Tinh Thần Biến

Chương 289: Sư thúc, người làm sao để tới đây?

Man Càn hình người đầu thú tay cầm một thanh Lang nha bổng tán phát hắc sắc hào quang, tử sắc chiến giáp ôm sát lấy thân, mọi người tại trường đều cảm nhận được năng lượng bộc phát trong thể nội của Man Càn.
Trên thân thể Phương Điền tán phát khí tức cao quý, khí tức đó cường hoành muốn áp chế Man Càn.
- Hạ phẩm thần khí?
Phương Điền nhìn chằm chằm cây Lang nha bổng trên tay Man Càn.
Trong mắt Man Càn loé lên tia sáng, hắn nói với thanh âm hồn hậu:
- Thần khí "Trọng Kình Sơn".
Phương Điền gật đầu nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, ngươi thân là siêu cấp thần thú hạ phàm, Yêu đế của Yêu giới chắc cũng không yên tâm nên ban cho ngươi một thanh hạ phẩm thần khí là chuyện bình thường. Có điều ngươi nghĩ… chỉ dùng hạ phẩm thần khí mà có thể chiến thắng ta sao?
Phương Điền tuyệt không gấp gáp ra tay.
"Chân long chi linh" này là linh bảo trong Long tộc tại yêu giới, siêu cấp thần thú Ngũ Trảo Kim Long dùng là có hiệu quả nhất, một khi nuốt vào 'Chân long chi linh' sẽ bao bọc chung quanh nguyên anh trong thể nội.
Muốn sử dụng năng lương của "Chân long chi linh" lúc nào thì sử dụng, tịnh không hạn chế thời gian bao lâu, vì thế Phương Điền không gấp rút xuất thủ.
Man Càn lắc đầu cười nói:
- Đúng, dùng 'Chân long chi linh' thì thực lực của ngươi tăng lên mấy cấp, hiện tại sợ là tương đương với siêu cấp thần thú ngũ cấp yêu vương rồi. Thực lực của ta vốn chỉ là siêu cấp thần thú nhất cấp yêu vương, thêm hạ phẩm thần khí thì có thể đối phó vượt cấp với người khác nhưng cũng chỉ ở mức siêu cấp thần thú tam cấp yêu vương mà thôi.
Cùng là siêu cấp thần thú.
Dù trước đây Man Càn lợi hại hơn Phương Điền một chút, nhưng khi Phương Điền sử dụng 'Chân long chi linh', thực lực lại vượt xa Man Càn.
- Vậy sao ngươi còn chưa tránh ra?
Phương Điền cười nhạt nói. Phương Điền thập phần hưởng thụ cái cảm giác khống chế sinh mệnh của người khác.
Man Càn lắc đầu nói:
- Một mình ta thì không thể ngăn được ngươi, nhưng tại trường có không ít người. Nếu bọn ta liên thủ có thể chống cự được. Hơn nữa… năng lượng của ngươi tuy tăng lên cảnh giới siêu cấp thần thú ngũ cấp yêu vương nhưng năng lượng to lớn đó, ngươi có vận dụng được hoàn mỹ không?
Sắc mặt Phương Điền khẽ biến đổi.
Đúng, hắn trước đây chỉ là thập nhị kiếp tán tu, tương đương với cửu cấp thiên yêu. Năng lượng thể nội tăng một lèo mấy chục lần, Phương Điền tuyệt đối không thể khống chế dễ dàng như ý.
Lúc Phương Điền và Man Càn đang đàm đạo, Hoa Nhan ở bên cạnh lén lút… đẩy tốc độ lên cực hạn.
Lấy được Vạn Thú phổ, dù là Phương Điền đã dùng 'Chân long chi linh', ta cũng không sợ ngươi. Hoa Nhan đưa tay chụp tới.
- Hoa Nhan, ngươi dám!
Phương Điền rống lên giận dữ, tay phải vươn ra, một cổ năng lượng mang hình dáng của trảo cực tốc bay về phía Hoa Nhan. Hoa Nhan nhìn thấy năng lượng khủng bố này sợ quá lật đật lùi lại.
Phương Điền rất tức giận đối với hành vi lén lút của Hoa Nhan, hung dữ trừng mắt với Hoa Nhan một cái.
Hoa Nhan sợ hãi trong lòng không dám nói nhiều, lúc đi qua "Thanh Vân lộ" đại hán khôi ngô đó đã thi triển thực lực cường đại đến khủng bố, bức bách hắn bất đắc dĩ phải sử dụng con chủ bài mà Vũ Hoàng cấp.
Hoa Nhan không có chủ bài mạnh nhất đó sao dám đối đầu với Phương Điền?
- Vạn Thú phổ là của ta.
Tiếng rống giận dữ của Phương Điền vang lên, toàn thân xông tới như một ma thần.
- Của ngươi?
- Nằm mơ!
Man Càn cũng hét lớn, hai tay toàn lực nắm chặt hạ phẩm thần khí "Trọng kình sơn", năng lượng cường đại trong thể nội quán nhập vào thần khí "Trọng kình sơn" hung ác đập vào Phương Điền. Những nơi cây Lang nha bổng "Trọng kình sơn" đi qua không gian khẽ chấn động.
May là đại điện "Cửu Trọng thiên" có cấm chế do Nghịch Ương tiên đế thiết lập, nếu như ở bên ngoài thì chỉ một chiêu này có lẽ đã làm không gian vỡ nát.
- Xoẹt!
Với lực lượng còn mạnh hơn Man Càn, trên tay phải Phương Điền xuất hiện một thanh kim sắc chiến đao dày và nặng. Trong kim sắc chiến đao này lúc nào cũng ẩn chứa năng lượng ngập trời của Phương Điền, mang theo uy thế vô cùng hung ác chém tới "Trọng kình sơn".
Cứng chọi cứng?
Man Càn nhìn thấy cảnh này, đôi con ngươi tử sắc vằn lên những tia máu li ti, hắn thích nhất là lấy cứng chọi cứng.
- Bồng!
Kim sắc chiến đao dày nặng đập vào thần khí "Trọng kình sơn".
Một cái là cực phẩm yêu khí ẩn chứa năng lượng ngợp trời của Phương Điền, một cái là hạ phẩm thần khí ẩn chứa năng lượng của Man Càn. Nếu chỉ luận thực lực thì Phương Điền do đã dùng 'Chân long chi linh' nên vượt xa Man Càn.
Nhưng kết quả hai bên ngạnh đấu lại là…
Man Càn bay lùi lại, Phương Điền cũng thối lui mấy bước.
Hạ phẩm thần khí quả nhiên lợi hại. Khát vọng trong lòng Phương Điền đối với thần khí càng thêm cháy bỏng. Đã dùng 'Chân long chi linh', thực lực của hắn rõ ràng vượt xa Man Càn, nhưng Man Càn cầm hạ phẩm thần khí rất lợi hại, lấy cứng chọi cứng với hắn mà không bị thương tổn mấy.
- Bất quá… ngươi cũng không chống nổi ta.
Phương Điền quán nhập phần lớn năng lượng vào kim sắc chiến đao, toàn thân xông về phía Vạn Thú phổ. Phàm ai chống lại nhất định sẽ nhận lấy một đao của hắn!
"Có nên dùng cái đó không?" Lúc này Man Càn đang bồi hồi trong lòng.
Hạ phẩm thần khí chỉ là vũ khí của hắn, Đỗ Trung Quân có 'Huyết Linh phù', Phương Điền có 'Chân long chi linh'. Sao Man Càn hắn lại không có bảo bối gia tăng công lực chứ? Có điều hắn không nỡ dùng.
Bất kể là có nỡ hay không, Man Càn đều không muốn để người khác đoạt Vạn Thú phổ, liền dùng thần khí "Trọng kình sơn" hung dữ đánh Phương Điền.
- Bồng!
Kim sắc chiến đao một lần nữa đối đầu với thần khí - lang nha bổng "Trọng kình sơn".
Sắc mặt Man Càn đỏ bừng, toàn thân bị lực phản chấn đầy lùi, Phương Điền sắc mặt tươi cười đi tới trước Vạn Thú phổ vươn tay ra muốn chụp lấy. Nhưng vào lúc này…
Một cổ đao khí lăng lệ chém tới, chính là Tông Quật.
Phương Điền chú ý thấy người tới là Tông Quật, trong lòng liền cảm thấy Tông Quật đúng là không tự lượng sức, tuỳ tiện vung kim sắc chiến đao lên.
Một chiêu tuỳ tiện lúc này của Phương Điền cũng ngang với một chiêu toàn lực của Man Càn.
Hắc sắc chiến đao dài hẹp đấu với kim sắc chiến đao.
- Làm sao có thể?
Phương Điền cảm thấy năng lượng phản chấn kịch liệt, không khống chế được bay lùi lại mấy bước, còn Tông Quật lại chỉ lắc lư như nhành liễu rủ.
"Vũ khí Lan tiền bối tặng quả nhiên cứng rắn đến cùng cực, thậm chí còn hoá giải không ít lực phản chấn." Tông Quật vui sướng trong lòng.
"Nên kết thúc thôi…"
Tần Vũ đứng ở cửa đại điện thầm nhủ.
Ba người Man Càn, Tông Quật, Đỗ Trung Quân liên tiếp xuất thủ, bảo bối của Đỗ Trung Quân cũng không ít, trừ 'Huyết Linh phù' tối trọng yếu ra còn có 'Huyết Tích tử', thậm chí còn có "Bách Tê Lôi Ấn phù".
'Bách Tê Lôi Ấn phù' này là lúc trước Hoa Nhan dùng để đổi lấy cực phẩm nguyên linh thạch của Đỗ Trung Quân.
Ba đấu một.
Chỉ nghe tiếng nổ ong ong không ngừng vang lên trong đại điện. Ngươi lùi thì ta tiến, đánh đến trời đất mù mịt. Ba người Dư Lương, Hoa Nhan và Ngao Phụng đứng nhìn một bên không xuất thủ. Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên.
- Bồng!
Ba người Man Càn, Tông Quật, Đỗ Trung Quân văng ra.
Phương Điền ngạo nghễ đứng ở trung ương, trong đầu tràn đầy giận dữ. Lúc đầu, hắn chỉ sử dụng có một phần mười năng lượng của 'Chân long chi linh' nhưng vừa rồi lại dùng một lèo hết gần năm phần.
- Ta đã nói trước rồi, Vạn Thú phổ là của ta.
Phương Điền đi đến bên cạnh Vạn Thú phổ.
Ba người Man Càn, Tông Quật, Đỗ Trung Quân kinh hãi trong lòng, năng lượng một chiêu vừa rồi của Phương Điền thực sự quá khủng bố.
- Chư vị, không phải là ồn ào quá sao?
Một đạo thanh âm bình đạm vang lên, một nam tử lạnh lùng tuấn mỹ toàn thân mặc thanh sắc trường bào, mái tóc dài bồm xồm, sau lưng đeo một thanh trường kiếm xuất hiện giữa đại điện.
- Lan Phong!
Bọn Hoa Nhan, Dư Lương, Ngao Phụng kinh hãi kêu lên, cả bọn Man Càn, Tông Quật, Đỗ Trung Quân lúc này đang thụ thương cũng chấn kinh đến cực điểm, Kiếm tiên Lan Phong tới vào lúc nào?
- Kiếm tiên Lan Phong, sao ngươi lại ở đây?
Phương Điền cười nhạt nói đồng thời tay phải chụp về phía Vạn Thú phổ.
Kiếm tiên Lan Phong nhếch mép cười vung kiếm.
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí tung hoành.
- Hưu!
Một đạo kiếm khí ngưng tự tới cực điểm làm tê liệt không gian, bay vèo tới bên cạnh Phương Điền. Phương Điền kinh hãi rụt tay lại dùng kim sắc chiến đao chém vào đạo kiếm khí.
Kim sắc chiến đao vừa tiếp xúc với kiếm khí thì toàn thân Phương Điền chấn động, liên tục lùi lại mấy chục mét.
- Thực lực quá yếu.
Lan Phong lạnh nhạt nói, toàn thân hoá thành vô số tàn ảnh. Trường kiếm lập tức tới trước mặt Phương Điền.
"Sao lại mạnh thế?"
Phương Điền cảm thấy khó tin trong lòng, nhưng đối diện với một chiêu này của Lan Phong, Phương Điền đưa năng lượng trong thể nội quán nhập kim sắc chiến đao, sau đó hung dữ chém vào trường kiếm trong tay Lan Phong.
- Ta đã dùng 'Chân long chi linh', ngươi không thể nào thắng nổi ta đâu!
Phương Điền giận dữ rống lên.
Kim sắc chiến đao và trường kiếm của Lan Phong tiếp xúc trực diện.
Một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên, thanh kim sắc chiến đao hoá thành bụi phấn, bản thân Phương Điền văng ra đập mạnh vào tường của đại điện, máu tươi từ trong miệng phun ra tung toé khắp tường.
Yên tĩnh!
Kinh hãi đáng sợ!
Man Càn, Tông Quật, Dư Lương, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, Ngao Phụng bao gồm cả Phương Điền đang trọng thương đều nhìn Kiếm tiên Lan Phong hết sức khó tin.
Phương Điền vừa rồi cực kỳ mạnh mẽ nhưng trước một kiếm của Kiếm tiên Lan Phong lại chẳng có lấy chút lực phản kháng.
Đám người này chỉ biết đứng nhìn Kiếm tiên Lan Phong thu lấy Vạn Thú phổ rồi gật đầu nói:
- Vạn Thú phổ… Vạn Thú phổ của Nghịch Ương tiên đế tiền bối phải là của ta.
Kiếm tiên Lan Phong lật tay, Vạn Thú phổ liền biến mất.
Tần Vũ đang đứng ở cửa điện thấy nhẹ nhõm trong lòng: "Vạn Thú phổ, phải mau mau nghiên cứu kỹ càng một phen, xem xem Vạn Thú phổ này đáo để có ý nghĩa như thế nào… Ân, chút nữa là thời gian biểu diễn của ta rồi."
Lan Phong là Kiếm tiên Khôi lỗi của Tần Vũ, nhất cử nhất động đều do Tần Vũ khống chế, lời nói tự nhiên cũng do Tần Vũ khống chế.
- Lan Phong huynh, các hạ… đúng là Lan Phong huynh?
Man Càn lên tiếng hỏi.
Kiếm tiên Lan Phong cười nói:
- Sao thế? Mới không gặp một thời gian, ngươi không nhận ra ta nữa sao?
- Không, không phải.
Man Càn lắc đầu cười khổ nói.
- Theo ta biết, thực lực của Lan Phong huynh hình như đâu có mạnh thế, còn Phương Điền đã dùng 'Chân long chi linh' tương đương với siêu cấp thần thú ngũ cấp yêu vương, ngang với Kiếm tiên lục cấp kim tiên, nhưng Lan Phong huynh trước đây hình như tối đã cũng chỉ là nhị cấp kim tiên.
Mọi người thấy thái độ của Lan Phong bình thường, ai ai cũng thở phào.
Tông Quật cũng hỏi:
- Đúng đó, Lan Phong huynh từ lúc nào có thực lực mạnh như thế?
- Kiếm tiên lục cấp kim tiên? Ta đã đạt tới hơn vạn năm trước.
Lan Phong bình thản nói.
- Vạn năm trước?
Bọn Man Càn ngây ngốc, bọn họ không nhìn thấy nét tiếu dung mà Tần Vũ cố nén, đương nhiên… Tần Vũ đã thu lại ngay.
Lan Phong gật đầu nói:
- Đương nhiên, lần trước ở Thanh Hư quan các ngươi chưa phát hiện được thực lực chân chính của ta, một là do ta che giấu, hai là lúc đó ta đang ở trạng thái trọng thương. Bây giờ thương thế của ta đã khỏi hẳn.
- Lan Phong huynh, Nghịch Ương cảnh này không phải là nơi bình thường, sao huynh lại đột nhiên xuất hiện thế?
Man Càn hỏi điều mọi người đang nghi hoặc.
Muốn tiến vào Nghịch Ương cảnh.
Một là dựa vào Phá Thiên đồ, một cách khác là dựa vào Tần Vũ.
Lúc đầu mọi người hình như không phát hiện được Lan Phong, vì sao Lan Phong lại đột nhiên xuất hiện thế?
- Sư thúc, người làm sao để tới đây?
Thanh âm "kinh ngạc và hưng phấn" của Tần Vũ vang khắp đại điện, Tần Vũ biểu hiện ra trên mặt nào là "kinh ngạc" với lại "khó tin", trong kinh ngạc có ẩn chứa sự hưng phấn một cách hoàn mỹ đến cực điểm.
- Ô, sư điệt, lần này ta tới không báo trước cho con.
Lan Phong mỉm cười nhìn Tần Vũ nói.
- Sư thúc, con nhớ trừ Phá Thiên đồ với lại biện pháp người chỉ cho con, đâu có biện pháp để vào Nghịch Ương cảnh nữa đâu. Người làm sao để vào thế?
Tần Vũ hỏi, bọn Man Càn, Tông Quật chờ đợi câu trả lời của Lan Phong.
Lan Phong cười nói:
- Sư điệt, phương pháp để con vào đây là do ta chỉ, không lẽ ta không có biện pháp để vào sao?
Tần Vũ đột nhiên hiểu ra.
Những người khác cũng hiểu rõ trong lòng. Ngay cả phương pháp Tần Vũ đi vào cũng do Lan Phong chỉ thì việc Lan Phong có thể vào đây cũng không có gì kỳ quái.
- Sư thúc, trên tấm thạch bia ở Bạch ngọc quảng trường ghi là có cực phẩm nguyên linh thạch lưu lại, nhưng không thấy đâu, có phải người lấy không?
Tần Vũ lên tiếng hỏi.
Lan Phong mỉm cười không gật đầu cũng không lắc.
- Chẳng trách, chẳng trách lúc đó tìm không thấy cực phẩm nguyên linh thạch. Thì ra là Lan Phong huynh đã tới trước rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngao Phụng cười nói.
Thực tế Tần Vũ cũng không biết số cực phẩm nguyên linh thạch đó biến đi đâu mất, có điều Tần Vũ nói như thế là để gia tăng độ tin cậy.
Lan Phong đột nhiên lắc đầu than:
- Thời gian ta vào Nghịch Ương cảnh chỉ sớm hơn các ngươi một ngày mà thôi, lúc trước ta đi qua Thanh Vân lộ muốn vào đại điện nhưng vì các ngươi cũng vào Nghịch Ương cảnh mà chưa đi qua Thanh Vân lộ. Đạo cấm chế được bố trí trong Cửu Trọng thiên đại điện luôn tồn tại làm ta không có biện pháp nào để vào trong.
- Vì thế ta mới bảo… Vạn Thú phổ này vốn là của ta.
Nghe thấy lời của Lan Phong, trong lòng những người khác ai ai cũng hiểu ra nhiều chuyện.
Lan Phong vào trước bọn họ, chỉ vì bọn họ cũng tới nên cấm chế ở cửa điện không mở ra, do vậy Lan Phong mãi không có biện pháp tiến vào trong.
- Chư vị đừng lãng phí thời gian nữa, cung điện Cửu Trọng thiên tổng cộng có chín tầng, đây mới là tầng một thôi, ở trên còn tới tám tầng nữa.
Lan Phong cười nói.
- Sư điệt, con đi sau lưng ta.
- Vâng, sư thúc.
Tần Vũ cung kính nghe lệnh, sau đó đi sau lưng Kiếm tiên Lan Phong, hai người "sư thúc, sư điệt" này đi lên lầu trước tiên.
Sợ hãi trước thực lực của Lan Phong, bốn đại sứ giả bọn Ngao Phụng, Man Càn, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan chỉ dám đi sau đôi "sư thúc, sư điệt" này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất