Tiên Tuyệt

Chương 437: Bát Thú phong động (Hạ)

Giản Kiệt vốn là quỷ lắm điều, không có gì nói cũng cố tìm ra chuyện để nói. Hiện tại rõ ràng y chỉ nói được một nửa, khó chịu vô cùng, tới nỗi mông y cũng uốn éo.

Vũ La nhìn thấy hết sức buồn cười:

- Phải chăng còn lời nào khác khó nghe, đừng ấp úng nữa, cứ nói hết ra.

- Đám khốn kiếp kia lại xem thường ta, nói ta cùng Giản Địch thực lực tầm thường, cả bộ lạc chỉ dựa vào một mình ngài, hơn nữa bọn chúng nhận định ngài chưa chắc đã ở lại với bộ lạc chúng ta, đến khi ngài rời đi, chính là lúc bộ lạc chúng ta bị diệt.

Giản Kiệt nói xong, tất cả mọi người xung quanh cũng cùng nhau nhìn Vũ La, mặt tràn đầy mong đợi.

Vũ La thầm thở dài một tiếng, những người này đích xác là gian khổ quá lâu. Hắn cất cao giọng nói:

- Mọi người yên tâm, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không bỏ mọi người!

Mọi người cất tiếng hoan hô vang dậy, Giản Kiệt cùng Giản Địch cũng yên lòng. Bọn họ chỉ cầu xin Vũ La, không phải là yêu cầu. Nếu Vũ La thật sự muốn đi, bọn họ sẽ không dùng sức mạnh giữ lại, hơn nữa cũng không thể.

Thật ra Vũ La chơi chữ, chỉ nói sẽ không bỏ mọi người, cũng không có nói không đi.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi, nhưng hắn sẽ đem tất cả mọi người theo.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc đang cần một số dân cư sinh sống.

Trấn an mọi người xong, hắn nhìn sang Giản Địch cùng Giản Kiệt, thực lực của hai người đúng là quá yếu. Chuyện này gợi lên một băn khoăn khác của Vũ La: Hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú với lực lượng của thế giới này, loại ô quang phát xuất từ cơ thể bọn họ.

- Các ngươi nói cho ta biết, lực lượng của các ngươi từ đâu mà có? Tại sao cả bộ lạc, chỉ có hai người các ngươi có thể sử dụng được lực lượng này?

Ba người ngồi xuống, Giản Kiệt hăng hái bừng bừng đang muốn mở miệng, một đạo linh lực đã phong bế á huyệt của y, Vũ La cười mỉm, chỉ vào Giản Địch:

- Ngươi nói đi.

Giản Kiệt tỏ ra oan ức, ngồi bên cạnh.

- Lúc chúng ta tới năm, sáu tuổi, sẽ tiến hành một lần thức tỉnh ý thức. Nếu như thành công là có thể vận dụng loại lực lượng này, nếu không thành công, vậy cả đời cũng chỉ có thể là một chiến sĩ bình thường.

Điểm này Vũ La cũng có thể đoán được, bất cứ người ở thế giới nào cũng là như vậy, lực lượng chỉ nằm trong tay một số ít người, không thể nào có chuyện người người tu luyện, nhà nhà tu luyện.

Hắn hỏi một câu:

- Làm sao thức tỉnh?

Giản Địch cũng lộ vẻ mờ mịt:

- Nói ra rất đơn giản, chỉ cần đi xuống tầng đất đóng băng, minh tưởng trong một đêm. Nếu như thành công, trên người sẽ xuất hiện một ấn ký hắc ám, cố gắng rèn luyện mấy tháng là có thể phóng xuất ô quang. Nếu không thành công, vậy không có ấn ký này.

Vũ La âm thầm lắc đầu. Quả nhiên thế giới này vẫn không có công pháp tu luyện theo hệ thống, kích phát lực lượng như vậy, không ngờ chỉ dựa vào rèn luyện thân thể đơn giản. Nếu có công pháp tu luyện theo hệ thống, dạy y điều tức vận khí, e rằng chỉ mất thời gian mấy ngày là có thể kích phát.

Hắn lại có chút nghi ngờ:

- Ấn ký ấy có hình dáng thế nào?

Giản Địch liền nhặt một viên đá vẽ trên mặt đất. Ấn ký này cũng không phức tạp, chỉ lưa thưa vài nét, trên nhỏ dưới lớn, hơi giống như một ngọn lửa, nhưng khiến cho người ta cảm thấy không có gì đặc biệt.

Nhưng có một chuyện mà Vũ La cảm thấy kỳ quái: Tầng đất đóng băng thức tỉnh, vì sao lại có ấn ký hình ngọn lửa?

Hắn am hiểu linh văn, tự nhiên theo bản năng liên hệ ấn ký này cùng linh văn. Bất quá quan sát một lúc, cũng không tìm ra ấn ký này giống một bộ linh văn nào trong trí nhớ của mình

Vũ La âm thầm ghi nhớ hình dáng ấn ký này, sau đó nói với Giản Địch:

- Dẫn ta xuống tầng đất đóng băng xem một chuyến.

Giản Địch tựa hồ đoán được tâm ý của Vũ La, có lòng tốt nói:

- Đại nhân đi xem một chút cũng tốt, bất quá trên thế giới này vẫn chưa từng có người nào trên sáu tuổi có thể thức tỉnh thành công, ngài cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.

Vũ La yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng hắn có suy nghĩ khác.

Tầng đất đóng băng chính là kho lạnh bảo tồn thiên nhiên, mỗi bộ lạc khi lựa chọn địa điểm cư trú, cũng sẽ tìm kiếm xung quanh chỗ có thể dẫn tới tầng đất đóng băng. Cách sơn động của bọn Giản Kiệt không xa có một cửa động hẹp, bên trong vô cùng quanh co khúc khuỷu, hết sức khó đi, dẫn thông tới tầng đất đóng băng bên dưới.

Lương thực và thịt của bộ lạc đều được chứa trong hang bên dưới, nơi này chính là trọng địa của bộ lạc, cho nên đặc biệt phái bốn tên chiến sĩ canh gác.

Bốn người mặc khôi giáp kim loại, trang bị thuẫn và trường đao. Cho dù gặp phải chiến sĩ có thể sử dụng ô quang, cũng có thể chạy thoát một người trở về báo tin.

Ba người Vũ La đi tới, bốn tên chiến sĩ tự nhiên là không chút do dự nghiêng người hành lễ nhường đường.

Vào thạch động này, bất kể quanh co tới mức nào, cũng dần dần tiến sâu xuống dưới. Tự nhiên là càng xuống sâu càng rét lạnh, Giản Địch cùng Giản Kiệt một trước một sau, tay giơ cao một cây đuốc bằng đá điêu khắc. Trên ngọn đuốc vẫn sử dụng loại tinh thạch màu đỏ sẫm đốt lên.

Thế giới dưới lòng đất có rất nhiều loại tinh thạch này, chỉ cần dùng sức gõ là có thể bốc cháy. Vũ La đoán rằng bên trong ắt có năng lượng thuộc tính Hỏa dồi dào.

Dưới ánh đuốc chiếu rọi, có thể thấy băng tinh trên vách đá xung quanh càng ngày càng nhiều. Lúc xuống cách thạch động mà bộ lạc đang sống chừng ngàn trượng, đã tới đường cùng, nơi này chính là tầng đất đóng băng.

Nơi này hết sức bằng phẳng rộng rãi, phần lớn diện tích đã bị xác con Mãng Hoàng Khâu kia chiếm cứ, còn một phần nhỏ chứa lương thực.

Quả nhiên mặt đất không phải là đá cứng mà là bùn đất, chỉ bất quá đất ở đây cũng đã bị đóng băng cứng rắn chẳng kém gì nham thạch. Đứng ở chỗ này, Vũ La có thể cảm giác được rõ ràng một cỗ hàn khí giống như băng châm, xuyên qua đế giày đâm vào lòng bàn chân mình.

Giản Địch cùng Giản Kiệt cũng không chịu được lâu, Vũ La đuổi hai người trở về, khoanh chân ngồi xuống.

Người của thế giới này đến năm, sáu tuổi có thể tới nơi này tiến hành thức tỉnh ý thức. Nghe qua tựa hồ cơ hội rất nhiều, hôm nay không được ngày mai, ngày mai không được còn có ngày kia...

Nhưng đến nơi này rồi mới biết, giá rét như vậy, một đứa nhỏ không thể chịu đựng được lâu. Đừng nói cả đêm, cho dù là một canh giờ cũng đủ khiến cho đa số trẻ năm, sáu tuổi đông cứng.

Chỉ riêng bước này đã đào thải một số lớn có thể chất kém cỏi không hợp.

Cho dù có thể chịu được giá lạnh, cũng sẽ không có quá nhiều cơ hội. Cho dù là đứa trẻ cường tráng nhất cũng cần được ăn uống no đủ, ở vào trạng thái tốt nhất mới có thể chịu được suốt cả đêm ở nơi này. Nhưng với điều kiện khắc nghiệt của thế giới này, đám trẻ có bao nhiêu cơ hội được ăn uống no đủ?

Vũ La đoán rằng tối đa chỉ được ba lần, nếu sau ba lần không thể thức tỉnh lực lượng trong cơ thể thành công, như vậy hàn khí sẽ làm thân thể tổn thương, nếu còn tiếp tục, sau này sẽ mắc bệnh cả đời.

Trước khi đi Giản Kiệt để lại một cây đuốc, cắm ở bên cạnh Vũ La. Lực lượng của lửa ở nơi này bị áp chế tới mức thấp nhất, tuy rằng Vũ La ngồi bên cạnh đuốc, nhưng không cảm nhận được chút nhiệt độ nào. Nhìn qua dường như ngọn lửa này chỉ là một vầng sáng màu đỏ, không hề có nhiệt độ.

Vũ La ngũ tâm hướng thiên, bày ra tư thế vấn đạo, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn vừa định phóng xuất nguyên hồn ra ngoài, để xem rốt cục bên dưới tầng đất đóng băng này có bí mật gì, thình lình có một giọng gào thét vang lên:

- Mẹ ơi, tiểu tử thối ngươi chạy tới địa phương quỷ quái gì vậy, lạnh quá, lão nhân gia ta không thích nơi này, vô cùng không thích...

- Nơi này là tầng đất đóng băng, dĩ nhiên là ngài không thích rồi.

Vũ La kể lại chuyện này, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nghe xong cũng cảm thấy tò mò:

- Ô quang ư, không phải thần lực cũng không phải là linh nguyên, lực lượng thứ ba? Hắc hắc, cũng hay...

- Ngài cảm thấy đó là lực lượng gì?

- Làm sao ta biết được, vào thời Hồng Hoang trăm nhà đua tiếng, loại lực lượng tương tự như ngươi nói, ta có thể nhớ ra bảy, tám loại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất