Tru Tiên Ii

Chương 80: Long Châu

Gió mạnh đập vào mặt, sương trắng càng lúc càng gần, chỉ nghe tiếng xé gió, sau đó là vô số bóng đen xông vào trong làn sương mù mỏng. Sâu trong sơn cốc, tại một nơi sâu trong u cốc quanh năm bị sương mù bao phủ, hầu hết các địa phương nơi này đều mang khí tức âm trầm, nhưng đối với với đám đệ tử Âm Ma Tông quanh năm tu hành thì cũng không có nhiều ảnh hưởng lắm.

Sâu bên trong cốc là một loại sát khí quỷ dị, có mặt ở khắp nơi, u ám khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, chắc hẳn là Âm Sát khí do tự nhiên sinh ra rồi. Âm Sát khí này chính là Cực Âm khí, đối với người trong chính đạo là thứ vô cùng đáng sợ, nhưng với những người tu luyện công pháp âm độc thì lại là phúc địa trời ban. Hơn nữa, nghe nói Hàn Nha Phái am hiểu Quỷ Đạo thuật, Âm Sát khí bậc này đối với Quỷ Đạo vô cùng có ích lợi, có lẽ vì thế nên bọn chúng mới chiếm cứ nơi này.

Nhiều người đằng đằng sát khí cùng hạ xuống một lúc như thế, sâu trong cốc chợt truyền ra tiếng gọi kinh hoàng, ầm ĩ, từ các huyệt động trên vách núi chạy ra không ít đệ tử của Hàn Nha Phái mặc đồ đen. Hai bên lập tức lao vào chém giết lẫn nhau, huyết hoa văng khắp nơi.

Đám người Tử Mộng Hồng không như những đệ tử Ma Âm Tông khác dũng mãnh lao xuống mà vẫn duy trì đội hình, từ trên sơn cốc lặng lẽ lẻn xuống dưới. Ngao Khuê có dáng người cường tráng đi đầu tiên, Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ theo sát hai bên, còn Vương Tông Cảnh tay cầm Bạch Cốt Kiếm thì đi sau cùng, mắt sáng lấp lánh không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh.

Bọn hắn cứ thế đi dọc vách núi, cách chiến trường đang chém giết một khảng, thỉnh thoảng lại thấy những đệ tử của Hàn Nha Phái. Nhưng thân pháp của bọn hắn quỷ dị, không giống những đệ tử khác của Ma Âm Tông đang điên cuồng giết người nên đi xuống một hồi lâu cũng không đụng độ với địch thủ lần nào. Bốn người cứ thế không quan tâm tới tình hình, im lặng đi dọc theo vách núi về phía trước.

Đúng lúc này, tại một huyệt động trên vách núi cách chỗ bọn họ chừng một trượng về phía trước, bỗng nhiên truyền tới tiếng gào thét, sau đó là những tiếng bước chân dồn dập, dường như có mấy người sắp lao ra.

Ngao Khuê chững lại, nhưng Từ Mộng Hồng theo sát ở sau lưng đã lạnh lùng mở miệng: “Lên!”

Ngao Khuê khẽ gật, không chần chừ, hai tay giơ lên mạnh mẽ, trong tay là một cây Lang Nha Bổng màu đen cực lớn, mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa động. Sau đó hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, cả người nhảy lên, Lang Nha Bổng cực lớn “Vèo” một tiếng, phá không mà tới. Cây bổng như hóa thành một cự thạch màu đen nện xuống, làm cho tên xui xẻo đầu tiên vừa chui ra đã lãnh trọn cú đánh, Thiên Linh cái nát bấy, lập tức đổ ụp xuống.

Mọi người trong động sợ hãi rú lên, trong đó đều là người có kinh nghiệm phong phú. Rất nhanh có tiếng quát lớn truyền ra, một lát sau có vài người lập tức nhao nhao nhảy ra khỏi cửa động, như hung thần ác sát quay đầu lại nhìn. Bọn họ có ba người. Hai người mặc quần áo đen oa oa kêu to, âm thanh như Ô Nha (Quạ đen), bay lên trời, lập tức quỷ dị tung hai chân đá tới giống như quạ săn mồi. Kẻ cuối cùng là một lão đầu, khuôn mặt gầy như quỷ đói, hai hốc mắt hõm sâu, nhìn gầy còm như bộ xương khô. Lão đầu này lui ra phía sau vài bước, trên mặt xẹt qua một vẻ hung ác lạnh lẽo như băng, hai tay lật lên, trong tay là một chùm đầu lâu xương trắng.

Lúc này, Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ cũng đã lấy ra pháp bảo của mình. Từ Mộng Hồng sử một đôi câu màu trắng, hàn quang sáng ngời. Pháp bảo bị nàng dùng bí quyết thúc dục hóa thành hai đạo bạch quang sắc bén, trực tiếp đánh tới một tên Hắc y nhân. Pháp bảo của Tây Môn Anh Duệ là một cây Quỷ Nha Trường Tiên, cổ tay hắn rung lên, cây roi màu đen như dài ra thêm mấy trượng, giống hệt linh xà uốn éo mà đánh tới gã Hắc y nhân còn lại.

Ngao Khuê đi đầu đã giết được một người, mùi máu tươi tựa hồ khiến cho hắn hưng phấn lên. Mặc kệ trên đầu, hắn gần lên một tiếng giận dữ, vẫy tay thu hồi lang nha bổng, sau đó lăng không vẩy một cái. “Vút vút”, thanh âm như khí thôn sơn hà, như vô địch kim cương lập tức xông về phía lão quỷ của Hàn Nha phái kia.

Ánh sáng trong mắt lão đầu Hàn Nha Phái lóe lên, không biết hai cái đầu lâu được thi pháp thế nào mà chậm rãi bay lên, lập tức khí Âm Sát nồng đậm hơn gấp mười lần. Trong hốc mắt của hai cái đầu lâu hiện lên ánh sáng màu xanh quỷ dị, sau đó một cái hóa thành một bộ hài cốt mặc áo giáp, tay cầm đại đao, nghênh đón Ngao Khuê. Thân thể Ngao Khuê nhoáng lên, một bước dấn tới, Lang Nha bổng hung hăng nện xuống. Khô lâu kia không hề biết nhượng bộ, đại đao trong tay ra sức chém. Chỉ nghe một tiếng “phanh” thật lớn, Khô Lâu lảo đảo lui lại hai bước, thân thể lắc lư, có thể thấy lực lượng của Ngao Khuê vô cùng lớn.

Nhưng vào lúc này cái đầu lâu ở bên phải vốn chưa phát sinh phản ứng gì lại trực tiếp ngự không bay tới, mở ra cái miệng trắng hếu, răng bên trong lóe lên hào quang màu xanh quỷ dị, hướng Ngao Khuê mà cắn.

Dù thân thể Ngao Khuê có như kim cương thì giờ phút này cũng phải kinh hãi mà nhảy ra, hơi kiêng kị cái khô lâu này, không cho nó có cơ hội tiếp cận mình.

Mấy hiệp đấu nhanh chóng trôi qua, tràng chiến đấu liên tục biến đổi. Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ đều có đạo hạnh không thấp, pháp bảo trong tay cũng khá lợi hại, nhanh chóng có thể chế trụ hai giáo đồ của Hàn Nha phái. Nhưng Ngao Khuê thì khá chật vật, một mặt ngăn cản công kích của bộ hài cốt, một mặt lại phải phòng ngự cái đầu lâu không ngừng bay tới há miệng cắn mình. Lão đầu Hàn Nha Phái không ngừng cười âm hiểm. Tình thế ngày càng nguy cấp, Ngao Khuê không nhịn được rống lên: “Cứu mạng!”

Hắn vừa kêu lên, Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ đều đảo mắt nhìn qua, Tây Môn Anh Duệ xì một tiếng đầy khinh miệt, tức giận nói: 

“Vóc dáng ngươi lớn như vậy, sao bây giờ dũng khí lại nhỏ tới mức này rồi hả?”

Từ Mộng Hồng lắc đầu, hai người hoàn toàn không có ý tứ tiến lên hỗ trợ, chỉ gấp rút tiếp tục dồn hai gã đệ tử Hàn Nha Phái kia vào góc chết. Hàn quang lóe lên trong mắt lão đầu Hàn Nha phái, lão gầm nhẹ một tiếng, hai quỷ vật khô lâu động tác càng nhanh thêm vài phần, hiển nhiên là muốn giải quyết tên to con trước mắt này, sau đó cứu đi đồng bạn của mình. Lang Nha bổng trong tay Ngao Khuê vung lên, dồn sức mà đánh xuống làm cho hai khô lâu kia tạm thời không dám tới gần, trong miệng vẫn hô: 

“Vương bát đản, Tiểu Vương, ngươi còn chưa ra tay là ta sẽ chết đó.”

Lão đầu cười lạnh một tiếng, đang muốn lên tiếng giễu cợt thì lại có một cảm giác khác lạ, ngẩng phắt đầu lên. Lúc mới lao ra cửa động, rõ ràng lão thấy địch có bốn người, giờ phút này không hiểu sao chỉ có ba, còn một người nữa đâu?

Lòng lão chợt động, hai quỷ vật đang chiếm thượng phong lập tức dừng lại, đang định cấp tốc trở về thì bỗng nhiên một trận gió lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua người lão. Một ít tia máu chợt phun ra từ lồng ngực của lão quỷ gầy còm này, cứ thế chảy ra không dừng.

Chẳng biết từ khi nào, Vương Tông Cảnh lặng lẽ tới phía sau lưng lão mà không gây ra một tiếng động nào, Bạch Cốt Kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực lão đầu. Đồng thời, từng tia bạch khí nhỏ li ti từ trong người lão bị hút ra, trực tiếp nhập vào thanh Bạch Cốt Kiếm quỷ dị, âm trầm không ánh sáng.

Một khắc này, lão đầu Hàn Nha phái há hốc miệng, mặt mang theo vẻ hoảng sợ, muốn la to lên nhưng lập tức như bị đông cứng lại. Miệng vết thương do Bạch Cốt Kiếm gây ra nhanh chóng khô quắt lại, một lát sau trông lão giống như một cái thây khô đã chết nhiều năm.

Thân thể Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng run lên, từ trên Bạch Cốt Kiếm truyền tới một tia cực kỳ yếu ớt, nhưng so với Âm Sát khí xung quanh thì âm lãnh gấp mười lần, trong nháy mắt dung nhập thân thể hắn, hóa thành một bộ phận linh lực của cơ thể. Mặt hắn không có biểu tình gì, lập tức rút Bạch Cốt Kiếm ra, tay trái khẽ đẩy, cái thây khô của lão đầu kia vẫn còn mang vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi lập tức té xuống mặt đất. Hai cái khô lâu ở trước mặt Ngao Khuê bị mất đi sự khống chế cũng lập tức rơi xuống, hóa thành một đoàn ma trơi, tự cháy trên mặt đất.

Lại một lúc lâu sau, hai tiếng hét thảm thiết vang lên, Từ Mộng Hồng và Tây Môn Anh Duệ đều đã diệt trừ xong đối thủ của mình, quay lại nhìn, thấy thi thể của lão đầu Hàn Nha phái thì mặt không đổi sắc chút nào, hiển nhiên đã từng chứng kiến sự tình này trước đây. Từ Mộng Hồng vung tay lên: “Đi”. Sau đó tiếp tục tiến về phía trước. Ngao Khuê và Tây Môn Anh Duệ không rên một tiếng nào, lập tức đi theo. Vương Tông Cảnh im lặng đi sau cùng, nhìn tràng cảnh khắp cốc đầy thi thể, máu tươi giàn giụa trong sơn cốc, phía sau mình thì tràn ngập huyết khí, lệ khí và quỷ khí. Hắn chỉ có cảm giác mình đúng là đang đứng ở Địa ngục đầy lệ quỷ, ác linh tàn sát bừa bãi như trong truyền thuyết.

Ở trong vùng đất Cửu Châu, tiếp giáp với Lương Châu ở phía bắc chính là Thanh Châu, lên phía bắc nữa chính là Cực Bắc Băng Nguyên. Nếu không có thế núi Man Sơn hùng vĩ ngăn cách, một năm thì có tới bảy tám tháng hàn khí từ Cực Bắc Băng Nguyên tràn về nơi này làm cho ở đây lạnh hơn so với các châu khác rất nhiều. Ở phía bắc của Thanh Châu, tại một núi tuyết, có một huyệt động, gió lạnh ào ào gào rít, tuyết rơi không ngừng bên ngoài. Nhìn xuống dưới chân núi, chỉ thấy có một con đường nhỏ uốn lượn kéo dài quanh các dãy núi, một đường thông lên tận Băng Nguyên ở phương bắc. Đây chính là “Đường mòn Băng Nguyên” nổi tiếng trong nhân tộc từ xa xưa, là thông đạo duy nhất đi lên Cực Bắc Băng Nguyên. Nhưng thời gian này băng tuyết trên núi nhiều, địa phương vốn đã hoang vắng này càng không có dấu vết của con người. Chỉ trong mấy tháng mùa hè, tuyết ngừng rơi thì mới có một ít người tu hành từ trung thổ tiến vào Cực Bắc Băng Nguyên thám hiểm mới đi qua đây. 

Lúc này, trong huyệt động, có hai người đang ngồi đối diện nhau. Ngoài động gió tuyết lạnh thấu xương nhưng quần áo trên người bọn họ cũng không nhiều lắm, dường như đối với thời tiết rét lạnh này đã vô cùng quen thuộc, thần sắc đầy vẻ hờ hững. Ở giữa bọn hắn có một cái bàn, trên đặt một pho tượng kỳ dị, chính là một con Thanh Long đang giương nanh múa vuốt cao tới hai xích, điêu khắc vô cùng sống động. Trong miệng rồng có ngậm một viên Long Châu màu trắng bạc đang lơ lửng ở giữa không trung, không biết lực lượng quỷ dị nào nâng nó lên, cứ chậm rãi chuyển động trong miệng rồng.

Hai người đang nhắm mắt giống như dưỡng thần, lại cũng giống như đang chờ đợi cái gì. Trời đất vẫn một mảnh tịch liêu, gió tuyết gào thét không ngừng.

Bỗng nhiên, hai người kia như đồng thời cảm thấy gì, hai mắt mở ra, chỉ thấy phía trên Long Châu màu trắng bạc xẹt lên một tia ánh sáng nhàn nhạt, tốc độ cực kỳ nhanh, lóe lên rồi chợt biến mất ngay lập tức.

Hai người đều lập tức đứng lên, hai mắt trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào khỏa Long Châu kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất