Giết người trên đường vốn là không thể, nhưng bị kẻ khác khiêu khích mà không hoàn thủ lại thì càng không có khả năng.
Tiêu Thần bị nghẹn không thể phát tiết cơn giận theo bọn chúng đi đến bờ con sông trong thành. Chỗ đó có một gã giáo úy mang theo vài tên binh sĩ đang chờ đợi, vừa nhìn thấy Tiêu Thần thì không thèm lên tiếng mà rút ra một cây roi dây quất về phía mặt Tiêu Thần. Miệng cùng lúc quát: " Không biết sống chết là gì!"
" Bốp"
Tên giáo úy ngẩn cả người ra. Ngọn roi của hắn còn chưa chạm được đến người đối phương thì trên mặt đã có thêm một dấu tay cực lớn, gã bị đánh cho một tát điếng người.
" Ngươi...dám đánh ta sao?"
Tên giáo úy dường như không thể tin. Gã điên tiết vô cùng, giơ roi lên định đánh lần nữa.
" Ngươi tính đánh rắm gì vậy?"
Dưới tình huống như vậy, Tiêu Thần cho rằng không thể biện minh, cũng không cần phải biện minh, càng không cần thiết phải biện minh gì hết.
" Bốp!"
Cái miệng rộng của hắn bị hung hăn tát qua.
Ngọn roi của tên giáo úy khó mà chạm đến gấu áo của Tiêu Thần .
" Chết tiệt!" Cái miệng rộng của gã bị đánh đến máu me tung tóe, thân là vệ binh của Lễ thân vương. Chưa bao giờ hắn cảm thụ cảm giác bị đánh thế nào, từ trước đến giờ chỉ có hắn đánh kẻ khác. Chưa kẻ nào dám đụng đến hắn.
" Bốp!"
Lại một cái tát vào cái miệng rộng, cặp mắt của hắn đã lóe kim tinh.
"Leng keng leng keng"
Âm thanh đao rút ra khỏi vỏ vang lên xung quanh. Tám tên binh sĩ, đao trong tay lấp lánh hàn quang, nhanh chóng ra tay. Không đợi mệnh lệnh của tên giáo úy kia mà hung hãn chém về phía người Tiêu Thần.
" Đương đương đương. . . . . ."
Bỗng có tiếng kim khí thanh thúy vang lên , tám thanh đao lấp lánh hàn quang đánh tới đều bị bẻ gãy, sắc mặt tám người lúc này cực kỳ khó coi, thấy Tiêu Thần dùng tay không mà đoạn đao, bọn họ xem ra cũng biết mình đã gặp đại phiền toái rồi .
" Bốp bốp!"
Tên giáo úy kia bị Tiêu Thần nắm lấy áo, không một lời thừa thãi, Tiêu Thần liên tục đánh bốn phát vào cái miệng rộng. Hung tợn quát vào mặt hắn: " Ngươi nghĩ ngươi là cái quái gì, vệ binh thân vương thì hay ho lắm sao?"
" Tiểu tử kia, ngươi đã phạm vaò tội phản nghịch còn không mau buông ta ra!"
" Phản nghịch ư?" Tiêu Thần cười nhạt: " Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?"
Nhìn ánh mắt độc địa của gã giáo úy kia, Tiêu Thần bắt đầu bực mình. Liền nhằm vào cái miệng rộng mà đánh cho gã đầu óc quay cuồng .
" Ta là binh sĩ của Lễ thân vương. Mạo phạm đến Lễ thân vương là tội chém đầu! " Giáo úy vẫn như củ mạnh miệng ác độc hướng về phía Tiêu Thần rống to hơn đồng thời phản kháng giãy dụa yếu ớt. Nhưng hắn làm thế nào tránh được Tiêu Thân cảnh giới bát trùng thiên đây.
" Ta còn tưởng ngươi là hoàng đế, có thể thay mặt một vương triều chứ!" Đánh cũng đã đánh, Tiêu Thần làm sao mà chịu khoanh tay nữa chứ, lại đánh vào hai bên cái miệng rộng khiến hàm răng của giáo úy sớm đã bay ra mấy cái.
Tám gã binh sĩ bên cạnh hơi há hốc mồm cùng rụt rè sợ hãi. Tại thủ đô Thiên La thành họ chưa từng gặp phải cảnh tượng như thế này nên trong lòng sợ hãi không ngớt, thầm mắng Nam Hoang quả nhiên là nơi dã man vô cùng. Ngay cả binh sĩ của hoàng thân còn dám đánh thì biết sợ gì chứ.
Hàm răng trong miệng đã bay ra quá nửa, Giáo úy cũng đã chịu thua, không dám nói nữa… khúm núm trả lời.
" Thật sao? Là mưu kế của Vương gia bày ra, còn các ngươi chỉ nhận lệnh hành sự?"
" Ta xin thề, những gì ta nói đều là thật, ta không nên tham năm trăm kim tệ kia, con lợn chết tiệt kia tự tìm đến ta. Ta tưởng chỉ giáo huấn một tên vô lại bình thường nào có biết người lại là một cao thủ như vậy… "
Hiện tai, giáo úy biết cái gì đều nói cái đó, hắn biết mình đã đụng phải tên ngoan độc. Tại Nam Hoang này là nơi không phục vương triều nhất. Nếu đối phương ngang ngược giết chết hắn thì hắn quá oan uổng rồi.
" Nói hình dáng đặc thù của người đó cùng một loạt tình tiết cụ thể và tỉ mỉ cho ta."
Vừa lúc giáo úy kể xong mọi chuyện, Tiêu Thần nắm hắn ném mạnh ra giữa sông, cùng lúc đó tám người đằng sau vừa định bỏ chạy cũng được Tiêu Thần tiễn cho một đoạn.
Ở trong thành không kiêng nể mà giết người quả thật rất quá đáng nên hắn cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng của những người này. Nhưng trừng phạt nghiêm khắc khó mà tránh khỏi. Tuy đối phương là binh sĩ của thân vương nhưng hắn cũng không sợ, Nam Hoang có thể nói là cách xa hoàng đế. Hoàn cảnh địa lý thực sự quá mức hoang vu.
Mặc dù Thiên Đế thành nằm ở phía nam của Trường Sinh đại lục thuộc cường quốc Thiên La nhưng quyền thống trị tối cao lại ngoài tầm đế quốc. Bởi vậy Thiên Đế thành đang ở trạng thái bán độc lập, thành chủ Nam Hoang khống chế nửa số dân số, xây dựng thế lực lớn cũng không bị Thiên La quốc dòm ngó.
Thiên Đế thành kinh hiện long vương, cũng có không ít tiểu thánh thủ ẩn hiện bóng dáng, ba tháng sau giải đấu đại thú gần bắt đầu, khiến mây ở bốn phương tám hướng di chuyển, người từ phía bắc đã đến đây không ít.
Thiên La quốc Lễ thân vương Tôn Miểu đường quan bằng phẳng, rất thích đấu thú. Mặc dù đối với các làm của người chưởng quản Thiên Đế thành rất bất mãn nhưng nhóm đi tới Thiên Đế thành đầu tiên lại là một trong những nhân vật cường thế.
Thiên Đế thành vốn nằm ở trạng thái bán tự lập nên thành chủ đối với hoàng tộc trước giờ không tôn kính, Lễ thân vương Tôn Miểu đối với thái độ của hắn thật sự bất mãn, bởi vì Thiên Đế thành chủ giả vờ câm điếc không nghênh tiếp hắn nhưng Tôn Miểu vẫn âm thầm đi tới. Rất nhiều thế lực lớn trong thành đều biết, thành chủ làm sao có thể không biết được.
Tôn Miểu bất quá chỉ mới 20 tuổi đời dễ dàng có chức lớn, được hưởng nhiều ưu đãi, làm sao có thể chịu được. Chẳng qua mấy ngày nay hắn vẫn đang ẩn nhẫn nhịn không phát tác. Ngoài ra hắn còn tiếp xúc với một số gia chủ có thế lực lớn trong thành. Hôm nay lại mở tiệc thiết yến một số ít thanh niên của các đại gia tộc để lấy lòng hảo hữu.
Những gia tộc này mặc dù thế lực khổng lồ, thủ đoạn vô cùng đê tiện nhưng trên danh nghĩa vẫn là con dân của Thiên La quốc, cho nên khẳng định sẽ hăng hái đưa con em của mình tham dự bữa tiệc đó, cũng không sợ vì vậy mà đắc tội đến thành chủ.
Đây là cuộc tụ hội nhỏ lén lút, thành phần tham gia toàn là những tinh anh tuổi đời còn rất trẻ của các đại gia tộc.
Ở phía sau, Tôn Miểu nghe xong tin tức, sắc mặt đột biến nói: " Quá đáng, không biết sống chết!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Tiệc chiêu đãi chỉ có mấy người, trong đó có một nữ tử nhìn sắc mặt Tôn Miểu có điều không tốt, mở miệng dò hỏi: " Vương gia, chuyện gì vậy?"
" Có người dám ném thân binh của bản vương xuống sông." Tôn Miểu mặc dù lời lẽ bình tĩnh, thế nhưng vài người trẻ tuổi ngồi gần hắn cảm thấy áp lực chập chờn.
" Ồ, là ai dám lớn mật mạo phạm đến Vương gia thần thành chứ?" Một tên nam tử thoạt nhìn có chút say rượu lên tiếng.
Tôn Miểu nhịn Thiên Đế thành chủ Lưu Đạo Minh mấy ngày liền lại phát sinh thêm sự việc ngày hôm nay thực là sức chịu đựng đã lên đến cực điểm.
" Người đâu."
Không hề nghi ngờ, người đã ném thân vương binh sĩ xuống sông chính là Tiêu Thần, lúc này hắn đang ở trong thành, tìm kiếm tên du côn mặt sẹo mà giáo úy đã nói.
Quả thực tìm hắn không khó, bởi vì mặt sẹo ngày thường hay qua lại trên đường. Căn bản không hề tránh mặt ra ngoài, Tiêu Thần mơ hồ đoán được cái gì đó, nên không nóng lòng động thủ. Chặn hắn tại một cái hẻm nhỏ, không để cho mặt thẹo thấy được hình dáng của hắn.
Khống chế một huyệt của mặt thẹo, đầu tiên là cho ăn tát vào mồm vài cái rồi quát hỏi: " Ngươi hối lộ binh vệ của Lễ thân vương?"
Mặt thẹo sớm đã bị đánh cho chân nguyễn gân co, hai mắt hắn hiện tại tạm thời bị mù trong khoảng ngắn, không nhìn thấy gì cả, Tiêu Thần hỏi gì cũng đều nói.
Mặt thẹo đúng là tiểu đầu mục cho người có thế lực lớn trong thành, thế nhưng sai khiến mặt thẹo làm việc lại là một người khác.
" Quả nhiên là như vậy…" Tiêu Thần có chút phẫn nộ, hắn không muốn tiếp tục tra khảo nữa, bởi vì hắn biết người đứng phía sau khẳng định đã xóa sạch dấu vết.
Binh sĩ của Lễ thân vương, mặt thẹo, cùng với đầu sỏ của mặt thẹo cũng chỉ là những tên râu ria tiểu tốt, chẳng qua bọn chúng đều bị khống chế bởi một thế lực không nhỏ.
Vậy là có người cố ý khêu khích Tiêu Thần, gây khó dễ cho hắn. Nếu như hắn nổi điên, trực tiếp điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ đắc tội với các tiểu nhân vật. Tiểu nhân vật thì cũng không đáng sợ, nhưng cũng có một ít tác dụng đặc biệt, nói không chừng sẽ đụng những thế lực lớn đứng sau chúng.
Lúc này, Lễ thân vương Tôn Miểu đã nổi giận, hắn đã nhẫn nhịn thành chủ Lưu Đạo Minh nhiều lần, thế nhưng bây giờ có người trong thành dám ngang nhiên đụng đến binh sĩ của hắn. Thật sự không thể nhân nhương nữa, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người đời cười chê một thân vương như hắn. Hắn thật không ngờ thành chủ lại khiêu khích như thế nên hắn cần phải đáp trả lại khiêu khích này.
Đây chỉ là nhóm tiểu nhân vật, mà theo vài tên thân binh dĩ nhiên đã đem Tiêu Thần trở thành "ác bá" trong thành.
Khi hai tên thiếp thân thị vệ dẫn theo một đội binh sĩ tróc nã Tiêu Thần trên phố thì vị Lễ thân vương tuổi trẻ khí thịnh mới hối hận có đúng là chuyện bé xé ra to không?
Chính lúc này, Tiêu Thân bị đội binh sĩ ngăn cản trên đường phố nhất thời nổi giận. Cái gọi là Thiên La cường quốc để cho Thiên Đế thành trở thành bán độc lập nhưng những người này dám ngang nhiên bắt người trên đường không cần phân biệt tốt xấu. Thật là bá đạo giống như lấy dũng khí đem Thiên Đế thành thu hồi.
" Nói cho vị vương gia kia của các ngươi, tra hỏi cẩn thận mấy tên binh sĩ bị ta đánh. Coi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ta và ngươi không quen biết, không muốn gây thù, nhưng không có nghĩa là sợ gặp phiền phức."
Khách khí đúng là cách hòa hoãn huyền diệu tốt nhất ! Đây là cảm khái của thân vương tiểu đội. Con mẹ nó "khách khí" thật quá đáng, ngay cả thân vương cũng không cũng không để vào mắt. Quá cuồng vọng!
Không nói nhiều nữa mà trực tiếp bắt người, những người này đồng thời vọt lên. Lường ra tên ác ba trong thành này rất nhanh sẽ bị đánh đập.
Chẳng qua ngoài hai gã thân vương thị vệ tứ trùng thiên cao thủ ra, những người khác đều là "tinh binh". Cùng tu giả so sánh quả không đáng vào đâu, thế nào lại ngầm đánh Tiêu Thần.
Một lát sau, trên đường thân người nằm la liệt, hai tên thân vương thị vệ cũng không ngoại lệ, Tiêu Thần không chút khách khí giẫm lên người bọn họ nói: " Truyền lời của ta đến vương gia các người, con người của ta rất khách khí rồi, chớ chọc ta!"
Đám người nằm trên mặt đất mắng chửi "Mẹ nó. Người là ai? Thật quá điên cuồng!"
Nửa canh giờ sau, Lễ thân vương Tôn Miểu thấy đám người phía sau mặt mũi bị đánh bầm dập.
" Hắn nói hắn đã rất khách khí. Nói ta chớ chọc hắn sao?!" Tay đập mạnh xuống bàn trà bên cạnh cả giận nói: " Một người trong thành dám to gan vô lễ với ta như thế. Muốn chết!"
Có điều hắn chợt nghĩ tới cái gì liền quay đầu lại hỏi gã thân vệ: " Đi, hỏi những người khác cho kỹ. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Tôn Miểu biết tính tình của thân binh. Trước cái tên giáo úy trở về kia khẳng định là nói thật, chẳng qua hắn cũng lười truy cứu, dù sao tên đó cũng là người ở đây, đánh chó phải nể mặt chủ, hắn cũng muốn tìm tên ác bá đó tính sổ. Có điều lúc này tên kia nói hắn hỏi lại mấy tên kia thật kỹ xem coi có nội tình gì bên trong.
" Vương gia, vì sao lại tức giận?" Một tên thanh niên nam tử hỏi.
Bữa tiệc chiêu đãi có tám, chín người. Những người này đều là tinh anh của các đại gia tộc. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đều phi thường lão luyện.
" Một người trong thành coi rẻ uy nghiêm của bản vương!" Tôn Miểu đã khẳng định là do thảnh chủ sai khiến, sắc mặt vô cùng nhục nhã. Hướng về phía những người này dò hỏi: " Các người là người của Thiên Đế thành, có nghe qua một người tên là Tiêu Thần không?"
Đám nam nữ thanh niên đang ngồi nghe thần sắc khẽ động, nghe nói như thế thần thái mỗi người không giống nhau.
" A, là hắn! " Một thiếu nữ tóc lam kinh ngạc kêu lên.
" Kanati, nàng nghe qua cái tên này sao? Hắn trong thành có rất nhiều danh xưng?" Tôn Miểu hỏi, hắn đối với bảo bối của gia tộc Mander cực kỳ ưa thích. Nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp này rất thẳng thắn, không giống như chỉ được truyền thụ của gia tộc mà rất hiểu việc.
" Đương nhiên có nghe qua, chuyện này tuyệt đối lớn, ác bá nổi tiếng khắp thành!" Kanati thở phì phì nói, trên mặt có chút ửng đỏ.
Các nam nữ của gia tộc khác đều cười nhạt, bất quá có người nói trước, bọn họ cũng thừa gió bẻ măng. Mọi người đều biết mấy ngày trước, nha đầu của gia tộc Mander làm mọi người kinh ngạc, đem bản thân làm người hầu cho người ta. Những người này đều nghe nói như vậy.
Tôn Miểu không nhìn ra ý tứ của những người này, mắt liếc trái phải mở miệng hỏi một tên nam tử: " Gia Cát Minh ngươi biết người này sao?"
Thoạt nhìn người này giống như là kẻ say rượu, sắc mặt tái nhợt, vành mắt biến thành màu đen, thế nhưng không ai dám khinh thường hắn vì tất cả đều biết gia tộc hắn lợi hại cỡ nào.
" À, ta có nghe qua về người này, hình như… rất cuồng vọng nha!" Gia Cát Minh thản nhiên nói.
Những người đang ngồi đây tâm tư đều không giống, chẳng qua đều biết ý của tên Gia Cát Minh muốn làm khó dễ tên Tiêu Thần kia.
" Láo xược, ác bá, cuồng vọng…" Tôn Miểu tuy rằng lúc đầu rất phẫn nộ, nhưng hiện tại tâm tình đã bình ổn, Những người đang ngồi ở đây đều có thế lực lớn tại Nam Hoang, bọn họ trong miệng khẳng định tên kia cuồng vọng chắc chắn không phải là một tên côn đồ đơn giản như vậy.
" Hải Vân Tuyết nàng biết người này chứ? " Tôn Miểu lại đặt câu hỏi.
Đây là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, nếu Tiêu Thần cũng ở chỗ này, nhất định vô cùng kinh ngạc. Vì nàng và Hải Vân Thiên tướng mạo rất giống nhau, dung mạo hoàn mỹ. Da thịt trắng như tuyết, con ngươi trong trẻo linh động, lông mi thật dài, mũi cao xinh đẹp cùng cặp môi hồng nhuận vô cùng khêu gợi… mái tóc đen dài như thác nước. Chính là biểu tỷ của Hải Vân Thiên.
" À, ta hình như có nghe qua." Hải Vân Tuyết lông mi hơi cau lại.
" Báo, Yến Khuynh Thành tiểu thư tới."
" Cho mời!"
Hải Vân Tuyết lông mi giãn ra, khẽ cười nói: " Vương gia hãy hỏi Khuynh Thành tiểu thư xem, chắc nàng ta biết."
Kinh diễm!
Đây là cảm giác của Tôn Miểu khi thấy Khuynh Thành, từ cửa bước vào là một nữ tử thật sự xinh đẹp, có thể nói là chim sa cá lặn. dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa trong đại sảnh xuất hiện vài nữ tử xinh đẹp làm cả phòng khách dường như chói lên.