Tiên Tuyệt

Chương 772: Quái thú cự điêu (Thượng)

Vũ La cũng không cần biết mọi người bên ngoài có chờ đợi sốt ruột hay không, chuẩn bị làm một hơi cho xong chuyện rồi hãy nói.

Món Phù Hạch Tiên Binh này, Vũ La đã cố ý tân trang bề ngoài, cùng loại với Hồng Vũ Tiên Pháo ở Ngũ Phương Giới của hắn. Chăng qua chỉ là nhỏ hơn không ít, chỉ lớn bằng thân người, lắp đặt ở trên đầu thuyền nhỏ cũng không bắt mắt gì.

Vũ La chuẩn bị thứ này, thực ra là chẳng khác nào nữ nhân. Chuyện này có chút hư hỏng, dường như hắn đã bị Lương Mạt Vũ ảnh hưởng.

Khi Vũ La ở Ngũ Phương Giới, ba trăm khẩu Hồng Vũ Tiên Pháo dùng vô cùng thuận tay, đến Tiên giới vẫn muốn tiếp tục “thuận tay” như vậy. Thế nhưng Hồng Vũ Tiên Pháo đều đã lưu lại cho Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn, hắn cũng chỉ có thể luyện chế cái mới.

Năm đó trận thế của ba trăm khẩu Hồng Vũ Tiên Pháo bày ra đó thực sự là toàn bộ Ngũ Phương Giới ai cũng dám đánh.

Hôm nay món Phù Hạch Tiên Binh này trên khí thế tự nhiên là kém một chút, thế nhưng uy lực lại càng hùng mạnh hơn một chút. Nếu như đổi lại là Thiên Mệnh Thần Phù, vậy càng thêm không thể tưởng tượng rồi.

Vũ La dựa theo lối suy nghĩ của mình trước đó vô cùng cẩn thận xây dựng lại một bộ phận liên quan bên ngoài, kết nối hai tiên trận phòng ngự làm hạch tâm của thuyền nhỏ kia với Phù Hạch Tiên Binh.

Một bước này giống như đi trên miếng băng mỏng, dù sao cũng không phải cùng một loại bảo vật hơi chút vô ý sẽ kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Thật vất vả mới chuẩn bị sẵn sàng, còn không tính là xong.

Trước tiên hắn dùng Long Nguyên cực kỳ yếu ớt đưa vào trong trận pháp, chậm rãi vận chuyển, sau đó thuận theo loại liên hệ kia chậm rãi rót vào trong Phù Hạch Tiên Binh.

Lực lượng cực kỳ yếu ớt, thậm chí ngay cả Phù Hạch Tiên Binh cũng khó có thể khởi động, chỉ là lóe qua một đạo hào quang.

Sau đó đang tăng lớn từng điểm một để hai Tiên Khí vừa thành lập liên hệ chậm rãi thích ứng.

Khi quá trình này bắt đầu cực kỳ thong thả, sau khi Long Nguyên tăng lớn đến một trình độ nhất định cơ bản có thể xác định thử nghiệm thành công, đã có thể yên tâm lớn mật sử dụng lực lượng tiêu chuẩn bình thường.

Vũ La vô cùng vui mừng, khổ cực mấy ngày qua cuối cùng cũng không uổng phí.

Đầu của chiếc thuyền nhỏ này sau khi đã lắp món Phù Hạch Tiên Binh kia nhìn qua giống như đã lắp thêm một chấm nhỏ ngân bạch sắc, không có cảm giác gì không hài hòa giống như vốn chính là có bộ phận trên mặt như vậy.

Vũ La hài lòng thu lại, triệt hồi linh văn xuất quan.

Ngoài cửa đã là chạng vạng, đám người Lương Mạt Vũ không ngờ đều có mặt.

Dạ Huy dẫn theo số Bảy và số Mười Một làm hạch tâm, sáu đại tiêu sư chia ra đứng hai bên ba người, ở trên bãi đất trống của vách núi trước mặt đã bày thành một trận địa phòng ngự hình cung.

Lương Mạt Vũ, Lăng Hổ Quy lại tọa trấn ở phía sau bọn họ.

Lục Giới dẫn đường thành thành thật thật trốn ở phía sau cùng.

Vũ La có chút bất ngờ:

- Đã phát sinh chuyện gì rồi?

Lương Mạt Vũ tức giận:

- Rốt cục ngươi cũng đã ra rồi, mấy ngày nay giày vò chúng ta thật khổ...

Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy trong mặt trời đỏ sắp xuống núi kia bỗng nhiên bay tới một đám điểm sáng màu đỏ thẫm. Điểm sáng càng tới càng nhiều, rất nhanh đã hình thành một quầng sáng rậm rạp gào thét một chút đã đến trước mắt.

Trên người Lương Mạt Vũ tiên nguyên từng tầng dũng mãnh tuôn ra giống như lửa cháy, khí giận xung thiên:

- Ngươi không phải muốn biết đã phát sinh chuyện gì sao, nhìn đi!

Dạ Huy hét lớn một tiếng:

- Chuẩn bị!

Bên cạnh hắn. Mọi người mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn của mình, một mảnh linh quang nối liền lại, hợp thành một đạo quang thuẫn cực lớn.

Dạ Huy hét lớn một tiếng, song chưởng đột nhiên đẩy về phía trước, quang thuẫn do mọi người hợp thành lao ra mấy trăm trượng. Vô số điểm sáng kia vừa hay lao đến, mạnh mẽ đụng lên quang thuẫn kia.

Một loạt tiếng kêu thảm thiết, quang thuẫn vỡ vụn, những điểm sáng kia chí ít có mấy trăm ngã ở dưới quang thuẫn. Quang mang tán đi, thì ra là một đám đại bàng cực lớn, chính là đám đại bàng hiếu kỳ vây xem khi bọn họ vừa mới an doanh dựng trại.

Phía xa, những điểm sáng kia còn đang không ngừng lao tới, số lượng khổng lồ làm cho người ta tê dại da đầu.

Mấy trăm con đại bàng tiên phong kia đã va nát quang thuẫn, một đám xương gãy thịt nát rơi ở trong rừng rậm phía dưới. Từ nơi này ngã xuống, ít nhất cũng là vạn trượng, nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng chút số lượng này so sánh với phía sau thật sự là chín trâu mất một sợi lông, bầy đại bàng đông đúc con trước ngã xuống con sau tiến lên.

Dạ Huy nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay đột nhiên rút một cái, một đôi thiết kiếm trầm trọng xuất hiện ở trong tay, thiết kiếm cuồng vũ tạo ra một mảnh kiếm quang màu đen âm trầm. Công pháp của hắn cực kỳ bá đạo, uy lực nhiều tầng. Những con đại bàng kia chỉ cần đến gần, kiếm quang sẽ trực tiếp chém chúng nó nát bấy!

Ở bên trái của hắn, số Bảy giữa hai tay cuồn cuộn không ngừng, từng đạo tiên thuật thâm ảo phóng ra, không ngừng có sấm sét, phong bạo, hào quang lóe lên ở bên cạnh hắn, đại bàng va phải cũng không có kết cục gì tốt.

Số Mười Một đứng ở bên phải của hắn, trên hai tay lôi quang chớp động tiếng nổ rền vang, mỗi một lần đều có mấy con đại bàng bị nổ toàn thân cháy xém rơi xuống phía dưới.

So với ba người này, trang bị trên người sáu gã tiêu sư tốt hơn rất nhiều. Trước khi khai chiến, mấy người Hoàng Hầu đã mặc tiên giáp chỉnh tề, trong sáu người, có bốn người đều nắm giữ thuẫn bài phóng ra quang mang vững vàng bảo vệ bọn họ. Các loại Tiên Khí liên tục không ngừng đánh tới, Hoàng Hầu thậm chí có sáu món Tiên Binh luân phiên oanh tạc, hiệu quả sát thương cũng không kém.

Vũ La nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, không khỏi lắc đầu.

Trang bị của ba cận vệ của mình thật sự không phải là kém bình thường, ngay cả Dạ Huy, mặc trên người cũng chỉ là bì giáp đơn giản, cũng không tính là Tiên Khí.

Số Bảy căn bản ngay cả Tiên Binh cũng không có.

Hắn đường đường là thủ hạ của Tam Phù Thiên Công, không ngờ nghèo túng tệ hại đến mức như vậy, nói ra tuyệt đối là một chuyện mất mặt. Trên thực tế Vũ La sớm có ý chế tạo Hạch Tiên Binh và Phù Vận Tiên Văn phù hợp cho ba người, dù sao ba người này cũng là thành viên nòng cốt của mình ở Tiên giới, khoan nói tới chiến lực, thu phục lòng người luôn luôn cần.

Chỉ là trên đường đi vô cùng bận rộn, không có thời gian để ý đến bọn họ mà thôi.

Trận đại chiến này giết đến máu chảy thành sông. Máu tươi của đại bàng nhuộm đỏ mảnh rừng rậm vạn trượng phía dưới, từ xa nhìn lại giống như là một trận huyết vũ bằng bạc (mưa máu mưa đá)!

Một mực giết đến nửa đêm, mọi người của phòng tuyến phía trước cực kỳ uể oải. Tuy rằng đại bàng không phải tinh thú, thế nhưng so với hung thú của Ngũ Phương Giới cũng cường hãn hơn mấy lần. Mọi người trên phòng tuyến nhìn như nhẹ nhàng thoải mái, trên thực tế áp lực của mỗi người đều không nhỏ.

Lăng Hổ Quy vẫn nóng lòng muốn thử, ánh mắt không ngừng nhìn sang Lương Mạt Vũ, người sau lại một mực như Lã Vọng buông cần, nhìn không chớp mắt, nhưng không để ý tới hắn.

Mắt thấy mọi người của phòng tuyến phía trước sắp không chống đỡ được, Lăng Hổ Quy đang muốn mở miệng nói với Lương Mạt Vũ chúng ta cùng lên, Lương Mạt Vũ lại đột nhiên khoát tay, ngọn lửa trên người thiêu đốt từng tầng thình lình bạo phát, bao bọc hắn ở trong một đoàn hỏa cầu cực lớn bắt mắt chói mắt.

Lương Mạt Vũ chỉ tay lên bầu trời, một đạo kim luân quang mang có thể so với mặt trời xuất hiện, kim luân chuyển động, một cỗ hấp lực cực mạnh xuất hiện, những con đại bang kia căn bản không chút lực phản kháng, giống như cá voi hút nước tất cả đều bị cuốn vào trong kim luân.

Hai bánh xe trong và ngoài của kim luân chuyển động nghiền ép, vô số vết rách không gian xuất hiện, những vết rách này chính là “Đao xỉ” (đao răng). Máu tươi thịt nát xương gãy của đại bàng ào ào rơi xuống. Nếu như nói vừa rồi phòng tuyến chém giết đối với đại bàng là một trận mưa máu mưa đá, thì lúc này chính là một trận bão táp tiền sử!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất