Tiên Tuyệt

Chương 265: Thần điểu phượng hoàng, hoang thú đại đạo (thượng)

Những lời này đã đề tỉnh Vũ La. hắn nắm tay Chu cẩn, đi tới bên cạnh hố sâu do Huyết Sắc Cự Tháp sau khi bay đi lưu lại. Chu cẩn nhìn thoáng qua:

- Hả? Phía dưới dường như có thông đạo...

Hắc Thủy Tiên và Hổ Mãnh cũng đi tới.

Huyết Sắc Cự Tháp vốn là vì bảo hộ kim quan, bên ngoài dùng nham thạch che giấu tai mắt của người khác, nhìn qua giống như một ngọn núi. Người của Lệ Thương Hải trong lúc vô ý đánh trúng ngọn núi, lão quy lập tức nổi giận lao ra.

Mãi đến khi công kích của Lệ Thương Hải phá hủy ngọn sơn phong, lão quy mất thấy bản thân không địch lại, lo lắng sau khi mình chết lăng tẩm của chủ nhân bị hư tổn, cho nên mới đập nồi dìm thuyền, vận dụng Huyết sắc Cự Tháp.

Hiển nhiên uy lực của Huyết sắc Cự Tháp có lão quy chủ trì phải lớn hơn rất nhiều so với bị động phòng ngự.

Sau khi cự tháp bay đi, trên mặt đất để lại một hố sâu, chính giữa hố sâu chính là địa cung của Huyết sắc Cự Tháp, trong địa cung sắp đặt chính là chiếc kim quan mười trượng kia.

Lão quy khi cõng kim quan, đã ở trạng thái gần chết, căn bản không có quá nhiều lực lượng, cho nên đơn giản nhất là trực tiếp chui xuống phía dưới kim quan, bởi vì nó chui xuống đất, mật đất bên dưới kim quan đã bị tổn hại, mọi người nhìn kỹ một chút mới phát hiện thì ra phía dưới còn có một mật đạo.

Bốn người Vũ La xuống đến đáy địa cung, cửa vào mật đạo cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, vốn đã bị nước biển thẩm thấu rồi, lại bị lão quy sử dụng nhiều lần. đã hoàn toàn tan vỡ.

Bốn người dọn dẹp một lát. mật đạo mới có thể thông qua.

Vũ La đi trước, Hổ Mãnh chặn hậu. bảo hộ hai cô gái ở giữa.

- Vũ huynh đệ, tiếp lấy.

Hổ Mãnh ném qua một pháp khí hình dạng cây đuốc. Vũ La chỉ cần đưa vào một tia linh

lực cực kỳ mỏng manh, trên món pháp khí này liền phừng một tiếng bốc lên một ngọn hỏa diễm hư ảo.

Hỏa diễm mặc dù không chân thật, nhưng ánh sáng lại vô cùng mãnh liệt. Giơ cây đuốc lên. Vũ La dẫn dắt mọi người đi xuống.

Mật đạo quanh co khúc khuỷu, khi thì sang trái khi thì sang phải, khi thì lên cao khi thì xuống thấp. Bốn người đã đi hồi lâu còn chưa tới điểm cuối, mày của Vũ La đã nhíu lại thật sâu.

Trên thực tế thông thường mật đạo cũng sê không thiết kế như vậy, dù sao đây cũng là công trình dưới lòng đất. cho dù là tu sĩ đào móc một mật đạo quanh co khúc khuỷu như vậy cũng là một chuyện phiền toái, còn không bằng trực tiếp làm một thông đạo thăng tắp, trong đó bố trí mấy trận pháp mạnh mẽ còn dễ dàng hơn.

Cho nên đào như vậy, chỉ có một khả năng: Mật đạo này cố ý tránh đi cái gì đó, nói cách khác, địa phương mật đạo thông tới hẳn là bị tầng tầng bảo hộ hiểm trở.

Vũ La lúc trước đoán, lão quy sở dĩ một mực không động dùng Huyết sắc Cự Tháp, chính là bởi vì Huyết sắc Cự Tháp không chỉ thủ hộ kim quan, mà có thể là trấn áp thứ đáng sợ nào đó.

Chỉ có ngọn núi nổ vỡ, kim quan có khả năng bị tổn hại, lão quy mới liều lĩnh, mở ra Huyết Sắc Cự Tháp.

Hiện tại xem ra, dự đoán này rất có khả năng là thật.

Hổ Mãnh phía sau cũng cảm nhận có vẻ khác thường, có lòng tốt nhắc nhỡ:

- Vũ huynh đệ, ta cảm thấy phía dưới này khả năng sẽ có nguy hiểm.

Vũ La gật đầu một cái, nói tiếng cảm ơn.

Đúng lúc này, thông đạo bỗng nhiên đến điểm cuối, trước mặt xuất hiện một gian thạch thất tương đối rộng rãi.

Trong thạch thất trống không, chỉ có bức tường đối diện thông đạo kia, một khối chính giữa bị vật gì ma sát cực kỳ trơn nhẵn. Lẽ ra điều này không có khả năng, nơi này đã xâm nhập dưới mặt biển, vô cùng ấm ướt, ngay cả vừa rồi trên thạch bích của mật đạo, còn thỉnh thoảng có chỗ thấm nước. Trên cơ bản toàn bộ thạch bích đều mọc rêu, như vậy một khối thạch bích bóng loáng giống như mặt kính lẽ ra không có khả năng xuất hiện.

Bốn người đứng ở phía trước thạch bích nghi hoặc một trận, Hắc Thủy Tiên nói:

- Chẳng lẽ có người thường xuyên đi vào lau chùi.

Hổ Mãnh lắc đầu:

- Không có khả năng, kim quan kia đã chặn lối vào, mật đạo này lại chỉ có duy nhất con đường này có thể đi vào, căn bản không có khả năng có người đi vào.

Vũ La nhìn kỹ thạch bích xung quanh, thạch bích trong thạch thất này, mặc dù mọc đầy rêu. không ít địa phương còn đang thấm nước ra bên ngoài, thế nhưng vô cùng bằng phẳng, chỉ có bên trái cách thạch kính không xa, trên thạch bích có một vết lõm nho nhỏ.

Xung quanh vết lõm cũng mọc đầy rêu, nếu không phải Vũ La cẩn thận, thật sự rất khó phát hiện.

Hắn lật tay một cái, từ trong không gian trữ vật lấy ra một thanh chủy thủ, thật cẩn thận sạt đi rêu bám trong vết lõm, Chu cẩn ở bên cạnh giơ cây đuốc chiếu sáng cho hắn.

Sau khi gạt sạch rêu, Hổ Mãnh vừa thò đầu nhìn liền kỳ quái:

- Sao lại thế này, hình dạng của vết lõm này thoạt nhìn sao quen mắt như vậy?

Vũ La không nói gì, khoát tay một cái, chiếc nhẫn cổ xưa lúc trước ở hắc thị Vũ La dùng một cây ngọc trúc đổi lấy xuất hiện ở lòng bàn tay.

Hắn đeo chiếc nhẫn lên tay, ấn vào trong vết lõm, quả thật vừa khít.

Hổ Mãnh vỗ đầu:

- Thì ra là...

Hắn còn chưa nói xong, trên thạch kính kia bỗng nhiên sáng lên một mảnh linh quang, nhanh chóng làm cho những người khác căn bản không phản ứng kịp, vù một tiếng cuốn Vũ La vào, lùi về trong thạch kính biến mất không thấy!

Chu Cẩn lập tức lao lên. lại bị thạch kính mạnh mẽ cản lại. Chu cẩn giận dữ, nắm tay đưa tới eo lung nhấn một cái, Nhiễu Lương Kim Đao vù một tiếng hóa thành một đạo kim quang, ngọc thủ Chu cẩn kéo mạnh một cái, khống chế được kim quang, cắn răng nhưng không phóng đi:

- Hủy thạch kính này đi, Vũ La khả năng sẽ không về được...

Hổ Mãnh cũng nhìn thạch kính không biết làm thế nào:

- Lần này xui xèo rồi, không tìm được Cốc thần bộ, ngược lại còn đánh mất Vũ huynh đệ.

Chu Cẩn lo lắng vô cùng, nước mất ở trong hốc mất đào quanh. Hắc Thủy Tiên lại vô cùng tin tưởng Vũ La:

- Các ngươi lo lắng cái gì? Nhạc Băng Uyên nguy hiểm tới mức nào? Vũ La không phải đi vào mười mấy ngày bình yên vô sự đi ra sao?

Nàng hiện tại gọi thẳng tên Vũ La đã vô cùng thuận miệng.

Vũ La chi cảm thấy mơ mơ hồ hồ, cảnh vật trước mất nhoáng lên một cái, đã thay đổi thiên địa.

Khác với Tinh La Hải ẩm ướt tăm tối, nơi này sinh cơ bừng bừng, đang là thời gian bình minh, sắc trời mờ mờ sáng, ở đường chân trời phía Đông đã có một tầng hào quang màu đỏ ửng lên.

Vũ La đứng trong một dãy núi non trùng điệp, xung quanh đều là cổ thụ cao vút, thân cây loang lổ, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió tầy rứa. thế nhưng cảnh lá vô cùng tươi tốt. phiến lá dày rộng, giống như từng khối thúy ngọc.

Phía xa ngọn núi cao lớn hùng vĩ, giống như cự nhân đỉnh thiên lập địa. Một trận gió núi thổi tới, rừng cây rung động xảo xạc, mấy con chim sáng sớm tung cánh bay lên, theo gió mà động.

Tất cả vô cùng yên tĩnh.

Vũ La nghi hoặc: Vì sao mình lại cảm giác thời gian nơi này sớm hơn so với Tinh La Hải một ít?

Dựa theo phỏng đoán của Vũ La. trong Tinh La Hải lúc này đúng là thời khắc tối tăm nhất trước bình minh, nhưng mà nơi này đã là bình minh, chẳng lẽ nói mình đã tới một thế giới khác?

Nhưng thảm thực vật nơi này, sinh linh dường như không có gì khác biệt với thế giới lúc trước.

Một vòng hồng quang dưới chân trời phương Đông đã bị kìm nén hồi lâu, cuối cùng đột nhiên vùng ra, một vòng mật trời đỏ nhảy ra.

Theo mặt trời mọc lên ở phương Đông, một cỗ tử khí hạo nhiên phàm nhân bình thường không nhìn thấy đột ngột kích phát, nhanh chóng tỏa khắp thiên địa. cỗ tử khí này cực kỳ trân quý đối với người tu chân. Vũ La cùng đã từng thấy qua công pháp tu luyện của không ít tu sĩ chính là mỗi ngày sáng sớm thu thập ăn cỗ tử khí này.

Nhưng bất luận là khi ở Nam Hoang hay là ở Trung Châu, tử khí dường như đều không có nồng đậm, rõ ràng như vậy.

Khi hắn đang nghi ngờ, mấy con chim lúc trước hắn nhìn thấy bay về phía tử khí phồn thịnh kia, theo sát đó, trong rừng núi ầm một tiếng, vô số chim chóc bay lên, rập rạp giống như một đám mây đen. bất đầu khởi động cướp đoạt mảnh tử khí kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất