.
 
Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết cực kỳ âm trầm, vừa rồi nàng đã ném ra một phần mười số huyết ngọc trăm năm có trong túi trữ vật. Nhưng trong khoảnh khắc khi ký hiệu kim sắc kia đến gần, nàng lại sinh ra cảm giác giống như đối mặt với những người đồng lứa với phụ thân vậy.
 
- Vương Lâm!
 
Diêu Tích Tuyết bóp nát huyết ngọc, đợi khi ký hiệu tiêu tán, cơ thể nàng lập tức lóe lên rồi xông thẳng lên đài, phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, trong nháy mắt khi Diêu Tích Tuyết phóng đến, mắt hắn chợt lóe lên hàn quang. Tay phải hắn khẽ vuốt lên túi trữ vật, tiên kiếm lập tức xuất hiện trên tay. Hắn giơ kiếm lên trước người rồi bình thản nói:
 
- Diêu đạo hữu! Ký hiệu kim sắc xuất hiện quá đột ngột, tại hạ không thể kiểm soát được. Nếu ngươi vì điều đó mà muốn đấu pháp thì Vương mỗ xin phụng bồi!
 
Diêu Tích Tuyết âm trầm liếc mắt nhìn Vương Lâm, trong mắt nàng hiện lên một tia sát khí, nàng thầm nghĩ:
 
- Người này nếu đã đến đây thì trừ khi hắn có thể phá bỏ hoàn toàn phong ấn, nếu không sẽ không còn cơ hội sống. Ta động thủ với hắn chỉ lãng phí thời gian.
 
Nàng lạnh lùng nói:
 
- Không còn lần sau nữa đâu!
 
Nói xong, Diêu Tích Tuyết phóng thẳng về phía trước rồi trực tiếp bay qua người Vương Lâm. Nàng phóng đi trên đường Tôn Long để đến chỗ đệ tam phong ấn.
 
Vương Lâm thu hồi tiên kiếm rồi đi theo không nhanh không chậm ở phía sau. Hắn nhìn Diêu Tích Tuyết đang ở phía trước, trong lòng lại không thể giữ được bình tĩnh.
 
- Ba nét phù văn không ngờ lại có uy lực như vậy. Dựa theo những gì Diêu Tích Tuyết nói thì nơi đây tổng cộng có mười tám tầng. Nếu mỗi tầng đều có một cái ký hiệu thì sẽ có tổng cộng mười tám ký hiệu. Nếu những ký hiệu này đều được xuất ra thì uy lực của nó sẽ như thế nào, rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ là tiên thuật bất thành!
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu. Tay phải hắn vẽ trên hư không, trong nháy mắt đã tạo ra ba cái phù văn. Nhưng lúc này tiên lực trong cơ thể hắn lại không có chút khác thường nào nên phù văn sau khi xuất hiện lại lập tức tiêu tán, cũng không xuất hiện uy lực giống như trước.
 
Vương Lâm nhíu mày rồi trở nên trầm ngâm.
 
Vài ngày sau, tầng thứ ba đã xuất hiện trước mắt. Lúc này Diêu Tích Tuyết lại trực tiếp phóng lên đài.
 
Lúc này trên đài cũng chỉ là tượng đá, nhưng những tượng đá ở đây ngoại trừ có ba con mắt thì trong tay còn có thêm một cây trường kiếm.
 
Diêu Tích Tuyết không làm giống như phong ấn trước, lần này nàng không chút do dự triển khai thần thông rồi đánh thẳng vào tượng đá.
 
Vương Lâm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên đài, thuật thần thông của Diêu Tích Tuyết phần lớn đều lấy huyết công làm chủ. Khi nàng vung tay thì huyết sắc xuất hiện trước sau đó thần thông mới hiện ra.
 
Diêu Tích Tuyết đánh với tượng đá cũng không có gì phải lo lắng. Với tu vi của nàng thì sau một nén hương đã có kết quả. Tượng đá tuy đã sụp đổ nhưng kim phù lại không bay ra. Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết lại càng trở nên âm trầm, nàng giậm chân xuống thật mạnh rồi tay phải nhấn xuống dưới, những bức tượng vỡ bên dưới lập tức hóa thành từng mảnh nhỏ rồi tiêu tán.
 
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn thầm nghĩ:
 
- Chẳng lẽ chỉ có cách phá giải cấm chế trên những tượng đá thì ký hiệu mới dung hợp vào bên trong sao?
 
Diêu Tích Tuyết cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn sang Vương Lâm, nàng lập tức bay qua đài, đi lên phía trước.
 
Thời gian vùn vụt trôi qua, nháy mắt đã qua một tháng. Khoảng thời gian này Vương Lâm cực kỳ nhàn rỗi, Diêu Tích Tuyết không cho hắn cơ hội xuất thủ. Sau khi nàng thử nghiệm hai lần đều không thấy ký hiệu kim sắc xuất hiện, thì cũng biết được phương pháp của mình không đúng. Nàng nhớ lại quá trình trước đó Vương Lâm thu được kim phù rồi chợt hiểu ra.
 
Diêu Tích Tuyết cực kỳ kiêng kỵ kim phù, lúc này vì đề phòng Vương Lâm thu được nó nàng đành phải tự mình ra tay. Nàng không phải đánh vỡ tượng đá mà dùng huyết ngọc phong ấn, phương pháp này nàng đã sử dụng khi đi vào đây ba lần trước đó.
 
Vào một ngày, khi Diêu Tích Tuyết vượt qua những tượng đá ở phong ấn thứ mười một trên đường Tôn Long, khi nàng nhìn thấy đài phong ấn thứ mười hai hiện ra trước mắt thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên, nàng nhìn về phía Vương Lâm, nói:
 
- Vương đạo hữu! Phong ấn thứ mười hai này mạnh hơn những cái trước rất nhiều. Hai người chúng ta cần phải đồng thời xuất thủ mới có thể phá nó được. Đây cũng chính là mục đích mà lần này Diêu mỗ mời đạo hữu tới đây.
 
Vương Lâm gật đầu, đài ở phía trước có sự khác biệt rất lớn và chỉ nhỏ bằng một nửa những cái trước, trên đài cũng không có tượng đá mà chỉ có một cánh cửa đá khổng lồ. Ngoài những cái đó ra chỉ còn con đường Tôn Long mà hai người bọn họ đang đứng.
 
Trên cửa đá có rất nhiều khe hở lớn nhỏ, chúng đan xen vào nhau…Tạo thành một thứ giống như…Một mặt người.
 
Diêu Tích Tuyết và Vương Lâm lặng lẽ đứng trên đài. Đúng lúc này, cánh cửa đá đột nhiên từ từ mở ra, một cơn gió lạnh từ bên trong lập tức phóng ra. Khi ngọn gió ào ra, toàn thân Diêu Tích Tuyết lập tức được huyết quang bao phủ.
 
Vương Lâm lui ra phía sau vài bước, hắn khẽ vuốt lên túi trữ vật, Cấm Phiên lập tức xuất hiện trên tay, nó quấn lại rồi lập tức bao phủ toàn bộ cơ thể Vương Lâm. Ngọn gió lạnh thổi qua, Cấm Phiên bọc bên ngoài cơ thể Vương Lâm lập tức vang lên những tiếng két két, chỉ thấy những tầng băng lạnh lập tức đóng ở bên ngoài. Hầu như chỉ trong nháy mắt, bên ngoài cơ thể Vương Lâm đã bị những tầng băng dày phong ấn lại.
 
Nhìn sang Diêu Tích Tuyết, ở bên ngoài cơ thể nàng cũng được tạo thành một bức tượng băng, nhưng bên trong lại có hồng quang lấp lánh.
 
Gió lạnh vừa thổi qua thì một làn sương mỏng từ trong cánh cửa bay ra rồi ngưng tụ lại tạo thành một bóng người. Người này khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lẽo, mặc đồ trắng, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của hắn đều mang theo vẻ tiên phong đạo cốt.
 
Sau khi xuất hiện hắn lạnh lùng nhìn về phía hai bức tượng băng là Vương Lâm và Diêu Tích Tuyết. Hắn không mở miệng nhưng lại có âm thanh truyền ra.
 
- Lệnh của chủ nhân động phủ, nếu không có lệnh bài, không được đi vào!
 
Trong bức tượng băng của Diêu Tích Tuyết, hồng quang lập tức trở nên nồng đậm, giống như một cơn sóng nhiệt từ trong truyền ra ngoài. Từng làn sương trắng từ trên tượng băng bốc lên, trong nháy mắt tượng băng đã tan chảy, Diêu Tích Tuyết từ bên trong bước ra ngoài.
 
- Ngươi đã đến đây nhiều lần, lại thi triển công pháp của Huyết Quân năm xưa. Niệm tình ngươi là hậu nhân truyền thừa của hắn nên ta đã ba lần nương tay tha cho ngươi để công pháp đó còn người nối dõi. Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu. Bây giờ lập tức thi triển Phục Hoạt Thần Thông rồi cút ngay cho ta, bằng không ngươi sẽ không còn cơ hội đó một lần nữa đâu!
 
Giọng nói của người đàn ông trung niên kia tuy hết sức bình thản nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm không nói nên lời.
 
Lúc này tượng băng của Vương Lâm cũng dần tan, hắn ung dung đi từ bên trong ra ngoài rồi lạnh lùng nhìn hai người đang đứng ở phía trước.
 
Người đàn ông trung niên ánh mắt rất bình thản, hắn cũng chẳng thèm để ý đến Vương Lâm mà chỉ nhìn về phía Diêu Tích Tuyết.
 
Diêu Tích Tuyết hạ thấp người, nói:
 
- Tiền bối có quen biết với tổ tiên vãn bối, tại sao người lại không mở cửa mà cứ để động phủ này hoang phế nhiều năm như vậy? Nếu đã bỏ đi sao không thành toàn cho vãn bối?
 
Người đàn ông trung niên thu hồi ánh mắt rồi bình thản nói:
 
- Nếu tiếp được ba kiếm của ta thì mới có tư cách!
 
- Hai người các ngươi cùng tiếp chiêu hay từng người một?
 
Ánh mắt Diêu Tích Tuyết chợt lóe lên, nói:
 
- Hai người chúng tôi mỗi người tiếp một chiêu, chiêu sau cùng sẽ cùng nhau liên hợp.
 
Ánh mắt người đàn ông trung niên vẫn rất bình thản. Sau khi nghe vậy thì tùy tiện điểm tay phải về phía trước, một đạo kim quang lập tức ngưng tụ trên đầu ngón tay!
 
- Người đầu tiên! Tiến lên! Tiếp được, sống! Không tiếp được, chết!
 
-Vương đạo hữu!
 
Diêu Tích Tuyết nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm mỉm cười, hắn lui về phía sau hai bước rồi lắc đầu nói:
 
- Diêu đạo hữu không nói lời thật, tại hạ cần phải suy xét lại!
 
Diêu Tích Tuyết nhìn về phía Vương Lâm, nói:
 
- Có gì không thật?
 
- Nơi đây không phải có mười tám tầng phong ấn. Nếu thật sự là phong ấn cũng chỉ có mười hai tầng, còn đi qua cánh cửa này thì chính là động phủ!
 
Diêu Tích Tuyết cười lạnh, nàng đã sớm dự liệu đến chuyện tên Vương Lâm này thay đổi chủ ý. Lúc này nàng không chút hoang mang, nói:
 
- Vương đạo hữu! Diêu mỗ còn một câu mà trước kia quên chưa nói, mong rằng ngươi đừng để bụng. Nhưng bây giờ nói cho ngươi biết cũng không muộn, tiến vào chỗ này mà cảm ngộ được ký hiệu kim phù sẽ đạt được tư cách để đi vào động thí luyện. Một khi đạt được tư cách thì sẽ được đi vào, nếu không chỉ còn con đường chết mà thôi! Lời đã nói, tin hay không là tùy ngươi!
 
Vẻ mặt Vương Lâm không vui không giận. Sau khi hắn nhìn về phía Diêu Tích Tuyết trên mặt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói:
 
- Diêu đạo hữu có Huyết Hồn Đan, tất nhiên sẽ không sợ. Ngươi suy tính quả là chu toàn!
 
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn về phía hai người Vương Lâm và Diêu Tích Tuyết, hắn không tỏ ra mất kiên nhẫn.
 
- Nếu ngươi có thể giúp ta tiến vào động phủ, tất nhiên sẽ không cần quan tâm đến tính mạng. Tất cả những gì ta đã đáp ứng sẽ được thực hiện!
 
Diêu Tích Tuyết nói.
 
Vẻ mặt Vương Lâm hơi trầm xuống, một lúc sau mới nói:
 
- Chuyện đã đến nước này, ta có thể ra tay. Nhưng ta muốn biết rốt cuộc đây là nơi nào?
 
Diêu Tích Tuyết nhoẻn miệng cười, nói:
 
- Đây là một động phủ do tiên nhân lưu lại, năm xưa cha ta vô tình biết được từ trong miệng một Yêu Đế. Động phủ này đã bỏ hoang rất nhiều năm, rất nhiều thần thông đã biến mất, chỉ còn một tia linh hồn của động này và ba đạo kiếm khí. Người nào tu vi đạt đến Vấn Đỉnh mới có thể tiếp được toàn bộ ba chiêu. Được rồi, những gì nên nói ta đã nói hết! Vương đạo hữu, mời ra tay!
 
- Vấn Đỉnh mới có thể tiếp chiêu được à! Vương mỗ chỉ là Anh Biến trung kỳ, Diêu đạo hữu cũng quá coi trọng tại hạ rồi!
 
Vương Lâm trầm giọng nói.
 
Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết lạnh lùng, nói:
 
- Vương Lâm! Nếu không vào được động phủ, ta có Huyết Hồn Đan còn có thể sống lại được, còn ngươi…Chắc chắn phải chết!
 
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên vẫn lạnh lùng nhìn hai người lại đột nhiên nói:
 
- Không sai! Nếu không vào được động phủ, ngày hôm nay hai người các ngươi đều phải chết. Nếu muốn sống thì phải thành công tiến vào động phủ!
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc lâu, hắn tiến lên phía trước một bước, trầm giọng nói:
 
- Tiền bối xuất thủ đi!
 
Nói xong, hắn nâng tay phải lên, một ngón tay chỉ lên trời. Phong ấn ma niệm trong cơ thể hắn lập tức tuôn ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân. Lúc này, từng luồng hắc vụ nồng đậm từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra bên ngoài. Hầu như chỉ trong nháy mắt, cả người hắn đã bị hắc vụ bao phủ.
 
Trong mắt Diêu Tích Tuyết thì làn hắc vụ này chính là ma khí!
 
- Hắn vừa xuất thủ đã dùng thần thông lần trước đấu với Yêu Tướng, rõ ràng là xuất hết toàn lực. Như vậy cũng hợp với ý ta!
 
Diêu Tính Tuyết đã sớm suy tính từ trước, tu vi của Vương Lâm trong mắt nàng chỉ là Anh Biến trung kỳ, mặc dù đối phương đủ tiên ngọc cũng không thể chỉ trong khoảng thời gian ba ngày là thăng lên Anh Biến hậu kỳ được.
 
Như vậy với tu vi Anh Biến trung kỳ, mặc dù có thể tiếp được một đạo kiếm khí nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương và không còn lực uy hiếp.
 
Còn nàng chỉ cần dựa vào phương pháp của phụ thân thì chắc chắn sẽ tiếp được hai đạo kiếm khí, sau đó nàng sẽ hoàn thành yêu cầu của Động Phủ Chi Linh kia.
 
Năm xưa nàng đã tới đây mấy lần, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể tiếp được hai đạo kiếm khí, còn đạo thứ ba lại là chí mạng.
 
Người đàn ông trung niên thân là Động Phủ Chi Linh nhìn Vương Lâm đang được những làn hắc vụ bao quanh. Hắn không nói nhiều lời mà trực tiếp búng tay ra, một đạo kim quang mạnh như sấm sét nhanh như chớp giật phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, ma khí trên người lập tức cuồn cuộn xoay chuyển, lấy tốc độ cực nhanh điên cuồng ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn. Gần như chỉ trong nháy mắt, ma khí trên người hắn đã hoàn toàn tiêu tán, tất cả đều ngưng tụ lại trên đầu ngón tay.
 
Kim quang cuối cùng đã tới rồi đập lên ma khí trên đầu ngón tay của Vương Lâm.
 
Kim quang giống như một mũi dùi mang theo khí thế mạnh như chẻ tre trực tiếp bổ ma khí ra, nhưng trong quá trình này ma khí cũng nhanh chóng dung hợp vào bên trong rồi liên tục tan rã.
 
Kim quang thoạt nhìn thì hết sức bình thường nhưng thật ra lại vô cùng mạnh mẽ. Kim quang xuyên thủng ma khí rồi lập tức thuận theo ngón tay Vương Lâm mà chui vào trong cơ thể.
 
Miệng Vương Lâm phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể hắn giống như bị một luồng sức mạnh cực đại đập vào. Hắn lập tức bị đánh văng về phía sau, đúng lúc này trong cơ thể hắn lại truyền ra những tiếng nổ ầm ầm.
 
Cái đài này vốn không lớn, nhưng lúc này cơ thể Vương Lâm đã văng ra khỏi bục đá rồi rơi vào trong tinh không hư vô.
 
Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn về phía Vương Lâm biến mất, sau đó hắn ngẩng đầu lên rồi chậm rãi nói:
 
- Đạo kiếm khí đầu tiên, ngươi đã phá được! Giờ đến đạo thứ hai!
 
Nói xong hắn lại vung tay phải lên một lần nữa, lại có một đạo kim quang ngưng tụ trên đầu ngón tay.
 
Vương Lâm trọng thương không nằm ngoại dự liệu của Diêu Tích Tuyết. Nàng không thèm để ý Vương Lâm sống hay chết, điều nàng cần lưu ý là làm sao để tiến vào động phủ, còn lời dặn của cha là không nên trở mặt với Vương Lâm, lại bị nàng bỏ ra ngoài tai.
 
Thật ra trong lòng nàng, thân phận và tu vi của Vương Lâm căn bản không xứng đáng để kết giao với nàng, mặc dù hắn cũng không tầm thường.
 
Nàng đảo thần thức qua bốn phía nhưng không cảm nhận được sự tồn tại của Vương Lâm, một tia nghi ngờ duy nhất trong lòng cũng tiêu tan thành mây khói.
 
Lúc này, khi phải đối mặt với đạo kiếm khí thứ hai của Động Phủ Chi Linh, Diêu Tích Tuyết lập tức vỗ tay phải vào túi trữ vật, trong tay nàng xuất hiện rất nhiều huyết sắc ngọc phù. Đúng lúc này, kim quang trên tay người đàn ông trung niên đột nhiên bay ra, giống như một con Kim Long gầm rống phóng tới.
 
Ngọc phù trong tay Diêu Tích Tuyết lập tức vỡ vụn, huyết quang tỏa ra dày đặc rồi lập tức bọc Kim Long vào bên trong. Nhưng khí thế của Kim Long lại mạnh như vũ bão, nó bay thẳng ra. Ánh sáng trên Kim Long tuy trở nên u ám nhưng khí thế vẫn còn rất mạnh, nó đánh lên ngực Diêu Tích Tuyết.
 
Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết lập tức trở nên đỏ hồng rất yêu dị, một ngụm máu tươi bị nàng nuốt ngược trở vào. Nàng lui người về phía sau hai bước rồi nhìn về phía người đàn ông trung niên.
 
Đây là lần thứ tư nàng đi đến bên dưới cánh cửa đá này. Nàng biết rõ huyết phù chỉ có thể sử dụng một lần. Nếu nàng sử dụng thêm lần thứ hai thì nó sẽ không còn chút tác dụng nào đối với kim quang.
 
Lần đầu tiên nàng đi vào chỗ này, vì có huyết phù nên xông qua đài thứ mười một như vũ bão. Nàng tưởng rằng sẽ nắm chắc mười phần thành công nhưng huyết phù lại mất đi hiệu lực đối với đạo kiếm quang thứ hai.
 
- Đạo kiếm khí thứ hai coi như ngươi đã tiếp được. Bây giờ chính là đạo thứ ba!
 
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, trên ngón tay lại xuất hiện kim quang. Hắn không để cho đối phương có thời gian chuẩn bị, kim quang lập tức lóe lên rồi bay thẳng ra.
 
Sắc mặt Diêu Tích Tuyết đỏ hồng, nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn. Ngày xưa khi đạo kiếm khí thứ ba phóng tới thì nàng đã bị trọng thương, tiên lực trong cơ thể chỉ còn lại rất ít nên không thể chống đỡ được.
 
Nhưng bây giờ thì khác hẳn, Vương Lâm đã tiếp được đạo kiếm khí đầu tiên nên hiện nay tiên lực trong cơ thể nàng vẫn còn đầy đủ, tuy vẫn bị thương nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm đến khả năng triển khai thần thông của nàng.
 
Đối với đạo kiếm khí thứ ba, Diêu Tích Tuyết tin mình có thể tiếp được.
 
- Động phủ là của ta!
 
Diêu Tích Tuyết hít vào một hơi thật sâu, hai tay nàng bấm quyết trước ngực rồi nhanh chóng biến hóa thủ ấn. Trong nháy mắt khi đạo kim quang tới sát bên người, nàng há miệng phun ra một ngụm máu lớn, máu trực tiếp rơi trên kim quang. Đúng lúc này trong miệng nàng truyền ra những tiếng thì thầm, tốc độ ấn quyết trong tay lại càng nhanh.
 
Đạo kim quang bị máu tươi rơi lên lập tức vang lên những tiếng xì xì, máu tươi giống như đang sôi trào rồi cuồn cuộn hóa thành từng đám ký hiệu màu đỏ máu, những ký hiệu này cứ dính chặt lên kim quang giống như nước gặp đất hạn.
 
Kim quang trong nháy mắt trở nên ảm đạm, nhưng những ký hiệu màu đỏ máu ở bên trên cũng tiêu tán. Kim quang vọt ra rồi phóng thẳng đến Diêu Tích Tuyết.
 
Diêu Tích Tuyết hít vào một hơi thật sâu, hai tay lập tức ngừng bấm pháp quyết rồi hóa thành một vùng tàn ảnh chắn ở trước người. Ngay sau đó, một trận pháp hình tròn màu đỏ xuất hiện trên tay Diêu Tích Tuyết.
 
Khoảnh khắc khi kim quang phóng tới nó va chạm với trận pháp màu đỏ trên hai tay Diêu Tích Tuyết.
 
Một tiếng nổ ầm vang lên rồi truyền ra khắp bốn phía. Trận pháp màu đỏ lập tức tan vỡ, còn đạo kim quang lại tan rã rồi hóa thành từng điểm kim quang dung nhập vào trong người Diêu Tích Tuyết.
 
Diêu Tích Tuyết cũng không thể gắng gượng thêm nữa, nàng phun ra một ngụm máu lớn, tiên lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển để giao chiến với những điểm kim quang vừa tiến vào trong cơ thể.
 
Kim quang một khi đã chui vào trong cơ thể sẽ tạo thành lực sát thương khổng lồ, có ảnh hưởng rất lớn đến kinh mạch và xác thịt. Chỉ có thể dùng tiên lực để chống lại, hai bên cùng tan rã mới có thể hóa giải được nguy hiểm do kim quang gây ra.
 
- Nếu ngươi và người đàn ông lúc nãy không chết thì có thể nhận được tư cách tiến vào động phủ!
 
Giọng nói của người đàn ông trung niên vẫn tĩnh lặng giống như mặt nước.
 
Diêu Tích Tuyết sau khi nghe xong thì vội vàng khoanh chân ngồi xuống vận chuyển tiên lực trong cơ thể để cùng tan rã với kim quang. Lúc này nàng đang chìm đắm vào trận chiến giữa tiên lực và kim quang nên không phát hiện ra một luồng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo đang đặt lên trên người nàng.
 
Khi tiên lực và kim quang đang đối kháng với nhau đến thời khắc quan trọng nhất thì một đạo tàn ảnh với tốc độ cực nhanh, giống như một đạo lưu tinh từ trong không gian hư vô dưới đài bay lên như sấm sét.
 
Thân ảnh này đầu đội mũ rơm, cả người lóe lên như tia chớp, gần như chỉ trong nháy mắt đã nhảy lên đài. Hắn không ngừng lại mà tay phải tiếp tục vung lên một trảo trên hư không. Túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết lập tức bay ra, đúng lúc này tay phải của người kia lại điểm nhẹ lên mi tâm Diêu Tích Tuyết.
 
Khoảnh khắc này, Diêu Tích Tuyết mạnh mẽ mở hai mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng. Nàng muốn né tránh nhưng không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương ấn ngón tay lên mi tâm.
 
Một cổ lực lượng tàn phá từ trên mi tâm tiến vào trong cơ thể Diêu Tích Tuyết với khí thế mạnh như vũ bão. Nó di chuyển trên kinh mạch nàng, đi qua chỗ nào thì kinh mạch nơi ấy trở nên đau đớn đứt đoạn.
 
Lúc này, tiên lực trong cơ thể Diêu Tích Tuyết vốn không còn được bao nhiêu lại bị cổ lực lượng này đánh thẳng vào nên lập tức tan rã. Không còn tiên lực, kim quang trong người lại vùng lên làm loạn, Diêu Tích Tuyết há miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi văng ra ngoài ba trượng. Khi nàng rơi xuống mặt đất, một đạo khí xám lập tức lấp lánh trên mi tâm tạo thành một dấu ấn bao trùm toàn thân.
 
Máu tươi không ngừng chảy xuống từ khóe miệng Diêu Tích Tuyết, nàng hét lên bằng một giọng khàn khàn:
 
- Vương Lâm!
 
- Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu!
 
Một giọng nói lạnh lẽo từ trong miệng thân ảnh kia truyền ra. Thân ảnh này rất cao, khi tháo mũ rơm trên đầu xuống thì thấy hắn chính là Vương Lâm.
 
Vẻ kinh hoàng trong mắt Diêu Tích Tuyết lại càng trở nên nồng đậm, Vương Lâm xuất hiện đã nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng nghĩ nếu hắn không chết thì cũng bị trọng thương, tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện ở đây giống như bây giờ. Trước đó nàng đã quét thần thức qua một lượt, rõ ràng lúc đó đã không còn phát hiện ra sự tồn tại của người này.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn nhìn Diêu Tích Tuyết, tất cả mọi chuyện, đều đã được hắn âm thầm lên kế hoạch, có thể nói từ khi phát hiện ra chỗ này chính là điểm kết thúc thì hắn đã có biện pháp rồi.
 
Hắn mạo hiểm phát ra ma khí một lần nữa chỉ vì muốn làm cho Diêu Tích Tuyết hoàn toàn lơ là, tưởng rằng mình đã xuất toàn lực. Khi đó hắn lợi dụng khoảnh khắc đạo kiếm khí kia nhập vào trong người để chấn nát tiên tinh đã được ngưng tụ sẵn trong cơ thể.
 
Trước đó ba ngày khi hắn đang còn ở trong doanh trại dưới lòng đất, hắn đã dùng một phần ba tiên ngọc để hóa thành tiên tinh rồi giấu bên trong cơ thể, chỉ vì hắn muốn tạo ra một hiệu quả bất ngờ.
 
Một khi tiên tinh vỡ nát thì tiên lực sẽ tuôn ra rất nhiều. Nếu như bình thường mà tiên lực tản ra như vậy thì hắn sẽ phải lập tức ngồi xuống thổ nạp, hơn nữa nếu không cẩn thận thì kinh mạch sẽ bị luồng tiên lực khổng lồ đó phá nát.
 
Nhưng đúng lúc kiếm khí nhập vào trong cơ thể thì luồng tiên lực kia lại tuôn ra, hoàn toàn có thể chống đỡ sự phá hủy của kiếm khí, cho đến khi cả hai cùng tan rã.
 
Sau đó hắn lập tức làm theo những gì trước đó đã suy tính, đội lên đầu chiếc mũ rơm được Vân Tước Tử tặng năm xưa rồi âm thầm đi lên!
 
Bên trong mũ rơm chứa rất nhiều cấm chế, tu vi của Vân Tước Tử đã đạt đến Vấn Đỉnh trung kỳ, pháp bảo tất nhiên sẽ có uy lực cường đại. Tác dụng của cái mũ này là che dấu thần thức, năm xưa Vương Lâm từng sử dụng nhiều lần, hắn cảm thấy rất hiệu quả.
 
Trừ khi tu vi của đối phương đạt tới Vấn Đỉnh, nếu không thì chắc chắn sẽ chẳng thể phát hiện được.
 
Tất cả những chuyện này, làm sao Diêu Tích Tuyết có thể hiểu được?
 
- Diêu đạo hữu! Chúng ta lại gặp nhau!
 
Vương Lâm cầm trong tay túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết, hắn bình thản nói.
 
Tuy hắn nói với Diêu Tích Tuyết nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông trung niên Chỉ thấy ánh mắt người đàn ông trung niên kia vẫn rất bình thản, tất cả mọi chuyện xảy ra trước mặt hắn giống như không tồn tại.
 
- Ngươi thật đê tiện!
 
Diêu Tích Tuyết cắn chặt răng nói.
 
Vương Lâm mỉm cười, hắn bị người ta mắng chửi đã nhiều, thắng làm vua thua làm giặc là quy tắc trên tu chân giới này, Vương Lâm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Hắn khẽ cười nói:
 
- Diêu đạo hữu cho tại hạ đan dược giả, còn giấu đi những nguy hiểm ở chỗ này. Vương mỗ chỉ ăn miếng trả miếng, không cần phải ca ngợi như vậy!
 
- Nếu Cha ta Huyết Tổ biết được chuyện này, ngươi sẽ chết chắc, dù ngươi có là đệ tử của Thiên Vận Tử đi chăng nữa. Huống hồ trước khi ta tới đây đã sử dụng một viên Huyết Hồn Đan!
 
Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết trở nên trắng xanh không có một tia huyết sắc nào.
 
- Ta vì sao phải giết ngươi? Ngươi có Huyết Hồn Đan tự sống lại được, nhưng muốn sử dụng đan dược đó thì điều kiện đầu tiên là ngươi phải chết. Ta dùng thần thông phong ấn toàn thân ngươi lại, lúc này trong cơ thể ngươi không còn chút tiên lực, để xem ngươi làm sao mà chết được đây!
 
Vương Lâm mỉm cười nói, nụ cười của hắn có chút âm trầm.
 
Vẻ mặt Diêu Tích Tuyết trở nên tái nhợt, lúc này cả người nàng không còn chút sức lực nào. Tiên lực trong cơ thể nàng đúng là giống như Vương Lâm nói, không còn một chút nào, hơn nữa kinh mạch lại bị đứt đoạn. Tình trạng của nàng lúc này đáng lý ra đã chết rồi, nhưng dấu ấn trên mi tâm lại truyền ra từng đạo sinh cơ bao phủ toàn thân, tạo ra một vòng nối liền sự sống và cái chết.
 
Dưới cái vòng này, sinh tử của Diêu Tích Tuyết đã ngừng hẳn lại.
 
- Ta chỉ cần phong ấn ngươi ở một chỗ, để ngươi chịu cô độc trong trăm nghìn năm, đứng giữa sự sống và cái chết nhưng không thể chết được, cho dù ngươi có cắn lưỡi tự tử thì dấu ấn trên mi tâm cũng sẽ ngăn cản, ngươi cũng đừng mong sẽ thành công! Như vậy để ta xem ngươi làm cách nào để dùng Huyết Hồn Đan sống lại!
 
Giọng nói Vương Lâm tuy hết sức bình thản nhưng khi rơi vào trong tai Diêu Tích Tuyết lại làm cho nàng ta biến sắc!
 
Vương Lâm nói xong những lời này thì trong đầu lại nhớ lại chuyện xưa trên Chu Tước Tinh. Lúc đó tu vi của hắn bị Cự Ma Tộc lão tổ và tu sĩ Tuyết Vực phá hủy, sau khi hắn trở thành phế nhân lại lạc vào một sơn trại rồi bị nhốt vào trong thủy lao. Lúc đó hắn phát hiện rất nhiều hài cốt của thiếu nữ bị phong ấn bên dưới.
 
- Mọi chuyện trên thế gian đúng là có sự tuần hoàn!
 
Vương Lâm thầm nghĩ.
 
Hắn tiến lên vài bước rồi đi đến trước người Diêu Tích Tuyết, tay phải hắn sờ soạng bên trong bộ ngực sung mãn của nàng. Diêu Tích Tuyết cắn chặt đôi môi, trong mắt nàng lộ ra một tia sát khí mãnh liệt và nỗi nhục nhã sâu sắc.
 
Ánh mắt của nàng xem ra không có chút ý nghĩa nào đối với Vương Lâm. Tay phải hắn trực tiếp đi sâu vào trong tà áo trước ngực Diêu Tích Tuyết. Hắn lục lọi, lập tức.Cảm nhận được sự mềm mại và trơn bóng.
 
Không thể không nói Diêu Tích Tuyết là một mỹ nhân hiếm có. Ngoại trừ vẻ đẹp ra, thân phận của nàng cũng làm cho người khác phải động tâm. Đường đường là con gái của Huyết Tổ, bình thường thì cao cao tại thượng, hôm nay lại phải gặp nạn ở nơi đây.
 
Ánh mắt Vương Lâm như cười như không, tay phải hắn khẽ bóp nhẹ lên bộ ngực mềm mại của Diêu Tích Tuyết. Khi hắn rút tay ra, trong tay đã có thêm ba túi trữ vật.
 
Vẻ nhục nhã trong mắt Diêu Tích Tuyết lại càng trở nên nồng đậm, nàng vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Vương Lâm với ánh mắt cực kỳ phẫn nộ. Nàng tu đạo đã nhiều năm, vẫn một mực bảo trì tấm thân xử nữ, chưa bao giờ cùng nam nhân tiếp xúc thân mật giống như vậy bao giờ!
 
- Diêu đạo hữu! ngươi có muốn cùng ta giao dịch không?
 
Sau khi thu hồi túi trữ vật, Vương Lâm nói.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất