Tiên Nghịch

Chương 526: Xoay chuyển càn khôn

Ngoài trời đã tối, nguyên bản có một cửa đá phía trước sân rộng, tại thời điểm bây giờ động phủ chi linh không ngờ biến mất, thậm chí cửa đá tồn tại phía trước cũng biến mất vô ảnh.
 
Nếu trên mặt đất không có mấy dấu vết tiên huyết của Diêu Tích Tuyết phun ra thì Vương Lâm tất nhiên sẽ hoài nghi vị trí xuất hiện biến cố.
 
Vương Lâm cầm tiểu lệnh thủy tinh trong tay, trên lệnh bài này ngoại trừ một khẩu quyết tiến vào và rời khỏi động phủ ra còn có một tin tức ngắn gọn. Trầm ngâm một chút, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân mình hóa thành một cái tàn ảnh từ bên ngoài sân rộng theo đường của Tôn Long bay nhanh tiến đến.
 
Trên đường đi hắn vượt qua mười một cái đài, trên đài này có các tượng đá không có gì thay đổi, thủy chung bảo trì trạng thái bị Diêu Tích Tuyết phong ấn.
 
Ở trong động phủ, Vương Lâm sau khi được nâng cao tu vi đạt đến cảnh giới Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn, do đó tốc độ của hắn lập tức có sự nhảy vọt về chất, so với sấm chớp còn muốn nhanh hơn mấy phần, chỉ dùng thời gian nửa tháng liền đã về tới cái đài đầu tiên.
 
Trên cái đài này không có lấy một vật, nhưng với tu vi của Vương Lâm lúc này và hai tháng liền tìm cách phá giải cấm chế, chỉ cần có ý xem xét liền lập tức nhận ra một cái trận pháp truyền tống do Huyết Tổ lưu lại ở dưới sân này.
 
Nhìn trận pháp này Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi lấy trực tiếp từ trong ngực ra bốn túi trữ vật. Bốn túi trữ vật này đều là của Diêu Tích Tuyết. Nếu trước đây với tu vi là Anh Biến trung kỳ, Vương Lâm muốn mở các túi trữ vật này thì có chút khó khăn.
 
Nhưng hiện tại, tu vi của Vương Lâm đã đạt tới Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn, thậm chí so với Diêu Tích Tuyết cũng còn cao hơn một chút. Tâm thần hắn vừa động, tay phải lướt nhẹ phía trên bốn túi trữ vật một chút lập tức hàng loạt luồng huyết quang dày đặc ở trên túi trữ vật lóe ra, cực kỳ ngoan cường chống cự lại sự xâm nhập thần thức của Vương Lâm.
 
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, tiên lực trong cơ thể ngưng tụ lại, nguyên thần dung nhập lại vào bên trong, tay hạ xuống một cái lập tức huyết quang trong túi trữ vật tan vỡ.
 
Vương Lâm không dừng lại, lại chụp tiếp một cái vào một túi trữ vật khác, huyết quang phía trên chống cự được ba khắc thì tan vỡ.
 
Cứ như vậy, túi trữ vật thứ ba cũng bị Vương Lâm hủy diệt lạc ấn thần thức của Diêu Tích Tuyết. Lúc này Vương Lâm chuẩn bị một luồng tiên khí để tiêu diệt nốt thần thức trên túi trữ vật cuối cùng thì bỗng nhiên thần sắc biến đổi. Tay phải đang giơ lên bỗng nhiên dừng lại, dừng ở phía trên ba tấc cái túi trứ vật thứ tư này.
 
Ánh mắt hắn trở nên cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi thu hồi tay phải rồi cẩn thận đánh giá túi trữ vật này vài lần. Lúc trước hắn lấy được bốn túi trữ vật này bởi tu vi không đủ nên liền lập tức cất đi, vẫn chưa nhìn kỹ. Giờ phút này vừa nhìn kỹ lại lập tức phát hiện huyết quang trên túi trữ vật cuối cùng này có một đạo tử tuyến hiện lên, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Thậm chí không phải lấy thần thức xem mà lấy mắt thường quan sát thì cũng khó phát hiện được.
 
- Thoạt nhìn túi trữ vật này tuy rằng cực kỳ tầm thường, nhưng vào lúc ta đang định hủy diệt thần thức ở trên này thì đồng thời cũng có một loại cảm giác hoảng sợ. Chỉ sợ phía trên vật ấy cũng không phải là dấu vết thần thức của Diêu tích tuyết, chẳng lẽ cái này là của Huyết Tổ hay sao?
 
Vương Lâm trầm ngâm suy nghĩ.
 
- Dựa theo đạo lý mà nói, dưới tình huống nếu vẫn có thần thức của chính mình, người ngoài nếu không hủy diệt thần thức thì không thể mở ra túi trữ vật. Thế nhưng tu vi Huyết Tổ thông thiên, tu luyện lâu ngày sợ rằng có cách khác để không phải hủy diệt thần thức, để cho con gái của mình có thể sử dụng vật trong túi trữ vật. Nếu như vậy mặc dù là có người chiếm được túi trữ vật này, nếu không quan sát cẩn thận sẽ bị thần thức trên túi trữ vật giết chết. Kỹ xảo này của Huyết Tổ thật là hay!
 
Vương Lâm chậm rãi thu hồi thần thức, thần thức hắn liền biến mất, huyết quang trên túi trữ vật lập tức biến mất.
 
Huyết Tổ này, tuy nói bản thân Vương Lâm chưa gặp qua bao giờ nhưng thông qua phương pháp tán khai để phân biệt Huyết Hồn Đan cộng với thần thức phía trên túi trữ vật thì cũng giống được tận mắt nhìn thấy, đối với người này có sự kính nể đồng thời cũng có sự kiêng kị sâu đậm.
 
Trầm tư một một lát, Vương Lâm cẩn thận đem túi trữ vật này thu hồi, ánh mắt dừng lại ở trên ba cái túi trữ vật kia.
 
Thần thức của hắn đảo qua, mặc dù là lấy định lực của hắn cũng không khỏi phải hít sâu mấy hơi. Bên trong cái túi trữ vật thứ nhất tất cả đều là tiên ngọc.
 
Số lượng tiên ngọc này không thể nào đếm được. Vương Lâm ước tính sơ lược qua so sánh với số lượng Diêu Tích Tuyết đưa tặng trước đây thì chỉ sợ gấp hơn chục lần.
 
- Vấn Đỉnh kỳ là lúc cần tiên ngọc với số lượng thật lớn, thậm chí vượt cực xa tổng số lúc trước tu chân dùng đến. Phía sau Vấn Đỉnh, mỗi lần tăng lên một giai thì số lượng tiên ngọc lại không thể tưởng tượng nổi, nếu như không đủ dự trữ thì tất nhiên bị dừng lại. Vào lúc này đây thật đúng là có lợi cho ta.
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười, đem túi trữ vật này thu hồi. Thần thức đặt ở túi trữ vật thứ hai, vừa quan sát xong trong mắt hắn lập tức lóe ra ánh sáng mang vẻ hưng phấn.
 
Bên trong túi trữ vật thứ hai không hề ít hơn một ngàn khối Ngọc phù huyết sắc!
 
Ngọc phù này vào thời điểm Vương Lâm và Diêu Tích Tuyết tiếp xúc, cảm khái sâu đậm cũng vì bởi hắn có chút kiêng kị. Ngọc phù này một khi vỡ ra liền phóng xuất ra huyết quang, lực phong ấn cực mạnh.
 
Ngoại trừ phong ấn ra, huyết quang này lại còn có tác dụng có thể xuất ra một tác dụng phòng hộ hùng mạnh. Dựa theo Vương Lâm suy đoán, vật này còn có thể công kích, chẳng qua nếu không có khẩu quyết và tâm pháp phù hợp thì không thể phát huy được.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải hắn sờ nhẹ một cái trên túi trữ vật, bên trong lòng bàn tay xuất hiện một cái Ngọc phù huyết sắc. Hắn miết nhẹ một cái, lập tức một đạo huyết quang từ bên trong ngọc phù này tràn ngập ở trước người Vương Lâm.
 
Dùng thần thức xem xét một hồi, theo sự tiêu tan của huyết quang, trong nội tâm của Vương Lâm thầm nhủ:
 
- Phương pháp phong ấn ta không có khẩu quyết, để sử dụng ngọc phù này chỉ có thể phát huy công hiệu phòng ngự này! Tuy nhiên ta có trong tay Diêu Tích Tuyết, hết thảy mọi việc đều có thể làm được.
 
Vật phẩm bên trong túi trữ vật thứ ba tương đối tạp nham, thậm chí ngay cả một ít vật dụng của nữ nhân như quần áo, hương liệu… đều có không ít. Ngoại trừ các thứ này ra còn có một ít đồ trang sức hết sức tinh xảo, các vật phẩm này Vương Lâm không để ý đến. Thần thức hắn dò xét thêm trong túi trữ vật thì bỗng nhiên hai mắt như sững lại. Bên trong túi trữ vật hắn thấy được hơn mười đan dược Huyết Hồn Đan.
 
Các đan dược này được đặt chỉnh tề tại một chỗ, phù văn phía trên ảm đạm không có chút ánh sáng nào lóe lên.
 
Tất cả Huyết Hồn Đan không phải để cùng một chỗ, ở phía khác bên trong góc túi trữ vật còn có một hoàn Huyết Hồn Đan đứng một mình, phù văn phía trên cũng ảm đạm, thình thoảng lại lóe lên một tia sáng rất yếu ớt.
 
Ngoại trừ Huyết Hồn Đan ra, bên trong túi trữ vật còn có một la bàn được đặt ở một góc.
 
Mục tiêu của Vương Lâm đúng là cái la bàn này.
 
Tay phải phất nhẹ trên túi trữ vật một cái, trong tay lập tức hiện ra hai vật phẩm, một cái là cái la bàn và vật kia là đan dược Huyết Hồn Đan đứng riêng một chỗ.
 
- Diêu Tích Tuyết này hiển nhiên trước kia không có khả năng nghĩ đến bản thân bị ta chế ngự, lại càng không nghĩ đến túi trữ vật bị ta lấy đi cho nên vị trí các vật bên trong túi trữ vật này cũng ẩn ngầm một chút tin tức.
 
- Cái Huyết Hồn Đan đứng riêng một mình này có tám phần là thật. Về các đan dược khác có thể đều là giả. Mặt khác túi trữ vật này của Diêu Tích Tuyết ngoại trừ Ngọc phù huyết sắc ra lại không có cái pháp bảo nào. Nếu như vậy thì tất cả các vật pháp bảo đều ở bên trong túi trữ vật có thần thức của Huyết Tổ.
 
Vương Lâm vài lần đánh giá Huyết Hồn Đan này rồi bỏ vào trong túi trữ vật của mình, về phần các mảnh giả đan kia thì bị hắn lấy ra ném vào trong túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết.
 
Tiếp theo, ánh mắt hắn dừng ở phía trên cái la bàn. Cái la bàn này toàn thân có màu huyết sắc, không biết từ vật liệu gì tạo ra, cầm trong tay thấy từng luồng lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể.
 
- Lúc trước Diêu Tích Tuyết dùng vật này đây tiến nhập vào, cái la bàn này và trận pháp nơi đây chắc là có điểm tương ứng!
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua lập tức xâm nhập vào bên trong la bàn, phía trong này có dấu vết thần thức của Diêu Tích Tuyết.
 
Vương Lâm nhẹ nhàng thở ra, nếu là bên trong la bàn này cũng có dấu vết của Huyết Tổ thì như vậy việc Vương Lâm chỉ có thể làm là sửa chữa trận pháp trên cái đài kia để lấy cái mà rời đi.
 
Bên trong động phủ nơi này cũng có truyền tống trận để rời khỏi. Lúc trước Vương Lâm vào lúc lấy tiểu lệnh bằng thủy tinh đã tìm hiểu qua, chẳng qua truyền tống trận kia nằm ở phía đông bắc của động phủ. Khoảng cách từ chỗ của Vương Lâm đến nơi đó có một đường đi bị rất nhiều cấm chế hạ xuống, nếu muốn đi đến cũng rất là gian nan.
 
Nếu không như vậy cũng sẽ không dẫn đến hiện tại như thế này.
 
Vương Lâm dễ dàng đem thần thức của Diêu Tích Tuyết bên trong xóa đi, lưu lại thần thức của chính mình, lập tức liền phát hiện tại bên trong la bàn có một trận pháp nhỏ, theo kim đồng hồ của la bàn đong đưa. Trận pháp này lúc nào cũng biến hóa, thủy chung không có lúc nào tĩnh lặng.
 
- Quả thật bên trong la bàn này cũng có trận pháp. Cùng với truyền tống trận này phải có cải biến hai phần, nếu như không thế khi thay đổi phương thì không thể có hiệu lực!
 
Thần thức Vương Lâm dung nhập vào bên trong tiếp tục nghiên cứu, tuy rằng không thể hiểu được toàn bộ nhưng ít nhiều cũng nhìn ra được một chút manh mối.
 
Hắn dùng thời gian ba ngày để hiệu chỉnh lại, tiếp theo lại đem truyền tống trận phía trên cái đài kia điều chỉnh đi. Do vậy trận pháp này đã khác hoàn toàn.
 
Trên truyền tống trận ở cái đài, Vương Lâm tuy rằng hiệu chỉnh không nhiều nhưng hiệu chỉnh cái vị trí quan trọng nhất. Ngoại trừ hắn ra, nếu có người ngoài nào tiến vào trong truyền tống trận này thì như vậy lập tức lại bị truyền đưa trở về vị trí cũ, như thế đi tới đi lui chán rồi sẽ chắc chắn khiến vách không gian bị phá nát, người đó ắt hẳn bị cuốn vào khe không gian.
 
- Tiến vào khe không gian không phải là sẽ chết, còn cần thêm một ít biến hóa nữa.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút lập tức lại bận rộn xung quanh cái truyền tống trận.
 
Hắn dùng ba ngày để thay đổi trận pháp nhưng dùng ba mươi ngày để gia tăng thêm vô số cấm chế tại nơi này. Hơn nữa lúc bố trí các cấm chế trên, hắn chẳng những không có chút nào không kiên nhẫn mà ngược lại có chút thoải mái.
 
- Nếu thực sự có người truyền tống đến đây chắc chắn sẽ chấn động!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thần thức tiến vào bên trong la bàn, trong nháy mắt liền đem trận pháp bên trong mở ra. Một đạo huyết quang lóe lên bao vây toàn thân Vương Lâm, giây lát sau toàn bộ huyết quang bao gồm cả Vương Lâm bên trong toàn bộ biến mất.
 
Phía ngoài quân doanh Cổ Yêu Thành ngàn dặm, bên trên một ngọn núi cổ, một luồng huyết quang lóe ra trong không trung, Vương Lâm xuất hiện.
 
Có chút không quen với ánh dương quang xâm nhập vào trong mắt, hắn nhìn hết thảy xung quanh, có một loại cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi. Xa xa, Cổ Yêu Thành mơ hồ lộ ra một hình dáng dường như so với lúc hắn rời khỏi không có gì biến đổi.
 
Vương Lâm hít sâu, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng nhằm quân doanh phía trước tiến đến. Tốc độ của hắn so với lúc trước rời khỏi thì nhanh không biết bao lần, giờ phút này cấp tốc tiến đến, không quá lâu sau liền tới gần quân doanh.
 
Đúng lúc này một luồng sát khí nồng đậm từ trong quân doanh trong nháy mắt tràn đến, tập trung vào Vương Lâm.
 
- Người tới kia dừng lại!
 
Một tiếng quát từ trong quân doanh của Hắc Giáp quân truyền ra, trong thanh âm này lộ ra một luồng sát khí nồng đậm.
 
Cùng lúc đó một đạo hắc mang từ bức tường phía ngoài quân doanh khuếch tán ra trăm dặm, hình thành một màn sương đen phòng hộ.
 
Ở trong quân doanh, trên mười vạn Yêu binh Hắc giác lúc này tất cả chỉnh tề đứng ở trung tâm. Ở phía trước bọn họ, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen, hai tay chống hông, mắt lạnh lẽo nhìn ra bên ngoài quân doanh.
 
Bên cạnh người đàn ông vạm vỡ này, Tư Mã Viêm cung kính đứng bên cạnh. Từ thái độ này xem ra đúng là đối với người đàn ông vạm vỡ này, hắn tràn đầy vẻ kính sợ.
 
Ngoại trừ Tư Mã Viêm ra, còn có ba người mặt áo giáp đen, từ quân trang mà đoán chắc hẳn cũng là các bậc chỉ huy. Bọn họ phân biệt đứng ở phía sau người đàn ông vạm vỡ, thần thái đồng dạng cung kính.
 
Thân hình của Vương Lâm giống như sao băng, hắn không có nửa điểm dừng lại. Đến gần màn sương đen như một cái khiên kia, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, tiên lực trong cơ thể lập tức nhằm phía ngoài phát tán ra. Trong nháy mắt màn sương đen kia tan rã, nhanh chóng tách ra xung quanh lộ ra một thông đạo, thân mình Vương Lâm đạp bước thong dong tiến vào.
 
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen kia lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, tay trái vung lên, quát:
 
- Xông vào quân doanh, giết không tha!
 
Ba thống lĩnh phía sau hắn không nói thêm lời, thân hình nhoáng lên một cái tiến về phía trước, trực tiếp hóa thành ba luồng ánh sáng đen lao đến. Riêng Tư Mã Viêm đảo mắt một cái liền nhận ra ngay Vương Lâm, hắn do dự một chút rồi cắn răng xông ra ngoài. Trong số bốn thống lĩnh thì ba người có tu vi tương đương với Anh Biến sơ kỳ, còn có một người, người này có tu vi tương đương Anh Biến trung kỳ. Nếu là Vương Lâm khi chưa tiến vào động phủ thì để đối phó bốn người này tuy rằng hắn có thể thủ thắng, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút phiền phức, thời gian trì hoãn sẽ không ít.
 
Yêu lực của bốn người này tung hoành, dùng hết sức tiến tới. Ở phía sau bọn họ, yêu lực của bốn người hóa thành bốn đầu cự thú hư ảo hung mãnh dị thường làm tăng thêm thanh thế.
 
Nhưng lúc này tu vi của Vương Lâm đã đạt đến Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn, phóng mắt trong đám tu sĩ Anh Biến kỳ, hắn đã thuộc những người đứng đầu. Lúc này nhìn thấy bốn người tiến tới, trên người không có chút dao động, thần thái không một chút biến hóa.
 
- Lui ra!
 
Vương Lâm đứng tại chỗ, cũng không hề cử động lấy một cái, chỉ mở miệng nói ra hai từ.
 
Thanh âm mặc dù nhẹ nhàng nhưng bên trong ẩn chứa tiên lực ngưng tụ của tu sĩ Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Thanh âm này dừng trong tai bốn người giống như tiếng sấm đánh cuồn cuộn, nổ vang dội ầm ầm ở bên tai.
 
Cả bốn người này, trừ tu sĩ có tu vi tương đương với Anh Biến trung kỳ đang biến sắc để ngăn chặn, còn lại ba thống lĩnh có tu vi tương đương Anh Biến sơ kỳ, bởi vì chênh lệch giữa các bên quá lớn, sắc mặt tất cả đều tái nhợt, tâm thần chấn động, thân mình không tự chủ được đều dừng lại.
 
Tu vi của bọn họ tuy rằng tương đương với Anh Biến kỳ, nhưng so sánh với Vương Lâm thì sự chênh lệch là quá lớn. Trong nhóm Anh Biến kỳ, Vương Lâm đã là người tiến bước cuối cuối cùng, là người đứng ở đỉnh chóp.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, đi từng bước từ từ tiến đến, bước đi của hắn thong thả nhưng cực kỳ kiên định. Trên đường đi vị thống lĩnh có tu vi tương đương Anh Biến trung kỳ ở phía trước hắn lập tức tránh sang bên cạnh, không dám ngăn trở Vương Lâm nửa bước.
 
Về phần ba người còn lại trong tâm cực kỳ kinh sợ. Riêng Tư Mã Viêm nội tâm khiếp sợ cùng cực, hắn thậm chí không dám nhìn đến Vương Lâm, trong nội tâm thầm hô năm đó chính mình không may mắn, nếu biết trước đối phương có tu vi bậc này thì năm đó dù cái gì đi nữa hắn cũng sẽ không đi trêu chọc kẻ này.
 
Nhưng rồi nội tâm hắn lập tức run lên, hắn nghĩ tới cảnh ngộ của Thập Tam và Hổ Bào, từ trong đáy lòng liên tục kêu khổ, cực kỳ hối hận.
 
Theo bước chân của Vương Lâm, một vạn yêu binh phía trước đều tản ra thành một con đường. Bọn họ đã sớm nhận ra Vương Lâm, cảnh tượng năm đó liền nảy ra trong nội tâm, đối với thống lĩnh thần bí này, tình cảm phức tạp và kính sợ ẩn sâu trong lòng bọn họ lại hiện lên .
 
Trong một vạn yêu binh này cũng có một số người là người mới, không phải đều đã gặp qua Vương Lâm, lúc này tuy rằng nội tâm có sự nghi hoặc nhưng chính mắt thấy được đại nhân thống lĩnh cũng không dám ngăn cản đối phương nửa bước chân, sau khi nhận thức được sự uy nghiêm của Vương Lâm thì cũng không tự chủ được, phải lùi bước.
 
Gần như nháy mắt ở phía trước Vương Lâm một con đường dài xuất hiện, ở cuối thông đạo này đúng là người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen. Ánh mắt hắn thủy chung lạnh như băng, chẳng qua trên khí tức có một sự ngưng trọng, chậm rãi ngưng tụ lại ở phía trước người.
 
Ánh mắt hắn lạnh như băng, nhưng ánh mắt Vương Lâm lại băng giá. Toàn bộ người hắn như một khối băng vạn năm, từng bước một nhằm hướng người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen tiến đến.
 
Trên đường đi này, Hắc giáp yêu binh bên cạnh lại lùi về phía sau tạo khoảng cách thêm mấy trượng với hắn, một luồng cảm giác làm cho bọn họ cảm thấy hít thở không thông nảy sinh tận đáy lòng.
 
Khí tức người đàn ông vạm vỡ ngưng trọng, càng lúc càng đậm. Hắn gầm nhẹ một tiếng, thân hình bước về phía trước một bước.
 
Một bước tiến này lập tức khí tức toàn thân hắn xuất ra, khí tức này vô hình nhưng yêu binh bốn phía ai cũng có thể cảm thụ được. Tất cả đều không tự chủ được liên tục lùi về phía sau.
 
Vương Lâm thần sắc lạnh lẽo như cũ, bước chân không có chút tạm dừng, từng bước một bước đến.
 
Khí tức người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen tập trung ở trên người lập tức tiêu tan, đối với hắn không có chút gì ảnh hưởng. Tu vi người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen này, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn xuyên thấu, người này yêu lực tương đương với Anh Biến hậu kỳ nhưng chưa đạt tới trình độ đại viên mãn.
 
Khí thế cả người Vương Lâm, theo từng bước một bước đến, điên cuồng ngưng tụ. Theo chân hắn bước, mặt đất thậm chí xuất hiện một mảng sương lớn lạnh lẽo, làn sương lạnh lẽo này từ Vương Lâm khuếch tán mà ra.
 
Khí thế của người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen đang ở thế thượng phong lập tức bị vây mà suy yếu đi. Cái cảm giác làm người ta có hít thở không thông lập tức nảy lên trong nội tâm hắn. Theo bản năng hắn muốn lùi về phía sau một bước, nhưng lập tức bị hắn mạnh mẽ chế ngự. Hắn biết, chính mình chỉ cần lùi một bước thì sẽ mất đi hoàn toàn khí thế, từ việc mất khí thế đó chỉ sợ đối phương lập tức sẽ ra tay. Nhưng nếu không lùi thì khí tức kia càng lúc càng tạo áp lực mạnh. Cái áp lực vô hình này từ phía trước điên cuồng ngưng tụ trên người hắn. Áp lực này hắn chỉ thấy khi gặp mặt Yêu Tướng mới có cảm giác tương tự như vậy.
 
Cuối cùng, Vương Lâm và người này chỉ cách nhau hai mươi bước. Trên trán người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen lúc này toát đầy mồ hôi, quát:
 
- Vương thống lĩnh, ý ngươi muốn như thế nào?
 
- Đây là quân doanh của ta, ngươi sao lại hỏi ý ta như thế nào?
 
Vương Lâm bình thản trả lời, bước chân không dừng lại, tiếp tục bước về phía trước.
 
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen lập tức cảm giác được một khí thế kinh người bao phủ toàn thân, giống như bị vô số tòa núi lớn đè lên. Hắn gắng gượng chịu đựng rồi lùi về phía sau, kích động quát:
 
- Ngươi đã mất tích hơn một năm, đã sớm bị Đại nhân Yêu Tướng bãi miễn chức vụ thống lĩnh!
 
- Một năm… Hóa ra mới chỉ qua một năm!
 
Nội tâm Vương Lâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng cái khí thế kia thì lại càng đậm thêm.
 
- Hai tùy tùng của ta đang ở nơi nào?
 
Lúc trước Vương Lâm khi tiến vào quân doanh hắn đã thả thần thức dò xét toàn bộ, không phát hiện thấy hai người Thập Tam và Hổ Bào đâu.
 
Giờ đây, khoảng cách giữa hắn và người đàn ông mặc áo giáp đen kia chỉ còn cách chục bước chân.
 
Từng đợt áp lực hùng mạnh giống như mãnh thú thời hồng hoang nhằm về phía người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen kia, hắn muốn kiên trì giữ vững. Hắn thân là Đô Thống, nếu như bị khí thế của một Thống Lĩnh áp đảo thì như vậy chức vị này tất nhiên khó giữ được, mặc dù tu vi của vị thồng lĩnh này đã vượt quá xa hắn.
 
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra đối phương đang cố gắng chống cự ở phía trước, tốc độ hắn đột nhiên nhanh lên, đạp một cái liên tiếp bước thêm bảy bước.
 
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp màu đen chỉ thấy khí thế của Vương Lâm tại bảy bước này điên cuồng kéo đến, giống như núi cao vạn trượng. Hắn vô pháp tiếp tục chống cự, cả người không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
 
Người đàn ông vạm vỡ lùi lại một bước, theo bước này khí thế Vương Lâm lập tức điên cuồng tăng lên, gần như ngay lập tức liền đã đạt tới một đỉnh núi không thể tin nổi.
 
- Không tốt!
 
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen biến sắc. Đúng lúc này mắt Vương Lâm lộ ra tia lạnh lẽo, trực tiếp đạp chân một cái về phía sau, cả người giống như một đạo thiểm điện nhằm người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen lao đến.
 
Tu vi Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn của hắn ở giờ phút này mạnh mẽ triển lộ ra.
 
Người đàn ông vạm vỡ lùi về phía sau, hai tay nắm lại đánh mạnh về phía trước một cái, lập tức tai nghe một trận ầm ầm ù ù nổ, đạo đạo gợn sóng âm xuất hiện từ phía trước người hắn truyền ra. Cùng lúc đó hắn lại phát ra yêu lực trong cơ thể, ở phía sau lập tức biến ảo hóa thành một thân hình Huyền Vũ có kích thước ước chừng trăm trượng.
 
Huyền Vũ này trên lưng có vô số gai nhọn, có đuôi dài ở phía sau lại càng nhiều gai nhọn hơn, vung lên dường như có thể phá nát không gian. Những cái gai này trông không khác gì những mũi giáo màu đen vậy.
 
Vương Lâm đạp bước trên hư không tiến đến như một tia chớp, ngón tay cái nâng lên, Tịch Diệt Chỉ bỗng nhiên xuất hiện. Với tu vi hiện tại của Vương Lâm là Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn, khi thi triển Tịch Diệt Chỉ này thì uy lực của nó đã tăng lên rất nhiều lần.
 
Một chỉ hạ xuống, nếu yêu binh ở xung quanh không sớm tản ra thì thậm chí ngay cả huyết nhục và yêu lực của bọn họ đều bị hấp thu vào trong chỉ này. Mặc dù yêu binh đã tản ra, nhưng yêu lực trong cơ thể bọn họ vẫn có một ít bị Tịch Diệt Chỉ hút vào.
 
Lúc này chỉ thấy ở giữa trời đất từng luồng yêu lực điên cuồng dung nhập vào trong ngón cái của Vương Lâm. Lại có mấy yêu binh không biết Vương Lâm nên khoảng cách đều không phải là quá xa thì chỉ trong nháy mắt toàn thân huyết nhục quay cuồng, trong nháy mắt liền hóa thành tinh hoa từ thất khiếu xuất ra.
 
Đồng bọn đứng một bên chứng kiến cảnh này lập tức toàn thân cứng ngắc, vội vã tản ra tránh khỏi một trường tử kiếp.
 
Một chỉ Tịch Diệt Vương Lâm hạ xuống, thiên địa biến sắc, toàn bộ bên trong quân doanh lập tức tối sầm lại, làn gợn sóng âm kia truyền từ va chạm của hai nắm đấm trước ngực lập tức tan vỡ.
 
Ngón cái của Vương Lâm không có chút gì dừng lại, theo bước tiến của mình điểm một cái về phía trước.
 
Giờ phút này giống như toàn bộ hết thảy trong vòng trăm dặm toàn bộ ngưng tụ tại một chỉ này. Tịch Diệt Chỉ xuất hiện, người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đen có ảo giác giống như đang tranh đấu với trời.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất