Tiên Tuyệt

Chương 399: Không gì không làm được (Hạ)

Bốp!

Thần quang chợt phóng.

Một bổng này cùa Vũ La nhìn như vô cùng bá đạo, lực lượng lại cân nhắc vô cùng đúng mực, thần quang chạy trên người Lôi Thiên Quá nổ đứt tử chi của hấn, nhưng không lấy tính mạng của hắn.

Lôi Thiên Quá trên mặt ừng hồng một trận, cuối cùng nhịn không được oa một tiếng lại phun ra một ngụm máu. Ngụm máu này lại là màu tím đen, hiển nhiên đã bị thưong nội tạng!

Lôi Thiên Quá giống như lợn chết ngồi phịch trên mặt đất, Vũ La phất phất tay:

- Sư Lan, tìm mấy người đem phế vật này ra ngoài.

Thiết Sư Lan cao hửng vô cùng, vội vàng gọi người:

- Không nghe thấy sao? Vũ tiên sinh bảo các ngưoi đem tên này ra ngoài, còn chưa động thủ?

Bọn hạ nhân cũng cảm thấy khoái chí, vội vàng kéo đến như ong vỡ tổ.

Vũ La lại nói:

- Còn có đồng nát sắt vụn mà hắn mang đến, ném tất cả ra ngoài.

Bọn hạ nhân sửng sốt, Thái Bạch Tinh Thiết và Vân Văn Hỏa Ngân cũng không phải là đồng nát sắt vụn, hơn nữa đó là dùng cho Nhị lăo gia dựng lại chân thân. Vũ La lại tiện tay lấy ra một khối Thái Bạch Tinh Thiết lớn bằng đầu người:

- Có đủ hay không?

Mọi người đương trường choáng váng.

Đây cũng không phải sắt thường, thậm chí không phải là quặng ó Thiết, Thái Bạch Tinh Thiết trân quý gần bằng Tử Kim Ngọc Tinh, ngay cả Bát Đại Thần Trùng cũng không có, Vũ La chi hời hợt đã lấy ra một khối lớn như vậy!

Bao gồm cả Thiết Sư Lan ờ bên trong, đều đang trong khiếp sợ quên trả lời Vũ La.

- Không ai trả lời ư? Xem ra không đủ.

Nói xong hấn lại lấy ra một khối, lớn gấp đôi khối vừa rồi. Trong đầu mọi người đã là một mảnh trống rỗng, chi có ngây ngốc nhìn hai khối Thái Bạch Tinh Thiết cực lớn kia.

- Bao nhiêu đó đủ hay chưa?

Vù La lại hòi, vẫn không có ai trả lời. Thiết Hoành Giang thấy hấn lại muốn lấy nữa, vội

vàng ngăn lai:

- đủ rồi, tiểu huynh đệ đủ rồi...

sấc mặt cùa Hồng Phá Hải cũng có chút phấn khích, bĩu môi thầm nói:

- Tiều tữ này còn giàu có hơn cả chúng ta...

Nhan Chi Tây đã bắt đầu cân nhẳc, bất chấp thể diện già nua, bố trí một quỳ kế nhỏ lừa gạt một ít kim loại hiếm từ chô Vù La, chuyện này Nhan lão đâu tuyệt đôi có thê làm được!

- Đủ rồi sao? Vậy được rồi.

Vũ La gật đầu.

Lôi Thiên Quá không cam lòng, chịu đựng đau nhức căn răng nói:

- Còn có Ván Văn Hỏa Ngân...

Vũ La vỗ đẩu:

- Ngươi xem, ngươi thực sự là người tốt, ngươi không nhẳc tới ta cũng quên mất.

Hắn tiện tay lấy ra một khối Vân Văn Hòa Ngán, cũng lớn bằng đẩu người!

Mọi người xung quanh tiếp tục kéo dài trạng thái ngây ngốc.

Lôi Thiên Quá cầm lên thử, hai loại tài liệu cộng lại cùng chi là hai cân, Vũ La tùy tiện một thử cũng hơn hắn vài lần.

- Đủ không...

Vũ La còn muốn hòi, Thiết Hoành Giang lo lắng vội vàng nói:

- đủ rồi, quá đủ rồi, ngươi cũng đừng lấy ra nữa, quá đả kích người ta rồi. Ba lão bất tử chúng ta đã chịu không nổi rồi, ngươi không muốn cho những tiểu bối này sống sao?

Vù La ngừng lại nói:

- Được, vậy thôi đi.

Hạ nhân Thiết gia còn không phục hồi tinh thần lại, Vũ La lại rống to với bọn họ:

- Còn thất thẩn gi chứ, đem tên phế vật này ra ngoài!

Bọn hạ nhân lúc này mới phàn ứng lại, những người này cũng chuyên mềm nắn rắn buông, vì lấy lòng Vũ La, lúc này liền có hai người túm hai đùi cùa Lôi Thiên Quá kéo hắn ra ngoài.

Lôi Thiên Quá tử chi đều bị đánh gãy, bị kéo như vậy, xương cốt cắm vào da thịt, đau đớn làm hắn hét thảm một tiếng:

- Vù La, tèn khốn kiếp ngươi, ngươi chờ đó, không có Sơ Nguyên Lôi Tê Đan của Lôi gia chúng ta, Thiết Hùng Hồn trúng Hẳc Hải Tinh Quỳ Độc, vĩnh viễn cùng không giải được!

Vũ La khoát tay:

- Chờ một chút!

Hạ nhân vội vàng dùng lại, Lôi Thiên Quá đau đến cả người đổ mồ hôi, nhưng vẫn gầm rú nói:

- Không tin ngươi tự mình hỏi Thiết lão tiền bối xem, ngay cả lão cũng phải bó tay không cỏ cách gì, Đông Thố còn ai có thê giãi được kỳ độc này!

Thiết Hoành Giang sẳc mặt khó coi, lão đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, vạn người kính ngưỡng, lại không cửu được hai người con cùa mình.

Vù La nhìn về phía Thiết Sư Công vẫn yên lặng ngồi một bên nói:

- Đưa phụ thán ngươi tới đây.

Thiết Sư Công ngồi ngay ngắn bất động, dường như không có nghe thấy Vũ La nói gì.

Vù La đương nhiên hiểu được Thiết Sư Công vì sao hờ hững đối với mình, hừ một tiếng nói:

- Ta muốn giúp phụ thán ngươi giải độc, nếu như chính ngươi bỏ lỡ cơ hội này, tương lai cùna đừng hôi hận.

Da mặt giống như người chết của Thiết Sư Công lúc này mới giật một cái. hấn giương mất nahi hoặc nhìn Vù La:

- Ngươi còn cỏ thể giải độc?

- Còn có thể aiải độc ư?

Tam đại Yêu Thánh, ngoài ra còn Thiết Sư Lan đều kinh ngạc hòi.

Vũ La không muốn nhiều lời:

- Dù sao ta cùng aiài được, tin hay không tùy các ngươi.

Thiết Sư Lan tin tường, chi là cảm thấy lòng tự tin bị tồn thương nghiêm trọng, ủ rũ hồi lâu mới nói ra một câu:

- Naươi có cái gi không biết không?

Chiến lực cùa Vũ La không cần phải nói, hơn nữa trên phương diện linh văn, chế phù, luyện khí đều có tạo nghệ cực cao, hiện tại không ngờ còn có thê giải độc, cùng khó trách Thiết Sư Lan lại hòi như vậy.

Vũ La thật sự nahĩ một chút nói:

- Naươi cũna đừng hỏi chuyện khác, phương diện trận pháp ta thực không tinh thông lắm.

Kiếp trước hẳn từng sáng chế ra khôna ít trận pháp, chẳng qua dường như giống với linh văn kiếp trước hắn sána chế ra, đến kiếp này ngược lại tầm mắt mờ rộng, hiểu được linh vãn và trận pháp của mình sáng tạo ra đều là rác rười, không dám nói minh tinh thông trận pháp nữa.

Thiết Sư Lan hơi dễ chịu một chút.

Thiết Sư Cônạ yên lậna khôna nói, đứng dậy đi ra ngoài.

Lỏi Thiên Quá cười lạnh:

- Ngươi biết giải độc, nhưng ngươi không biết Hắc Hải Tinh Quỳ Độc không phải độc tố binh thường, ngẫm lại đi, ngay cà Thiết lão tiền bối cùng thúc thù vô sách, chi bằng ngươi có thể giải được sao? Không có Sơ Nguyên Lôi Tê Đan cũa Lôi gia ta, căn bàn không có khả năng giải được độc này!

Vũ La phát hòa nói với Thiết Sư Lan:

- Ngươi có hửng thú nhét tất thối của ngươi vào trong mồm hắn hay không?

Thiết Sư Lan húng trí bừng bừng định cời giày, Lôi Thiên Quá vội vàng ngậm miệng, chẳng qua ánh mất oán độc nhìn chằm chẳm Vù La.

Một lát sau, Thiết Sư Công dẫn người nâng cáng tiến vào.

Một gà Yêu tộc dáng người cực kỳ khôi ngô không phân cao thấp với Thiết Hoành Giang nằm trên cáng. Chẳng qua hẳn đã lộ vẽ suy yếu vô cùng, gầy như que cùi, vẽ mặt hắc khí vần hôn mẻ bất tĩnh.

Thiết Sư Công chi huy mọi người, thật cẩn thận đật cáng xuống, hiển nhiên đây cũng là một vị hiếu tử.

Bách thiện hiếu vi tiên (trăm điều thiện, hiếu đứng đầu), Vù La cùng không quen biết Thiết Sư Công, hơn nừa vừa rồi thái độ của Thiết Sư Công đối với hắn cũng không tốt lấm. Thế nhưng nhìn Thiết Sư Công tận tám tận lực chiếu cố phụ thân, trong lòng Vũ La cùng dâng lèn một tia hảo cảm. Hắn đi lên phía trước, Thiết Sư Công bồng nhiên lại ngăn ỡ trước

mặt, trên da mặt giống như da người chết co rúm hai cái, bồng nhiên chắp tay hướng Vù La thi lễ:

- Lúc trước có điều mạo phạm, xin thứ tội.

Vù La sửng sốt, Thiết Sư Công người này, tính cách nhìn qua không giống như là có thể chủ động xin lỗi người khác.

- Nếu như tiên sinh thực sự có thể cứu gia phụ, Thiết Sư Công thiên ân vạn tạ. Nếu như các hạ không thể, chớ ghi hận tại hạ vừa rồi mạo phạm, trả thù ờ trên người gia phụ.

Vù La không nói gì, khó trách thái độ cùa ngươi bỗng nhiên tốt hẳn lên, thì ra là lo lắng điều này.

Vũ La đẩy hắn ra, đến trước mặt bệnh nhân, ngón tay điểm một cái, một sợi dây leo xanh biếc chui ra, sau đó giống như sợi tơ bao bọc lấy Thiết Hùng Hồn đang hôn mê bất tinh.

Dây leo màu xanh biếc nhanh chóng biến thành màu đen, từng tia hấc khí dường như đang chảy xuôi theo dây leo.

Thiết Sư Công xem trong lòng căng thẳng: Có hy vọng!

Quả nhiên không hổ là kỳ độc làm cho Thiết Hoành Giang cũng phải thúc thủ vô sách, Bích Ngọc Đằng cùng phải hấp thu thời gian một bữa cơm, hấc khí mới chậm rãi biến mất.Những độc tố này dung nhập vào bên trong Bích Ngọc Đằng, chẳng những vô hại đối với Bích Ngọc Đằng, ngược lại vô cùng hữu ích. Chỉ cần qua ba đến năm ngày, Bích Ngọc Đằn

g tiêu hóa những độc tố này, tiếp theo gặp phải kỳ độc như vậy chỉ chốc lát là có thể giải được.

Bích Ngọc Đằng vừa thu lại, hắc khí trên người Thiết Hùng Hồn diệt hết, mặc dù thoạt nhìn thực suy yếu, thế nhưng rõ ràng độc đã được giải.

- Phụ thân!

Thiết Sư Công bổ nhào vào người Thiết Hùng Hồn, không nhịn được lớn tiếng khóc lên. Thiết Hoành Giang từ khi Vũ La bắt đầu giải độc đã vô thanh vô tức đi tới bên cạnh thủ hộ, lúc này lực lượng nguyên hồn phát động, đảo qua toàn thân Thiết Hùng Hồn, suýt chút nữa lệ già tung hoành:

- Thực sự giải rồi!

Xung quanh người Thiết gia hoan hô như sấm dậy, sắc mặt của Lôi Thiên Quá trong nháy mắt lại biến thành trắng bệch!

Làm sao có khả năng? Đó chính là kỳ độc Hắc Hải Tinh Quỳ, trên lịch sử toàn bộ Đông Thổ, ngoại trừ sử dụng Sơ Nguyên Lôi Tê Đan của Lôi gia, còn chưa từng có ai dùng thủ đoạn khác giải được loại độc này! Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, làm sao bất cứ chuyện gì cũng có thể đè ép Lôi gia chúng ta như vậy?

Thiết Hoành Giang áp chế kích động trong lòng, quay đầu nhìn Lôi Thiên Quá:

- Cho dù không có tiểu huynh đệ xuất thủ, ngươi cho là ngươi hôm nay có thể yên ổn đi ra khỏi Cương Nha Thủy phủ sao?

Lôi Thiên Quá sửng sốt.

Thiết Hoành Giang đã hừ lạnh một tiếng nói:

- Trở về nói với lão tử của ngươi, đừng giở trò quỷ với Thiết mỗ. Thiết Hoành Giang ta có sóng gió gì chưa trải qua? Đại Thánh Yêu tộc không chịu uy hiếp, muốn lấy nữ tử Thiết gia ta, người của cổ Trùng Sơn các ngươi còn không xứng! Cút!

Thiết Sư Lan vui mừng quá đỗi, tự mình tiến lên xách Lôi Thiên Quá lên, ném mạnh một cái. Lôi Thiên Quá kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, xuyên qua đại môn của sảnh yến hội, bay qua mặt nước, hung hắn ngã ở trên bờ.

Bị quẳng hung ác như vậy, Lôi Thiên Quá cũng không dám chửi bậy nữa. Một đám hạ nhân Thiết gia hùng hổ lao ra:

- Sư Lan thiếu gia, ngài cứ yên tâm đi, giao tiểu tử khốn này cho chúng ta!

Thiết Hoành Giang vui mừng nhìn con cả ngủ say trên cáng, khoát tay nói với Thiết Sư Công:

- Phụ thân ngươi còn rất yếu, ngươi cũng đừng ở đây nữa, đi xuống hầu hạ đi, chiếu cố hắn cho tốt. Thiết Sư Công gật đầu một cái:

- Cảm ơn gia gia.

Hắn hướng về phía đám hạ nhân nói:

- Nâng đại gia trở về, cẩn thận một chút...

Mấy người nângáng lên, Thiết Sư Công lại xoay người dập đầu ba cái với Vũ La:

- Vũ tiên sinh, mạng này của Thiết Sư Công, là của ngài rồi!

Vũ La đang sửng sốt, Thiết Sư Công đã đứng dậy, đuổi theo cáng đi ra ngoài.

Vũ La nhìn phụ tử bọn họ đi xa, nhịn không được thở dài, trong lòng thật sự có chút ảm đạm.

Đây chính là chỗ tốt của thế gia tu chân, một nhà già trẻ đều là tu sĩ, cùng tu luyện, chẳng những có thể sống thọ, còn có thể tiếp tục hưởng thụ hạnh phúc gia đình.

Đế Quân Thôi Xán xuất thân dân gian, tu luyện ngàn năm, cha mẹ đã sớm mất, thậm chí ngay cả cảm giác này hắn cũng đã sớm quên rồi.

Bởi vì tình cảm ấm áp này, tiệc rượu kế tiếp Vũ La có chút không tập trung. Đã trải qua chuyện vừa rồi, các tân khách thật ra cũng không có tâm tư gì, trường yến hội này không kéo dài bao lâu liền qua loa giải tán.

Các tân khách đều tự trở về, trong lòng lại phỏng đoán những điều nhìn thấy chuyến này: Tam đại Yêu Thánh, Vũ tiên sinh thần bí.

Bốn người này liên thủ, chẳng lẽ Đông Thổ muốn đổi trời rồi?

Nhan Chi Tây tuyệt đối không có ý tứ đổi trời, tình trạng hiện tại của Đông Thổ rất thích hợp, Nhan Chi Tây liên hợp Hồng Phá Hải và Thiết Hoành Giang, chỉ là vì tạo áp lực với Đại Thánh Yêu tộc khác, làm cho bọn họ không thể phản đối kế hoạch của mình.

Hồng Phá Hải và Thiết Hoành Giang đối với kế hoạch kết giao Nhân tộc của Nhan Chi Tây vốn không quan tâm gì, đều là nể mặt của Vũ La, lúc này mới chịu nhúng tay.

Nhan Chi Tây cũng hiểu được, mình lần này khua sơn chấn hổ, đã làm chấn động những con hổ Đại Thánh Yêu tộc khác, cũng làm cho những cái đầu quỷ quái tinh ma của những thị tộc cổ xưa phải đau không ít. Những thị tộc cố xua này phỏng đoán thế nào, cứ mặc kệ bọn họ vậy.

Thiết gia đã thu thập đủ các loại tài liệu kim loại, Thiết Hoành Giang liền muốn đích thân động thủ luyện chế cho Thiết Hùng Bá một con rối chân thân. Bản lĩnh luyện khí của lão so ra kém Lỗ đại sư, thế nhưng cũng không kém nhiều lắm, có thể đảm nhiệm lần luyện khí này, cũng ngại làm phiền Vũ La lần nữa.

Thiết Hoành Giang hôm nay cũng được tính là “chỉ còn lại bốn bức tường trống không”, muốn tặng Vũ La một ít thứ, lại không có khả năng lấy ra, đành phải khất lại về sau, Vũ La cũng không để ý.

Chuyến đi Đông Thổ lần này của hắn đã kiếm được đầy bát đầy bồn, dược liệu trân quý chất chồng như núi, mang về Trung Châu tùy tiện bán ra, chỉ sợ Cửu Đại Thiên Môn cũng không giàu có bằng mình.

Đám người Vũ La cáo biệt người Thiết gia, Thiết Sư Lan dẫn theo Thiết Băng Oánh đến tiễn đưa, Thiết Sư Công cũng tới vẫn là câu nói kia: Mạng này của ngươi rồi!

Vũ La thầm nhủ xin miễn thứ cho, ta cần mạng nhỏ của ngươi làm gì?

Nhan lão và Hồng Phá Hải cũng cùng đi, mọi người vừa hay kết bạn!

Từ Huyền Nhạc Uyên đi ra, Nhan Chi Tây hỏi:

- Vũ La ngươi tiếp theo đi đâu? Trở về Mộc Thần Trủng ư?

Vũ La gật đầu, tiện tay lấy một đạo linh văn Yêu tộc phong ấn lục thức của Nam Vinh Âm, lúc này mới nói:

- Lần này ta trở về Trung Châu, chẳng qua tình huống Trung Châu phức tạp, chỉ sợ cần một đoạn thời gian mới có thể hồi âm cho các vị tiền bối.

Đông Thổ mặc dù năm bè bảy mảng, các đại Thần Trủng làm theo ý mình, thế nhưng dù sao cũng còn có dạng tồn tại siêu cấp như Đại Thánh Yêu tộc, có thể thống soái Đông Thổ.

Trung Châu lại không giống như vậy, Cửu Đại Thiên Môn bằng mặt nhưng không bằng lòng, nội đấu không ngừng, căn bản không có một người mạnh mẽ có thể thống nhất thiên hạ tu chân.

Nam Hoang cũng không kém gì, tu vi, danh khí của Quỷ Lệ Danh kém xa Thôi Xán, hắn chỉ là Nam Hoang Đế Quân trên danh nghĩa.

Vũ La giải thích một phen, Nhan Chi Tây cũng đã hiểu được tình huống của Trung Châu, không khỏi có chút lo lắng:

- Tóm lại, gặp khó khăn gì cần chúng ta hỗ trợ, ngươi cứ việc mở miệng.

Vũ La gật đầu:

- Ta tự nhiên sẽ không khách khí với các vị tiền bối.

Mọi người lúc này mới chắp tay từ biệt, Hồng Phá Hải đi về hướng Đông, Nhan Chi Tây về Thanh Khâu, Vũ La lại đi về phía Lạc Nhật Hoang Nguyên.

Trước khi chia tay, Vũ La kính nhờ Hồng Phá Hải truyền tin cho Bán Yêu tộc, hai mươi khối Thiên Sinh Thần Ngọc đổi lấy Công chúa của bọn họ.

Một chuyến đi này xem như trắc trở rất nhiều.

Vũ La tiếp tục phong lục thức của Nam Vinh Ẩm, dùng ngôn ngữ Nhân tộc nói chuyện với Chu Nghiên. Cảm khái một phen, hai người đều có chút mỉm cười: Dịch Long chỉ sợ ở Mộc Thần Trủng sắp nổi điên rồi.

Hắn không biết ngôn ngữ Yêu tộc, chỉ có thể giả câm giả điếc, lại không có biện pháp hỏi thăm Yêu tộc xem Vũ La đi về phía nào, thời gian dài như vậy, chỉ sợ thật sự là đã không chịu nổi.

Bây giờ đại di từ (chị vợ) Chu Nghiên đã hoàn toàn nghiêng về phía muội phu Vũ La, đương nhiên nhìn thế nào cũng không hài lòng với Dịch Long, cũng trở nên vui sướng khi người gặp họa.

Hai người trò chuyện huyên thiên, trong lòng Vũ La tính toán hành trình đi Yêu tộc lần này.

Thật ra thực lực chỉnh thể của Yêu tộc không bằng Nhân tộc.

Vũ La lúc trước từng suy đoán qua thực lực của cường giả Yêu tộc so với Đại Năng Nhân tộc. Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khoái Tông, phán đoán thực lực của Khoái Tông tương đương với chưởng giáo Cửu Đại Thiên Môn. Thế nhưng Cửu Đại Thiên Môn ngoại trừ chưởng giáo, còn có rất nhiều cao thủ Đại Năng, Bát Đại Thần Trủng lại chỉ có tám Hổ Báo chiến sĩ.

Yêu tộc trời sinh thân thể mạnh mẽ, bởi vậy người khổ tâm tu luyện tự nhiên hơi ít, cho nên thành tựu của cá nhân Yêu tộc có thể rất cao, thế nhưng người đạt tới độ cao này lại ít.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất