Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 132: Một quyền

Editor: Bến

Hắn biết Hiên Viên Phá.

Hiên Viên Phá cũng có chút bất ngờ, bởi vì hắn biết tên tiểu quan này.

Trong tửu quán nhỏ mấy hôm trước, tên tiểu quan này từng uống say không còn biết gì, cũng đã nói rất nhiều lời ác độc đối với hắn.

Thấy Hiên Viên Phá, tên tiểu quan kia giật mình, hỏi: "Tiểu tử ngươi đến đây làm gì?"

Hiên Viên Phá chỉ chỉ danh sách trên bàn nói: "Bọn họ nói phải tới đây để ghi danh."

Tên tiểu quan kia ngây ngây người một lát mới kịp phản ứng, nói: "Ngươi muốn tham gia Thiên Tuyển ư?"

Hiên Viên Phá nói: "Đúng vậy."

Tên tiểu quan kia cười phá lên, châm chọc nói: "Phế nhân như ngươi cũng muốn cưới công chúa điện hạ ư?"

Hiên Viên Phá nói: "Ta không muốn cưới điện hạ, nhưng ta muốn tham gia Thiên Tuyển."

Tên tiểu quan kia trưng ra vẻ mặt khinh bỉ nói: "Ta thấy ngươi đi chịu chết mới đúng."

Lôi đài này có không nhiều người dự thi, thân thể của Hiên Viên Phá lại vô cùng khôi ngô bắt mắt, đã hấp dẫn sự chú ý của một vài người, lúc này nghe tiếng cười cùng đùa cợt của tên tiểu quan kia, nhiều người nhìn sang. Tùng Đinh vốn chính là địa phương nhỏ, rất dễ dàng gặp người quen, dân chúng đứng xem có mấy tên tửu khách thường đi tửu quán, nhìn hình ảnh này liền vội vàng đi tới, biết được ý định của Hiên Viên Phá thì rất giật mình, khuyên hắn mau mau bỏ ý định này đi.

"Ta nói ngươi điên rồi hay sao? Đây không phải là trò đùa đâu!"

"Ngươi không nghe nói Tây Hoang đạo điện lần này không phái một giáo sĩ nào tới ư? Lôi đài ở thượng thành có y quan của triều đình cùng trưởng lão hội trông coi còn đỡ, chỗ chúng ta nếu như bị thương làm sao bây giờ, cũng không có người nào chữa cho ngươi, đến lúc đó sẽ không ngừng chảy máu, chết thật đấy!"

"Cho dù ngày thường bị người ta chế nhạo mấy câu, cần gì vì chứng minh mà phải mạo hiểm như vậy?"

Hiên Viên Phá trầm mặc, không trả lời những lời quan tâm ân cần này, thấy tình hình như vậy, mấy tên tửu khách cũng không nói thêm gì nữa.

Tên tiểu quan kia nhìn hắn châm chọc nói: "Ngươi đã một lòng muốn chịu chết, vậy cũng tùy ngươi, chẳng qua đến lúc đó ở trên đài cũng đừng khóc quá khó nhìn."

Hiên Viên Phá cầm lấy bút, ở trên danh sách viết tên của mình cùng các tin tức liên quan, sau đó cầm lấy sợi vải thắt lên trên cổ tay.

Thời gian dần trôi, cuối cùng đã đến phiên hắn đi lên lôi đài.

Dân chúng đứng xem bốn phía lôi đài hỏi thăm lẫn nhau về lai lịch của hắn.

Một gã chấp sự sòng bạc nghĩ tới hình ảnh lúc trước, chen đến trước bàn hỏi tên quan viên kia: "Cần chú ý sao?"

Tên tiểu quan kia cười lạnh nói: "Chỉ là một tên làm thuê rửa chén, nói khoác mình từng đi tới kinh đô, cho rằng bản thân là người rất giỏi mà thôi."

Một gã tửu khách lúc trước cố gắng ngăn cản Hiên Viên Phá ở bên cạnh nói: "Hắn quả thật đã từng tới kinh đô."

Tên tiểu quan kia thấy lời của mình bị bác bỏ rất tức giận , mặt đỏ rực lên, quát lớn: "Vậy thì thế nào? Cho dù trước kia hắn từng rất uy phong, hiện tại cũng chỉ là một phế vật mà thôi!"

Gió sớm hơi lạnh thổi tan khói bếp cùng nhiệt vụ ở Tùng Đinh, cũng đung đưa sợi vải trên cổ tay người tham gia dự tuyển.

Hiên Viên Phá thân hình rất cao lớn, nhưng đối thủ của hắn càng khôi ngô hơn.

Trung niên hán tử khôi ngô kia liếc nhìn cánh tay phải héo rút như nhánh cây của Hiên Viên Phá, trong mắt toát ra vẻ khinh miệt, nói: "Ta rất thương hại ngươi vì trận đầu đã gặp phải ta."

Nói xong câu đó, cùng với một trận thanh âm khách khách vô cùng rõ ràng, thân thể của hắn trở nên càng thêm cao lớn, như một ngọn núi nhỏ, một bóng đen phủ xuống trên lôi đài.

Nhìn hình ảnh này, quần chúng quanh bốn phía lôi đài rất khiếp sợ, nghĩ thầm người của Tương tộc làm sao lại tới nơi này?

Vô luận đứng trong niên đại nào, Tương tộc đều là đại tộc nằm trong ba hạng đầu của Yêu tộc, cho dù là một tộc nhân bình thường nhất, cũng có được thần lực khó có thể tưởng tượng.

Theo đạo lý mà nói, đệ tử của một đại tộc như thế nên đi tới lôi đài phụ cận hoàng cung và Thiên Thủ các, làm sao có thể đến một nơi nhỏ bé như Tùng Đinh được?

Lý tộc chấp sự chịu trách nhiệm phán định thắng bại khẽ híp mắt, nhanh chóng hiểu được nguyên nhân ẩn giấu đằng sau.

Tên giam sự đến từ trưởng lão hội nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, rất rõ ràng đã biết trước được chuyện này.

Tên quan viên yêu đình kia, cảm thụ được khí tức cường đại từ trên người đệ tử Tương tộc tỏa ra, hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm thực lực như vậy, cộng thêm bí pháp của Tương tộc hỗ trợ, nếu như luyện thêm hai năm, nghĩ đến hẳn là có tư cách trở thành Hồng hà yêu vệ, hôm nay lại tới Tùng Đinh để dự thi, xem ra tính toán không nhỏ.

Nghĩ như vậy, ánh mắt tên quan viên yêu đình này nhìn Hiên Viên Phá tăng thêm chút cảm xúc phức tạp.

Hắn không nghe được chút ít tranh chấp lúc trước dưới lôi đài, không biết thanh niên Hùng tộc vẻ mặt trầm ổn này có lai lịch ra sao, mà chỉ cảm thấy người này bị phế một cánh tay, nhưng còn tới tham gia Thiên Tuyển, dũng khí thực sự đáng khen, chỉ tiếc vừa bắt đầu đã gặp phải một đối thủ không thể nào chiến thắng, thật sự khiến người ta tiếc hận.

Hiên Viên Phá không biết quan viên yêu đình đang suy nghĩ điều gì, cho dù biết, cũng sẽ không để ý.

Tựa như hắn nghe được lời nói của đối thủ, cũng sẽ không để ý, thời gian vẫn còn sớm, cuộc thi lôi đài chỉ mới bắt đầu, nếu như hắn muốn đi tới hoàng cung, còn cần rất nhiều thời gian, còn muốn đánh rất nhiều trận, tựa như đạo lý hắn lựa chọn lôi đài ở Tùng Đinh, hắn cần tiết kiệm thời gian.

Cho nên, hắn không nói gì với đối phương, cũng không như cao thủ chân chánh an tĩnh, ung dung chờ đối phương ra chiêu, mà trực tiếp đi về phía đối phương, cước bộ nhìn có chút vội vã, cho nên trong mắt dân chúng lại biến thành vẻ lúng túng.

Nét khinh miệt trong mắt đệ tử Tương tộc kia trở nên càng thêm nồng nặc.

Hiên Viên Phá giơ quả đấm lên, đánh về phía trước.

Cánh tay phải của hắn đã héo rút, tay áo bị gió sớm phất bay loạn.

Hắn dùng chính là quyền trái.

Quả đấm của hắn nhìn như không có điểm gì đặc thủ, đi thẳng không có gì lạ, góc độ xuất quyền cũng rất bình thường, căn bản chưa nói tới chiêu thức, giống như đang đánh loạn vậy.

Tên đệ tử Tương tộc kia không ngờ hắn không nói gì đã liền xuất thủ, trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, trầm quát một tiếng, giống như trước cũng dùng một quyền đánh tới.

Tương tộc đệ tử khôi ngô như núi, quả đấm cũng thật lớn, giống như một tảng đá lớn từ trên đỉnh núi rơi xuống.

Cự quyền phá không mà lên, mang theo gió lớn gào thét, trong đổ ẩn chứa điểm điểm tinh quang, nhìn thanh thế có vẻ kinh người.

Đem ra so sánh, quả đấm của Hiên Viên Phá thật sự bình thường, không có chút uy thế nào đáng nói cả.

Hai quả đấm càng ngày càng gần, mắt thấy sắp sửa gặp nhau, tạo thành đối sánh càng thêm nổi bật.

Cự quyền của đệ tử Tương tộc, làm cho quả đấm của Hiên Viên Phá nhìn qua lộ vẻ rất đáng thương.

Có chút dân chúng đứng xem nghĩ tới hình ảnh thảm thiết sau đó, không đành lòng nhìn nữa, vội vã quay đầu đi.

Hiên Viên Phá không quay đầu, mắt cũng không nháy, vẫn trầm ổn, cũng có thể nói là đần độn như vậy.

Đây là bị quyền thế của đối phương làm cho choáng váng, hay là quá mức ngu dốt, căn bản không kịp phản ứng?

Dưới lôi đài có một phần dân chúng nghĩ như thế.

Tên tiểu quan kia từ sau bàn đứng dậy, quan sát hình ảnh trên lôi đài, cũng mang theo kỳ vọng đầy ác ý như vậy.

Tên quan viên yêu đình vẫn nhìn chăm chú vào hình ảnh trên lôi đài, hắn rất chắc chắn Hiên Viên Phá không phải sợ quá mà choáng váng, cũng không phải phản ứng không kịp, bởi vì hơi thở của Hiên Viên Phá không hề rối loạn.

Cho nên hắn càng không hiểu nổi, rõ ràng về mặt lực lượng không phải đối thủ, Hiên Viên Phá vẫn không có bất kỳ động tác nào khác, vẫn tiếp tục xuất quyền về phía trước.

Nếu như không có tự tin tuyệt đối, như vậy là vì kiêu ngạo cùng tôn nghiêm ư?

Tên quan viên yêu đình kia nghĩ như vậy, bỗng nhiên có chút thưởng thức dũng khí của Hiên Viên Phá.

Ở dưới tầm mắt hoặc là mang ác ý, hoặc là tàn nhẫn, hoặc là không đành lòng, hoặc là tiếc hận nhìn chăm chú.

Quả đấm của Hiên Viên Phá cùng quả đấm của Tương tộc đệ tử cuối cùng đã gặp nhau .

Nếu như nhìn từ bề ngoài, hai quả đấm này chênh lệch thật lớn.

Khi quả đấm của bọn hắn gặp nhau , nhìn qua giống như một hòn đá nhỏ rơi vào trên tảng đá lớn.

Nếu như suy nghĩ đến chênh lệch lực lượng của hai quả đấm này, càng giống như một qua trứng gà đập vào trên tảng đá lớn.

Trên lôi đài xuất hiện một tiếng vang nhỏ.

Ba một tiếng, thật sự giống như trứng gà đã vỡ.

Làm người ta khiếp sợ chính là, quả đấm của Hiên Viên Phá không vỡ, cũng không như hòn đá nhỏ bị cự thạch đánh bay đến trong bầu trời.

Quả đấm của hắn cùng quả đấm của Tương tộc đệ tử kịch liệt đối kháng với nhau.

Quả đấm của hắn nhìn nhỏ như thế, lại cực kỳ ổn định.

Vô số tiếng khách khách nhẹ vang, sau đó dần dần trở nên rõ ràng, đinh tai nhức óc.

Khách khách!

Giống như là vách núi dần dần nứt ra.

Oanh một tiếng!

Giống như vách núi này rơi xuống Hồng hà, chấn lên vô số sóng lớn.

Trên lôi đài khí lãng mãnh liệt, hóa thành vô số cuồng phong, gào thét mà lên, tỏa ra vô số tro bụi.

Trong mắt Tương tộc đệ tử toát ra thần sắc hoảng sợ chí cực, thống khổ mà tuyệt vọng gào thét kêu lên.

Cuồng phong mang theo thanh âm gào thét thê lương này chợt biến mất, chỉ còn lại một chút lượn lờ trên lôi đài, dẫn dắt tay áo có chút trống rỗng của Hiên Viên Phá, sau đó rơi vào trên người Tương tộc đệ tử.

Thân thể khôi ngô như ngọn núi ở trong làn gió có vẻ ôn nhu dần dần thấp xuống, sau đó suy sụp.

Tên đệ tử Tương tộc kia ngồi bệt xuống lôi đài, cánh tay phải vô lực rủ xuống , có máu từ trong tay áo tràn ra.

Lúc trước trên lôi đài tiếng ba nhẹ vang cùng với sau đó những tiếng khách khách, đều là thanh âm gãy lìa.

Quả đấm của hắn cùng quả đấm của Hiên Viên Phá gặp nhau , đầu tiên gặp gỡ chính là ngón tay.

Sau đó xương ngón tay của hắn đã gãy.

Tiếp theo, xương cổ tay đã gãy.

Tiếp nữa, xương cánh tay cũng gãy.

Cuối cùng, ngay cả xương vai cũng gãy.

Sắc mặt của hắn dị thường tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ chí cực, phía dưới đã ướt, không phân ra được là mồ hôi hay là máu hay là thứ gì khác.

Hiên Viên Phá thu hồi quả đấm, không phát động công kích nữa.

Nhìn hình ảnh này, tên đệ tử Tương tộc kia biết mình còn sống, hoảng sợ trong mắt biến thành ngơ ngẩn, sau đó dần dần tan rã.

Ngay trên phương diện lực lượng mà hắn vô cùng kiêu ngạo, hắn lại thất bại không còn lời nào để nói.

Hắn thậm chí không cách nào sinh ra ý niệm báo thù, bởi vì lực lượng mà Hiên Viên Phá biểu lộ ra quá mức cường đại, cường đại đến khó có thể tin.

Loại chênh lệch khó có thể tưởng tượng này, trực tiếp chèn ép thân thể cùng với ý chí chiến đấu của hắn, thậm chí đè sập tinh thần của hắn.

Hắn bắt đầu không ngừng nôn mửa, đem tất cả bữa ăn sáng mình ăn nôn xuống lôi đài, mùi vị khó ngửi dần dần tràn ngập.

Vô luận Lý tộc chấp sự đứng ở trên lôi đài, hay là hai gã quan viên chịu trách nhiệm giám đốc đều giống như không ngửi thấy được mùi vị này.

Lôi đài bốn phía quan viên, cùng với dân chúng càng ngẩn ngơ im lặng.

Tên thanh niên Hùng tộc này rốt cuộc là ai?

Quả đấm nhìn như đơn giản kia, tại sao lại có lực lượng đáng sợ như thế?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất