Trường Sinh Giới

Chương 117: Biến cố

Bà của Ngưu Nhân la lớn: "Mọi người dọc theo cầu vồng mà đi, không nên thử bay lên. Bởi vì vô luận là ở trên biển chính là vẫn tràn ngập lực lượng phong thần. Không có ánh sáng bảy màu của thần thuyền bảo hộ tất sẽ lập tức phấn thân toái cốt."

Không ai dám đem sinh mệnh ra giỡn, mọi người đâu vào đấy bước lên thần thuyền, mà lúc này mười một tiểu long vương cùng đám man long rốt cuộc cũng đã từ biệt xong. Tất cả đều vọt đến thần thuyền, sau khi con tiểu long vương leo lên thần thuyền, vầng sáng bảy màu lấp lánh của thần thuyền lập tức rung động lên. Dĩ nhiên sắp sửa khởi hành rồi.

"Không nên dừng lại, mọi người nhanh lên." Những người trên thần thuyền hô to.

Tiêu Thần quay về phía Liễu Mộ và Nhất Chân cùng mọi người nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên lên thuyền rồi."

Ngay lúc này, Tiêu Thần chợt có một cổ dự cảm không tốt. Dường như có một huyệt động thâm thúy khổng lồ sắp sửa cắn nuốt hắn, hắn vội vàng tránh nhưng vẫn chậm một bước. Ngay cả địch nhân hắn cũng không thấy rõ, bởi vì phía sau đã không còn ai nữa, một cái họa quyển thật lớn cuộn tròn cũng đã triển khai, đem hắn và Yến Khuynh Thành cùng ba bộ xương khô bao phủ lại, không trung hé ra một cái khe cực lớn cắn nuốt bọn họ.

Chết tiệt!" Tiêu thần nhịn không được chửi bới. Hắn bị người ta tính kế. Nhưng lại không biết địch nhân là ai. Đằng sau không người, phía trước là đám người lên thuyền rất hỗn loạn.

Một luồng lực lượng không biết thật lớn lôi kéo Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành, không biết đưa bọn họ truyền tống đến nơi nào. Sau đó cái khe lớn kia nghiền nát rồi khép kín. Tiêu thần dùng hết toàn lực muốn chạy trở ra. Nhưng phát hiện thật khó có thể thành công.

Kha kha đã ở bên người hắn. Tiểu thú trắng muốt phẫn nộ phát ra một tiếng gầm nhẹ. Hai thú trảo mãnh lực huy động. Vài luồng sáng phát ra, "sưu sưu" vài tiếng tựa như xoáy vào mấy cái bóng người.

Ánh sáng chợt lóe rồi hoàn toàn lâm vào trong bóng tối, tại trong hư vô tĩnh mịch. Thời gian dường như đình trệ, Tiêu Thần biết đây tựa hồ là đang xuyên qua không gian.

Trên bãi biển, Liễu Mộ và mọi người kinh hô sau đó là phẫn nộ.

"Nếu như đoán không sai, có người dùng không gian quyển trục tính kế bọn họ. Thực sự đáng hận đến cực điểm! Vào thời khắc mấu chốt, đem bọn họ truyền tống đến nơi khác. Rõ ràng là muốn đem bọn họ vây trên Long Đảo, vĩnh viễn không thể rời khỏi."

Thời gian không đợi người, mặc dù Liễu Mộ và Nhất Chân cực kỳ phẫn nộ. Thế nhưng tìm một vòng bờ biển vẫn không phát hiện tung tích của Tiêu Thần, mà lúc này thần thuyền sẽ khởi hành. Bọn họ phải lên thuyền.

Sau khi trải qua loại cảm giác thời gian đình chỉ kỳ diệu. Tiêu Thần cảm thấy trước mắt chợt sáng ngời. Bọn họ đã xuyên qua không gian tĩnh mịch xuất hiện giữa thế giới hiện thực

Trước mắt là rừng rậm nguyên thủy vô tận, bên tai là tiếng gầm rống trùng điệp của dã thú.

Tiêu Thần phá hiện ngoại trừ hắn và Yến Khuynh Thành cùng ba bộ xương khô ra bên cạnh còn có ba lão nhân râu tóc hoa râm, mà Kha Kha đang phẫn nộ dùng thú trảo nhỏ chỉ vào bọn họ.

"Kha Kha, là bọn chúng ám toán chúng ta sao?" Tiêu Thần hỏi, Kha Kha có sức gật đầu, Tiêu Thần gần như cuồng bạo. Hắn căn bản không nhận ra mấy người này, nhưng tại sao lại hãm hại như vậy. Thực sự là muốn phẫn nộ rồi.

Ba lão nhân cũng cực kỳ kinh sợ. Trong đó một người hét lớn: "Tại sao có thể như vậy? Chúng ta thế nào cũng đi tới đây, truyền tống mười dặm a, ở đây cách bờ biển tối thiểu cũng mười dặm. Chúng ta không kịp lên thuyền rồi!"

"Sư thúc, người vì sao muốn hại chết ta?" Yến Khuynh Thành cũng kinh sợ kêu lên.

Lão giả bị Yến Khuynh Thành gọi là sư thúc phẫn nộ nói: "Ngươi cùng tiểu tử này truyền ra chuyện sỉ nhục, còn có mặt mũi gì mà sống, cho các ngươi cùng vây ở Long Đảo đã là châm chước khai ân rồi. Thế nhưng, ta thật không ngờ…… sự tình vốn đơn giản như vậy. Thế nào cũng đem chúng ta đi."

Vốn cho rằng có thể vô cùng đơn giản, có thể dễ dàng đẩy chết kẻ gây ra sỉ nhục cho Bất Tử môn, thế nhưng lão giả vạn vạn lần không ngờ lại như vậy. Hắn kinh sợ quay mặt về hai người kia quát: "Hai người các ngươi đều là chú sư. Chẳng lẽ không hiểu được quyển trục sao? Cái này gọi là phá quyển trục chứ?"

"Không nên nhiều lời nữa, đi nhanh vẫn còn kịp." Hai người kia đã bay lên trước, muốn phóng về bờ biển.

Sư thúc của Yến Khuynh Thành cũng phóng đi như quỷ mị. Căn bản bất chấp muốn giết Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành.

"Y nha……" Kha Kha phẫn nộ huy động thú trảo nhỏ, vầng sáng chói lọi trong nháy mắt bao phủ bọn họ lại sau đó mạnh mẽ kéo lại.

"Kha Kha không nên để ý đến bọn hắn nữa, chúng ta đi mau." Tiêu Thần hét lên rồi phóng nhanh về bờ biển. Mà Yến Khuynh Thành cùng ba bộ xương khô cũng theo sát phía sau, ba lão nhân kinh sợ nhìn bọn họ rời đi, vạn vạn lần không ngờ là lực lượng tiểu thú đã cho họ ăn quả đắng. Cho đến khi bọn Kha Kha mất dáng thì ba người bọn họ mới khôi phục tự do. Theo sát phóng đi về bờ biển.

Tiêu Thần thật đã bỏ lỡ thần thuyền, khoảng cách mười dặm với cao thủ như hắn cũng không tính là quá xa. Mặc dù trên đường tràn ngập cây rừng ngăn trở. Thế nhưng hắn cũng rất nhanh vọt đến bờ biển, vượt qua đám man long ngăn trở. Hắn vừa lúc thấy thần thuyền chậm rãi khởi hành, rời khỏi bờ biển.

Chỉ mới rời đi bảy tám thước, thế nhưng cái cầu vồng bảy màu đã thu trở lại, hắn cứ như vậy mà bỏ lỡ, bởi vì hắn không thể xuyên qua cấm thần lĩnh vực đáng sợ kia.

Kha Kha tựa hồ cảm giác được sự tuyệt vọng trong Tiêu Thần, tiểu thú trắng muốt dùng hết toàn lức triển khi cầm cố thuật. Sắp bọc lại chính mình cùng Tiêu Thần vượt qua đoạn khoảng cách kia, thế nhưng Tiêu Thần ngăn trở nó. Hắn biết năng lực của tiểu thú, hiện nay mà nói nó còn chưa có thần thông mạnh như vậy.

"Tiêu thần!"

"Tiêu thần!"

Từ trong màn hào quang bảy màu bao phủ thần thuyền truyền đến tiếng kêu gào tiếc nuối của Liễu Mộ, Nhất Chân cùng mọi người, thần nữ Ranno, Liễu Như Yên, tiểu mập mạp Ngưu Nhân cũng tràn ngập thần sắc tiếc hận.

"Tại sao lại như vậy. Mấy tên vương bát đản kia rốt cuộc là ai?" Liễu Mộ phẫn nộ kêu gào.

"Tiêu huynh ta sẽ không quên ngươi." Tiểu mập mạp Ngưu Nhân cũng hô lên.

"Tiêu Thần. . . . . ." Đối với loại tình huống này, Nhất Chân hòa thượng cũng là hết cách.

Mười một con bạn sinh long vương vừa lên thuyền, Tổ Long thần thuyền liền tự động khởi hành. Căn bản không thể nghịch chuyển.

"Sống cho tốt vào. Nếu như tương lai ta có năng lực sẽ đến cứu ngươi." Ranno nhẹ nhàng phất tay.

Loại hứa hẹn này nghe vào trong tai người khác có thể nghĩ là nói suông. Nhưng Tiêu Thần biết Ranno xác thực có tư cách này. Hắn hướng về phía thần thuyền hô to: "Gặp lại. Gặp lại. Ta sẽ vĩnh viễn nhớ các ngươi!"

Cũng có người hô tên của Yến Khuynh Thành, thế nhưng như vậy thì có thể làm gì đây, nàng cũng chỉ có thể im lặng phất tay.

Rất nhiều người nhận ra được, không nhận ra được đều đứng ở đuôi thuyền hướng về bờ biển phất tay. Bao gồm Liễu Mộ, Nhất Chân, lny, Ranno, Ngưu Nhân, Rand, thậm chí có Triệu Lâm Nhi, cùng với thiên tài ảo thuật linh sĩ Cathy cùng mọi người.

Ngay phía sau, sư thúc của Yến Khuynh Thành cùng hai gã chú sư cũng vọt tới bờ biển. Bọn họ ngửa mặt lên trời bi nộ hét lớn: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ!"

"Vương Hạo sư thúc đây là ngươi tự làm tự chịu. Hại người cũng hại mình!" Yến Khuynh Thành nếu không cáu giận đó là không có khả năng, cơ hội duy để rời khỏi hồng hoang Long Đảo dĩ nhiên đã bị phế bỏ như vậy. Truyện được copy tại Truyện FULL

Vương Hạo chỉ là muốn thuận lợi hủy diệt hai người, kết quả thật không ngờ lại hóa thành như vậy. Hắn hối hận đến cực điểm. Sớm biết như vậy. Hắn quyết sẽ không như vậy. Hai lão giả chú sư bên cạnh càng tức giận giậm chân, cuối cùng trong mắt bọn họ cùng lộ ra hung quang nhìn về phía Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành.

Thuyền lớn đang ở chậm rãi chạy đi. Bất quá mọi người chính có thể nhìn thấy tất cả ở đây. Xa xa truyền đến thanh âm lo lắng của Liễu Nộ cùng mọi người đối với Tiêu Thần cùng tiếng nhục mạ ba gã lão giả.

Thanh âm của Độc Cô Kiếm Ma tràn ngập tiếc nuối truyền đến: "Tiêu Thần, ngươi thực sự là đáng tiếc, ta nghĩ đến ngươi khả dĩ là đối thủ không tồi với ta. Đáng tiếc đáng tiếc a!"

Tiêu Thần quay về phía Kha Kha nói: "Cầm cố bọn chúng."

Tiểu thú trắng muốt sớm đã thở phì phò. Căn bản không có khách khí, vầng sáng bảy màu trong sát na đã bao phủ ba người. Căn bản không có cho bọn hắn bất luận cơ hội gì. Tuy rằng ba người đã là cao thủ cảnh giới Thức Tàng, thế nhưng vẫn như cũ không thể thoát khỏi cầm cố thuật của Kha Kha.

"Kha kha, có thể để lực lượng của ta tiến vào trong vầng sáng giết chết bọn chúng không?" Tiêu thần khát khao hỏi. Nếu như không thể tự mình động thủ phế bỏ ba người kia, hắn thực sự khó có thể đẩy ra khẩu khí buồn bực trong lòng.

Tiểu thú trắng muốt gật đầu. Biểu thị có thể.

Tiêu thần hướng về phía thần thuyền dần dần đi xa địa hô to: "Độc Cô Kiếm Ma ngươi không có gì phải đáng tiếc, hiện tại cũng có thể cho ngươi kiến thức một chút huyền công của ta." Hắn đem cây đoạn đao đen kịt án tại trong tay, sau đó chém lên, tuy rằng một đao chém ra, thế nhưng dường như có trăm nghìn ánh đao phóng lên cao, mà toàn bộ đều tiến vào trong vầng sáng của Kha Kha.

"A a a. . . . . ." Tiếng kêu thảm truyền đến, trên cánh tay phải của Vương Hạo cùng với hai gã chú sư máu thịt đều bị lột sạch sẽ chỉ còn lại xương trắng.

Xa xa Độc Cô Kiếm Ma thấy rõ ràng. Kia cũng không phải là ánh đao đơn thuần trùng kích rớt ra máu thịt mà đó là một cổ xảo kình. Là trăm nghìn tiểu đao rực rỡ trong một đao cắt xuống, hắn hơi bị động dung, la lớn: "Thủ đoạn khá lắm, một đao kia tên gọi là gì?"

"<LỤC Thần!>" Tiêu Thần la lớn.

Thần thuyền đã dần dần đi xa. Cũng không thể nghe rõ tiếng kêu gọi đầu hàng của người trên thuyền. Cũng không thể thấy rõ bóng dáng của bọn họ. Thần thuyền bảy màu dần dần biến mất trong biển vàng.

Ba người Vương Hạo cuối cùng bị đẩy vào vùng biển cấm kỵ. Ngay cả vầng sáng của Kha Kha cũng không thể ngăn trở cái loại lực lượng hủy diệt này, ba người trong sát na đã bị nát bấy.

Dĩ nhiên một cái kết quả như thế này khiến người ta không ý kiến gì, Tiêu Thần nhìn về phía Yến Khuynh Thành, hai người im lặng trầm mặc một hồi.

"Đã không còn địch nhân trên tòa hoang đảo đáng sợ này mà chỉ còn lại có mình ta và nàng, Yến Khuynh Thành, nàng hiện tại còn muốn giết ta sao?" Tiêu Thần nhìn vị truyền nhân Bất Tử này.

"Chính là bởi vì còn lại hai người chúng ta. Mới khiến ta càng nghĩ càng thêm sợ." Yến Khuynh Thành thẳng thắn.

Tiêu thần im lặng một hồi, tư tưởng của hai người bọn họ thật đúng là không giống nhau. Hắn cười "hắc hắc" nói: "Xem ra trước đây ta quá mức chính nhân quân tử rồi. Nếu như sớm một chút đem nàng coi như một nữ nô, chính là nàng hiện tại sẽ không cảm giác đáng sợ nữa. Được rồi, được rồi. Hiện tại ta chỉ là một nam nhân. Mà nàng chỉ là một nữ nhân. Chúng ta nói chuyện nam nhân cùng nữ nhân đi."

"Ngươi. . . . . . Không được làm càn. Nếu không ta lập tức tự sát." Thanh âm của Yến Khuynh Thành có chút run.

Tiêu Thần khinh miệt cười, nói: "Muốn tự sát thì tự sát đi, ta sẽ không ngăn cản nàng."

"Ngươi. . . . . ." Thân thể mềm mại thướt tha của Yến Khuynh Thành không ngừng lùi về phía sau.

Bị ép ở lại Long Đảo. Ban đầu Tiêu thần xác thực rất phiền muộn, nhưng hiện tại đã điều chỉnh tốt tâm tình. Bởi vì hắn biết còn có một con thuyền tên "Quân Vương thuyền" có thể mang hắn rời khỏi đây. Bởi vậy hắn mới còn có tâm tình trêu chọc Yến Khuynh Thành, nói: "Nữ nhân, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta lại đáng sợ như vậy sao?"

Ba bộ xương khô hai mặt nhìn nhau, chúng nó chăm chú theo sát Tiêu Thần.

Sau khi biết Tiêu Thần lại trêu chọc nàng. Yến Khuynh Thành tức giận đem mặt quay về một bên, mà Tiêu Thần thì mang theo Kha Kha đi về phía trước, nói: "Tiểu mãnh thú, chúng ta lại muốn sống sót tại Long Đảo, vẫn phải đợi ngươi lấy lại tiểu thánh thụ mới được."

Kha kha nghe được "Tiểu thánh thụ" , lập tức cao hứng bừng bừng đứng lên, trực tiếp quên ba chữ "Tiểu mãnh thú", vui vẻ chạy tới chạy lui. Sau đó theo Tiêu Thần cùng nhau xuất phát hướng Tuyết sơn.

Yến Khuynh Thành ở phía sau chăm chú theo sát.

"Uy. Nữ nhân, nàng sao cứ luôn theo ta. Không phải sợ phát sinh một ít chuyện tình không tốt sao, sớm rời xa ta đi, nếu không , nàng sẽ rất nguy hiểm."

"Ngươi phong bế hơn phân nửa công lực của ta. Không theo ngươi. Ta làm sao bây giờ. Lẽ nào chờ dã thú?" Yến Khuynh Thành tức giận đáp lại nói.

"Nàng muốn giết ta. Mà ta lại không phải loại người tàn nhẫn này, ta không muốn giết nàng. Chỉ có thể phong bế công lực của nàng, nếu không như vậy đi, không bằng nàng quên việc tự sát, như vậy chúng ta cũng không cần làm khó."

Yến Khuynh Thành im lặng một hồi. Cảm giác nam nhân trước mắt này rất đáng ghét, đây là sau khi nàng đem tâm tình điều chỉnh và giảm bớt phiền muộn a.

Hiện tại mà nói. Tiêu Thần không thể giết chết Yến Khuynh Thành, ma quỷ nói qua hắn tựa hồ cần thời gian một năm mới có thể tiêu hết tử khí, nói cách khác muốn thu hồi thánh thụ của Kha Kha, Tiêu Thần phải ngây ngốc tại Long Đảo một năm. Nếu như chỉ có mình hắn thì hắn cũng chết vì phiền muộn, lưu lại Yến Khuynh Thành, mặc dù là cừu nhân. Cũng có thể không có cô đơn như vậy.

"Tiêu Thần ta cảnh cáo ngươi. Không nên đả kích chủ ý của ta."

Tiêu Thần cười nhạo, nói: "Nàng cảnh cáo ta. Hữu dụng sao? Thay vì nói cảnh cáo không bằng nói là dụ hoặc ta đi. Cứ yên tâm, cô đơn trong đêm dài đằng đẳng, chúng ta sẽ có chung ý nghĩ, ta sẽ không khiến nàng thất vọng đâu."

Loại đáp trả như thật như giả này khiến Yến Khuynh Thành vừa hết hồn vừa sợ hãi, đương nhiên càng là xấu hổ buồn bực nhiều hơn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất