Tiên Nghịch

Chương 580: Van ngươi Khốn Tiên võng

Từ sau khi đoạt được nó, khi không có ai hắn đã từng dùng qua một lần, muốn nhìn xem nó có uy lực như thế nào. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, tấm lưới này lại trói chặt hắn lại. Lần đó trói hắn tới tận ba ngày.
 
Sau lần ấy, hắn do dự mãi, không cam lòng, lại dùng thêm một lần nữa. Kết quả là vẫn trói hắn lại thêm ba ngày. Chỉ khi sử dụng lần thứ ba, nó mới trói trụ một khối đầu gỗ hắn dùng làm thí nghiệm.
 
Vẻ mặt của lão già thấp bẻ đầy bi thương, cầm Khốn Tiên võng, dứt khoát không chạy nữa mà đứng nguyên tại chỗ. Trong lòng hắn hiểu rằng chính mình chẳng qua chỉ là Vấn Đỉnh trung kỳ hư giá tử mà thôi, so với người có được đạo của chính mình đã đạt tới Vấn Đỉnh kỳ Vương Lâm thì muốn chạy trốn cũng là quá khó khăn.
 
Sớm muộn gì cũng bị đối phương bắt được mà thôi!
 
Ai lại không muốn đánh cuộc một phen, nếu Khốn Tiên võng này thật sự có thể khốn trụ Vương Lâm ba ngày. Với ba ngày, hắn muốn chạy trốn thì Vương Lâm nói gì cũng không thể đuổi kịp, nếu hắn không trốn, bắt lấy tên Vương Lâm này, sử dụng một số dược vật, nói không chừng có thể đem hắn luyện hoá thành một Hạ phẩm Tiên vệ chân chính như ghi chép trong ngọc giản kia.
 
Nhớ tới ghi chép về uy lực của Hạ phẩm Tiên vệ trong ngọc giản thần bí kia, lão già thấp bé không kìm nổi tâm động.
 
Những Tiên vệ hắn luyện chế trên thực tế đều là Tàn thứ phẩm mà thôi, căn bản không được như ghi chép trên ngọc giản. Trên ngọc giản kia từng viết, lấy tu sĩ Anh Biến kỳ luyện hoá thành Tiên vệ thì xác suất thành công cực kỳ thấp.
 
Nếu lấy Vấn Đỉnh tu sĩ luyện chế thì xác suất thành công sẽ gia tăng một ít, nhưng vẫn rất thấp. Chỉ có lấy Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn luyện hoá thì xác suất thành công mới có thể đạt đến một phần vạn.
 
Đương nhiên cũng không phải không có trường hợp đặc thù. Nếu sử dụng tu sĩ có được đạo niệm của chính mình, đồng dạng cũng có thể đạt tới xác suất thành công một phần vạn.
 
Cầm Khốn Tiên võng trong tay, lão già mang ý nghĩ như thế. Chỉ mấy tức thời gian sau, hư không phía trước người lão hiện ra bóng dáng của Vương Lâm.
 
Gần như hắn vừa xuất hiện, lão già hét lớn một tiếng, Khốn Tiên võng từ trong tay bay ra, chỉ trong phút chốc đa mở rộng ra vô hạn, như thiên la địa võng!
 
Trước đó thần thức của Vương Lâm đã chú ý tới tấm lưới trong tay lão già. Với sự cẩn thận của hắn, tự nhiên phân tích ra pháp bảo này của lão già cũng không tầm thường. Người này sau khi xuất ra pháp bảo này không ngờ không chạy nữa. Điều đó cho thấy đối với uy lực của pháp bảo này lão già rất có tự tin.
 
Tuy nói trước đó không hiểu sao lão không xuất pháp bảo này ra nhưng sự cảnh giác của Vương Lâm cũng dâng lên. Nháy mắt khi hắn hiện thân, dưới chân đã súc tích vô số thần thông Đại Na Di, chỉ cần tâm niệm hắn khẽ động liền có thể cưỡng ép xuyên thấu bất kỳ không gian nào xung quanh.
 
Chỉ thấy Khốn Tiên võng bay lên che kín cả đất trời, một đạo thanh mang từ bên trong không ngừng loé ra. Cùng lúc đó, mặt đất đồng dạng cũng loé ra thanh mang. Hai phiến thanh mang bỗng nhiên lao ra, không ngừng thu lại!
 
- Trói hắn! Trói hắn! Trói hắn!
 
Lão già thấp bé như điên lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh mang kia, âm thanh thì thào nói mãi cho đến khi thành tiếng gào rít điên cuồng.
 
- Trói hắn! Nhất định phải trói hắn!
 
Sắc mặt của lão già đỏ bừng, hai tay nắm chặt, trên da thậm chí còn nổi lên cả gân xanh.
 
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng. Thanh mang này quá mức quỷ dị. Thần thức của hắn quét ra không ngờ không thể xuyên thấu. Với tính cẩn thận của hắn, tâm niệm lập tức khẽ động, đang định thi triển Đại Na Di để tránh đi thanh mang này.
 
Nhưng đúng lúc này thanh mang tốc độ đột nhanh đại trướng, với tốc độ khó có thể tưởng tượng được co rút lại. Sự co rút này rất mạnh… Chỉ có điều… Mục tiêu mà nó co rút cũng không phải là Vương Lâm mà là lão già thấp bé như đang phát điên lên kia!
 
Sắc mặt của lão già tái nhợt, thân mình nhanh chóng lui về sau, trong miệng liên tục gào lên:
 
- Đừng trói ta… Đừng trói ta… Không được trói ta… Ta cứu các ngươi ra, ngươi không thể trói ta. Không được trói ta, ta van ngươi Khốn Tiên võng, tha cho ta một con đường sống… Khi Vương Lâm đang giật mình, thanh mang kia chợt loé lên, nháy mắt đã bao vây xung quanh lão già kia. Thân mình lão già nhoáng lên một cái, toàn thân toát ra ánh lửa, muốn bỏ chạy. Nhưng ánh lửa vừa mới nổi lên đã lập tức tiêu tan.
 
Trên mặt lão già lộ ra vẻ đau thương, chửi ầm lên:
 
- Ngươi là cái Khốn Tiên võng phản chủ, ngươi chỉ biết trói ta, chưa bao giờ biết trói kẻ thù!
 
Nói xong trên người lão già toát lên kim quang, nhưng kim quang vừa nổi lên lập tức biến mất!
 
- Chủ nhân trước đây nhất định là do ngươi hại chết!
 
Sự chua xót trong đáy lòng lão già đã không biết dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt. Hắn liên tiếp thi triển thần thông nhưng mặc cho hắn đem hơn mười loại thần thông khác nhau để bỏ chạy nhưng cuối cùng đều không có chút hiệu quả nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh mang đem lão hoàn toàn bao phủ.
 
Thanh mang tiêu tan, loé ra thành muôn vàn điểm nhỏ màu xanh đem toàn thân lão già trói chặt mọi chỗ. Cả người lão thậm chí cả ngón tay đều không thể nhúc nhích chút nào. Thân mình lão bị Khốn Tiên võng đưa tới trước mặt Vương Lâm.
 
Cả đời Vương Lâm đấu pháp đối địch vô số lần nhưng tận mắt thấy đối phương bị chính pháp bảo của mình ném ra khốn trụ, đưa tới trước mặt mình thì chính là lần đầy tiên trong hơn bảy trăm năm qua!
 
Vương Lâm tin rằng dù là qua thêm hơn bảy ngàn năm nữa, cũng cực kỳ khó khăn mới có thể thấy lại được một cảnh tương tự!
 
Với định lực của hắn mà sau khí thấy được một màn này cũng hiếm khi phải ngây ra một lúc. Bởi vậy có thể thấy được sự kinh ngạc trong lòng hắn.
 
- Này… Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ dở khóc dở cười, nhưng đồng thời mức độ kiêng kỵ đối với Khốn Tiên võng cũng nháy mắt đạt tới một mức độ cực cao. Hắn vừa tận mắt nhìn được cảnh tượng bất kể lão già thi triển loại thần thông nào đều mất đi hiệu lực.
 
Lão già bị Khốn Tiên võng trói lại, đưa trước mặt Vương Lâm, nhìn thấy biểu tình của Vương Lâm lại càng cảm thấy uỷ khuất, cả giận nói:
 
- Chưa từng thấy qua tự mình tống tới cửa sao?! Pháp bảo của lão phu mất đi hiệu lực không được sao?!
 
Với tính tình của Vương Lâm, sau khi nghe thế cũng không thể không bật cười. Loại tươi cười này cực kỳ hiếm thấy trên mặt hắn!
 
Lão già thấp bé hừ nhẹ một tiếng, giờ phút này hắn cũng không thèm đếm xỉa đến. Tính nhát gan của hắn bị sự uất hận vô tận che dấu. Hắn cho ràng chính mình là người uỷ khuất nhất trong số tất cả tu sĩ ở Tu Chân Giới. Rõ ràng hắn có được kỳ ngộ khiến cho vô số người lâm vào điên cuồng nhưng cuối cùng lại bị huỷ bởi pháp bảo mà hắn đạt được trong kỳ ngộ đó!
 
- Hừ, lúc này đây là do vận khí của lão phu không tốt! Muốn chém muốn giết, ngươi xem mà xử lý đi!
 
Hắn nói như thế nhưng nội tâm cũng không kìm được trở nên khẩn trương hẳn lên!
 
Vẻ tươi cười của Vương Lâm thu lại, khôi phục sự lạnh lùng bình thường. Tay phải hắn bắt lấy lão già, thân mình nhoáng lên, biến mất tại chỗ.
 
Trước đó, tuyệt đại bộ phận tu sĩ thừa dịp Vương Lâm truy kích lão già kia đã vội vàng chạy trốn khỏi toà thành kia. Bọn họ đã không còn Tiên chủng trong người, tự nhiên coi như là đã đạt được tự do.
 
Nhưng cũng có một số người không rời đi, Tôn Nhược Nam là một trong số đó.
 
Giờ phút này nàng ngơ ngác nhìn không trung, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì!
 
Bóng dáng của Vương Lâm từ giữa hư vô bước ra, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua. Những tu sĩ nơi này chỉ còn lại có mấy người. Sauk hi thấy Vương Lâm đều cung kính ôm quyền, không ngừng nói lời cảm ơn.
 
Duy nhất chỉ có Tôn Nhược Nam coi như không nhìn thấy Vương Lâm vậy, vẫn cứ ngẩn người nhìn lên không trung như trước!
 
Vương Lâm hướng về những tu sĩ lưu lại ôm quyền, coi như đáp lời lại. Sau đó hắn chụp một cái vào hư không, bắt lấy Tôn Nhược Nam, nhanh chóng hướng phương xa bay đi. Những tu sĩ lưu lại chờ Vương Lâm quay về là mục đích nói lời cảm ơn, lúc này thấy Vương Lâm rời đi, hồi tưởng lại cuộc sống mấy năm qua giống như một giấc mộng, cáo biệt nhau, hướng về các nơi tản đi.
 
- Ngươi buông ra. Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ra!
 
Sau khi Tôn Nhược Nam bị Vương Lâm bắt lấy, lập tức thanh tỉnh, trong khi bay đi không ngừng dãy dụa.
 
- Câm miệng!
 
Thanh âm Vương Lâm như hàn phong, dừng lại trên người Tôn Nhược Nam, lập tức khiến cho toàn thân nàng run lên. Nhưng rất nhanh nàng liền cười lạnh nói:
 
- Ta biết ngươi bắt ta làm gì. Là muốn đem ta thành Lô đỉnh đi. Không sao, ngươi muốn thì cứ tới, sau đó thả ta đi là được!
 
Trong khi bay đi, Vương Lâm quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt hắn lộ ra một cỗ vô tình như đang nhìn một khối tử thi vậy, chậm rãi nói:
 
- Ngươi, không có tư cách làm Lô đỉnh của ta!
 
Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, quay đầy lại, bước ra một bước đã liền đi xa tới mấy vạn dặm rồi.
 
Tôn Vân Sơn lo lắng đứng trên mặt đất, bên người hắn có hơn mười tu sĩ. Nội tâm hắn đúng là không yên. Bỗng nhiên hai mắt hắn nhíu lại, từ trên không khung xa xa, một đạo trường hồng gào rít xông tới, hoá thành Vương Lâm.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất