Trường Sinh Giới

Chương 158: Gặp phải cuồng nhân

<!--spoiler-body-->

Không thể không nói Hoffman đích xác là tồi bại đáng chết, giết người phóng hỏa, cưỡng gian nữ học sinh, chiếm lấy tài sản người khác, không sai biệt lắm cách thời gian ngắn sẽ nháo ra một cái mạng người. Chuyện xấu gì đều đã làm, hầu như mỗi ngày đều có người tới đập cửa tìm hắn báo thù.

Mấy ngày trước khi có được tin, chuyện tình đi tranh đoạt Tiểu Quật Long căn bản hắn không để trong lòng, dù sao cũng không có thành công mà cũng không phải một mình hắn làm. Khi hắn ngẫm lại lần hành động này còn không biết cái tên "râu ria" trước mắt là ai.

" Ngươi mẹ nó là thằng nào? Hoffman mang vẻ mặt hung ác. Hắn thường ngày quen hoành hành ngang ngược, không cho phép người khác đứng trước mặt hắn bình thường nói chuyện mà phải cúi đầu khom lưng với hắn mới tính là bình thường."

" Miệng của ngươi rất thối!" Một tia lưu quang hiện lên, một tiếng vang thanh thúy phát sinh. Trên mặt Hoff man hiện rõ một cái vết tát, cả người suýt nữa ngã vào trong hồ nước. Một cú quệt mạnh mẽ a.

" Ta, ngươi dám đánh ta, con mẹ ngươi muốn chết!" Hoffman cũng coi như là một cao thủ, tu vi Thuế Phàm tứ trùng thiên cũng đủ cho hắn tìm tu giả bình thường cường hoành rồi. Hắn bị một người như vậy quết một cái quả thực là vô cùng nhục nhã, vẻ mặt hắn hung sát tàn bạo đánh tới.

Hiện tại Tiêu Thần là hạng tu vi nào? Thuế Phàm cửu trùng thiên! So với Hoffman quả là cách biệt một trời, căn bản không để vào mắt. Tiêu Thần đối với tên kia ác cảm lên đến đỉnh, cứ như vậy mà dựa vào bờ tường trong hồ nước, nhấc chân một cước đạp ra ngoài, cước ảnh trầm trọng hiện ở trước mặt Hoffman, khiến hắn vừa kinh vừa sợ. Tu vi tứ trùng thiên căn bản không thể tránh né một cước ấn tại trên mặt Hoffman. Nhất thời khiến hắn chảy máu mũi, thân thể bay ngược ra ngoài. Một tiếng " Phốc" ngã quỵ tại trong suối nước. Hoffman đau nhức nước mắt giàn giụa, cảm giác mũi giống như đã vỡ vụn, con mắt đều không mở ra được.

Hoffman kêu to: " Mẹ nó, người đâu, đem hắn đạp thành tương cho ta!" Hắn chưa từng bị ăn đòn như vậy, từ trước đến nay đều là hắn ngược đãi người khác. Ngày hôm nay chuyện xảy ra với hắn mà nói là không tưởng.

Lý Đông Ba gần đó cũng kêu to: " Người đâu, giết tên hỗn đản này cho ta!" Nếu không phải Hoffman sớm kiềm chế hắn, hắn đã sớm gọi người. Mới vừa rồi hắn chính là ăn một cái tát mạnh mẽ a. Trong lúc hắn gọi người thì âm thầm oán giận: "Hoffman ngươi con mẹ nó đáng kiếp, để lão tử chịu đòn thì ngươi kiềm chế ta, hiện tại chính bản thân bị lại càng xấu hổ, đáng kiếp!" nguồn TruyenFull.com

Trong sát na, hơn mười nhân ảnh vọt vào, cùng lúc đó Kha Kha đã lén lút chạy thoát trở về. Nhìn nơi đây náo nhiệt như vậy còn tưởng răng mấy nữ ma đầu phái người tới bắt nó chứ, mới vừa muốn trốn đã bị Tiêu Thần gọi lại.

Tiêu Thần vốn muốn cho Tiểu Quật Long thu thập những tên này, nhưng thấy Kha Kha trở về thì nhân tiện nói: " Về rồi, đem những tên này định trụ lại cho ta, rồi mang bọn chúng ném vào trong hồ." Trong lúc nhất thời hắn cũng quên hỏi nó mới vừa đến đâu, có gây họa hay không.

Hào quang bảy màu lóe ra, hơn mười nhân ảnh toàn bộ bị định trụ thân hình, sau đó bí ném vào trong hồ nước. Tiếp đó một luồng lực lượng vô hình đem thân thể bọn chúng chìm vào trong nước, bọt khí không ngừng toát ra, từ bọt nước đã biến thành uống nước.

Tiêu Thần nhàn nhã dựa vào vách hồ, tự rót rượu ngon mà thưởng thức

" Ngươi rốt cuộc là ai?" Hoffman biến sắc, lần này người trả thù rõ ràng không giống với trước đây, tu vi sâu không thể dò, còn có tiểu thú kỳ quái như vậy, thoạt nhìn là loại người ngoan tàn.

" Đến bây giờ người vẫn không biết ta là ai?!" Tiêu Thần cười lạnh nói: " Mấy ngày trước ngươi đúng là còn muốn cướp thánh thú của ta chứ!"

" Ngươi… ngươi là Tiêu Thần?!" Hoffman lại lần nữa biến sắc, hắn nhìn một chút bạch ngọc thiên mã bên cạnh, có chút hồ nghi nhìn Tiêu Thần. Con ngựa này tuy rằng rất thần tuấn thế nhưng tuyệt không thể là con Tiểu Quật Long kia. Cũng là bởi vì nguyên nhân này mới khiến hắn không ngờ được thân phận của người trước mắt.

Tiêu Thần như là nhìn ra nghi vấn của hắn, điềm nhiên nói: " Các ngươi đã giết chết thánh thú của ta. Một con thánh thú tiềm lực vô hạn! Nói. Các ngươi nghĩ nên bồi thường thế nào."

" Ngươi… nói bậy, nó thế nào có thể là thánh thú chứ. Bất quá là một con á long thú xấu xí mà thôi!" Ngữ khí của Hoffman rõ ràng không còn cường ngạnh như vậy nữa, miệng không giám phun ra từ ngữ thô tục. Hắn chính là nghe qua chủ nhân trước mắt của nó, mấy ngày nay không ít người nghị luận. Cuồng nhân ngay cả Ngũ Hành Phong cũng đánh hạ, đây tuyệt đối là một loại siêu cấp nguy hiểm.

Tiêu Thần tức khí cười lạnh nói: " Á long thú xấu xí? Vậy các ngươi vì sao còn chém giết đoạt nó!" Nói đến đây, một cái tát lại vụt qua khiến thân hình cao lớn của Hoffman nhất thời bị quất bay, phốc một tiếng ngã vào trong nước.

Lý Đông Ba gần đó sắc mặt trắng bệch, hắn thật không ngờ đã chọc tới cái loại bạo long trong truyền thuyết này, tên biến thái kia chính là cửu trùng thiên a! Hơn nữa, nếu luận gia thế mà nói, hắn cũng không thể so với Hoffman, không có chỗ dựa quá mức cường ngạnh.

" Ngươi con mẹ nó!" Sau khi Hoffman ngã sấp xuống thì tức giận hắng giọng, giơ ngón tay chỉ vào Tiêu Thần, nói: " Mẹ nó, được lắm, ngày hôm nay ta nhớ rõ, tiểu tử chuyện này không thể bỏ qua, ngươi chờ đó!" Dứt lời, hắn xoay người đã muốn đi.

Tiêu Thần lại vụt ra một cái tát, một tia sáng hiện lên, Hoffman lại lần nữa trúng một cú trời giáng, gương mặt kịch liệt sưng lên, chật vật té lăn quay vào trong hồ nước.

" Dám giở thói lưu manh với ta? Dám đùa giỡn với ta sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách!" Tiêu Thần lạnh giọng nói: " Ai cho ngươi đi, hôm nay ta không lên tiếng, ngươi dám bước một bước thử xem!"

Thể diện thường ngày của Hoffman hoàn toàn đã bị đập vỡ, quả thực muốn phát cuồng rồi. Hắn đứng lên lại mắng: " Mẹ ngươi muốn chết hả! Ta là gia tộc Reagan…"

Lúc này Tiêu Thần không hề khách khí, mãnh lực vung tay lên, một luồng lưu quang hiện lên, Hoffman bị một luồng lực vô hình kéo đến gần Tiêu Thần. Tiêu Thần nắm hắn tát bạch bạch mười cái lên mặt hắn. Mà khuôn mặt hoàn toàn sưng gắt lên, tím bầm, tụ máu.

" Nói chuyện với ta dám dùng từ thô tục, ngươi chán sống sao…"

Mà Lý Đông Ba, Gia Cát Khôn, Luo Gouau một trận phát lạnh. Tên này thực sự quá kiêu ngạo cuồng vọng rồi. Cứ thế mà đem cậu ấm của gia tộc Reagan ra mà đánh đập như đánh một con gà, điên cuồng ngút trời.

Loại chuyện này khiến bọn họ giống như là kẻ yếu tầm thường nhục nhã, hoặc như khổ chủ tới ở rể trả thù, giống như địa vị và thực lực kém xa so với người khác.

Bọn họ chính là lần đầu thấy hình tượng cuồng nhân như thế của Tiêu Thần. Nói thể nào thì gia tộc Reagan cũng là một trong vài cổ lão gia tộc tại Thiên Đế thành a, thực lực bao trùm Nam Hoang đều không phải người dám đắc tội. Thế mà hắn cư nhiên lại đánh cậu ấm của họ như vậy, thực sự quá càn rỡ rồi.

" Ta X…" Hoffman giận dữ, thế nhưng thấy nhãn thần băng lãnh của Tiêu Thần. Hắn đột nhiên tắt ngòi, hắn cảm giác được khí tức tử vong bao phủ hắn. Người trước mắt thật đáng sợ, cái loại băng hàn thẳng thấu đến xương cốt hắn.

Không thể nghi ngờ, người trước mắt là một tên cuồng nhân. Căn bản không quản đến gia tộc ở sau hắn, lúc này nếu hắn còn giám kêu gào thì khẳng định có thể sẽ không chút lưu tình mà bị giết.

" Thế nào không quát nữa? Tiếp tục cuồng vọng đi!"

" Ta…" Hoffman hoàn toàn ủ rũ, trong long dâng lên nỗi sợ sâu sắc. Tên Tiêu Thần này cũng không phải là thiện nam tín nữ, một lời không hợp có thể động thủ giết người, hắn làm sao còn dám tiếp tục xuất khẩu cuồng ngôn. " Ngươi nói phải làm sao đây. Ta muốn cùng ngươi giải quyết hiểu lầm mấy ngày trước."

" Hiểu lầm? Hừ!" Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, đem hắn cố sức đẩy ra. Hoffman thoáng cái trở mình ngã xuống nước, chỉ là sau khi đứng lên cũng không lỗ mãng như trước nữa.

" Ngươi đến đây!" Tiêu Thần một lần nữa ngồi xuống, uống một chén rượu ngon, hướng về phía Lý Đông Ba ngoéo… đầu ngón tay. Loại điệu bộ này khiến Hoffman, Lý Đông Ba và đám người muốn chửi mẹ. Ngươi cho ngươi là lão đại của Thiên Đế thanh hả, cư nhiên lại cuồng vọng như thế.

Lý Đông Ba kinh hồn táng đảm bước qua, không còn cuồng vẻ rầm rĩ như trước. Tên trước mắt tuyệt đối là loại ngoan tàn, sớm biết như vậy hắn tuyệt không có gây họa.

Tiêu Thần vỗ nhẹ lên mặt hắn nói: " Ngươi không phải vừa nãy rất kiêu ngạo muốn tát vào mặt ta sao, không phải nói ta muốn tìm chết sao? Thế nào hiện tại lại sợ như vậy?"

" Phịch."

Tiêu Thần một bước đá Lý Đông Ba đuổi bay ra ngoài. Bắn lên một mảng lớn bọt nước.

" Qua đây."

Sắc mặt Lý Đông Ba một trận trắng xanh, lại đi tới.

" Ba"

Tiêu Thần một tát lại quất hắn bay ra ngoài. Mất sức hơn nữa ngày, Lý Đông Ba mới lại bò lên.

Tiêu Thần cũng không phải là loại lấy mạnh hiếp yếu, càng không nói đến tâm tính tàn nhẫn. Chủ yếu là hắn muốn cho đám người một cái giáo huấn thật tốt, Hoffman thường ngày cưỡng gian nữ học sinh, mưu tài sát mệnh, giết người phóng hỏa. Chuyện xấu gì hầu như đều làm, mà đám bạn chó của hắn có thể có tên nào tốt, nếu không phải tâm có điều cố kỵ, Tiêu Thần rất muốn cạo bọn chúng thành bã.

Hắn vì nghĩ như thế nên rốt cuộc cũng đã nương tay, đối với lũ tán tận lương tâm còn có cái gì có thể lưu tình. Không quản đến Lý Đông Ba nữa, Tiêu Thần ngửa đầu uống một chén rượu ngon, quay qua tên Gia Cát Khôn ngoắc tay nói: " Mập mạp đến phiên ngươi rồi."

Gia Cat Khôn thân hình không cao giống như một quả thủy lôi. Một thân thịt béo đi tới đều run lên, vẻ mặt tươi cười nói: " Tiêu huynh, lần trước thật là hiểu lầm, xin hãy yên tâm ta nhất định sẽ cho người một lời giải thích vừa lòng."

" Bớt nói lời thừa đi, chiến thú của ta đã chết, ngươi lấy cái gì đền, ngươi làm sao để ta thỏa mãn?!" Tiêu Thần hiện tại muốn giáo huấn đám ăn chơi này một chút. Chính là hắn nói quá lên để cho bọn chúng ăn một trận.

Tiểu Quật Long gần đó trầm tĩnh nhìn tất cả, nếu như không phải Tiêu Thần đang thu thập bọn chúng, nó chính là sớm đã xông lên rồi.

" Tiêu huynh, nghe ta giải thích…" Gia Cát Không thân là trực hệ đệ tử của gia tộc Gia Cát, thân phận có thể nói là rất không tầm thường, chưa từng có hạ mình như vậy. Thế nhưng hôm nay bị nhốt ở trong đây, buộc phải cúi mình, lập tức phải nghĩ biện pháp rời khỏi địa phương quỷ quái này mới được.

"Ba"

Tiêu Thần dường như thích tát vào mồm, một cái chưởng ấn trên khuôn mặt béo phí của Gia Cát Khôn. Tục ngữ nói đánh người đánh mặt, nhưng Tiêu Thần chính là muốn nạo mặt bọn chúng.

Máu mũi của Gia Cát Khôn nhất thời bị đánh chảy ra, thế nhưng vẻ mặt vẫn như cũ tươi cười nói: " Tiêu huynh hạ thủ lưu tình a, ta là đường đệ của Gia Cát Lượng, lần trước thật sự là hiểu lầm. Xin kiên nhẫn lắng nghe ta giải thích, tin tưởng chúng ta sẽ trở thành bằng hữu…"

" Trở thành bằng hữu với các ngươi, ta trực tiếp tự sát cho rồi, nhân phẩm của các người có thể nói sao?!"

Vóc người Tiêu Thần cao ngất, ngồi trong hồ nước, thân thể rắn chắc lóe ra bảo huy cổ đồng, thân thể cân xứng thon dài phảng phất như cầu long quấn lại, có vẻ tráng kiện hữu lực. Tóc đen dài tự nhiên rối tung trên đầu vai, mi dài tới mai, hai mắt sáng sủa có thần, ánh mắt sắc bén như đao.

Tại trong mắt của Gia Cát Khôn và đám người cảm giác tràn ngập ma tính, giống như cảm giác bị sói theo dõi.

Lưu manh gặp phải hung nhân nói lý cũng như không. Tất nhiên, nếu như bọn họ là lưu manh, như vậy Tiêu Thần chính là một tuyệt thế đại hung nhân khiến mấy người dâng lên một cảm giác vô lực.

" Hung nhân" tại khu khách quý số 2 đang thu thập đám lưu manh thì tại khu khách quý số 1, mấy vị mỹ nữ đang nô đùa trong nước nhỏ giọng nghị luận.

" Tiểu thú vừa nãy rốt cuộc đã chạy tới đâu, thật sự là quá khải ái."

" Đúng a, hình dáng của tiểu thú trắng muốt như là từ bạch ngọc điêu khắc ra, một đoàn lông xù lóe ra lộng lẫy, thật muốn hết sức ôm vào trong ngực."

" Đúng vậy, ta rất muốn nuôi một con bên người, tiểu thú trăng muốt kia rất có linh khi a."

Mấy nữ tử xinh đẹp rất say sưa giống như đã đem Kha Kha ôm vào trong lòng không chút nào che giấu nội tâm yêu thích. Dưới tình huống không có người ngoài, các nàng trơ trơ lộ cảnh xuân tiết ra ngoài, chân ngọc như phấn, phong nhũ phì mông thật là sáng mắt.

Bảo bối Kanati của gia tộc Mander mắt to thuyên chuyển liên tục, vẻ mặt thông minh nói: " Không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo, nói không chừng có thể tìm được nó. Mặc dù nó có thể có chủ nhân, chúng ta cũng có thể mua được. Chúng ta một đám nữ tử thanh xuân tươi đẹp như vậy, người ta sao lại từ chối chúng ta chứ?"

Nàng sớm đã nhận ra đó là tiểu thú của Tiêu Thần, nói như thế bất quá là muốn mượn cơ hội đem phiền phức cho Tiêu Thần. Khi nói nàng dùng cánh tay ngọc huých vào Hải Vân Tuyết rất điềm tĩnh bên cạnh, lộ ra một tảng lớn da thịt trắng muốt, nói: " Không nên giả bộ nho nhã nữa, cũng không có người ngoài. Chủ ý của ta thế nào, có đi không?"

" Đi, nhất định phải tìm được tiểu thú trắng muốt đó." Hai nữ tử bên cạnh phi thường tán thành cái đề nghị này.

Bên kia Yến Khuynh Thành mỉm cười nhìn hết thảy, nàng là mới gia tập tiểu đoàn thể này, cũng không tỏ thái độ. Có điều nội tâm rất đồng ý với đề nghị của thiếu nữ tóc lam Kanati. Dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một tia thần sắc dị dạng, nàng có thể tưởng tượng hình dáng chật vật của Tiêu Thần khi gặp phiền phức, nàng cực kỳ muốn trả thù cái tên hỗn đản ghê tởm này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất