Không nói gì, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Tiểu gia hỏa bản tính khó đổi này thật sự khiến cho Tiêu Thần không biết phải nói gì cho phải. Tiêu Thần rất muốn "nhéo" cái lỗ tai lông xù đem nó đánh thức dậy. Nhưng sau cùng đành phải nhịn xuống, tiểu thú đáng thương này mới sinh ra được bao lâu đây chứ, thực sự là còn quá nhỏ, có biểu hiện như vậy cũng rất bình thường.
Ma quỷ phảng phất như đã hoàn toàn biến mất. Vẫn không xuất hiện trở lại, bất quá Tiêu Thần biết hắn nhất định đang ở gần đây. Mặt trời dần lặn, ánh sáng nhiễm đỏ nửa bầu trời, Tiêu Thần di chuyển trong rừng rậm không mục đích, nghe tiếng rít gào của mãnh thú ở xa xa, trong lòng hắn dần dần bình tĩnh lại. Ma quỷ ở kế bên khiến hắn hiện tại không thể đi đến nơi ở của Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng.
Khi Tiêu Thần đi rồi, lão bà, lão giả, Độc Cô Kiếm Ma lập tức hành động. Lời nói của ma quỷ có thật hay không thì bọn họ vẫn liên lạc với các cao thủ khác, đồng thời động viên mọi người đi tìm bạn sinh long vương, nếu như có thể tập hợp được chín long vương thì thoát ly khỏi Long Đảo đã không còn là ảo tưởng.
Buổi tối hôm nay, rất nhiều tu giả đều biết được tin tức khiến cho họ kích động phải rơi lệ. Có được hy vọng rời khỏi Long Đảo khiến cho bọn họ hoạt động tích cực hơn rất nhiều. Đương nhiên, đối với sự xuất hiện của ma quỷ khiến cho trong lòng mọi người rất sợ hãi, càng khiến cho bọn họ muốn rời khỏi nơi đây hơn.
Đây là một đêm không bình tĩnh, phàm là những người biết được tin tức rất khó có thể đi vào giấc ngủ được, tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng tìm được bạn sinh long vương.
Không thể nghi ngờ, chín tiểu long vương đều đã xuất hiện, mở đầu cho màn kịch này.
Nửa đêm, lửa trại đang cháy, Tiêu Thần ngồi ở cạnh đống lửa lẳng lặng tu luyện. Mà tiểu thú trắng muốt kia vẫn duy trì tư thế xếp bằng như cũ. Đầu đội bảo thụ ngồi trên đầu vai Tiêu Thần, phát ra tiếng ngáy ngủ ngon lành. Bộ dáng khả ái mà lại buồn cười.
Chỉ là Tiêu Thần phát giác ra rằng Kha Kha không chỉ đơn giản là đang ngủ bình thường, bởi vì hắn phát hiện được hào quang lờ mờ bao đang lượn lờ quanh thân của nó. Tiểu thụ được tiểu gia hỏa đặt lên đầu đã từ lâu không chút phát sáng giờ lại toát ra một tia hào quang. Trong lúc này cả hai như có được liên hệ rất kì diệu.
Lẽ nào tiểu thú thật có được một loại phương pháp tu luyện kì diệu? Tiêu Thần âm thầm suy đoán, hắn cũng đã từng nghe nói rằng có một vài chủng loại hiếm thấy của Long tộc được truyền thừa phương pháp tu luyện của bản tộc, Kha Kha hẳn là thuộc về một chủng tộc như vậy sao?
Gió lạnh thổi nhè nhẹ, nhiệt độ trong rừng giảm nhanh xuống, phảng phất như gió mùa đông đang thổi đến kèm theo một tia hàn ý lạnh đến thấu xương. Đống lửa khiêu động mãnh liệt, trong nháy mắt biến thành màu xanh biếc u ám dọa người. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Ma quỷ xuất hiện vô thanh vô tức phía đối diện cách Tiêu Thần một đống lửa kia.
"Một nghìn năm trước khi ta nhìn thấy tiểu thánh thụ này thì nó chỉ có một chiếc lá ngọc mà thôi, một nghìn năm sau nó cũng đã có được ba lá rồi." Khuôn mặt tái nhợt của ma quỷ dưới ánh lửa bập bùng lại càng thêm vẻ trắng bệch, nếu như nói hắn không phải là quỷ thì ai cũng không tin.
Không hề nghi ngờ lời nói của hắn đã hấp dẫn được sự hứng thú của Tiêu Thần. Giờ phút này hắn không hề sợ hãi, việc gì đến thì sớm muộn cũng sẽ đến, có tránh cũng không thể tránh khỏi. Hắn mở miệng hỏi: "Có phải nhìn thấy ở chỗ thông thiên thần thụ phải không?"
"Đúng vậy, phía trên mặt cắt của thần mộc phát hiện ra, tiểu thụ này chính là một nhánh cây tái sinh. Bất quá nó đã không còn là thần mộc ban đầu nữa, bởi vì nó so với thông thiên thần mộc hơn sáu loại màu sắc." Câu trả lời của ma quỷ khẳng định lại suy nghĩ ban đầu của Tiêu Thần.
"Tuy rằng truyền thuyết noi rằng thông thiên thần mộc chính là thánh thụ Long tộc. Nhưng trước kia cũng không phải thuộc về Long tộc. Thần mộc là do Long tộc phát hiện trên Long Đảo." Âm thanh yếu ớt của ma quỷ kể lại, nói xong những lời này ma quỷ lộ ra vẻ suy tư thật lâu, gần như mê man nói: "Ta lại có thể biết nhiều như vậy……"
Biểu hiện này của hắn khiến cho Tiêu Thần kinh ngạc vô cùng. Lúc này Kha Kha cũng đã tỉnh lại, thấy ma quỷ đang ngồi phía đối diện, tiểu thú suýt nữa đã phóng qua, Tiêu Thần vội vàng ngăn cản nó đồng thời hướng đến ma quỷ dò hỏi: "Ngươi tựa hồ đã quên rất nhiều chuyện…"
Ma quỷ từ trong mơ màng ngắn ngủi tỉnh lại, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, tạo nên từng trận âm khí nói: "Trải qua vô tận năm tháng, trong đầu ta trống rỗng, chỉ có thể nhớ rõ là bản thân từ trong tử thành trốn ra."
Tiêu Thần có chút tiếc nuối, không thể từ trong miệng hắn biết được bí mật của tử thành.
Hơi sương trong rừng lượn lờ, cùng với khí tức âm lãnh của ma quỷ hòa cùng một chỗ khiến cho khu vực này âm u đáng sợ. Trầm mặc một lúc rất lâu, ma quỷ mới phá vỡ sự tĩnh mịch này mở miệng nói: "Ta nghĩ ngươi là một người thông minh. Biết được ta không muốn mạnh mẽ ra tay nhưng không đồng nghĩa là ta không dám ra tay, ta chỉ muốn mượn thánh thụ trong tay các ngươi dùng một thời gian, tối đa một năm liền trả lại, đương nhiên sẽ có hậu báo."
"Ngươi đang cố kị điều gì?" Tiêu Thần thủy chung vẫn không hiểu rõ.
"Đối với quá khứ trước kia, trong đầu ta tuy trống rỗng nhưng ta vẫn hiểu rõ người nào nên chọc vào ngươi nào không nên." Ma quỷ trực tiếp nói ra: "Ta không muốn cùng với Long tộc kết thù nên không giết hai con long vương kia. Đồng dạng ta đối với tiểu thú này càng thêm cố kị, ta không muốn trêu chọc vào cha mẹ của nó."
Đôi mắt to của Kha Kha lập tức lóe ra một tia hy vọng, dường như không hề chán ghét ma quỷ, long mi thật dài run lên, tỉ mỉ lắng nghe, có vẻ rất muốn biết được cha mẹ của nó đang ở nơi nào.
Tiêu Thần hiểu được tâm tình của tiểu thú, quay lại hỏi ma quỷ: "Ngươi biết được lai lịch của tiểu thú này?"
"Không biết, nhưng ta dám chắc nó không yếu hơn long vương. Cha mẹ của nó hẳn là ngang hàng với tồn tại long vương trưởng thành. Không phải cũng không dám có chủ ý đoạt thánh thụ Long tộc. Một nghìn năm trước khi ta nhìn thấy được thánh thụ xuất hiện một chiếc lá ngọc cũng đã phát hiện ra được một quả trứng bảy màu, nằm ở bên cạnh thánh thụ, chúng nó được một lực lượng thần bí phong ấn với nhau. Ta nghĩ đó chính là Kha Kha." Ma quỷ nói xong những lời này nhìn tiểu thú thật sâu.
Kha Kha mơ hồ chớp đôi mắt to, mà Tiêu Thần lại được giật mình một phen, một nghìn năm trước, trứng của Kha Kha đã xuất hiện trên đời rồi. Thế nhưng hắn đã cùng Kha Kha trao đổi với nhau, tiểu tử kia mới sinh ra không bao lâu a. Nói như vậy quả trứng bảy màu kia chẳng phải đã "thai nghén"……một ngàn năm sao?
Trên người Kha Kha thủy chung vẫn mang theo một tấm màn thần bí.
"Long tộc cần bao lâu mới có thể phá trứng đi ra?" Tiêu Thần muốn so sánh Kha Kha cùng với Long tộc một chút.
"Điều này không thể nói cụ thể được, bình thường là mấy trăm năm thời gian, thế nhưng khi phong ấn trên Long Đảo biến động sẽ đánh vỡ quy tắc này, vì thời gian này sẽ có lực lượng kì dị xuất hiện, long đản trên đảo trong thời gian ngắn sẽ nở ra tiểu long. Điều chúng nó cần chính là linh khí trời đất để tẩm bổ, nếu như cho chúng nó vô tận linh khí thì có thể trong vài ngày có thể phá trứng đi ra."
Vài ngày so với mấy trăm năm thật sự có chút khoa trương rồi. Cẩn thận suy nghĩ một chút, lấy mấy trăm năm so với một ngàn năm thì Kha Kha cũng không tính là chân chính nghịch thiên.
"Y nha……" Tiểu thú khe khẽ thở dài, thần tình có chút cô đơn, dường như đang suy nghĩ đến cha mẹ của nó. Hình dáng đầy thương cảm kia đặc biệt khiến người ta yêu thương.
"Sau khi hiểu rõ mọi thứ, ngươi hẳn đã tin ta, ta thực sự chỉ muốn mượn dùng mà thôi." Ma quỷ bình tĩnh nhìn Tiêu Thần nói: "Ta đối với cha mẹ của nó có điểm kiêng kỵ nhưng đối với ngươi lại không có chút cố kỵ nào, giết chết ngươi cũng không hề đưa đến bất luận phiền toái nào."
Nghe được lời ấy, tiểu thú từ trong trạng thái mất mát bình tĩnh lại, hung hăng quay qua phía ma quỷ vung thú trảo nhỏ.
Tiêu Thần cũng không sợ hãi nói: "Muốn giết ta? Kha Kha sẽ nhớ rõ ngươi, sau này nó sẽ báo thù cho ta. Hiện tại nó không thể làm gì được ngươi, với đại thần thông của cha mẹ nó, tất nhiên sẽ cho ngươi lên trời không được mà xuống đất không xong."
Một tiếng thở dài, ma quỷ mang theo âm vụ biến mất, quỷ âm yếu ớt từ trong rừng rậm xa xa truyền đến: "Kỳ thực nó tột cùng có cha mẹ hay không, hay cha mẹ của nó còn tồn tại trên đời này không đều rất khó nói, ta trước chỉ là cẩn thận quá mức mà thôi. Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, ngươi không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu. Nếu không……khi cần đổ máu thì ta tuyệt sẽ không nương tay."
Thánh sơn Long tộc nguy nga hùng vĩ, khí thế áp nhân, giống như một thần trụ chống trời.
Tiêu Thần mang theo Kha Kha lại đi đến đây, đứng trên vết cắt của thông thiên thần thụ cao hơn trăm thước, ngẩng đầu nhìn lên Thánh sơn nguy nga đang ẩn trong sương mù.
Lời nói tối qua khi ma quỷ rời đi khiến cho Tiêu Thần hiểu được trong thời gian ngắn đối phương sẽ không trở mặt, mấy ngày tiếp theo hắn không phải lo lắng. Đi đến đây chính là muốn tìm lực lượng cường đại đến áp chế ma quỷ, hắn hi vọng cường giả trong Long tộc xuất hiện. Chỉ là hắn rất nhanh phải thất vọng. Hắn phát hiện mặc dù là thượng vị long như Bạo Long, Sư Vương Long, Kiếm Long…… nhưng bọn chúng đều mất đi đại thần thông như khi biểu hiện ra trong tử thành, hiện nay chúng nó đều khôi phục lại trạng thái "thú tính nhiều hơn thần tính", tất nhiên là không thể liên hệ với bọn chúng.
Không thể nghi ngờ rằng ma quỷ cũng đi theo phía sau, tuy rằng không thể phát giác được hành tung của nó nhưng Tiêu Thần lại có thể cảm giác được hắn đang ở gần đó.
"Rống…"
Xa xa truyền đến âm thanh long khiếu, dựa vào trực giác của hắn đó là một con ấu long, nhìn về phía xa xa có thể thấy được một vài thân ảnh, Tiêu Thần thấy được vài tên tu giả, dường như bọn chúng đang đuổi theo một tiểu long vàng kim. "Long vương" hai từ này lập tức hiện ra trong đầu Tiêu Thần. Nhóm tu giả hẳn là đã có được tin tức sau khi tập hợp chín long vương là có thể triệu hồi được thần thuyền trong truyền thuyết nên đã triển khai hành động. Nhưng mà đến khu vực này để truy bắt tiểu long vương thật sự là quá mức lỗ mãng.
Khu vực này được gọi là thánh địa của Long tộc, không nói đến đám cường đại như Bạo Long, Sư Vương Long…… quanh đây toàn tụ tập man thú cường đại không kém gì Long tộc, nếu như gặp phải bọn chúng thì hậu quả không cần phải nghĩ nữa.