Phía dưới lâm hoa thụ, Huyền Hi đang bàn luận cùng Vũ Hoàng.
- Phong Vũ ca, huynh có nhớ Thanh Vũ tiên phủ của Tần Vũ không.
Trong mắt Huyền Hi lóe lên ánh quang mang sợ hãi,
- Lần trước hai người chúng ta liên thủ, đã không làm tổn thương một chút nào cho cái Thanh Vũ tiên phủ kia.
Nghe Huyền Hi nhắc đến
"Thanh Vũ tiên phủ", Vũ Hoàng nheo mắt lại.
Lần trước hai mươi tám tiên đế vây quanh
"Thanh Vũ tiên phủ" kia suốt hai mươi năm, thậm chí hắn cùng Huyền Hi đã liên thủ thi triển ra đòn công kích mạnh nhất, nhưng vẫn không thể làm cho Thanh Vũ tiên phủ lay động, cũng chính bởi vậy nên hắn phải chờ rất lâu, để cho Tần Vũ mở được tầng thứ ba của Vạn Thú phổ, đưa Huyết Long Ngao Vô Hư ra ngoài.
Chỉ một trận, thuộc hạ tinh duệ gần như mất sạch, thanh danh tiêu tan.
- Hi nhi, Thanh Vũ tiên phủ này quái dị vô cùng, lúc đó mặc dù ta mới là bát cấp tiên đế, nhưng ta với nàng cùng liên thủ, còn dùng Vô Song Cảnh Kiếm công kích. Kể cả là thần khí cũng đỡ không nổi …… Thanh Vũ tiên phủ, ta đôi khi cũng hoài nghi, hạt lục sắc kia có phải là một vật khác của hắn không!
Vũ Hoàng chậm rãi nói.
- Một đồ vật khác của hắn?
Huyền Hi nghi hoặc nói,
- Chẳng lẽ có tiên phủ nào có thể chống lại sự hợp lực công kích của chúng ta?
Vũ Hoàng suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu thở dài nói:
- Bỏ đi, ta cũng không nghĩ ra, chỉ là sự phòng ngự của Thanh Vũ tiên phủ kia thật quá khủng khiếp, cho dù bây giờ ta đã đạt đến cửu cấp tiên đế, ta nghĩ hai người chúng ta liên thủ, sợ cũng không công phá nổi Thanh Vũ tiên phủ kia.
Huyền Hi gật đầu.
Khi đó hạt lục sắc kia đã khiến bọn họ thập phần chấn động.
- Nếu Tần Vũ trốn vào trong Thanh Vũ tiên phủ, chúng ta đúng là khó có thể giết hắn.
Huyền Hi trịnh trọng nói.
Vũ Hoàng lạnh lùng cười:
- Bởi vậy lần này giết Tần Vũ, ta quyết định…… một kích phải chết.
Nói đến đây, ánh mắt Vũ Hoàng trở nên sắc bén,
- Chúng ta chỉ có thể sử dụng một kích, nếu một kích thất bại sẽ không có cơ hội tái công kích. Một kích này tất phải đạt tới uy lực lớn nhất, phải lập tức giết chết Tần Vũ.
Huyền Hi nghe vậy nở nụ cười.
Một kích mạnh nhất của hai người bọn họ. Nếu Tần Vũ không trốn vào trong Thanh Vũ tiên phủ, nàng căn bản không tin Tần Vũ có thể sống sót.
- Lần này nhất định phải thành công.
Vũ Hoàng ngẩng đầu, nhìn lâm hoa trắng toát trên cây.
Mộc mộc mộc mộc mộc mộc.
Mặc kệ trên vô danh tiểu đảo kia, hai vợ chồng Vũ Hoàng đang thương lượng cách đối phó với Tần Vũ ra sao. Hai huynh đệ Tần Vũ và Hầu Phí đang cực tốc phóng qua địa bàn của tẩu thú nhất tộc, tiến vào khu vực của Long tộc.
- Đại ca, chúng ta đã đi lâu như vậy, hãy nghỉ lại tinh cầu này một ngày đi.
Vừa ra khỏi tinh tế truyền tống trận, Hầu Phí liền nói với Tần Vũ.
Tần Vũ gật gật đầu:
- Chúng ta từ khi đi khỏi Thúy Vân tinh. Đã đi một hơi sáu ngày liền, cũng phải thoải mái nghỉ ngơi một chút.
Bình thường, Tần Vũ và Hầu Phí khi ra khỏi tinh tế truyền tống trận, rồi lại xếp hàng để bước vào một tinh tế truyền tống trận khác. Không ngừng thay đổi tinh tế truyền tống trận. Cái cuộc sống nhàm chán này, liên tiếp trong sáu ngày thật khiến cho người ta mệt mỏi.
Tại tinh cầu này, hai người Tần Vũ, Hầu Phí ăn uống một trận tại một tửu lâu, rồi lập tức nghỉ ngơi, chỗ nghỉ là một đình viện khác phía sau tửu lâu, xem ra cũng thanh tịnh.
Màn đêm buông xuống.
Màn đêm ở tinh cầu này có vô số tinh tú, Tần Vũ và Hầu Phí thoải mái ngồi trên hai chiếc ghế đá. Cùng nhau uống rượu nói chuyện.
Hai người đang tán chuyện, Hầu Phí đột nhiên trở nên khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ:
- Đại ca, theo như huynh nói, huynh hiện tại đã tu luyện đến Hắc Động hậu kỳ, cảnh giới tiếp theo không phải là lại cần phải sáng tạo ra sao?
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn tinh tú đầy trời.
Cảnh giới thứ bảy và cảnh giới thứ tám của
"Tinh Thần Biến" công pháp, là do hắn sáng tạo ra. Nhưng sau cảnh giới Hắc Động sẽ là con đường nào, trong lòng Tần Vũ căn bản không có mục tiêu rõ rang.
- Đúng, phải tiếp tục sáng tạo.
Tần Vũ thở dài nói.
Hầu Phí biến sắc, trịnh trọng nhìn Tần Vũ nói:
- Đại ca, nếu sáng tạo không thành công thì sao?
- Điều này thật khó nói, nếu ta không tiếp tục tu luyện, công lực sẽ vĩnh viễn dừng lại ở tầng cấp hiện tại. Còn tiếp tục tu luyện, nếu một khi sáng tạo ra cảnh giới sai lầm, có khả năng……
Trong đầu Tần Vũ hiện ra cảnh tượng trong đan điền Hắc Động ăn thông với một thế giới khác, trong không gian dài rộng chừng hai ba mét thuộc sự điều khiển của bản thân năng lượng tràn trề cuồn cuộn chảy ra, Hắc Động của mình bị hỏng, linh hồn trong nháy mắt bị hủy diệt.
Cảnh tượng này tuy chỉ là tưởng tượng, nhưng thực tế rất có khả năng phát sinh.
Tần Vũ mặc dù không nói hậu quả sau khi sáng tạo thất bại là gì, nhưng Hầu Phí nhìn sắc mặt Tần Vũ có thể đoán ra được.
- Đại ca, không nắm chắc việc sáng tạo ra cảnh giới tiếp theo, huynh vạn vạn lần không được đột phá cảnh giới tiếp theo đấy.
Hầu Phí nắm lấy tay Tần Vũ, cặp mắt linh động nhìn chằm chằm Tần Vũ,
- Đại ca, trả lời ta đi.
Tần Vũ ngẩn người, trong lòng vô cùng cảm động.
Tần Vũ cười cười:
- Được rồi, Phí Phí, ngươi an tâm đi, ta sẽ không lỗ mãng, không tuyệt đối nắm chắc ta sẽ không sáng tạo bừa, hơn nữa…… cảnh giới kế tiếp có rất nhiều phân chi, ta đã có chút ý tưởng, nhưng cũng chưa hoàn toàn quyết định.
Một công pháp mới mẻ, trong quá trình sáng tạo, con đường thích hợp cũng không phải chỉ có một, có thể có vài con đường, chỉ là trong đó có con đường tốt nhất, có thể tốt hơn các con đường khác một chút.
Hắc Động cảnh giới, cảnh giới kế tiếp là gì?
Tần Vũ có thể lựa chọn mấy con đường, nhưng mỗi con đường đều có sự bất đồng, kể ra sau khi đi trên từng con đường, Tần Vũ sau này đạt tới cảnh giới gì cũng là bất đồng. Đương nhiên, con đường Tần Vũ đi cũng có thể là tử lộ!
- Đại ca, ài, chẳng lẽ huynh không ngừng thể tu luyện cái công pháp
"Tinh Thần Biến" kia à? Sáng tạo công pháp nguy hiểm thực quá lớn, đi theo con đường của tiền nhân vẫn an toàn hơn.
Hầu Phí có chút lo lắng, bầu rượu trong tay cũng
"crắc" một cái bị bóp nát.
Tần Vũ lắc đầu.
- Phí Phí, công pháp của ta đệ cũng biết đấy, không giống sự tu luyện của các người, các người tu luyện nguyên anh, có thể thay đổi công pháp khác, công pháp này của ta bất đồng. Không có công pháp thích hợp cho ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tần Vũ không để tâm cười nói:
- Được rồi, đại ca của đệ không phải hổn đản đâu, lại đây, uống rượu, ngày mai chúng ta phải tiếp tục lên đường.
Hầu Phí nhìn Tần Vũ, cuối cùng đành gật gật đầu.
Trong con mắt Hầu Phí, Tần Vũ đối với sinh tử luôn tỏ ra coi thường. Bộ dạng không để tâm như vậy, kẻ làm huynh đệ như hắn thì lo lắng, bản thân Tần Vũ lại không chút nóng nảy, Hắc Động hậu kỳ…… đây là thời khắc tốt nhất để sáng tạo cảnh giới kế tiếp.
Mộc mộc mộc mộc mộc mộc
Tại Lục Tinh tinh, tinh cầu hạch tâm ở Long tộc.
Lục Tinh tinh. Cả tiên ma yêu giới đều coi như một tinh cầu kỳ dị, tinh cầu này thể tích không lớn, chỉ bằng một phần mười một tinh cầu thông thường, nhưng bên trong tinh cầu này có năm thành thị do lục tinh cấu thành, ba thành là thủy lưu giang hà, hai thành còn lại làm từ thạch đầu, hoàng thổ.
Từ vũ trụ mà nhìn, cả tinh cầu là một màu tím, lóe lên quang mang mỹ lệ.
Trong Lục Tinh tinh chỉ có các cao thủ thượng đẳng thần thú, siêu cấp thần thú của Long tộc mà công lực đạt đến đế cấp cùng đám thuộc hạ mới có thể cư ngụ. Dân cư ở Lục Tinh tinh ít phi thường, bọn họ tập trung ở một khu vực nhỏ phía trong Lục Tinh tinh, giống như một thôn bình thường.
Chỗ ở của Long Hoàng rất bình thường. Là một đình viện trong một tứ hợp viện thông thường, lúc đó trong đình viện chỉ có hai người là Long Hoàng Ngao Phương và hoàng tử Ngao Vô Danh. Ngao Vô Danh đã trở lại Long tộc được vài ngày.
- Vô Danh a, lại đây, uống một chén.
Sắc mặt Long Hoàng tràn đầy vẻ hiền hòa.
Ngao Vô Danh gật đầu nâng chén, kể từ khi về Lục Tinh tinh đây là lần đầu tiên hắn cùng Long Hoàng uống rượu.
- Vô Danh, ngươi đã trở về được vài ngày, ta vẫn không đến tìm người. Bởi vì ta luôn nghĩ…… Rốt cuộc ta phải nói gì với ngươi đây.
Trên sắc mặt Long Hoàng xuất hiện chút buồn rầu và bất đắc dĩ.
- Phụ hoàng, người nói đi, con nghe.
Vô Danh bình thản nói.
Quan hệ của hai phụ tử Long Hoàng và Ngao Vô Danh rất không bình thường.
Long Hoàng nhìn Vô Danh. Thở dài nói:
- Vô Danh, ta biết …… ngươi vẫn luôn giận ta. Được rồi, ngươi hiện tại đã cùng Liên Trúc kia kết hôn, ta phản đối cũng vô dụng, không phải sao?
Vô Danh ngẩng đầu nhìn Long Hoàng:
- Con thích Liên Trúc, không ai có thể chia cắt con và Liên Trúc, kể cả phụ hoàng của con.
Ánh mắt Vô Danh ẩn chứa sự quật cường, hàm ý tuyệt không thỏa hiệp.
Long Hoàng cười khổ:
- Được rồi, đừng dùng cái ánh mắt ấy nhìn ta nữa. Hôm nay ta đến tìm con, là muốn cùng con bàn luận chuyện thoái vị của ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
- Thoái vị?
Trên mặt Vô Danh xuất hiện một tia kinh sắc.
Long Hoàng gật đầu nói:
- Vô Danh, con phải biết là ta đã dừng lại ở bát cấp yêu đế này quá lâu quá lâu rồi, hôm nay con cũng đã đạt đến thất cấp yêu đế, xem ra…… khoảng cách đột phá đến bát cấp yêu đế cũng nhanh thôi.
- Vâng.
Vô Danh gật đầu.
Vô Danh biết phụ hoàng của mình dừng lại ở bát cấp yêu đế đã rất lâu, hai con trai một là bát cấp yêu đế, một là thất cấp yêu đế, lão tử lại vẫn là bát cấp yêu đế. Nghĩ qua cũng biết Long Hoàng dừng lại ở bát cấp yêu đế lâu đến thế nào.
- Linh hồn của ta đã sớm đạt đến cửu cấp yêu đế, nhưng vì Long tộc, ta vẫn dùng truyền thừa bảo vật để áp chế công lực, không để bản thân đạt đến cửu cấp yêu đế.
Trong lúc sắc mặt Vô Danh lộ vẻ khiếp sợ, Long Hoàng vẫn nói tiếp,
- Bây giờ thì tốt rồi, con và Vô Hư thực lực đều thăng tiến, hơn nữa trong tộc còn có vài trưởng lão phụ tá cho con, con chỉ còn dung hợp với truyền thừa bảo vật, cũng đủ để chấn nhiếp các phương thế lực.
- Phụ hoàng…
Vô Danh há hốc mồm định nói.
Long Hoàng khoát tay cười nói:
- Trước hết hãy nghe ta nói đã, một khi ta đình chỉ áp chế công lực, sau khi đạt đến cửu cấp yêu đế…… thời gian thần kiếp phủ xuống rất khó nói, có thể một ngàn năm, có thể một vạn năm, không nói trước được. Dựa theo quy củ của lịch đại Long tộc ta, ta đình chỉ trói buộc công lực, đạt đến cửu cấp yêu đế, sau khi ta dựa vào truyền thừa bảo vật để vượt qua thần kiếp, con sẽ là tân nhiệm Long Hoàng, Vô Danh, con không cự tuyệt chứ.
Vô Danh hít một hơi sâu, nhìn phụ hoàng của mình, rồi gật gật đầu.
Thân là con cháu Long tộc, đương nhiên phải vì Long tộc mà lo toan.
- Tốt rồi.
Trên mặt Long Hoàng hiện lên một chút đau khổ,
- Vô Danh, ta biết con và đại ca con đối với ta vẫn luôn bất mãn, con thì tốt rồi…… đại ca con cừu hận lại quá nặng, thậm chí hận cả Long tộc.
- Vô Danh, sau khi ta đình chỉ áp chế công lực, đạt đến cửu cấp tiên đế. Vậy…… Lúc nào độ kiếp phi thăng thực rất khó nói. Con mặc dù có chút quật cường, nhưng ít nhất cũng còn nhận ta là phụ hoàng, lòng trung thành của con đối với Long tộc ta cũng không nghi ngờ. Chỉ là đại ca con, ta thực lòng muốn xin lỗi hắn, thậm chí có thể đứng trước cả Long tộc nói xin lỗi hắn.
Long Hoàng nhìn về phía Vô Danh:
- Vô Danh, ta biết cả Long tộc này, chỉ có con và đại ca con có chút cảm tình, con có thể cho phụ hoàng một cơ hội, để ta gặp mặt Vô Hư một lần được không.
Vô Danh nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Vô Danh vẫn nhớ rõ, năm đó khi đại ca mình phẫn nộ rời khỏi Long tộc, oán hận trong cặp mắt huyết hồng kia quả thực cho dù có dùng hết nước Giang Hà cũng khó lòng tẩy sạch.
- Bỏ đi, bỏ đi.
Long Hoàng cười,
- Vô Danh, ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ là con cũng cần nhanh chóng tu luyện, đạt đến cửu cấp yêu đế, thần kiếp đến lúc nào là khó nói vô cùng, tương lai gánh nặng của Long tộc sẽ do con gánh vác.
- Con biết rồi.
Vô Danh gật đầu.
Lúc này quan hệ của phụ tử hai người bọn họ đã tốt lên một chút, có thể vì Vô Danh biết phụ hoàng mình sẽ đạt đến cửu cấp yêu đế, không nói trước được lúc nào sẽ phi thăng, nên mới có chút thân cận như vậy.
Ngày thứ hai.
Vô Danh ở tại nơi cư ngụ của mình, Liên Trúc thân là thê tử của hắn cũng đang ở đó.
Vô Danh đang nói chuyện với Liên Trúc, đột nhiên Vô Danh cảm thấy truyền tấn linh châu có người truyền tấn tới, lập tức lấy truyền tấn linh châu ra yêu thức đảo qua một lượt:
- Vô Danh đại ca, ta đã tiến vào khu vực Long tộc rồi.
Vô Danh liền nở nụ cười:
- Ha ha, là Tần Vũ a, ta hiện tại đang ở Lục Tinh tinh, chừng nào ngươi tới?
- Vô Danh đại ca, ta và Phí Phí phải đến phi cầm nhất tộc tìm tam đệ của chúng ta, đây là việc cấp bách đối với cả hai huynh đệ ta, bởi vậy tạm thời ta không đến chỗ huynh, đợi khi tìm được tam đệ, chúng ta sẽ trở lại thăm huynh.
Tần Vũ tiếp tục truyền tấn nói,
- Vô Danh đại ca, ta nghĩ rằng, với thế lực của Long tộc huynh, khẳng định sẽ tìm được ta bây giờ đang ở chỗ nào, nếu huynh muốn gặp đại ca Vô Hư của mình, huynh có thể đến.
- Đại ca?
Vô Danh hơi ngạc nhiên.
Tần Vũ tiếp tục truyền tin:
- Đây là lộ tuyến đồ của ta và Hầu Phí trong khu vực Long tộc, nếu huynh thực sự muốn gặp đại ca huynh, huynh có thể đến…… Điều này ta đã nói qua với Vô Hư, Vô Hư hắn tịnh không phản đối.
- Được, ta nhất định tới.
Vô Danh phản ứng lại, vội nói, hắn và đại ca Ngao Vô Hư đã rất lâu không gặp mặt.
Tần Vũ đột nhiên truyền tin:
- Phải rồi, đại ca Ngao Vô Hư của huynh cũng đã từng nói qua, không muốn cho phụ thân huynh, Long Hoàng tiền bối tới.
Vô Danh thoáng ngẩn người, hắn nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện của hắn và Long Hoàng hôm qua.
- Được rồi, Vô Danh đại ca, ta và Phí Phí tiếp tục xuất phát đây.
Tần Vũ lập tức ngừng truyền tấn.
Toàn thân Vô Danh ngồi không yên trên ghế, lông mày nhíu lại trầm ngâm, từ đáy lòng hắn tự hỏi.
- Chuyện này có nên nói cho phụ hoàng biết không?
×××
Trong một sơn khu hoang vắng, Tần Vũ và Hầu Phí đang ở đó, trên mặt đất đang để một truyền tấn mật trận.
- Mang theo truyền tấn mật trận trên người, thật là thuận tiện.
Tần Vũ phất tay thu truyền tấn mật trận vào bên trong Khương Lan giới, trong người mang theo truyền tấn mật trận, hắn lúc nào cũng có thể liên lạc với người khác.
- Phí Phí, chúng ta hãy trực tiếp đến khu vực phi cầm nhất tộc, trên đoạn đường này tạm thời không thể nghỉ ngơi, đợi khi đến khu vực phi cầm nhất tộc nghỉ ngơi cũng chưa muộn.
Tần Vũ nhìn về phía Hầu Phí.
- Biết rồi, đợi khi đến khu vực phi cầm nhất tộc chúng ta đúng là cần nghỉ ngơi một chút, hơn nữa đến lúc đó, cũng phải cho Sử Chiến xác định vị trí của tạp mao điểu.
Hầu Phí cười nói.
Lập tức hai huynh đệ lại xuất phát, một đường phi tinh đái nguyệt, lộ tuyến họ đưa ra là đi xuyên ngang qua Long tộc, để đi tới Hoàng Điểu tinh cầu, biên giới khu vực phi cầm nhất tộc. Song cả Tần Vũ và Hầu Phí đều không biết, mỗi lần bọn họ lên tinh tế truyền tống trận, đều có người đem tin tức của họ truyền ra ngoài, hành trình của bọn họ hoàn toàn nằm trong sự giám sát của Vũ Hoàng, Huyền Đế.
Trong đình viện tĩnh lặng, Ngao Vô Danh ngồi bên cạnh bàn, còn Liên Trúc đang bưng một chén trà bước tới.
- Vô Danh, chàng buồn bực điều gì vậy?
Liên Trúc để chén trà trước mặt Ngao Vô Danh.
Ngao Vô Danh hít một hơi sâu, rồi chầm chậm thở ra, nhìn về phía Liên Trúc:
- Phu nhân, nàng nói ta có nên để phụ hoàng gặp mặt đại ca không? Đại ca không muốn gặp phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại muốn gặp đại ca, ta phải làm sao bây giờ?
- Chàng vì điều này mà suy nghĩ lâu vậy à?
Liên Trúc nở nụ cười.
- Sao cơ, nàng có biện pháp tốt à?
Ngao Vô Danh vì điều này mà buồn bực suốt mấy ngày nay.
Liên Trúc cười mắng:
- Chàng thật là khờ a, việc này chàng cần gì phải trực tiếp quyết định. Chàng cứ đem việc này nói lại với phụ hoàng, hơn nữa còn đưa phụ hoàng chàng đi gặp đại ca chàng nữa.
- Đại ca huynh ấy sẽ giận……
- Đừng nóng vội.
Liên Trúc cắt ngang lời hắn,
- Khi chàng đi gặp đại ca chàng, trước hết đừng để Long Hoàng xuất hiện, chàng hãy một mình đi gặp đại ca chàng, hỏi huynh ấy có nguyện ý gặp mặt Long Hoàng không, bất kể đại ca chàng có bằng lòng hay không, chàng đều đem câu trả lời nói lại cho phụ hoàng chàng.