Tinh Thần Biến

Chương 359: Nhất chỉ


Trụ sở Băng Phong Tông nơi trung ương Băng Hoàng thành, tuy vậy người ngoài không thể bước vào trong Băng Phong Tông vì bên ngoài Băng Phong Tông có đại trận bảo vệ tông phái. Phía ngoài Băng Phong Tông quanh năm có sương mù màu bạc trôi lững lờ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được tượng băng nơi cao nhất.
Từng bạch y thân ảnh đi xuyên vào trong Băng Phong Tông, cả Băng Phong Tông tràn ngập sự vui mừng.
Tại nơi ở của khách khứa Băng Phong Tông.
- Vũ Phạm đạo huynh.
Ngọc Thanh Tử toàn thân mặc thanh sắc trường báo, trêm mặt khẽ mỉm cười,
- Băng Nhàn có thể đạt tới nhất cấp Tiên đế trong thời gian ngắn như thế, xem ra tiền đồ của cháu Băng Nhàn thật là xán lạn.
Trên mặt Vũ Phạm tiên đế không khỏi có tiếu dung.
Ngọc Thanh Tử nhìn thấy cảnh này cười thầm:
- "Rất nhiều người truyền ngôn nói Vũ Phạm tiên đế chính là cha đẻ của Băng Nhàn, xem ra "không có lửa làm sao có khói"."
Tông chủ Băng Liên tiên đế của Băng Phong Tông thân là nữ tử tịnh không có chồng.
Tuy nhiên… Băng Liên tiên đế lại có một đứa con trai là Băng Nhàn, cha của Băng Nhàn đáo để là ai vẫn luôn làm cho vô số người phán đoán. Thập bát đế, tam thập lục quân dưới quyền Vũ Hoàng cũng thế.
Nhưng Vũ Phạm tiên đế thân là nghĩa huynh của Băng Liên tiên đế, có thể nói là vô cùng quan tâm tới Băng Liên tiên đế. Vì thế rất nhiều người đoán Vũ Phạm tiên đế chính là cha đẻ của Băng Nhàn. Chỉ là điều này chưa từng được Vũ Phạm tiên đế, Băng Liên tiên đế thừa nhận.
- Tiểu Nhàn tuy luyện chưa đến mười vạn năm đã có thể đạt đến cảnh giới Tiên đế là chuyện tốt hay xấu, nó… được sự bảo hộ của Băng Liên căn bản chưa từng phải chịu điều gì khổ sở.
Vũ Phạm tiên đế cảm thán.
- Băng Liên đích xác là đối với cháu Băng Nhàn vô cùng sủng ái.
Ngọc Thanh Tử gật đầu tán đồng.
- Con hư tại mẹ, may là Băng Nhàn trời sinh thông tuệ, trong tình huống như thế cũng đã tu luyện đạt tới cảnh giới Tiên đế.
Vũ Phạm tiên đế lắc đầu cười nói.
Băng Nhàn đạt đến Tiên đế cảnh giới, Băng Liên tiên đế cử hành lễ chúc mừng rất lớn, rất nhiều cao thủ của Băng Phong Tông từ bên ngoài quay về, đến Vũ Phạm tiên đế và Ngọc Thanh Tử cũng đến chúc mừng.
Một tông phái có hai Tiên đế đích xác là chuyện không tầm thường.
Nhưng lúc này Ngọc Thanh Tử đang đàm luận với Vũ Phạm tiên đế căn bản không biết bên ngoài Băng Phong Tông có một sát thần đang tới....
..........
Sương bạc lan ra, Tần Vũ đang ở trong màn sương bạc vô tận bên ngoài Băng Phong Tông, nhân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện.
- Ở cùng một chỗ với Vũ Phạm tiên đế? Thế thì chờ một chút vậy.
Tiên thức của Tần Vũ đã phát hiện Ngọc Thanh Tử và Vũ Phạm tiên đế đang ở cùng một chỗ. Hắn không muốn quá trình giết Ngọc Thanh Tử gặp quá nhiều rắc rối.
Nhưng lúc này một bạch y nữ tử đi tới, bạch y nữ tử này rất sạch sẽ, tóc búi lên có cắm một cây trâm ngọc.
- Xin hỏi tiền bối ở đây làm gì vậy? Nếu tiền bối muốn vào Băng Phong Tông của vãn bối thì để vãn bối đi thông báo.
Bạch y nữ tử rất cung kính với Tần Vũ, hiển nhiên là do nguyên nhân không nhìn thấu được tu vi của Tần Vũ.
Tần Vũ bình thản cười:
- Không cần.
Bạch y nữ tử nghi hoặc trong lòng, bình thường không ít người đứng bên ngoài Băng Phong Tông là để chiêm ngưỡng. Nhưng cô biết Tần Vũ là một cao thủ cực kì lợi hại, cao thủ như thế lại chiêm ngưỡng Băng Phong Tông?
- Vậy vãn bối không quấy rầy tiền bối nữa. Nếu tiền bối muốn đi vào thì xin làm phiền đi tới cửa chính, vì chung quanh Băng Phong Tông của vãn bối có đại trận bảo vệ tông phái, không có chỗ nào đi vào được.
Bạch y nữ tử cung kính nói.
Tần Vũ mỉm cười nhìn về phía bạch y nữ tử:
- Cô nhận định là ta không nhìn ra được chung quanh có đại trận bảo vệ tông phái sao?
Bạch y nữ tử xấu hổ.
Đích xác với thực lực của Tần Vũ, nhìn một cái là biết chung quanh Băng Phong Tông có đại trận phòng ngự, chỉ có thể đi vào từ phía cổng lớn.
- Vậy vãn bối xin cáo lui.
Sau đó bạch y nữ tử lùi lại rời khỏi, trong lòng hoang mang, cao thủ như thế này lại ở bên ngoài Băng Phong Tông chiêm ngưỡng kiến trúc phảng phất như một tiểu nhân vật chưa từng có tên tuổi, đích xác có chút kì quái.
Tần Vũ bình tĩnh đứng trong sương mù màu bạc, qua một đoạn thời gian Tần Vũ liền dùng tiên thức trinh sát, đại trận bảo vệ tông phái này bao vây xung quanh Băng Phong Tông, chỉ có thể đi vào từ cửa chính.
- Cũng sắp đến lúc rồi.
Mắt Tần Vũ sáng lên.
Tiên thức của Tần Vũ phát hiện rõ ràng Ngọc Thanh Tử đã rời khỏi nơi Vũ Phạm tiên đế ở, quay về chỗ của mình.
- Ngọc Thanh Tử, lần trước ngươi và Tiềm Khải tiên đến mang theo mấy chục cửu cấp kim tiên, hai trăm bát cấp kim tiên đi giết ta, thậm chí còn gây nên cái chết cho gã đồ nhi ngốc nghếch của ta. Hôm nay ta cũng phải ăn miếng trả miếng.
Mục quang của Tần Vũ trở nên lạnh lẽo, toàn thân trực tiếp đi về phía cửa chính của Băng Phong Tông.
Khắp bốn phương tám hướng của Băng Phong Tông chỉ có cửa chính không bị đại trận ngăn trở, bất quá người ngoài muốn đi vào ít nhất phải thông báo đợi được cho phép mới vào trong được, còn đệ tử của Băng Phong Tông thì tùy ý ra vào.
- Cao thủ quái lạ đó đến rồi?
Bạch y nữ tử vừa rồi hỏi han Tần Vũ đang đứng ở bên cửa chính, nhìn thấy Tần Vũ đi tới,
không nhịn được nhìn về phía Tần Vũ.
Một bước, hai bước!
Tần Vũ tiếp cận cửa chính.
- Tiền bối. Nguồn: http://truyen360.com
Bạch y nữ tử tiến lên một bước muốn lên tiếng, tuy nhiên --
- Hưu!
Thân hình Tần Vũ đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh hơn cả phản ứng của bạch y nữ tử ngang nhiên bước vào cửa chính, bạch y nữ tử nhìn thấy cảnh này giật mình rồi mới phản ứng:
- Có địch nhân!
Nghe tiếng kêu lớn của bạch y nữ tử, trong nội bộ Băng Phong Tông không khỏi hoảng loạn.
-------------
Thân hình như ảo ảnh lam sắc, phất phơ bất định, toàn thân vô cùng linh hoạt xuyên qua từng đám kiến trúc, chỉ trong chớp mắt đã đến trước nơi ở của Ngọc Thanh Tử.
- Không hay.
Lúc Tần Vũ vừa mới cực tốc tiến vào Băng Phong Tông, Vũ Phạm tiên đế liền phát hiện, toàn thân nhất động biến mất tại nơi ở của mình.
- Mẹ.
Một thiếu niên khả ái sắc mặt hồng hào nghe thấy chấn động ở bên ngoài sắc mặt liền xuất hiện nét hưng phấn.
- Tiểu Nhàn, con không được phép đi ra.
Băng Liên tiên đế lạnh lùng quát, sau đó toàn thân cũng nhanh như chớp đi ra.
... ...
Với tốc độ của Tần Vũ, Ngọc Thanh Tử vừa mới phát hiện có người từ cửa lớn của Băng Phong Tông tiến tới đã thấy địch nhân ngay trước mắt, phản ứng đầu tiên của Ngọc Thanh Tử là thi triển "vực" của mình, mạnh mẽ trói buộc hành động của đối phương.
Trên thân Ngọc Thanh Tử xuất hiện một bộ cực phẩm tiên khí chiến ý, trong tay nắm một thanh cực phẩm tiên kiếm, nhanh chóng né tránh đồng thời cũng lập tức truyền âm:
- Đạo hữu là ai. Ta dường như không có oán thù gì với đạo hữu.
Tần Vũ cảm ứng thấy hành động bị ngăn trở, hừ lạnh một tiếng.
"Vực" được triển khai.
- Đế cấp cao thủ.
Trên mặt Ngọc Thanh Tử phát lạnh, hắn cảm ứng được đối phương đang tranh đoạt quyền khống chế không gian với mình, lúc này Ngọc Thanh Tử không hề lưu tình lập tức xuất kiếm công kích.
- Ngọc Thanh Tử. Chịu chết đi.
Tần Vũ truyền âm giận dữ hét lên.
Hắc động trong đan điền Tần Vũ bắt đầu quay ngược lại, theo sự quay tròn, không gian chung quanh cũng bị chấn động, Ngọc Thanh Tử cảm thấy một trận không hay. Một cỗ kim sắc Hắc Động chi lực từ một đầu của hắc động trong đan điền Tần Vũ bắt đầu phun bắn ra theo sự xoay tròn cực tốc của "hắc động"!
Men theo thông đạo hình thành từ sinh mệnh nguyên lực, một đạo kim sắc tàn ảnh cực tốc xuyên qua thông đạo, phun bắn ra theo hướng chỉ của ngón trỏ Tần Vũ --
Chiêu thứ tư của Lưu Tinh chỉ pháp – Phá Không chỉ!
- Bồng!
Âm thanh chấn động kịch liệt vang lên, toàn thân Ngọc Thanh Tử ngã qua một bên, còn Vũ Phạm tiên đế đang đứng trước người hắn. Vừa rồi Vũ Phạm tiên đế xuất hiện trước người Ngọc Thanh Tử trong phút chốc, chặn Phá Không chỉ của Tần Vũ.
Vũ Phạm tiên đế cách nơi ở của Ngọc Thanh Tử vốn rất gần, lúc Tần Vũ đến nơi ở của Ngọc Thanh Tử thì Vũ Phạm tiên đế thực tế đã đến rồi, chỉ là Vũ Phạm tiên đế không ra tay.
Lúc Tần Vũ thi triển Phá Không chỉ, không gian lấy Tần Vũ là trung tâm chấn động mạnh lên, Vũ Phạm tiên đế cảm thấy không hay, chắc là Ngọc Thanh Tử không đỡ được, lập tức ra tay giúp Ngọc Thanh Tử chống đỡ một kích này.
- Rốt cuộc đạo hữu là người nào?"
Vũ Phạm tiên đế lúc này cũng chấn kinh.
Lão ra tay ngăn đỡ là đã có chuẩn bị, nhưng dù có chuẩn bị thì tiên nguyên lực bao quanh tiên kiếm cũng hoàn toàn bị Phá Không chỉ chấn tan, đến cực phẩm tiên kiếm thiếu chút nữa cũng bị vỡ.
- Ta là người báo thù.
Tần Vũ nhìn thấy Vũ Phạm tiên đế xuất hiền liền biết muốn giết Ngọc Thanh Tử phải có chút rắc rối.
Đương nhiên là chỉ có chút rắc rối mà thôi.
Tần Vũ không phải là đối thủ của một lục cấp Tiên đế. Nhưng một lục cấp Tiên đế cũng không thể muốn làm gì Tần Vũ thì làm. Với khả năng phòng ngự của Tần Vũ tuyệt đối có thể hạ sát Ngọc Thanh Tử dưới sự bảo hộ của Vũ Phạm tiên đế.
- Là ai gây rối tại Băng Phong Ttông của ta.
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, một mĩ nữ cao khiết trên người được bao phủ bởi chiến y như làm từ huyền băng đang đứng bên trái cách Tần Vũ vài chục mét. Đình viện nhỏ trong chốc lát đã tụ tập mấy đại cao thủ.

Tần Vũ khẽ nhếch mép!
Tần Vũ biết rõ uy lực của Phá Không chỉ, gần bằng với một kiếm do Phá Thiên thần kiếm đánh ra lúc cận chiến. Phá Không chỉ chỉ là ngưng tụ năng lượng mà thôi, nhờ vào sự gia tốc của hắc động, thêm vào đó là lí giải của Tần Vũ đối với không gian, có thể đạt được uy lực như thế đã là không tầm thường rồi.
Chỉ là....
Công kích mạnh nhất của Tần Vũ tịnh không phải là cái này.
Ngọc Thanh Tử thấy có Vũ Phạm tiên đế, Băng Liên tiên đế xuất hiện trong lòng cũng thấy yên ổn nhiều hơn, liền đứng bên cạnh Vũ Phạm tiên đế lạnh lùng quát Tần Vũ:
- Ngươi là người nào, ta với ngươi có cừu oán gì, vì sao ngươi muốn giết ta?
- Cừu oán gì à? Lúc ngươi chết sẽ biết thôi.
Tần Vũ cười lạnh.
- Nói mà không biết ngượng (cái này ta vẫn gọi là "nói mà không thấy mép giật giật", kaka, đùa thôi – Halos).
Vũ Phạm tiên đế lạnh lùng nói,
- Ta thấy ngươi cũng là cao thủ cấp Tiên đế, không muốn làm tổn thất ngàn vạn năm tu luyện của ngươi,
nếu ngươi đem sự tình nói rõ ra ta có thể làm người hòa giải để tiêu trừ ân oán giữa ngươi và Ngọc Thanh Tử.
Muốn đạt đến cấp Tiên đế, rất khó.
Hơn nữa, cao thủ cấp Tiên đế cũng chỉ kết giao với cao thủ cấp Tiên đế, giết chết một người nói không chừng sẽ kéo cả một đoàn Tiên đế ra tay.
Vì thế đối với Tiên đế lúc bình thường nếu ân oán có thể giải quyết hòa bình thì đều làm thế.
- Hòa giải?
Tần Vũ nghe Vũ Phạm tiên đế nói trong lòng lửa giận càng thiêu đốt.
Hòa giải có thể làm cho đồ đệ duy nhất của mình sống lại không?
Vũ Phạm tiên đế, Ngọc Thanh Tử, Băng Liên tiên đế nhìn Tần Vũ trầm mặc, đều yên lặng chờ Tần Vũ hồi đáp. Nếu có thể không động thủ thì thôi, hơn nữa một kích Phá Không chỉ của Tần Vũ vừa rồi cũng đã thể hiện thực lực.
- Hưu!
Thân hình Tần Vũ đột nhiên xông về phía trước.
- Tự tìm đường chết.
Vũ Phạm tiên đế cũng xông về phía Tần Vũ, ông nhìn thấy động tác của Tần Vũ dĩ nhiên biết Tần Vũ đã quyết định… không phải ngươi chết thì là ta chết.
Cùng ở dưới quyền Vũ Hoàng, Vũ Phạm tiên đế sao lại không giúp Ngọc Thanh Tử được?
- Lên.
Ngọc Thanh Tử, Băng Liên tiên đế sắc mặt đầy lạnh lẽo, đồng thời công kích Tần Vũ.
Chưởng phải của Vũ Phạm tiên đế tán phát ra kim quang mát mắt, phù triện ấn văn thần bí hiện lên trên chưởng phải, trong đó ẩn chứa lực lượng làm người ta sợ hãi, "Thiên Phạm ấn quyết", tuyệt kĩ thành danh của Vũ Phạm tiên đế.
Còn ngón trỏ của Tần Vũ dĩ nhiên là chỉ về phía Vũ Phạm tiên đế.
Vũ Phạm tiên đế đã nếm qua mùi vị của Phá Không chỉ, biết một chỉ đó của Tần Vũ có uy lực mạnh mẽ, không khỏi đề cao công kích của mình lên mức lớn nhất, nhất thời quang mang trên chưởng phải của Vũ Phạm tiên đế thậm chí còn chói lòa hơn cả thái dương.
Một chưởng!
Một chỉ!
Một chưởng đối một chỉ, ai mạnh ai yếu?
- Bồng!
Thật quái dị, trong sát na giao thủ, cánh tay Tần Vũ hất lên, ngón tay lại không đối công với thủ chưởng của đối phương mà để một chưởng của đối phương công kích vào ngực mình. Vũ Phạm tiên đế tuy ngạc nhiên trong lòng nhưng phát nộ:
- Dám ngạnh tiếp một chưởng của ta, muốn chết!
Kim sắc thủ chưởng trầm trọng đập vào ngực Tần Vũ, toàn thân Tần Vũ theo chưởng lực vẽ thành một đường vòng cung xông về phía Ngọc Thanh Tử.
- Làm sao có thể?
Vũ Phạm tiên đế hết sức khó tin, lúc đầu tiếp một chỉ của Tần Vũ ông biết thực lực của Tần Vũ, ông căn bản không tin đối phương có thể ngạnh tiếp một chưởng của mình mà không chết.
Sắc mặt Tần Vũ đanh lại, thương thế nơi ngực cơ hồ trong chớp mắt đã được sinh mệnh nguyên lực chữa trị.
Lúc dùng thân thể đón một chưởng đó hắc động trong thể nội Tần Vũ dĩ nhiên đã quay ngược lại, lấy Tần Vũ làm trung tâm, không gian chung quanh chấn động, một đạo kim sắc tàn ảnh có tốc độ đạt đến mức khủng bố xuyên qua hắc động, men theo ngón trỏ của Tần Vũ bắn ra.
Trong đình viện.
Tần Vũ cơ hồ vừa chịu một chưởng, toàn thân liền chỉ ngón trỏ về phía Ngọc Thanh Tử, kim sắc tàn ảnh bắn ra với tốc độ kinh nhân, vạch nên một quỹ tích kì diệu.
Phá Không chỉ!
Lúc ngón trỏ chỉ về phía Ngọc Thanh Tử, Tần Vũ nhắm chặt hai mắt, ý thức hoàn toàn không chế quỹ tích của Phá Không chỉ.
Lúc đó… linh hồn của Tần Vũ cảm thấy rõ ràng sự ba động của vũ trụ không gian, Phá Không chỉ của Tần Vũ cũng hòa theo ba động, uy lực của Phá Không chỉ đã đạt đến mức lớn nhất --
Ngọc Thanh Tử hất kiếm muốn chặn lại!
- Bồng!
Kim sắc tàn ảnh sượt qua cực phẩm tiên kiếm, bắn xuyên qua bụng Ngọc Thanh Tử.
Quá nhanh!
Nhanh đến mức tiên kiếm của Ngọc Thanh Tử căn bản không thể tiếp xúc với Phá Không chỉ, Phá Không chỉ trực tiếp bắn xuyên qua cực phẩm tiên khí chiến y trên người Ngọc Thanh Tử đồng thời bắn xuyên nguyên anh của Ngọc Thanh Tử.
- Ngọc Thanh Tử, còn nhớ đêm nọ ở Phong Nguyệt tinh không, đêm đó người của ngươi giết đồ đệ của ta, còn hôm nay, ta giết ngươi, ngươi đừng lo, không chỉ mình ngươi đâu, gã Tiềm Khải tiên đế kia cuối cùng cũng sẽ có một ngày theo bồi tiếp ngươi.
Lúc linh hồn bắt đầu tan ra, truyền âm của Tần Vũ vang lên trong đầu Ngọc Thanh Tử.
- Ngươi là…
Ngọc Thanh Tử trợn trừng hai mắt, sau đó thân hình mềm oặt ngã xuống.
Ngọc Thanh Tử chết ngay tại trường!
Lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh Tử chết không nhắm mắt một cái, trong lòng lại nhớ tới Liễu Hàn Thư:
- "Đồ đệ ngốc, ba Tiên đế đêm đó đều phải bồi táng cho con, không kẻ nào có thể thoát được, hiện tại… chỉ còn lại một tên thôi."
Toàn thân Tần Vũ liền đó biến mất tại trường.
Băng Liên tiên đế, Vũ Phạm tiên đế nhìn Ngọc Thanh Tử ngã xuống, Tần Vũ biến mất đều khẽ giật mình, chỉ phút chốc hai người liền phản ứng.
- Đóng tinh tế truyền tống trận, không cho phép bất cứ ai đi qua.
- Đuổi theo.
Vũ Phạm tiên đế lạnh lùng quát một tiếng, toàn thân lập tức xông ra khỏi Băng Phong Tông.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất