Trạch Thiên Ký

Quyển 7 - Chương 25: Đều đã đến

Quan Bạch là kiêu ngạo lớn nhất của Thiên Đạo viện những năm gần đây, địa vị xấp xỉ với Thu Sơn Quân ở Ly Sơn kiếm tông, được gọi là Đại Danh Quan Bạch.

Vị cao thủ trẻ tuổi thiên phú tu đạo vô cùng cao này, mấy năm trước từng gặp phải một lần đả kích trầm trọng, bị Vô Cùng Bích chặt đứt một cánh tay.

Ngay thời khắc rất nhiều người cho là hắn sẽ chấp nhận trầm luân, không ai cũng ngờ tới hắn từ trong vực sâu tuyệt vọng kiên cường bò ra ngoài, khổ luyện không ngừng khôi phục cảnh giới thực lực, hơn nữa mấy năm qua gian khổ chiến đấu cùng các cường giả Ma tộc ở phương bắc, kiếm đạo tu vi không ngừng tăng cao, trực tiếp phá tan cánh cửa Tụ Tinh thượng cảnh, vị trí ở trên Tiêu Dao bảng đã sắp đến gần Lương Vương Tôn cùng Tiểu Đức ở những vị trí đầu.

Nếu như Trần Trường Sinh lựa chọn Quan Bạch làm Anh Hoa điện đại chủ giáo, vô luận đức hạnh hay chiến công hay là bối cảnh Thiên Đạo viện cùng với quá khứ truyền kỳ, hắn cũng sẽ đạt được ủng hộ phổ biến nhất, cho dù có người muốn chất vấn hắn, cũng rất khó khăn nói thẳng ra.

"Lựa chọn ngoài dự tính, thường thường cũng là chọn lựa không tồi."

Đường Tam Thập Lục khẽ cau mày nói: "Vấn đề duy nhất chính là tư lịch của hắn vẫn còn quá mỏng, hơn nữa... Hắn là học sinh của Trang Chi Hoán. Để cho học sinh để ý tới lão sư, cảm giác này luôn luôn kỳ quái, hơn nữa ta nghĩ bản thân Quan Bạch cũng rất khó tiếp nhận."

Trần Trường Sinh nói: "Lần này đại triêu thí hẳn là hắn sẽ trở về, đến lúc đó ta sẽ tranh thủ thuyết phục hắn."

Năm đó trên Chử Thạch đại hội ở Hàn sơn, Quan Bạch cùng hắn đối chiến một cuộc, Trần Trường Sinh trọng thương về kinh, gián tiếp tạo thành sự kiện kinh thiên động địa tiếp đó, Quan Bạch thì đi Ủng Tuyết quan, kiên trì ba năm cùng Ma tộc giằng co nơi băng thiên tuyết địa.

Ba năm này, Trần Trường Sinh cũng ở tuyết lĩnh nơi phương bắc, nhưng chưa từng gặp mặt Quan Bạch.

Trong nhà bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Bởi vì địa danh Ủng Tuyết quan còn có bởi vì Quan Bạch mà nghĩ đến Tiêu Dao bảng, để cho Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đang nhớ tới một người.

Tiếu Trương bị quân đội Đại Chu và cao thủ thích khách của Thiên Cơ các đuổi giết khắp thiên hạ, cuối cùng bị buộc phải đi về hướng bắc. Nghe nói song phương ở Ủng Tuyết quan phát sinh một trận huyết chiến, sau đó hắn biến mất trên cánh đồng tuyết, cũng không ai biết hắn hiện tại còn sống hay không, nếu như còn sống, lại đang làm gì vậy.

Nghĩ tới sợi xích sắt trên hạp cốc, thân ảnh bá đạo từ trên trời giáng xuống, tờ giấy trắng bị gió sông quất vào vang lên phần phật, còn có cả thành hương trà cùng đám trà thương xả thân quên chết, Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục trầm mặc thời gian rất lâu.

"Nói chút chuyện chính đi."

Đường Tam Thập Lục không thích không khí bị đè nén như vậy, nói: "Lúc nào thì ngươi sẽ cho ta đề?"

Trần Trường Sinh rất mờ mịt, không rõ những lời này của hắn có ý gì.

Đường Tam Thập Lục liếc nhìn ngoài điện, hạ giọng nói: "Văn thí không cần, chính là vũ thí."

Trần Trường Sinh ngây người một lát mới hiểu được, mở to mắt nói: "Ngươi muốn ta lộ đề ư?"

Nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời, không có tạp chất của hắn, Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút xấu hổ, sau đó không khỏi tức giận lên.

"Không nên quên ngươi cũng là viện trưởng Quốc Giáo học viện! Tranh thủ chút lợi ích cho học sinh của mình có cái gì không đúng? Năm đó nếu như không có Tân giáo sĩ chuyên môn chạy tới nói đề cho chúng ta, chỉ bằng đầu óc cố chấp của ngươi có thể nghĩ đến chuyện mượn hạc của Từ Hữu Dung để vượt Khúc Giang ư?"

Nếu như là lúc khác, Trần Trường Sinh có lẽ sẽ nhìn hắn rất chân thành hỏi: đây chính là xấu hổ quá hóa giận sao? Nhưng hôm nay hắn không nói gì, bởi vì trong những lời này nghe được tên Tân giáo sĩ, điều này làm cho hắn lần nữa nhớ tới tòa huyện thành phiêu mãn hương trà kia.

Trần Trường Sinh đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài điện, trầm mặc không nói.

Tân giáo sĩ đã chết, Mai Lý Sa đại chủ giáo đã chết, Giáo Hoàng sư thúc cũng đã chết.

Tòa Ly cung này bây giờ thuộc về hắn , nhưng tòa Ly cung này rất xa lạ với hắn, bởi vì những người hắn từng quen thuộc đã không còn.

Hiện tại Ly cung có chút vắng lạnh, nhưng ý chí càng thêm thống nhất, chỉ là dù vậy vẫn khó lòng đối kháng với Đại Chu triều đình.

Vấn đề mấu chốt nhất là sư phụ của hắn Thương Hành Chu có danh vọng quá cao ở trong Quốc Giáo.

Nếu quả thật đến ngày khai chiến, không nói lâm trận trốn tránh, nhưng ít ra sẽ có một phần ba giáo sĩ Ly cung sẽ chọn trầm mặc hoặc là lui bước.

Xuân ý dần lan tỏa, thanh đằng trên tường đá Ly cung dần dần lộ ra bộ dáng xanh biếc mê người.

Nhìn tường đá, nghĩ tới hình ảnh năm đó trước khi đi vào Quốc Giáo học viện, Trần Trường Sinh có chút cảm khái.

Từ ý nào đó mà nói, từ lúc ra đời đến thời khắc tiến vào Quốc Giáo học viện, cuộc đời của hắn đều do Thương Hành Chu sắp đặt .

Cảm xúc của hắn đối với Thương Hành Chu rất phức tạp.

Tin tưởng Thương Hành Chu đối với hắn cũng có cảm giác như thế. 

Hắn vốn tưởng rằng chuyện Bạch Đế thành có thể sẽ là một bước ngoặt.

Nếu ngầm đồng ý chính mình trở lại kinh đô, như vậy giữa thầy trò vô luận là chiến hay là hòa, cũng cần có một kết cục.

Nhưng ai có thể ngờ đến, Thương Hành Chu lại đi Lạc Dương...

Ngài ngay cả gặp cũng không muốn gặp ta sao?

Một tiếng nhạn minh, đem Trần Trường Sinh từ trong trầm tư thức tỉnh.

Thanh đằng xanh non cùng trên bầu trời xanh thẳm, xẹt qua mấy bóng dáng đỏ tươi.

Đó là hồng nhạn truyền thư.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Đường Tam Thập Lục đi tới bên cạnh hắn, nhìn hồng nhạn chia ra đáp xuống các nơi trong kinh đô, bỗng nhiên sinh ra chút ít bất an.

Không bao lâu, Hộ Tam Thập Nhị đi tới, nói: "Mọi người tham gia đại triêu thí đã đến."

Nghe như thế, bất an trong lòng Đường Tam Thập Lục không biến mất, ngược lại nhiều hơn.

Đại triêu thí cố nhiên là chuyện trọng đại, nhưng vì sao lại để cho Ly cung cùng triều đình đồng thời vận dụng hồng nhạn khẩn cấp đưa tin.

"Rốt cuộc là ai đến?"

"Ta nhận được tin tức không đầy đủ lắm."

Hộ Tam Thập Nhị nhìn Trần Trường Sinh một cái, tiếp tục nói: "Hẳn là không ít người đến."

Không bao lâu sau, Lăng Hải chi vương từ ngoài Ly cung vội vã tìm đến, nói: "Đều đến rồi."

Lãnh khốc cao ngạo như hắn, thanh âm lúc nói ra ba chữ này cũng có một chút run rẩy.

Dĩ nhiên không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn.

...

...

Đám học sinh tham gia đại triêu thí từ các nơi trên đại lục đi tới kinh đô, trong đó có rất nhiều người đến từ phía nam.

Phía nam tu hành tông phái đông đảo, thế gia nội tình thâm hậu, cường giả cao thủ lớp lớp, những năm gần đây, theo Ly Sơn kiếm tông cùng Hòe viện xuất hiện, việc bồi dưỡng người tu hành thế hệ trẻ đã vượt xa thế lực phương bắc lấy Thanh Đằng chư viện làm đại biểu. Nhưng năm nay để cho kinh đô chấn động cũng không phải là học sinh phía nam mang đến áp lực, mà là bởi vì sư trưởng đi theo bọn hắn quá nhiều, hơn nữa danh tiếng quá vang dội!

Ly Sơn kiếm tông chỉ có hai đệ tử tham gia đại triêu thí, nhưng có mười mấy người đi theo. Lần này cùng tình cảnh năm đó Cẩu Hàn Thực đám người tự tham gia đại triêu thí tạo thành tương phản, chớ đừng nói là mười mấy người này có Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ, Bạch Thái những kiếm đạo thiên tài tuổi trẻ thanh danh hiển hách, về phần mấy người khác lại càng đáng sợ, toàn bộ là kiếm đường trưởng lão Tụ Tinh thượng cảnh!

Nam Khê trai chỉ có một đệ tử tham gia đại triêu thí, nhưng đệ tử cả Thánh Nữ phong đều tới.

Mấy trăm thiếu nữ váy trắng bồng bềnh, mọi người trong kinh đô nhìn mà u mê.

Còn có thủ tịch Từ Giản tự, tân nhậm tông chủ Liệt Nhật tông, hơn ba mươi cao thủ tông phái phía nam trước sau vào kinh.

Mộc Chá gia lão thái quân, Ngô gia gia chủ, từ sau ba năm trước đây Thiên Thư lăng chi biến, lần nữa vào kinh.

Ở nơi nào đó trong núi ngoài kinh, có người còn chứng kiến xe ngựa của Thu Sơn gia.

Lăng Hải chi vương nói vô cùng chính xác.

Thế nhân có thể nhớ tới cường giả phía nam, trừ chưởng môn Ly Sơn kiếm tông cùng với các trưởng lão ẩn cư nhiều năm, đều đã đến.

Không ai biết, có hai vị đạo cô không nhận ra được tuổi tác lặng lẽ tiến vào kinh đô, tiến vào phủ đệ xưa của Lâu Dương Vương.

Nhưng mọi người biết, Vương Phá đã mang theo đao mà tới.

Bởi vì trên Lạc Thủy bỗng nhiên xuất hiện một đạo liệt ngân.

Ngoài hoàng cung chút ít cây xanh trong một đêm đã biến vàng, phảng phất biến thành cây bạch quả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất