Tô Triệt cảm ơn, liền nhận linh bảo này.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc ném Đầu Quan lên không trung hô lớn một tiếng:
- Dung hợp!
Đầu Quan trong nháy mắt tan rã hóa thành Tinh Quang hoàn toàn tiêu tan, bất quá lúc này đây hai sinh cán trên cửa chính Tiên Ngục không hề xuất hiện kiểu dáng Đầu Quan, nói rõ pháp bảo loại này công năng đặc biệt không cần hai sinh cán này bảo quản.
Tô Triệt lập tức hiểu rõ một môn thần thông: Di Hình Huyễn Ảnh!
- Tương đối tốt!
Tô Triệt âm thầm mừng rỡ, loại thần thông này thực sự có chỗ hữu dụng.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.comDi Hình Huyễn Ảnh có thể nói là thuấn di trong cự ly ngắn, khi phát động thần thông sẽ xuất hiện hai người Tô Triệt, thoáng hiện ở bất kỳ vị trí nào trong vòng năm mươi trượng. Hai Tô Triệt này khẳng định là một người thật, một huyễn ảnh, nhưng trong lúc giao chiến, thoáng chốc địch nhân khó có thể phán đoán người nào là thật, người nào là giả.
Với thuật thiểm di cùng lúc có thể tránh né công kích địch nhân, còn có thể tạo thành huyễn ảnh giả thân mê hoặc địch nhân, tiện đà phát động phản kích khắc địch chế thắng.
Đại thuật thuấn di chính là thuật đại đạo trên Tiên Giới, trên Tu Chân Giới cơ bản không tồn tại, như vậy loại thần thông di chuyển trong phạm vi nhỏ chỉ có thể gọi là thiểm di.
Vừa vặn Đầu Quan chỉ là linh bảo trung phẩm, nó thiểm di cự ly gần năm mươi trượng. Thế nhưng hôm nay thực sự đã biến thành thần thông phòng thân của Tô Triệt, thời gian tới phát triển sẽ không có hạn mức cao nhất, sau khi tấn cấp Nguyên Anh, khoảng cách Thiểm Di có thể đề thăng mấy lần.
Xoạt!
Tô Triệt lúc này thi triển thần thông này, trong nháy mắt trong bảo khố xuất hiện hai người thoáng hiện tại các vị trí khác nhau.
Chưởng giáo chí tôn thần tình sửng sốt, không riêng gì lúc này nhất thời không phán đoán được người nào mới là hắn thực sự, kinh ngạc hơn chính là, hắn trong thời gian mười giây có thể lấy ra kiện linh bảo thần thông đồng thời hóa thành vật chính mình sử dụng.
Chưởng giáo chí tôn nhẹ nhàng lắc đầu, đối với đệ tử năng lực phi phàm này đã không thể nói gì hơn.
Thu hoạch Di Hình Huyễn Ảnh, Tô Triệt đã nắm giữ 9 loại thần thông bên mình, tiếp đến còn muốn tiếp tục chọn linh bảo.
Nếu như hỏi tại sao linh bảo thần thông tồn tại, đó chính là khi tu sĩ Hóa Thần Kỳ trở nên luyện chế bảo vật, dùng một môn thần thông chính mình không cần đánh vào linh bảo, vì thế thường thường phải tổn thất trên trăm năm công lực, xem như một việc tổn thương nguyên khí cực đại.
Hơn nữa tài nguyên luyện chế linh bảo cực kỳ trân quý, lúc này mới dẫn đến linh bảo tại Tu Chân Giới càng ngày càng ít.
Đương nhiên, tại Linh Giới, linh bảo lại không phải thứ gì đó đáng tiền, bởi tại Linh Giới đã tồn tại rất nhiều tu sĩ Hóa Thần Kỳ, các loại tài nguyên dự trữ cực kỳ phong phú, đạo khí trung phẩm đã không được coi là bảo bối, đạo khí thượng phẩm rốt cục mới được coi là pháp bảo trấn thủ, chưởng giáo chí tôn lại dẫn Tô Triệt đến chỗ trưng bày phía trước, cầm lấy pháp bảo Họa Quyển Nã, mở rộng để Tô Triệt xem.
Chỉ thấy được, hình ảnh trên Họa Quyển Nã không hề cố định mà tựa như ảo mộng liên tục biến đổi, giờ khắc này là phong cảnh sông núi, sau một khắc lại biến thành phong cảnh đại mạc, tiếp đến lại là phong cảnh mặt trên mọc trên thảo nguyên, hoặc là mặt trời lặn trên biển. . .
Mỗi một hình ảnh đều rất chân thật, xem như xuyên thấu cánh cửa sỗ thưởng thức cảnh sắc chân thực.
- Ảo thuật thần thông!
Tô Triệt lập tức hiểu được.
- Đúng vậy!
Chưởng giáo chí tôn gật đầu nói:
- Trong Họa Quyển Nã ẩn chứa ảo cảnh Ảo thuật thần thông, khi chiến đấu có thể chế tạo không gian huyễn ảo có lợi cho chính mình, ngũ hành thần thông hoặc pháp thuật có thể khắc chế người khắc mức độ nhất định, cũng có thể dùng ảo cảnh che giấu hành tung của ngươi, phối hợp với Di Hình Huyễn Ảnh có thể khiến địch nhân khó có thể tập trung tới thân thể chân thật của ngươi, cũng không có biện công kích, trước hết rơi vào thế hạ phong.
- Nghe vậy, cũng không tệ.
Tô Triệt cầm bức Họa Quyển Nã trong tay, tạm thời không đưa vào Tiên Ngục, định bụng xem xét pháp bảo khác rồi sẽ giải quyết.
Chủ yếu là vì, Tô Triệt không dám chắc chính mình có thể thu thập hơn mười loại thần thông, trên lịch sử Tu Chân chưa bao giờ nghe nói bản thân một tu sĩ Kim Đan có thể sở hữu trên mười loại thần thông. Cho nên môn thần thông cuối cùng Kim Đan Kỳ có thể nắm giữ phải cẩn thận chọn lựa.
Trừ phi gặp phải loại thần thông thông Di Hình Huyễn Ảnh như vậy khiến chính mình động tâm mới có thể không chút do dự lập tức dung hợp.
- Hãy xem cái này. . .
Chưởng giáo chí tôn tiến lên phía trước vài bước, liền cầm lấy kiện pháp bảo khác giảng giải công dụng cho Tô Triệt, Tô Triệt cảm thấy hứng thú liền tạm thời nhận lấy, đợi tới sau cùng định đoạt.
Liên tục nhận vài món pháp bảo, đều là loại thần thông phụ trợ đặc biệt, nói thực, Tô Triệt không quá động tâm, cảm giác chính mình có cũng được không có cũng chẳng sao. Cho tới khi đi ngang qua giá trưng bày nào đó, ánh mắt Tô Triệt đột nhiên rơi xuống chiếc mặt nạ quỷ đầu dữ tợn, hiếu kỳ hỏi:
- Sư tổ, cái mặt nạ này là gì?
- Cái mặt nạ này là kỳ vật thượng cổ, nhưng ta không đồng ý để ngươi sử dụng nó, cho nên sẽ không giới thiệu với ngươi.
Chưởng giáo chí tôn ôn tồn nói:
- Ngươi đã hỏi nó, tức là có duyên, vậy ta nói với ngươi một chút. Trong chiếc mặt nạ này ẩn chứa thần thông nguyền rủa vô cùng quỷ dị, có thể khiến địch nhân trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn đui mùi, bao gồm thị giác, thần thức, thần niệm, linh giác. . . Tất cả năng lực có thể dò xét ngoại giới đều tiêu tan.
- Hoàn toàn đui mù?
Tô Triệt lập tức vui mừng, vội vàng nói:
- Hoàn toàn phong bế năng lực cảm ứng ngoại giới, ngay cả người mù trên thế tục cũng không bằng, khi đó chỉ có thể giống như con ruồi không đầu bay tán loạn, địch nhân không cảm giác chỉ có thể thụ động chịu đòn. Loại thần thông nguyền rủa này sắc bén như vậy, chưởng giáo sư tổ không đề nghị ta sử dụng, tất nhiên là sử loại thần thông này cần trả giá không hề nhỏ?
- Đúng vậy, quả nhiên ngươi rất thông minh.
Chưởng giáo chí tôn khen ngợi nói:
- Đây là một loại thần thông lưỡng bại câu thương, chỉ ở thời khắc sống chết mới có thể sử dụng thủ đoạn tự sát, giá phải trả chính là hiến tế 9 phần sinh mệnh mới có thể kích phát nó.
Nói đến đây, chưởng giáo chí tôn thấp giọng than thở:
- Một vị tổ sư hơn hai nghìn năm trước tại thời khắc sống còn đã từng sử dụng nó một lần, tuy đưa địch nhân tới chỗ chết, nhưng sau khi vị tổ sư này trở về tông môn đều chỉ sống được hai ngày liền tọa hóa.
Đối với sinh linh thế gian mà nói, lực sinh mệnh là quý giá nhất, nếu như mất đi hai ba phần lực sinh mệnh, trải qua tĩnh dưỡng thời gian dài còn có thể bù đáp lại. Nếu như thoáng chốc bản thân mất đi 9 phần lực sinh mệnh, trên cơ bản sinh cơ khô kiệt, phúc thọ mất sạch, trừ phi sử dụng tiên đan thực sự mới có thể cải tử hoàn sinh, nếu chỉ dựa vào lực lượng thế gian, cứu chữa thế nào đi nữa đều không thể bồi đắp.