Thần giới bát đại thánh địa, trong đó Bắc Cực Phiêu Tuyết thành, là một tòa thành trì trôi nổi tại không trung, thành trì tường thành cao tới hai mươi trượng, chủ yếu do hắc sắc cự thạch tổ hợp thành, tựu phảng phất như là hung thú trở mình.
Phiêu Tuyết thành khi thần giới đản sanh cũng là đản sanh ra. Phiêu Tuyết thành có rất nhiều chỗ kì dị, nhìn như cự thạch phổ thông, nhưng cho dù thiên thần cao thủ toàn lực công kích, đều rất khó tại trên tường thành của Phiêu Tuyết thành lưu lại dấu vết. Phiêu Tuyết thành lúc nào cũng có các trận tuyết lớn phiêu phiêu tung bay, bông tuyết rơi khắp mọi nơi tại Phiêu Tuyết thành, chỉ là khi bông tuyết rơi xuống bề mặt hắc sắc tường thành tự nhiên đều thẩm thấu mất không còn thấy.
Phiêu Tuyết thành số người cư trú không nhiều, hơn một vạn là thiên thần cao thủ, còn có gia tộc Bắc Cực Thánh Hoàng - Khương gia một tộc các đại đệ tử.
Bắc Cực Thánh Hoàng gia tộc, được xưng là hoàng tộc. Bắc Cực Thánh Hoàng, cùng với các đệ tử hoàng tộc bình thường đều là cư trú tại nơi trung tâm trong nội thành, trong hoàng tộc có một thần vương là ngoại lệ, không có cư trú tại nội thành.
Khương Lan là một trong tam đại thần vương của Phiêu Tuyết thành.
Trong tam đại thần vương của Phiêu Tuyết thành, là một thần vương có chức vụ thấp nhất. Khương Lan hắn không quản tới sự tình Bắc Cực Hoàng tộc, cũng không để ý tới mệnh lệnh Bắc Cực Thánh Hoàng, chỉ ở tại một tòa phủ đệ phía đông Phiêu Tuyết thành.
Ở tên cửa chính của phủ đệ, có một tấm biển ghi hai chữ:
"Mộc Phủ".
Mộc Phủ này, đó là phủ đệ của Khương Lan tại Phiêu Tuyết thành, tòa phủ đệ này tồn tại cùng tuế nguyệt, so sánh chênh lệch với thời gian tồn tại của thần giới cũng không lớn.
Bông tuyết tung bay, một đội ngũ năm người sóng vai đi tại nhai đạo của Phiêu Tuyết thành. Năm người này chính là năm trung đội trưởng của quân đội thiên thần tại Phiêu Tuyết thành, một người là thượng bộ thiên thần, bốn người còn lại là trung bộ thiên thần.
Nguồn: http://truyen360.comNăm người đều là mặc trường bào giống nhau, dệt từ hắc tơ tằm, nơi tay áo có thêu hai đóa kim sắc tuyết hoa. Giờ phút này một hàng năm người đi tới ngoài cửa Mộc Phủ, liền ngừng lại.
- Thiên Tinh vương phủ thật là nhiệt náo, môn nhân cũng thật nhiều, mà Mộc Phủ này môn nhân lại ít, hơn nữa cũng thật quá vắng vẻ. Cốc Lượng đại ca, Mộc Phủ khi nào thì tuyển môn nhân a?
Nam tử có khuôn mặt kiên nghị quay về người bên cạnh dò hỏi.
Cốc Lượng là một trung bộ thiên thần trong năm người, cũng có hy vọng tấn thăng thành đại đội trưởng trong thiên thần quân đội của Phiêu Tuyết thành.
Cốc Lượng sờ sờ mũi ưng, lắc lắc đầu nói:
- Mộc Phủ thật khó thấy tuyển môn nhân, một lần tuyển môn nhân cũng là đã hơn trăm triệu năm trước, cho tới giờ, Mộc Phủ môn nhân cũng chỉ có mười hai. Ai… một trăm triệu năm trước, nếu ta lúc ấy cẩn thận một chút, thật có khả năng đánh bại Lương, trở thành môn nhân của Mộc Phủ.
- Mười hai?
Trong bốn người, duy nhất có một thanh niên da tay trắng như tuyết nhướng mày nói:
- Thiên Tinh vương phủ môn nhân tưởng cũng có tới mấy trăm, mà Mộc Phủ thời gian tồn tại so với lịch sử thần giới cũng ít hơn không bao nhiêu, mà thần vương đại nhân của Mộc Phủ….
Cốc Lượng hừ lạnh nói:
- Thiên Tâm thần vương mặc dù môn nhân không ít. Thế nhưng người đấy đạt tới thần vương cảnh giới mới bao lâu? Thời gian Mộc Phủ thần vương đạt tới thần vương cảnh giới so với Thánh Hoàng bệ hạ tương soa vô kỉ. Các người không biết, cùng là thần vương, thực lực cũng có chênh lệch. Ta nếu có thể được Mộc Phủ thần vương chỉ điểm, tin rằng tiến bộ khẳng định chắc chắn lớn.
- Cốc Lượng đại ca, hơn trăm triệu năm trước, huynh đã là trung bộ thiên thần a. Ta nhớ kỹ khi đấy chỉ tuyển hai người vào danh ngạch, sau đó tranh đoạt kịch liệt. Cuối cùng tuyển một thượng bộ thiên thần và một trung bộ thiên thần. Thế nhưng mười hai môn nhân của Mộc Phủ, nghe nói có sáu người chỉ là hạ bộ thiên thần, đúng không?"
Nam tử khuôn mặt kiên nghị dò hỏi.
Cốc Lượng gật gật đầu:
- Đúng, ta cũng không biết Mộc thủ thần vương, vì sao lại đột nhiên thu tới sáu hạ bộ thiên thần làm môn nhân, ài… hơn nữa, ta nghe được tin tức nội bộ, Mộc Phủ thần vương số lượng môn nhân cao nhất chỉ giới hạn mười hai, trừ phi có người chết trận, mới có thể tuyển thêm.
Đột nhiên Cốc Lượng sắc mặt biến đổi, hướng tới xa xa nhìn tới, vội hỏi:
- Xa xa hình như là môn nhân Mộc Phủ, dẫn đầu có thể chính là Mộc Phủ thần vương, nhanh tới đấy, có thể gặp thần vương đại nhân.
Mà bốn trung bộ thiên thần vừa nghe, cũng sợ tới mức nhảy lên, Mộc Phủ thần vương?
Mộc Phủ thần vương rất ít khi ra ngoài. Cho nên nhìn thấy Mộc Phủ thần vương số người thật rất ít, thế nhưng Cốc Lượng dù gì cũng là thiên thần lâu năm, cũng đã ra mắt qua Mộc Phủ thần vương. Năm người này lập tức tới một góc ngã tư đường.
Một nam một nữ, đều là mặc trường bào thanh sắc bằng tơ, hai người cung kính đi tại phía sau. Hai người đó là chính là người hầu thân cận của Mộc Phủ thần vương, đi theo Mộc Phủ thần vương thật đã rất lâu. Hai người đều là thượng bộ thiên thần.
Tại trước mắt hai người bọn họ, chính là Mộc Phủ thần vương với vẻ cười lạnh nhạt – Khương Lan. Khương Lan thân mặc trường bào làm bằng tơ có lẫn hắc sắc, kim sắc. Cả thân người phát ra một loại khí tức cổ xưa.
Người trong Mộc Phủ rất ít, tổng cộng có mười hai môn nhân. Thế nhưng không ai dám đối với người Mộc Phủ bất kính.
Khương Lan trong khi đi tới ngoại môn Mộc Phủ, thoáng chú ý thấy năm người cách đấy không xa, chỉ là hờ hữngg, liền khóa cửa, đi vào trong Mộc Phủ.
"Trữ Ký, Lập Nhi hiện tại thế nào?" đang đi trên hành lang, Khương Lan đột nhiên hỏi.
Trữ Ký trên mặt cười bảo:
- Đại nhân, Lập Nhi tiểu thư mấy ngày nay thật cao hứng, đặc biệt do nghe được tới tin tức Tần Vũ công tử, bất quá Tần Vũ công tử lần này gây ra việc lớn, hí lộng cả thần giới đông bộ không ít thiên thần đều tìm hắn gây phiền toái, ngay cả tây bộ, nam bộ, tây nam các nơi thần giới cũng có một ít thiên thần nghe tới mà truy tìm, Lập Nhi tiểu thư cũng vì Tần Vũ mà lo lắng.
Bên cạnh một thị nữ cũng cười bảo:
- Lập Nhi tiểu thư mấy ngày nay tu luyện thật là khắc khổ, từ phàm nhân giới trở về, bất quá từ hạ bộ thân thiên thần, không nghĩ tới chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, đã tu luyện tới trung bộ thiên thần đỉnh phong, vì Tần Vũ công tử, Lập Nhi tiểu thư thật là chịu cực khổ.
Khương Lan trên mặt có nụ cười vui mừng:
- Ta thật hân thưởng tiểu Vũ, đúng là sâu trong đáy lòng hắn tồn tại một tia chân tình. Cũng trách không được vì sao A Mi lại chọn hắn.
Nói đến đây, Khương Lan sắc mặt có chút ảm đạm.
- Đại nhân.
Kế Thiều cùng Trữ Ký nhìn nhau, bọn họ đều biết sự tình năm đó đối với đại nhân Khương Lan thật đả kích thật lớn.
Khương Lan nói tới đây dừng lại chút, lại lãnh đạm cười nói:
- Không có việc gì, căn cứ ta điều tra, hôm nay Tần Vũ thực lực ngay cả hạ bộ thiên thần đều không tới, có thể tạo ra thanh thế như thế, tiểu Vũ tiềm lực cũng thật là lớn. Chỉ là hài tử này, còn có chút mềm lòng, ta lo lắng hắn đấu không lại tiểu tử Chu gia kia.
- Mềm lòng? Đại nhân thích Tần Vũ công tử, lúc đó chẳng phải nguyên nhân như vậy.
Kế Thiều cười nói.
Khương Lan nhất thời mỉm cười.
- Không đề cập tới, không đề cập tới. Ta đối với tiểu Vũ có đủ tin tưởng, hắn kế thừa Mê Thần điện, đối với trận pháp lĩnh ngộ cũng tương đối. Còn có công pháp kỳ dị của hắn, ta thấy thật bất phàm… nếu như cho hắn đủ thời gian, hắn cũng sẽ làm cho đại ca mãn ý.
Khương Lan cười nói sau đó tiếp tục bước tới.
Mộc Phủ rất lớn, bảy lối vào bảy tòa phủ đệ lớn, còn có bốn hoa viên, mà Lập Nhi là ở tại trong một tòa lâu các đấy, có hai nha hoàn hầu hạ.
Địa phương Lập Nhi ở, phía trước là một khu vườn, mà khu vườn này lại không thấy hoa thảo, chỉ có một cây cao gần mười thước. Một người có thể ôm quanh được thân hắc sắc thụ mộc.
Giờ khắc này tại khu vườn này, có hai thị nữ đang nói chuyện với nhau, bởi vì Lập Nhi tĩnh tâm tu luyện, các nàng đương nhiên không thể quấy rầy.
- A Liên Tả, hắc sắc thụ mộc này chỉ cao tới mười thước. Nghe nói cùng Mộc Phủ tồn tại rất lâu.
Một tử y nữ tử chỉ vào hắc sắc đại thủ nói.
Bên cạnh một người vận lục y chính là A Liên lắc đầu nói:
- Không có quá khả năng, Mộc Phủ nghe nói có tới ức ức năm lịch sử, cùng lịch sử thần giới cách nhau không xa. Thụ mộc nếu như đã có lâu như vậy, nhưng lại không thấy lớn?
- A Liên Tả ngươi không tin, ta cũng là nghe Trữ Ký đại nhân cùng với Kì Tha đại nhân trong khi nói chuyện phiếm, hắc sắc đại thụ này, có tên gọi… gọi là cái gì cổ thiết mộc thụ!
Tử y nữ tử kia lại nói.
- Lưu Hương, cổ thiết mộc thụ? Cổ thiết mộc thụ là cái gì?
A Liên cũng không có nghe nói qua đại danh cổ thiết mộc thụ.
Lưu Hương kia vừa muốn nói, thì nàng nhìn thấy từ cửa khu vườn đi vào ba người, lập tức đứng lên, A Liên vừa thấy cũng liền vội vàng đứng lên, cung kính đứng tại một bên:
- Bái kiến đại nhân!
Khương Lan gật gật đầu, nhìn lướt qua gốc cây cổ thiết mộc thụ.
Gốc cây cổ thiết mộc thụ này, tại thần giới có từ rất lâu, tối trân quý, đồng thời cũng là gốc cây duy nhất. Năm đó khi Khương Lan đạt tới thần vương cảnh giới, vừa vặn phát hiện một mầm non cổ thiết mộc thụ, sau đó ông xây dựng phủ đệ, liền mang cổ thiết mộc thụ đặt tại trong Mộc Phủ.
Cổ thiết mộc thụ này, tồn tại cùng tuế nguyệt đã lâu, giống như Mộc Phủ.
- Trữ Ký, các người ở đây.
Khương Lan lên tiếng nhắc nhở, liền lên tới trên lầu. Trên lầu các cửa lớn tự động mở ra.
Trong lầu các, Lập Nhi khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, trên người khoác bạch sắc trường bào rộng thùng thình, từ trường bào lộ ra da tay lại càng nõn nà. Đôi mắt vẫn đang nhắm lại, mái tóc đã phủ dài xuống mặt đất, trên khuôn mặt là một vẻ bình tĩnh.
Khương Lan thong thả nói:
- Lập Nhi!
Nhất thời không gian tại lầu các đều phát sinh một loại biến hóa đặc dị, phảng phất ở vào đây cùng với ngoại giới giống như cách biệt không gian thời gian. Lập Nhi cũng tự nhiên tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Khương Lan, Lập Nhi trên mặt nhất thời nở nụ cười, nụ cười vừa mở ra, có cảm giác cả thiên địa thất sắc.
- Lan thúc, người đã trở lại? Người có được tin tức Tần Vũ đại ca chưa?
Lập Nhi đứng lên, tóc dài tùy ý xõa xuống, dài tới chấm đất.
Khương Lan cười gật gật đầu:
- Ngươi a, lâu như vậy không gặp Lan thúc, vừa gặp lại ta, cũng không hỏi thăm ta, đã trực tiếp hỏi tới Tần Vũ đại ca, thật sự là làm cho….
- Lan thúc!
Lập Nhi trên mặt có chút đỏ hồng.