Tinh Giới

Chương 252: Đấu với Giáo Hoàng

Nếu bây giờ Lâm Thiên dựa vào tốc độ chạy trốn thì không có hy vọng. Trong bốn người thì Giáo Hoàng dựa vào thánh khí, Huyết Đế là huyết tộc, tốc độ vốn siêu mau không thua gì Lâm Thiên. Nếu Lâm Thiên vào không gian Tinh Giới thì rất dễ dàng, nhưng hắn tạm thời không định làm vậy. Lâm Thiên biết mình tuyệt đối không đánh lại bốn người hợp tác nhưng chưa chiến đã lùi thì không được, không có lợi cho hắn tiến bộ khí thế vô thiên duy ngã mà càng có hại hơn.

Giáo Hoàng không từ chối, đồng ý ngay:

– Được, vậy ta sẽ cân Lâm Thiên thử.

Tay Giáo Hoàng cầm quyền trượng tỏa ánh sáng trắng mờ:

– Lâm Thiên, hãy nhận thẩm phán đi, từ hôm nay trở đi ngươi không thuộc về thế giới này!

Lâm Thiên nhìn khuôn mặt Giáo Hoàng là tức giận, lòng máy động, một sợi hồn hỏa mỏng nhanh như tia chớp quấn đầu Giáo Hoàng. Hồn hỏa là thứ trực tiếp công kích linh hồn, uy lực vô cùng cường đại. Giáo Hoàng không có kinh nghiệm chịu thiệt lớn, gã hét thảm cơ thể rớt xuống dưới. Huyết Đế, Hùng Đế, Kim Đế biến sắc mặt. Ba người thấy rõ Lâm Thiên công kích nhưng chỉ tưởng đó là ngọn lửa bình thường, ai ngờ Giáo Hoàng gian xảo bị mắc mưu.

Giáo Hoàng rớt xuống nhưng không rơi vào biển, khi gã sắp đụng nước biển thì thánh hoàng quan đội trên đầu tỏa ánh sáng trắng chói lòa. Ánh sáng trắng không thể tiêu diệt hồn hỏa nhưng cách ly nó khiến Giáo Hoàng khỏi bị hồn hỏa đốt linh hồn gây đau đớn.

Giáo Hoàng lại bay lên cao một chút, gã nhìn Lâm Thiên, lạnh lùng nói:

– Linh hồn công kích, Lâm Thiên, bây giờ ta nghi ngờ sự kiện mấy chục vạn dân chúng Nhật Bản chết do ngươi làm. Ngươi hấp thu linh hồn bọn họ và luyện hóa, nếu không thì chẳng thể giải thích tại sao tu vi của ngươi tăng nhanh như vậy!

Bề ngoài Giáo Hoàng bình thường nhưng lòng dậy sóng thần. Mới rồi nếu không nhờ thánh hoàng quan phát ra thánh quang phòng ngự đuổi sợi hồn hỏa nhỏ xíu đi thì Giáo Hoàng sẽ bị thương nặng.

Giáo Hoàng thầm nghĩ:

– Hèn gì Hỏa Đế, Bát Kỳ chết trong tay Lâm Thiên, chiêu này cực kỳ khó đối phó.

Mắt Lâm Thiên lóe tia tức giận:

– Giáo Hoàng, ngươi không phải con nít, nói chuyện cẩn thận chút. Lời đổi trắng thay đen thế này không phù hợp thân phận của Giáo Hoàng nhà ngươi!

Vẻ mặt Giáo Hoàng đầy chính khí nói:

– Lâm Thiên, ta là Giáo Hoàng chẳng lẽ oan uổng ngươi sao? Mới rồi ngươi phát ra tia lửa màu đỏ có thể công kích linh hồn, dựa theo người sống sót nói lúc đó trên bầu trời chậm rãi ánh sáng đỏ quái dị cùng màu với sợi lửa đỏ của ngươi, vậy thì ngươi còn gì để nói? Hôm nay tại đây vì hơn sáu mươi vạn dân chúng chết oan, hãy nhận thẩm phán chính nghĩa của cháu đi!

Huyết Đế nhíu mày nói:

– Giáo Hoàng, chúng ta sớm trông thấy mặt giả dối của ngươi rồi, Lâm Thiên là người sắp chết mà ngươi còn giả bộ cái gì?

Giáo Hoàng nghe Huyết Đế nói thì đen mặt, hung tợn lườm sang.

Lâm Thiên cười khẩy nói:

– Nói cho cùng tất cả là nhảm nhí, vẫn là dựa vào nắm đấm. Giáo Hoàng, nhớ cẩn thận!

Giáo Hoàng giật nảy mình, hơi sợ Lâm Thiên làm ra chiêu gì hại gã lại mất mặt trước Huyết Đế, Hùng Đế, Kim Đế.

Giáo Hoàng vung quyền trượng:

– Bảo vệ!

Màn sáng trắng tinh bao phủ Giáo Hoàng, gã ở trong màn sáng trắng có khí phái uy nghiêm. Nhưng Lâm Thiên không rảnh xem Giáo Hoàng có uy nghiêm hay không, lòng máy động, Thanh Linh kiếm bay ra khỏi người nhanh như tia chớp bắn hướng màn sáng của Giáo Hoàng.

Thanh Linh kiếm là bảo khí tiên tinh hạ phẩm, nói ra thì không kém. Nhát kiếm chém xuống, màn sáng của Giáo Hoàng hõm xuống.

Giáo Hoàng hừ lạnh một tiếng:

– Hừ! Phi kiếm rác rưởi như thế cũng dám khoe trước mặt ta?

Một quang nhẫn to lớn xuất hiện bên trên Thanh Linh kiếm nhanh chóng giáng xuống.

Ầm!

Quang nhẫn và phi kiếm va chạm vào nhau vang tiếng nổ điếc tai, từng đợt kình khí khuấy động nước biển bên dưới cuồn cuộn. Lâm Thiên biến sắc mặt, Thanh Linh kiếm bị trúng đòn thân kiếm nứt một vệt nhỏ.

Lâm Thiên chửi thầm:

– Tệ hại!

Trong quang nhẫn của Giáo Hoàng giấu một thanh đoản kiếm, phẩm chất đoản kiếm cao hơn Thanh Linh kiếm nhiều, bị va chạm như thế hỏi sao Thanh Linh kiếm không bị tổn hại? Thanh Linh kiếm bị nứt, bốn hồn cầu trong thức hải của Lâm Thiên rung nhẹ. Nếu không phải Lâm Thiên tu luyện công pháp đặc biệt, linh hồn kết thành hồn cầu chặt chẽ phi thường thì Thanh Linh kiếm bị tổn hại sẽ tổn thương linh hồn của hắn nhiều.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, đoản kiếm đó là vật đẳng cấp bảo khí thượng phẩm, hoàng quan đó quý giá hơn đoản kiếm một chút. Nói theo kiểu phương tây thì đoản kiếm, hoàng quan thuộc về thánh khí.

Một kích làm Lâm Thiên mất thế, hắn thu Thanh Linh kiếm vào người, sắc mặt tái nhợt, người run rẩy… hắn chỉ giả bộ!

Giáo Hoàng lạnh lùng nói:

– Lâm Thiên, nói thật thì ngươi làm ta thất vọng, cứ tưởng ngươi giết Bát Kỳ, Hỏa Đế thì có bản lĩnh không yếu nhưng nay xem ra ngươi chỉ dựa vào chiêu công kích linh hồn. Buồn cười là ngươi còn được phong hào Thiên Đế, ta thấy danh hiệu này hơi không thích hợp với ngươi.

Đầu óc Lâm Thiên xoay chuyển nhanh, hắn trừ thủ đoạn công kích hồn hỏa ra chỉ có Thanh Linh kiếm công kích, dị năng hỏa hệ từ Hỏa Đế, trận pháp huyễn sát trận, còn lại chỉ có thể xách đao lên liều mạng. Nhưng hiện tại hồn hỏa mất hiệu quả với Giáo Hoàng, Thanh Linh kiếm thì đã bị hư hao, dị năng hỏa hệ không làm gì Giáo Hoàng được, huyễn sát trận chắc chắn không có ích gì.

Khi cần dùng chỉ hận ít sách, đến lúc cần dùng thủ đoạn công kích mới nhận ra mình chuẩn bị thiếu thốn. Nếu bây giờ Lâm Thiên có pháp bảo phi kiếm siêu lợi hại, nếu hắn biết trận pháp dữ dội thì đã không bó tay trước Giáo Hoàng.

Kêu Lâm Thiên rút đi thì hắn không cam lòng, vậy đành dùng giới lực.

– Lần này đến lần khác, về sau càng khó tăng khí thế vô thiên duy ngã lên.

Lâm Thiên biết đạo lý đó, nhưng nói cho cùng hắn chỉ là thanh niên hai mươi tuổi, lứa tuổi này luôn sẽ có chút xung động.

Giáo Hoàng không vội xử lý Lâm Thiên, cười nhạt hỏi:

– Hết chiêu rồi?

Giáo Hoàng cho rằng Lâm Thiên đã là người phải chết, giết sớm vài phút hay muộn mấy phút không có khác biệt gì lớn.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Giáo Hoàng, là ngươi ép ta!

Lòng bàn tay Lâm Thiên nổi lên con dao nhỏ màu bạc trắng, tuy đao nhỏ nhưng Giáo Hoàng trông thấy nó thì hoàn toàn biến sắc mặt, nhanh chóng thụt lùi. Thánh quang hộ thể trên người Giáo Hoàng mãnh liệt chưa từng có.

Huyết Đế, Hùng Đế, Kim Đế cảm nhận dao động năng lượng khủng bố và uy áp từ đao nhỏ, bọn họ biến sắc mặt y như Giáo Hoàng, nhanh như tia chớp bay ngược ra sau.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Đi!

Tiểu đao khủng bố ngưng tụ từ hai mươi vạn giới lực bay nhanh đuổi theo Giáo Hoàng đã chạy đi xa. Tiểu đao rời tay Lâm Thiên cũng lòng máy động trở vào không gian Tinh Giới.

Ầm!

Trên Địa Trung Hải vang tiếng nổ điếc tai, tiếng nổ vang dội làm người ở ven bờ biển nghe rõ mồn một.

Trên bầu trời Địa Trung Hải, Giáo Hoàng tả tơi đứng yên, ọc máu liên tục. Đoản kiếm đẳng cấp thánh khí của Giáo Hoàng đã bị tiểu đao giới lực hình thành đập nát. Trên đầu Giáo Hoàng vốn độ thánh hoàng quan ngay ngắn cũng bị mất, tóc gã xõa tung, sắc mặt rất kinh khủng.

Thánh quang kiếm hủy, thánh hoàng quan bị hủy, một kích của Lâm Thiên không lấy mạng Giáo Hoàng mà nhằm vào hai thánh khí, ảnh hưởng rất lớn đến gã.

Giáo Hoàng rống to:

– Lâm Thiên, ta thề không đội trời chung với ngươi!

Giáo Hoàng lại phun ra bãi máu, gã hốt hoảng bay hướng Vatican. Giáo Hoàng chạy gấp vì sợ Lâm Thiên đuổi theo, hai là sợ Huyết Đế tính nợ cũ. Hiện tại thực lực của Giáo Hoàng giảm xuống rất nhiều, gã phải đến hoàng cung trong Thánh Thành giáo lấy hai món thánh khí mới có hy vọng lấy lại chút thực lực.

Giáo Hoàng rời đi không lâu sau Huyết Đế, Hùng Đế, Kim Đế đến chỗ gã vừa đứng. Ba người biểu tình cực kỳ khó xem. Mới rồi công kích của Lâm Thiên không nhằm vào bọn họ nhưng dư âm vụ nổ khiến họ chịu ảnh hưởng không nhỏ.

– Công kích vừa rồi nếu hướng về chúng ta thì tất cả chết chắc.

Huyết Đế lạnh lùng nói:

– Giáo Hoàng không quá mạnh nhưng rất giàu, chỉ có hắn mới liều hủy vài món thánh khí để lại mạng được.

Kim Đế lạnh lùng nói:

– Ta thấy hơi lạ, tuy Lâm Thiên mạnh nhưng mới bắt đầu rõ ràng không đánh lại Giáo Hoàng, tại sao một kích cuối cùng đáng sợ như vậy?

Huyết Đế nói:

– Ai đều sẽ để lại vài tuyệt chiêu giữ mạng, có lẽ Lâm Thiên có tuyệt chiêu.

– Kỳ lạ, Lâm Thiên chạy đi đâu rồi?

Hùng Đế lên tiếng:

– Chúng ta tản ra bốn phía tốn, Lâm Thiên chưa đi mới đúng, nhưng không thấy hắn ở quanh đây.

– Đi, trở về đi.

Huyết Đế khẽ thở dài:

– Ngay từ đầu không thấy bạn gái của Lâm Thiên thì chúng ta nên biết hắn có nắm chắc tùy thời rời đi. Giờ thì tốt rồi, không thành công giết người ngược lại chọc giận hắn.

Huyết Đế nói xong hóa thành huyết ảnh nhanh như tia chớp rời đi.

Nghe Huyết Đế nói, mặt Kim Đế, Hùng Đế càng nhăn.

Hùng Đế hung tợn nói:

– Bà nội nó, nếu Lâm Thiên còn dám xuất hiện trước mặt ta thì ta sẽ bẻ gãy cổ hắn!

Lâm Thiên xuất hiện trước mặt Hùng Đế bốn, năm thước, lạnh lùng cười:

– Vậy sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất