Trong đám vân vụ mênh mông, màn trướng rung rinh.
Vũ Hoàng đang ngồi xếp bằng trong một góc đình, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, cùng một chén trà đã sớm nguội lạnh.
Nhìn vào chén trà lạnh ngắt, Vũ Hoàng cười nhạt khẽ than:
- Tâm không tĩnh, tâm không tĩnh a.
Những ngày vừa qua Vũ Hoàng cực kì quan tâm tới việc liên quan tới Lan Phong, tuy rằng thủ hạ các nơi không ngừng tìm kiếm nhưng căn bản vẫn không hề phát hiện được tung tích của
"Lan Phong", xem ra
"Lan Phong" này giống như đã biến mất khỏi thế giới vậy.
- Không tìm thấy Lan Phong cũng không tính vào đâu, nhưng ngay cả tiểu bối Tần Vũ của y cũng tìm không thấy. Quả thật không hiểu đám người kia đang làm gì?
Vũ Hoàng thở dài một tiếng.
An tĩnh ngồi không cả nữa ngày, Vũ Hoàng cũng đã đứng dậy.
- Hiện tại có lẽ việc ở Lam Hỏa tinh cũng đã giải quyết xong rồi, Tri Bạch cùng Huyết Y Lãnh liên thủ, bao nhiêu cao thủ tới cũng sẽ chết bấy nhiêu, tại sao tới giờ vẫn chưa truyền tấn cho ta?
Vũ Hoàng trong lòng có chút nghi hoặc, theo như thời gian y tính toán, Thanh Huyết kiếm tiên Tri Bạch giờ có lẽ đã truyền tấn cho y rồi.
Bỗng nhiên --
- Là Tri Bạch.
Vũ Hoàng trên mặt liền nở một nụ cười thư thái, vung tay xuất ra truyền tấn linh châu.
- Bệ hạ, kế hoạch lần này xem như thất bại rồi.
Tri Bạch truyền tấn nói .
Vũ Hoàng khẽ nhíu mày, truyền tấn hỏi lại:
- Thất bại? Tri Bạch, người cùng Huyết Y Lãnh liên thủ, cả tiên ma yếu giới những người có thể phá vỡ kế hoạch này sợ rằng không được bao nhiêu.
Tri Bạch trong lòng cũng thấy bất lực.
- Bệ hạ, kế hoạch ban đầu tiến hành rất thuận lợi, cả Bích Đao Đồng Tử lẫn Huyền Hoàng Song kiếm đều đã xuất hiện, thuộc hạ cùng Huyết Y Lãnh liền xuất thủ giết chết bọn chúng. Nhưng…
Tri Bạch nói tới đây trong lòng củng cảm thấy ấm ức.
- Bích Đao Đồng Tử cùng Huyền Hoàng Song kiếm. Nếu như giết được bọn chúng cũng có thể tính là thành công, ngươi nói nhưng là sao? Chẳng lẽ đã phát sinh ra biến cố gì sao?
Vũ Hoàng vẫn như trước không tỏ ra vội vàng.
- Đúng lúc thuộc hạ ra tay giết Bích Đao Đồng Tử, đã xuất hiện một người thần bí, trực tiếp dùng thân thể đỡ lấy kiếm mang của thuộc hạ. Giúp cho Bích Đao Đồng Tử có cơ hội chạy trốn. Sau đó …. Thuộc hạ muốn giết Bạch Y trong Huyền Hoàng Song kiếm, thần bí nhân kia lại xuất hiện một lần nữa dùng thân thể đỡ lấy kiếm mang, cũng giúp cho bạch y đào tẩu. Kế hoạch lần này của chúng ta, thực tế thành quả chân chính chỉ là giết được một mình Hoàng Dật mà thôi.
Tri Bạch giải thích.
Vũ Hoàng im lặng không nói gì.
Một lúc sau:
- Tri Bạch, ngươi nói người thần bí kia dùng thân thể ngạnh kháng một chiêu? Vậy ngươi có cảm nhận được công lực của y ra sao hay không?
- Công lực……
Tri Bạch khẽ chấn động, y cũng không rõ.
- Bệ hạ, thần bí nhân công lực ra sao thuộc hạ cũng không biết rõ, bởi vì về sau người truy sát y lại là Y Lãnh. Nhưng thuộc hạ cảm thấy năng lượng của y tuyệt không mạnh.
Trong lòng Tri Bạch vẫn còn một câu chưa dám nói ra.
Y cảm thấy thần bí nhân năng lượng mới chỉ tiếp cân nhất cấp tiên đế gì đó.
Nhất cấp tiên đế gì đó? Tri Bạch lập tức loại trừ ngay kết luận đó, y không thể tin rằng một người ở đẳng cấp như vậy lại có thể chịu đựng được kiếm mang của mình. Cho dù trên người đối phương có thần khí chiến y cũng không thể.
Dẫu sao y cũng là thất cấp tiên đế kiếm tiên, đồng thời vũ khí cũng là thần khí.
- Năng lượng không mạnh, thay vào đó còn bị Huyết Y Lãnh truy sát. Nhưng thân thể y lại có thể chịu được một chiêu của ngươi.
Vũ Hoàng khẽ nói với bản thân. Sắc mặt dần dần có chút vui mừng.
- Tri Bạch, ngươi còn nhớ những tin tức mà Tiềm Khải khi trước nói về sự việc xảy ra trên Phong Nguyệt tinh hay không?
Vũ Hoàng liền hỏi
"Thanh huyết kiếm tiên" Tri Bạch không hiểu Vũ Hoàng nói vậy là có ý gì, nhưng y vẫn hồi đáp lại:
- Đương nhiên là nhớ, qua một chiến dịch lần đó ở Phong Nguyệt tinh, thực lực chúng ta ở Ngân Huyền tinh hệ đã tổn thất hơn một nửa.
Vũ Hoàng tiếp tục nói:
- Ngươi còn nhớ những gì Tiềm Khải miêu tả về Lan Phong chứ.
- Rất rõ. Lan Phong y có thân thể đủ sức ngạnh đỡ công kích của Ngọc Thanh Tử, thậm chí còn có thể liên tục ngạnh đỡ công kích của Tiềm Khải ……a, người nói là…..
Tri Bạch cuối cùng cũng đã minh bạch.
- Đúng. Thực lực của Tiềm Khải tuy không bằng ngươi, nhưng dẫu sao vẫn là tứ cấp tiên đế, y liên tục công kích, xem ra cả ngươi cũng không dám lấy thân thể ra ngạnh đỡ?
Nét mặt Vũ Hoàng lập tức tươi tắn hẳn ra .
Tri Bạch liền đáp lại:
- Đó là tự nhiên, thuộc hạ là kiếm tiên, đâu phải bọn người liều mạng luyện thể như đám Hắc Diễm Quân, Bạch Huyền Quân, thân thể đương nhiên không thể ngạnh đỡ được công kích của tứ cấp tiên đế.
- Nhưng Lan Phong lại có thể, tuy ta đã huy động vô số người truy tìm trên con đường đi từ lam loan tinh vực tới yêu giới mà vẫn không hề phát hiện ra Lan Phong. Hiện tại ta nghi ngờ rằng….. người thần bí kia chính là Lan Phong, Lan Phong y cho tới giờ vẫn chưa hề rời khỏi lam loan tinh vực.
Vũ Hoàng đưa ra phán đoán của mình.
- Đương nhiên, đó cũng chỉ là ta hoài nghi mà thôi, nhưng còn có khả năng, Lan Phong kia là thuộc hạ của bọn Hắc Diễm Quân.
Vũ Hoàng đưa ra thêm một kết luận.
- Đúng.
Tri Bạch cũng tán đồng phán đoán của Vũ Hoàng.
Hai người căn bản không hề nghĩ rằng đó là đám người Hắc Diễm Quân, Bạch Huyền Quân. Bởi vì nếu như đạt cấp độ cỡ Hắc Diễm Quân, bắt gặp Tri Bạch, Huyết Y Lãnh, làm sao lại chạy trốn? Hắc Diễm Quân có lẽ chỉ cần một quyền cũng đủ để đánh bay Tri Bạch.
- Tri Bạch, làm sao mà các người về sau vẫn không bắt được bọn chúng?
Vũ Hoàng tiếp tục hỏi, không cần phải hỏi nhiều cũng đã biết là không bắt được.
- Bọn thuộc hạ gặp phải Long tộc hoàng tử Ngao Vô Danh.
Một lời của Tri Bạch đủ khiến cho Vũ Hoàng lắc đầu cười khổ.
- Ta hiểu rồi, với thực lực của Ngao Vô Danh, cho dù ngươi cũng Huyết Y Lãnh liên thủ cũng không phải là đối thủ của y, kế hoạch lần này thật bại cũng không trách các ngươi được.
Vũ Hoàng truyền tấn nói.
Tri Bạch cười khổ, truyền tấn lại:
- Thực lực của y quả là rất mạnh, còn hơn cả tưởng tượng của thuộc hạ.
- Đó là tự nhiên, thực lực của Ngao Vô Danh, ít nhất cũng phải gấp ba lần ngươi, ở trạng thái nhân hình bình thường các ngươi còn có khả năng cùng y đại chiến, nhưng một khi y biến thành nhân hình ở trạng thái chiến đấu, các ngươi căn bản không có một chút hi vọng.
Tri Bạch trong lòng kinh ngạc.
Thực lực của Long tộc trước giờ vẫn là điều bí ẩn, y tuy là thủ hạ đắc lực nhất của Vũ Hoàng thật sự còn không biết chút nào về thực lực của Ngao Vô Danh, nhưng Vũ Hoàng đối với Ngao Vô Danh cũng hiểu được đôi chút. .
- Hiện tại Lan Phong có lẽ ở cùng một chỗ với Ngao Vô Danh, chỉ cần Ngao Vô Danh ở bên cạnh y, muốn xuất thủ cũng không có khả năng rồi.
Vũ Hoàng cân nhắc một lúc, trong lòng cũng đã vẽ ra được một kế hoạch hoàn chỉnh.
Ngày hôm sau.
Thuộc hạ các nơi của Vũ Hoàng đã bắt đầu bí mật di chuyển, mục tiêu chính là …… Lam Loan tinh vực.
Trong Vô Danh Long phủ.
Tần Vũ, Ngao Vô Danh, Quân Lạc Vũ ba người đã bắt đầu ăn uống được một ngày một đêm, không biết bao nhiêu vò rượu liên tục được gia nhân đem lên. Đồng thời còn có rất nhiều các loại vịt nướng, lợn nướng, bò nướng cả con.
Cắn từng miếng lớn, uống từng ly to.
Trước khi uống cũng đã có thỏa thuận, không cần biết ra sao tất cả đều không được dùng năng lượng trong cơ thể để tiêu trừ hơi rượu, muốn chống lại sức mạnh của rượu, đều phải dựa vào tửu lực của bản thân.
- Lần đầu tiên uống rượu phải đi vệ sinh tới sáu lần.
Sắc mặt của Tần Vũ đã có chút đỏ lên vì rượu.
Sau khi Tần Vũ tiến nhập vào Vô Danh động phủ, đã đem linh hồn nhập lại vào nhục thân của chính mình, đồng thời cũng dùng dung mạo thật sự của bản thân để tỏ ý xin lỗi Ngao Vô Danh, Quân Lạc Vũ.
Ngao Vô Danh cùng Quân Lạc Vũ, hai người bởi vì được Tần Vũ tin tưởng, cực kì cao hứng.
Một ngày một đêm vừa qua.
Tần Vũ, ba người cho dù có không dùng công lực tiêu trừ hơi rượu, nhưng bọn họ thân thể đều cường hãn, muốn làm cho bọn họ say rượu cũng là việc khó. Cho dù đã uống suốt một ngày một đêm, cũng chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy hơi mơ màng mà thôi.
- Ha ha…. Không phải ta nói khoác, có quy mô được như động phủ của ta, cả tiên ma yêu giới tuyệt đối không có được nổi mười cái.
Ngao Vô Danh hào khí ngút trời, một tay bê một vò rượu lớn tay còn lại bốc một miếng thịt to.
- Mười cái không phải là nói khoác sao?
Quân Lạc Vũ cũng bắt đầu cười lớn.
Chỉ có uống rượu tới lúc này, Quân Lạc Vũ mới hào sảng được như vậy.
- Ta cũng không tin.
Tần Vũ hiện tại cũng không còn thận trọng như trước, thay vào đó trở nên cởi mở vô cùng. Đưa tay tóm lấy một vò rượu há miệng dốc một ngụm lớn.
- Ha, các người không tin sao?
Ngao Vô Danh hất nhẹ đầu, uyển chuyển như sư tử lông vàng vậy.
- Ta nói cho các ngươi biết, toàn bộ động phủ của ta là do một khối nguyên linh nguyên thạch cực lớn tạo thành, ngươi xem xem động phủ này to như thế nào. Ngươi cũng có thể tưởng tượng được khối nguyên linh nguyên thạch đó lớn ra sao.
Ngao Vô Danh tràn đầy tự hào.
Quân Lạc Vũ cũng đã đứng dậy.
- Ồ, Vô Danh Long phủ này quả là rất lớn, một khối nguyên linh thạch lớn như vây. Chậc chậc … có một khối cực phẩm nguyên linh thạch thế này sao.
Quân Lạc Vũ với tay nắm lấy một vò rượu lớn.
May mắn là Khương Nghiên đã bị thê tử của Ngao Vô Danh kéo ra chỗ khác hỏi về chuyện gia đình, bằng không Khương Nghiên nhất định sẽ ngăn cản Quân Lạc Vũ uống rượu say sưa như vậy.
- Thế này ….mà rất lớn sao?"
Tần Vũ tiên thức quét qua không để ý nói.
Nếu so với Thanh Vũ tiên phủ của y, quả vẫn còn nhỏ hơn một chút. Tuy rằng khoảng cách không lớn, nhưng dẫu sao cũng không to bằng Thanh Vũ tiên phủ của y, Tần Vũ tự nhiên không cho là lớn.
- Không lớn?"
Ngao Vô Danh mắt hổ trợn trừng.
- Khi xưa phát hiện ra một khối nguyên linh nguyên thạch lớn như thế này, trong Long tộc bao nhiêu người muốn đoạt lấy, cuối cùng đại ca của các người là ta đây một mình một thương đánh đuổi hết những kẻ tới chiếm đoạt.
Nguyên lai khối nguyên linh thạch khổng lồ này là do Ngao Vô Danh cướp được .
- Hay!
- Tốt!
Tần Vũ cùng Quân Lạc Vũ đều ngấm chút hơi rượu giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Lúc này dáng vẻ bọn họ đã trở nên phóng đãng.
- Hắc hắc!
Được hai người ngợi khen, Ngao Vô Danh rất ư tự đắc.
- Ta đoạt được một khối nguyên linh nguyên thạch khổng lồ như vậy, cũng hao phí rất nhiều tâm lức, cuối cùng luyện chế ra một động phủ to lớn thế này, rồi trực tiếp dùng nguyên linh tinh phách để khống chế.
- Chậc chậc, trực tiếp dùng nguyên linh tinh phách khống chế a, rất tiện lợi, nhìn động phủ của những kẻ khác, phải dùng tới trấn phủ thạch bis để khống chế, quả thật là phiền toái.
Ngao Vô Danh ngẩng đầu liên tục uống một ngụm lớn, rồi hùng hổ cắn một miếng to.
- Rượu thịt này tuyệt không phải là rượu thịt bình thường, đây là loại đặc biệt từ Long tộc tên "Hắc Văn Túy", còn thịt cũng rắn chắc thơm ngon, ta cũng đã phải đem không ít gia súc từ Long tộc tới nuôi dưỡng trong Vô Danh Long phủ. Nếu không làm sao đủ cho ta ăn được.
Ngao Vô Danh lại há miệng cắn thêm vài miếng nữa, chốc lát đã ăn sạch sẽ cả một chiếc đùi lớn.
- Vô Danh Long phủ quả không tồi, nguyên linh chi khí dồi dào như thế này, khiến cho người ta thấy toàn thân thư thái a.
Quân Lạc Vũ ngả người lên ghế uống một ngụm rượu.
- Dù thư thái như vậy, nhưng còn nhớ năm xưa khi ta cùng A Kiều đứng ngắm bầu trời đầy sao, vẫn còn thư thái hơn nhiều……
Nói rất nhiều, Quân Lạc Vũ bắt đầu mạnh mẽ đứng dậy, ngẩng đầu lên, cả một vò rượu lớn hoàn toàn chảy vào bụng của y.
- Thống khoái!
Quân Lạc Vũ ném vò rượu sang một bên vỡ tan tành, Quân Lạc Vũ hiện tại thật sự đang rất cao hứng.
Cứ uống như vậy, ba người từ từ bị hơi men khống chế.
Lúc đầu nói ba ngày ba đêm, cuối cùng không ai biết đã uống bao lâu rồi.
Tần Vũ ôm một vò rượu nằm bò ra sàn, toàn thân phả ra hơi rượu.
- Cảm giác này thật là thoải mái, năm xưa ta cùng Lập Nhi nằm trên bãi cỏ trong Thanh Vũ tiên phủ nói chuyện với nhau cũng có cảm giác thoải mái như vậy.
Tần Vũ tiếp tục nhắm mắt uống rượu, trên mặt hiện ra một nụ cười an tĩnh.
Nụ cười này giống như khi đứng trước mắt Lập Nhi, Tần Vũ do vô thức lại để lộ ra.
- Tần Vũ tiên phủ?
Ngao Vô Danh sắc mặt đỏ rực, hơi ngẩn người, y nghe Tần Vũ nói Thanh Vũ tiên phủ thành
"Tần Vũ tiên phủ".
- Tần Vũ huynh đệ tiên phủ của ngươi có bằng được của ta không?
- Đương nhiên, tuyệt đối có thể so sánh với huynh.
Nguồn: http://truyen360.comTần Vũ bực dọc nói.
- Nói bậy, trong cả Long tộc, ngay cả Long phủ của cha ta cũng không bằng được của ta.
Ngao Vô Danh toàn thân cũng sặc mùi rượu.
- Lạc Vũ, Lạc Vũ, đứng dậy, đứng dậy, người nói xem, tiên phủ của ta so với Tần Vũ, ai hơn ai?
Quân Lạc Vũ đã uống tới mức mơ mơ hồ hồ.
- Ồ, ai hơn ai, ồ, ồ….
Quân Lạc Vũ mắt đã không còn nhìn ra được đâu vào với đâu, y đã uống tới mức say mèm rồi.
- Đi.
Tần Vũ bỗng nhiên mạnh mẽ đứng dậy.
- Vô Danh đại ca, ta đã xem qua Vô Danh Long phủ của đại ca, ta cũng dẫn các người đi xem thử
"Tần Vũ tiên phủ" của ta, tuyệt đối không kém hơn của đại ca.
- Đi thì đi.
Ngao Vô Danh nắm tay Quân Lạc Vũ.
- Lạc Vũ, ngươi đi làm trọng tài, xem ai có động phủ tốt hơn.
- Ồ, ồ
Quân Lạc Vũ toàn thân vẫn đang trong trạng thái xiêu xiêu vẹo vẹo.
- Đi.
Tần Vũ tâm ý máy động, rồi dẫn hai người tiến nhập vào trong Thanh Vũ tiên phủ.
Qua một lúc lâu, ba người lại xuất hiện.
- Thế nào, của ta có tốt không?
Tần Vũ đi tới bên chiếc bàn bốc một chiếc đùi heo lớn nhai nhồm nhoàm, những người bên cạnh không nói gì, ba người đã ăn hết tới mấy chục con trâu rồi.
Ngao Vô Danh lâng lâng nói:
- Ồ, so với ta quả là có lớn hơn một chút, lạ thật, khối nguyên linh nguyên thạch của ngươi từ đâu ra vậy?
Ngao Vô Danh ở trong trạng thái nửa say nửa tỉnh, khi nãy tiến nhập vào Thanh Vũ tiên phủ yêu thức quét qua cũng đã biết được lớn bé ra sao.
- Từ đâu ra huynh quản làm gì?
Tần Vũ run run rẩy rẩy bước tới một chiếc ghế dài rồi thình lình nằm lăn ra.
- Bất luận thế nào của ta cũng tốt hơn của huynh.
- Tới đây, uống đi. Động phủ không ngờ còn tốt hơn của ta, uống say nào!
Ngao Vô Danh cũng đã tựa mình trên một chiếc ghế dài, miệng vẫn khẽ lẩm bẩm vài câu, còn như Quân Lạc Vũ…… sớm đã nằm bẹp trên sán rồi.
Một trường yên tĩnh.
Ba người cuối cùng đều đã say mèm, từ khi tu luyện tới giờ ….đây là lần đầu tiên Tần Vũ say rượu, quên hết mọi phiền não, quên hết mọi áp lực, quên hết việc dấu diếm, quên hết tất cả những mưu ma chước quỷ.
Quả là thống khoái, giống như đứa trẻ bình thường uống say vậy.
- Ba người.
Khương Nghiên cùng một phu nhân xinh đẹp đi tới nơi uống rượu tại hoa viên trung tâm, Khương Nghiên lẩm bẩm nhìn về phía ba người say đang nằm giống như heo chết vậy, cảm thấy bất lực.