Tiên Tuyệt

Chương 224: Hành lang viễn cổ (thượng)

Lúc này lão nhân mới trầm giọng nói:

- Cũng có chút sở đắc, chỉ là không thể khẳng định mười phần. Hơn nữa... bên trong Nhược Lô Ngục quá nhiều biến số, khó lòng phỏng đoán chính xác.

Dường như lão nhân tỏ ra hơi tiếc nuối:

- Ba tháng khổ công, mười năm tu vi, nhưng chỉ có thể thu hẹp phạm vi lại còn ba địa điểm, ôi...

Sở Tam Tuyệt lại tỏ ra vui mừng quá đỗi, dập đầu bái lia lịa:

- Chúc mừng Đại nhân.

Lão nhân khoát tay ngăn lại:

- Chúc mừng cái rắm, đứng dậy nói chuyện.

Sở Tam Tuyệt bị mắng cũng không giận mà mừng, chuyện này chứng tỏ Đại nhân thân thiết với mình. Lão cười đứng dậy, chợt nghe lão nhân gầy vuốt râu nói:

- Trong chuyện này ngươi có công lao không nhỏ,

- Tên phế vật trước đây phái tới Nhược Lô Ngục làm chậm trễ sự tình không ít. Bất quá sau khi Hắc Thủy Tiên tới, truyền về không ít tin tức hữu dụng. Nếu không nhờ như vậy, e rằng dù bản tọa hao phí mười năm tu vi cũng chỉ có thể thu hẹp phạm vi lại còn năm địa điểm, hiện tại đã tốt hơn nhiều.

Sở Tam Tuyệt ngượng ngùng, Mộc Dịch Trạc trước đây cũng là do lão chọn, kết quả chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, mà sau khi Mộc Dịch Trạc chết, chuyện y tự ý sử dụng kinh phí và nhân viên vào việc tư lúc còn sống cũng đã bại lộ. Sở Tam Tuyệt sợ liên lụy, cho nên mới phái đệ tử của mình tới Nhược Lô Ngục. May mà Hắc Thủy Tiên không hổ là đệ tử đắc ý nhất của lão, nàng vừa tới Nhược Lô Ngục lập tức sửa đổi tác phong hành sự kiêu ngạo như Mộc Dịch Trạc, không hiện sơn không lộ thủy, lặng lẽ không tiếng động thu thập các loại tư liệu truyền về. Chính nhờ những tư liệu này, Đại nhân mới có thể tính ra được ba địa điểm.

Lão nhân liếc nhìn Sở Tam Tuyệt một cái, thản nhiên nói:

- Lần này xem như ngươi lấy công chuộc tội...

Sở Tam Tuyệt rùng mình một cái, không dám biện hộ, cung kính nghe lão nhân gầy răn dạy.

- Bất quá, nếu có thể thuận lợi tìm được Nhạc Băng Uyên, coi như ngươi lập đầu công.

Sở Tam Tuyệt lập tức quỳ bái:

- Đa tạ Đại Nhân.

- Đứng lên đi.

Lão nhân gầy cũng đứng lên, vung tay lên một cái, vách tường kêu ầm một tiếng, ở giữa hai què Càn, Khôn nứt ra thành hai nửa, lui vào một bên.

Lão nhân cùng Sở Tam Tuyệt tiến ra, bên ngoài là một thư phòng rất lớn, hai bên bài trí đối xứng với nhau, mỗi bên có mười hai giá sách thật lớn, mỗi giá sách dài mười trượng, cao một trượng hai. Trên đó bày đủ các loại điển tịch, có trúc giản, sách giấy, cũng có ngọc giản.

Giữa hai dãy giá sách là một tấm bình phong bằng Hồng nam mộc khảm năm khối ngọc, vừa khéo che cửa thư phòng.

Mặt sau bình phong là một khoảng trống, sau đó là một án thư rất lớn.

Bình phong khảm ngọc này chính là vật mà lão nhân gầy thích nhất, bởi vì năm khối ngọc thạch trên đó hình thành tự nhiên thành một bức tranh sơn thủy, không hề tạo hình thêm gì khác. Thiên hạ ngũ phương, kỳ bảo như vậy chỉ có một món duy nhất, không có món thứ hai.

Lúc này bên cạnh án thư bằng Tử Đàn mộc có một tu sĩ trẻ tuổi đang quỳ cung kính. Vừa thấy hai người đi ra, y lập tức lên tiếng nói:

- Đại nhân, sự tình khẩn cấp, nội tuyến mật báo, người Chung Nam sơn đã biết chuyện Nhạc Băng Uyên sắp sửa mở ra. Chu Thanh Giang đã phái con thứ Chu Hoành của mình dẫn dắt ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa chạy tới Nhược Lô Ngục trước.

- Cái gì?!

Lão nhân cùng Sở Tam Tuyệt nghe vậy giật mình kinh hãi, một cỗ lực lượng không thể áp chế bất chợt bùng lên, chỉ trong thoáng chốc tất cả điển tịch, giá sách, bình phong, án thư trong thư phòng lập tức tan tác. Tên tu sĩ trẻ tuổi cùng Sở Tam Tuyệt bị đẩy lui ra xa, miệng hộc máu tươi đầm đìa.

- Tra xét lập tức cho ta, dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải điều tra ra cho ta, rốt cục là ai để lộ tin tức.

Lão nhân tức giận quát, tu sĩ trẻ tuổi không dám lo thương thế, quỳ bái cáo lui:

- Thuộc hạ tuân mệnh, lập tức đi làm.

- Sở Tam Tuyệt!

Lão nhân lại quát to một tiếng, Sở Tam Tuyệt vội vàng quỳ xuống:

- Có thuộc hạ.

Tinh quang trong mắt lão nhân nhè nhẹ chảy, hàn ý dày đặc. Trong thư phòng thình lình dậy lên cuồng phong gào thét, khiến cho Sở Tam Tuyệt phải lảo đảo thân hình.

Một lúc lâu sau, rốt cục lão nhân áp chế được lửa giận của mình, cuồng phong bạo phát cũng dần dần bình ổn lại, chỉ là thư phòng đã trở nên hết sức bừa bãi ngổn ngang. Nếu không phải bên trong kiến trúc này có trận pháp gia trì, e rằng phòng ốc đã bị lão hủy hết.

- Lão hồ ly Chu Thanh Giang này...

Lão nhân nghiến răng nghiến lợi,

Sở Tam Tuyệt cố gắng nói:

- Đại nhân, lúc này quan trọng nhất cũng không phải là truy cứu trách nhiệm. Chúng ta có thể tính toán được chuyện Nhạc Băng Uyên, nói không chừng người khác cũng có thể tính được. Nếu đã là như vậy, chúng ta hẳn nên cấp tốc động thủ, tối thiểu cũng phải cướp được hơn phân nửa ích lợi vào tay rồi hãy nói.

Lão nhân hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù Chu Thanh Giang có thể tính ra được Nhạc Băng Uyên sắp sửa mở ra, nhưng chắc chắn lão không tính ra được địa điểm.

Sở Tam Tuyệt không bỏ lỡ thời cơ vuốt mông ngựa một cái:

- Đúng vậy, cả Tu Chân Giới này không ai có thể sánh được với Thiên Diễn Thần Toán của Đại nhân ngài.

Lão nhân tỏ ra hơi bất đắc dĩ:

- Lão hồ ly Chu Thanh Giang này rất khó đối phó, những năm gần đây, bất kể chuyện tốt gì, lão già này cũng nhúng tay vào được, hừ...

Lão trầm ngâm một lúc, sau đó khoát tay kiên quyết nói:

- Nếu Chu Hoành đã đi rồi, vậy không tránh được Chu gia, có lẽ phải liên thủ với Chu gia. Chúng ta đã biết ba địa điểm, rất có ưu thế, rất có thể cướp được lợi ích vào tay trước khi tiểu tử Chu Hoành kia kịp phản ứng.

- ngươi nhớ kỹ phải đích thân đi làm chuyện này, trăm ngàn lần không thể làm hỏng chuyện. Chuyện Nhạc Băng Uyên quan hệ vô cùng trọng đại.

Sở Tam Tuyệt dập đầu nói:

- Thuộc hạ hiểu rõ, xin Đại nhân bất tất phải nhọc lòng, thuộc hạ sẽ đích thân tới Nhược Lô Ngục.

- Không cần.

Lão nhân ngăn lại:

- Nếu ngươi đi, nhất định Chu Thanh Giang sẽ lo lắng cho Chu Hoành, lúc ấy sẽ phái ra một lão hồ ly tới, ngược lại các ngươi càng thêm khó khăn ở Nhược Lô Ngục.

Sở Tam Tuyệt cũng hiểu ra:

- Hiện tại chúng ta lấy hữu tâm đối phó vô tâm, tiểu tử Chu Hoành nọ từ trước tới nay có tiếng là lỗ mãng, khả năng thành công của chúng ta rất lớn. Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đích thân làm chuyện này, tuyệt đối sẽ không làm cho Đại nhân thất vọng.

Lão nhân chậm rãi gật gật đầu, trong hai mắt lão tinh quang hóa thành kiếm quang nhè nhẹ, dày đặc khiếp người.

Trong lòng Vũ La vẫn nghi ngờ về hành tung quỷ dị của Hắc Thủy Tiên, sau khi rời khỏi Khước Phong đường, suy đi nghĩ lại, hắn cảm thấy nên đi nói cho Diệp Niệm Am nghe chuyện này.

Sau khi Diệp Niệm Am nghe hắn nói xong, không nói nửa lời đóng cửa phòng lại, sau đó lấy từ dưới gầm bàn ra một chiếc ống trúc, bên trong chứa đầy ngọc giản.

Vũ La cầm lấy ống trúc, vừa xem đã thấy nghi hoặc vô cùng.

Trên mỗi ngọc giản như vậy đều ghi lại hành tung Hắc Thủy Tiên, Nữ nhân này ban ngày không hề lộ diện, ban đêm lại đi loạn khắp Nhược Lô Ngục, Hơn nữa đi ở những địa phương vô cùng yên tĩnh, quá nửa nằm ở phần sau của Nhược Lô Ngục.

Theo như ngọc giản ghi lại, mỗi một lần Hắc Thủy Tiên thăm dò đều mười phần cẩn thận, chẳng qua nàng cũng không có hành động gì khác người. Nàng lại là Phó Giám Ngục của Nhược Lô Ngục, thị sát Nhược Lô Ngục là chuyện hợp với lẽ thường, không ai nắm được nhược điểm.

Vũ La trong lòng khẽ giật mình, Diệp Niệm Am ở Nhược Lô Ngục khổ tâm tổ chức bao nhiêu năm qua, căn cơ quả nhiên thâm hậu. Những ngọc giản mật báo này hiển nhiên đến từ

tổ chức bí mật của Diệp Niệm Am, trước nay mình chưa từng phát hiện ra.

Vũ La xoay chuyển ý nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ tất cả. Diệp Niệm Am cũng không biết Hắc Thủy Tiên muốn giở trò gì, lão là lão hồ ly, càng đoán không ra lại càng sợ hãi. Tuy rằng Hắc Thủy Tiên ra vẻ vô hại, nhưng không thể nào qua mắt được Diệp Niệm Am.

Diệp Niệm Am chủ động tiết lộ một phần lực lượng của mình cho Vũ La biết, cũng giống như giao hảo. Bằng không để tương lai Vũ La tự phát hiện ra, vậy sẽ là một vết rạn trong quan hệ giữa hai người.

- Nữ nhân này quả thật không đơn giản...

Diệp Niệm Am nói:

- ngươi có ý tưởng gì không?

Vũ La cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lúc cả hai người đang bó tay hết cách, bỗng nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên:

- Diệp Đại nhân, ngài có ở đây không?

Thanh âm thanh thúy dễ nghe, sắc mặt Vũ La cùng Diệp Niệm Am đồng thời biến đổi: Hắc Thủy Tiên.

Diệp Niệm Am liếc nhìn Vũ La một cái, không ngờ đối tượng mà mình đang bàn luận lại tự tìm tới cửa. Hai người nhanh chóng trấn tĩnh lại, Vũ La đứng dậy mở cửa ra, cười nói:

- Hắc Đại nhân.

Hắc Thủy Tiên nhìn hắn một cái:

- Hay lắm, Vũ Tổng Lãnh cũng có ở đây, tránh cho ta phải phái người đi mời.

Vũ La cảm thấy bất ngờ:

- Ta ư?

Hắc Thủy Tiên yểu điệu đi tới trước mặt Diệp Niệm Am ngồi xuống, lại lấy mắt ra hiệu cho Vũ La, Vũ La đành phải đóng cửa phòng lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

Diệp Niệm Am hiển nhiên cũng không hiểu rõ ràng rốt cục Hắc Thủy Tiên muốn làm gì, hai người cùng nhau nhìn Hắc Thủy Tiên, Hắc Thủy Tiên lạnh nhạt nói:

- Có chuyện này phải cho hai vị Đại nhân biết. Ta đến Nhược Lô Ngục, chính là thân kiêm sứ mệnh đặc thù.

Ai cũng có thể đoán được, nhưng tự Hắc Thủy Tiên nói ra, cũng làm cho hai người hết sức bất ngờ.

Hắc Thủy Tiên ngạo nghễ nói:

- Ta vâng theo mệnh lệnh của trưởng lão Sở Tam Tuyệt, Thẩm Phán Đình vâng theo mệnh lệnh Trưởng Lão hội, mệnh lệnh của ta không thành vấn đề chứ?

Diệp Niệm Am tỏ ra bất đắc dĩ:

- Đương nhiên không thành vấn đề,

- Vậy là tốt rồi, hiện tại nhiệm vụ này cần hai vị Đại nhân phối hợp.

Nàng lại nhìn nhìn hai người, hai người đều trầm mặc không lên tiếng, hiển nhiên Hắc Thủy Tiên trực tiếp ngừa bài như vậy, làm cho hai người có chút trở tay không kịp,

- Nhược Lô Ngục tam uyên, Cách Nhân Uyên, Ma Lạc Uyên, Nhạc Băng Uyên, Nghe nói, Nhạc Băng Uyên sắp sửa hiện thế.

Vũ La còn đỡ, Diệp Niệm Am cũng giật mình kinh hãi:

- Cái gì? Đây là thật sao? Tin tức này có thể tin được không?

Hắc Thủy Tiên nói:

- Nếu như không đáng tin, vậy vì sao ta lại xuất hiện ở đây? Nhiệm vụ của ta là phải tìm ra Nhạc Băng Uyên lúc nó mới vừa xuất hiện.

Thật ra Vũ La cũng đã được nghe một ít lời đồn về Nhạc Băng Uyên, nhưng thân thể này lúc trước ở Nhược Lô Ngục là một tên đần. Cho dù nghe được một ít bí mật cũng không nhớ nổi, chỉ có chút ít ấn tượng mơ hồ, dường như Nhạc Băng Uyên chính là vực sâu thần bí nhất trong ba vực sâu của Nhược Lô Ngục.

Nhạc Băng Uyên quả thật tồn tại, nhưng thời gian mỗi lần xuất hiện cũng không xác định, địa điểm xuất hiện cũng không xác định, chỉ là chưa từng vượt ra ngoài phạm vi Nhược Lô Ngục mà thôi.

Diệp Niệm Am thấy dáng vẻ của Vũ La, biết hắn cũng không hiểu rõ chuyện Nhạc Băng Uyên, bèn lên tiếng giải thích:

- Trên thực tế Nhạc Băng Uyên hung hiểm hơn xa Ly Nhân Uyên và Ma Lạc Uyên. Tuy rằng Ma Lạc Uyên đáng sợ, nhưng chúng ta còn biết được nguyên nhân là do khí hung sát trong đó hết sức nồng đậm, có thể luyện chế TỊ Sát châu ứng phó, nhưng Nhạc Băng Uyên... cho tới bây giờ chúng ta cũng không biết rốt cục là thứ gì giết người. Lúc trước mỗi lần Nhạc Băng Uyên xuất hiện đều mang tới rất nhiều ích lợi, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều tu sĩ ngã xuống. Vào Nhạc Băng Uyên rồi cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của mình mà chống đỡ, cơ hồ không có biện pháp mưu lợi.

- Hơn nữa...

Diệp Niệm Am dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Một khi Nhạc Băng Uyên xuất hiện, nó sẽ bẻ gãy nghiền nát, phá hủy hết thảy xung quanh trước.

- Lần trước địa điểm Nhạc Băng Uyên xuất hiện là ở Khước Phong đường.

Vũ La giật mình kinh hãi, Khước Phong đường ư, hai pho tượng Bệ Ngạn cố ý nhắc nhở mình một câu, khiến cho mình chú ý tới Khước Phong đường. Chắc chắn không phải chỉ là trùng hợp, chẳng lẽ hai pho tượng Bệ Ngạn muốn nói với mình, địa điểm mà Nhạc Băng Uyên sắp sửa xuất hiện lần này cũng là Khước Phong đường ư?

Ngay cả bản thân Vũ La cũng cảm thấy khó lòng tưởng tượng. Nhạc Băng Uyên xuất hiện một cách ngẫu nhiên, lần trước đã xuất hiện ở Khước Phong đường, xác suất lần này lại xuất hiện ở Khước Phong đường là rất nhỏ.

Diệp Niệm Am tiếp tục nói:

- Lúc ấy Cửu Đại Thiên Môn đã bày ra Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận bên ngoài Khước Phong đường, mới xem như ngăn được lực phá hoại của Nhạc Băng Uyên. Nếu Nhạc Băng Uyên bỗng nhiên xuất hiện, không có Huyền Hoàng đại trận, chúng ta cơ hồ không ngăn được lực phá hoại ở chỗ Nhạc Băng Uyên xuất hiện...

- Ta đã mang Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận tới.

Hắc Thủy Tiên dứt lời bèn giơ tay ra, một làn sương mù từ lòng bàn tay nàng chậm rãi bay lên giữa không trung, Trong đó chính là Tam Thập Lục Huyền Hoàng đại trận đã được thu nhỏ, dùng Huyền Hoàng Chi Kim vô cùng trân quý làm thành cọc trận hình bốn cạnh, trên đó khảm một khối Băng Lam Ngọc Tủy vô cùng hiếm thấy, chỉ riêng ba mươi sáu cọc trận này đã là vô giá, đủ để cho một môn phái nhất lưu phá sản.

Vũ La lập tức hiểu rõ ràng, thì ra những cái hố sâu khả nghi bên ngoài Khước Phong đường chính là nơi bố trí cọc trận, quả thật đúng là một trận pháp phong ấn, bao vây Khước Phong đường vào trong.

Hắc Thủy Tiên nói tiếp:

- Chuyện này quan hệ trọng đại, xin hai vị Đại nhân bỏ qua hiềm khích lúc trước, hợp tác với ta một cách chân thành. Nếu như Nhạc Băng Uyên xuất hiện, chỉ cần sơ ý một chút chính là tai họa ngập trời.

Hắc Thủy Tiên tỏ vẻ rất chân thành nhìn hai người. Diệp Niệm Am cùng Vũ La lo lắng trùng trùng liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Diệp Niệm Am đáp:

- Xin Phó Giám Ngục bất tất phải nhọc lòng, chúng ta không thể nào không coi trọng đại thể, Nhạc Băng Uyên không phải tầm thường, ta còn phải tính toán cho thật kỹ.

Hắc Thủy Tiên cũng biết điều đứng dậy:

- Nếu là như vậy, ta sẽ không quấy rầy nữa.

Hắc Thủy Tiên dứt lời cáo từ rời đi, Diệp Niệm Am và Vũ La ngồi nhìn nhau trầm ngâm, ai nấy theo đuổi dòng suy nghĩ của mình. Một lúc lâu sau Vũ La mới lên tiếng hỏi:

- Rốt cục là Sở Tam Tuyệt muốn làm gì?

Diệp Niệm Am thở ra một hơi thật dài, thành thật nói:

- Không biết là vị cao nhân nào ở sau lưng Sở Tam Tuyệt... Thời gian và địa điểm xuất thế của Nhạc Băng Uyên không có quy luật gì có thể lần theo, người đó lại có thể suy tính ra đại khái, chậc chậc...

Lão ngợi khen vài tiếng, sau đó mới liếc nhìn Vũ La một cái:

- Chuyện Nhạc Băng Uyên, ngươi không thể nào hiểu hết, Hắc Thủy Tiên nói không sai, chỉ cần hơi sơ ý, chính là một trường đại họa, Tuy rằng Nhạc Băng Uyên nguy hiểm thật,

nhưng cũng có ích lợi rất lớn.

- ích lợi ư?

Vũ La lại càng không hiểu.

Diệp Niệm Am chỉ nói sơ một câu:

- Cũng giống như Ma Lạc Uyên, tuy rằng nguy hiểm, nhưng thứ ở bên trong khiến cho người ta thèm nhỏ dãi vậy.

Vũ La tỉnh ngộ gật đầu.

Trên thực tế trong thiên hạ ngũ phương, có rất nhiều nơi nổi danh hung địa.Những hung địa này bất kể lớn nhỏ đều có hai điểm giống nhau, Thứ nhất tự nhiên là mười phần nguy hiểm, đi vào cửu tử nhất sinh. Thứ hai chính là những địa phương này đều ẩn chứa ích lợi rất lớn. Hung địa không có ích lợi, sẽ không ai tới, hung địa này cũng sẽ không nổi tiếng.

- Rốt cục trong Nhạc Băng Uyên có thứ gì vậy?

Vũ La lại hỏi.

Diệp Niệm Am cười khổ một chút:

- Những lời ta vừa nói đều là thật, rốt cục Nhạc Băng Uyên có nguy hiểm thế nào, cho tới bây giờ chúng ta cũng không biết, chỉ là sau khi tiến vào, ngươi sẽ cảm thấy càng ngày càng suy nhược. Tu vi càng thấp, suy nhược càng nhanh, chết cũng càng nhanh, tu vi cao chịu đựng được lâu hơn một chút. Tuy rằng nguy hiểm bên trong Nhạc Băng Uyên này cũng không có tác dụng nhanh như khí hung sát bên trong Ma Lạc Uyên, nhưng thần bí hơn nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa có phương pháp phá giải.

- Hơn nữa một khi suy nhược vượt qua giới hạn nhất định, cho dù ra khỏi Nhạc Băng Uyên, dùng thật nhiều linh đan diệu dược, cũng không thể cứu được tính mạng của ngươi.

Vũ La hết sức bất ngờ:

- Thương tổn này tới một mức độ nhất định là không thể nghịch chuyển ư?

- Đúng vậy.

Không ngờ Nhạc Băng Uyên quỷ dị tới mức này. Tiền kiếp lúc hắn còn là Nam Hoang Đế Quân, đã từng nghe qua về Ly Nhân Uyên và Ma Lạc Uyên, nhưng cũng chỉ biết tên Nhạc Băng Uyên, không hiểu rõ nội tình trong đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất