Giữa Tử thành yên tĩnh không một tiếng động, nơi ngã tư đường trống trải có một thân hình cao lớn lặng yên bất động, tựa như một pho tượng điêu khắc từ ma thạch, mãi mãi tồn tại ở nơi đó.
Mặc dù hắn vẫn đứng bất động tại đó, trên người hắn cũng không có phát ra bất cứ dao động năng lượng nào, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uy áp từ linh hồn cực kỳ đáng sợ
Đó dường như không phải là một con người, mà là một mảnh đại dương mênh mông, sóng lớn ào ạt ngập đầu, bao la vô tận; hoặc giống như một vòm trời sao, mênh mông vô ngàn, không có điểm cuối.
Rõ ràng là một người đứng tại nơi này, nhưng lại giống như một thế giới rộng lớn chân thật trong Tử Thành.
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh cả hai cũng rõ ràng điều này, không dám làm ra bất kỳ hành động nhỏ nào. Đó cũng không phải vì hắn yếu đuối, mà là do người kia quá mạnh, chỉ là tùy ý đứng đó thôi cũng có khí thế như vậy rồi, thủ hỏi nếu đối diện thì người này sẽ kinh khủng đến mức nào.
Mà ngay cả tiểu thú của Kha Kha cũng vô cùng khẩn trương, cũng không dám nghịch ngợm như ngày thường, phủ phục trong lòng hắn, đôi nhãn cầu mở to dừng lại trên thân ảnh người kia.
Tấm áo choàng bằng vải bố phấp phới bay theo gió, như phụ trợ cho thân ảnh cao lớn nơi ngã tư đường càng thêm hùng vĩ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ làm cho mái tóc dài trên lưng phất nhẹ, thanh quang phát ra từ đôi mắt khiến cho linh hồn người ta phải run rẩy.
Đó là ánh mắt của người kia sao? Như thế nào có thể kinh khủng đến vậy.
Một đôi mắt không có lòng trắng, cũng không có đồng tử, chỉ có hai đạo thanh quang chói mắt, giống như linh hồn chi quang trong hốc mắt của khô lâu, dị thường kinh khủng, làm cho người ta phải sợ hãi. nguồn TruyenFull.com
Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Thần và Thanh Thanh, dường như đó không phải là ánh mắt mà là ngọn lửa linh hồn rất chân thật từ trong đáy mắt bùng phát lên, xuyên qua những lọn tóc dài che trước mặt phát ra, làm cho người ta cảm giác lạnh sống lưng, vô cùng khủng bố.
Tiêu Thần có một cảm giác vô cùng chân thực, khi người kia nhìn hắn, như nhìn thấu từng tầng huyết nhục trong cơ thể hắn, tựa hồ không có bất cứ điều gì có thể che dấu, cả trong lẫn ngoài đều bị người kia thấy một cách rõ ràng.
Đúng vậy, trong quá trình thần hóa huyệt đạo và sinh ra thần mạch phải chịu một cảm giác nóng bỏng đau đớn. Nay dường như những chỗ bị ánh mắt đó nhìn qua thì đều có cảm giác ấy. Người đó nhìn chằm chằm vào phần ngực bụng của hắn hồi lâu, rồi lại nhìn tới Thạch Nhân bị hư hại, qua hồi lâu mới rời ánh mắt đi nơi khác.
Rồi sau đó,Thanh Thanh cũng cảm giác được như có một áp lực cường đại đè nén, người mặc áo choàng bằng vải bố chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy rõ tất cả.
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh thật sự cũng không có ý xuất thủ, bởi vì người kia quá cường đại. Nếu như để đối phương cảm giác được mà lộ ra sát ý, hai người cũng không muốn dây dưa với hắn.
Cuối cùng thân ảnh cao lớn đang đứng giữa ngã tư đường cũng chuyển ánh mắt về phía Kha Kha. Có điều lần này hắn đã có hành động, hắn chậm rãi đưa một bàn tay lên, nhưng mà bị che bởi chiếc áo choàng nên không thể nhìn rõ hình dạng của cánh tay đó ra sao.
" Y nha…" Tiểu thú kêu lên sợ hãi. Bóng hình kia cũng không cho Tiêu Thần cùng Kha Kha có bất cứ cơ hội hành động nào. Chùm sáng loé lên, Kha Kha đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện trong Tử thành, bị nhân vật thần bí kia nắm ở trong tay.
Kha Kha thật sự đã bị làm cho kinh sợ, Thất Thải Thần Quang từng đạo xuất ra để công kích lên thân người nhân vật thần bí. Nhưng lại giống như bọt nước đủ màu sắc rực rỡ, chúng nhanh chóng trở lên mờ ảo, căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Vừa kinh khủng vừa tà dị!
Tiểu Kha Kha vốn nghĩ xuất ra Thất Nhạc Viên để thu nhân vật kinh khủng này lại. Nhưng rồi nó lại phát hiện thần viên của mình dù dùng cách nào cũng không thể xuất ra, giống như đã bị phong bế lại.
Tiểu thú lần đầu tiên bị hù dọa cho kinh sợ, lông tơ mềm mại sáng bóng toàn thân đều dựng đứng lên. Nó giương lanh múa vuốt, phát ra quầng sáng bẩy màu.
Tiêu Thần đang đứng trên tường thành cũng vô cùng kinh hãi. Nhưng hắn không chút do dự, cầm sẵn Thạch Nhân bị hư hai ở trong tay, cùng lúc triệu hoán Thạch Toản và Thạch Cầu ra, tùy thời có thể xuất thủ.
Thanh Thanh ý muốn ngăn cản hắn, bảo hắn không nên tùy tiện xuất thủ.
" Hắn có thể là Toại Nhân thị, nhưng tình huống cho thấy có điều gì không đúng " Tiêu Thần khẽ nói với Thanh Thanh.
Sở dĩ hắn đoán người đó là Toại Nhân thị, nguyên nhân là do chiếc áo choàng bằng vải bố người đó đang mặc, nhưng đương nhiên đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
Bàn tay thần bí nhân lộ ra, khẽ phiêu động trong làn hắc vụ, khó có thể thấy rõ thật hư. Hắn cầm lấy tiểu thú đưa lên trước mặt, chăm chú quan sát, rồi sau đó vung tay lên đem nó ném trở về.
Mặc dù không sợ trời, không sợ đất. Nhưng đây là lần đầu tiên Kha Kha cảm thấy kinh sợ, khi đã trở lại bên người Thanh Thanh, Tiểu quỷ quay đầu lại nhìn thần bí nhân bên trong thành có chút cảm giác nghĩ mà sợ.
Chuyện càng khiến người ta giật mình kinh hãi là thần bí nhân trong thành dường như là chưa từng xuất hiện, dĩ nhiên không một tiếng động đột ngột biến mất, cũng không có một chút dao động năng lượng nào cả.
Tiểu tử kia có chút nghĩ mà sợ, không ngừng thở ra, bàn tay vỗ nhẹ lên bộ ngực, tựa hồ nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa qua đi.
Thanh Thanh khẽ nhíu đôi mày lại, nói: " ngay cả thật sự là Tổ thần Toại Nhân thị, chỉ sợ cũng đã xảy ra vấn đề "
Trong Tử thành trở lên im lặng, thiên binh cùng âm binh cũng không rõ hướng đi nơi nào, ngoại trừ những kiến trúc từ cổ xưa vô tận , trên con đường trống trải nhìn không ra bất cứ dấu vết một thân ảnh nào, một khoảng chết lặng.
Kha Kha mở ra Thất Nhạc Viên, nghi hoặc quan sát thật lâu, dường như vì việc vừa rồi không thể mở ra mà bất mãn, rồi sau đó lấy ra một quả sâm Tử Kim tham dài độ một thước, đó là đồ ăn mà nó dự trữ. Nó ôm chặt lấy, sau đó ngồi dưới đất bắt đầu ăn
Tiêu Thần và Thanh Thanh khẽ cười, tiểu tử kia sau khi bị làm cho kinh sợ, lại ra sức ăn để xoa dịu tâm tình.
Liên tiếp ba ngày, Tử thành đều là một khoảng tĩnh mịch, như là một tòa thành tự cổ xưa đột nhiên trở thành một tòa thành trống rỗng, không có sự tình đặc biệt nào xảy ra.
Bất quá Tiêu Thần và Thanh Thanh cũng không có ý định tiến vào, vạn nhất có điều gì xảy ra thì hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Cho đến ngày thứ năm, tiểu Kha Kha tham ăn đột nhiên bị sặc linh chi, che miệng nhẹ ho khan một tiếng chỉ hướng bên trong thành.
Xa xa bên trên một tòa nhà trong Tử thành, Toại Nhận thị thần bí nhân hư hư thực thực đơn độc ngồi tại đó, yên tĩnh không một tiếng động, dường như thất thần nhìn mặt trời đỏ rực đang dần dần khuất về hướng tây.
Trời chiều, ánh nắng nhiễm đỏ bầu trời, thần bí nhân trong Tử thành cũng bị nhuốm lên những điểm huyết sắc, làm cho thân ảnh của hắn ánh lên một nét cô tịch, thê lương, giống như đang cố gắng hồi tưởng lại chuyện đã qua trong quá khứ
Đột nhiên hắn bất chợt đứng lên, dọa cho tiểu Kha Kha thất kinh, lập tức xuất ra Thất Nhạc viên, sau đó nhảy lên đầu vai Tiêu Thần, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
Bất quá lần này thần bí nhân không phải hướng nó mà tới, quanh thân hắn một làn sương mù bắt đầu tràn ra, tấm áo choàng cuồng loạn múa lượn. Mặc dù không lộ ra bất kỳ một chút dao động năng lượng nào, nhưng cỗ khí thế đó quả thực có thể uy áp nhật nguyệt, lay động thiện địa.
Một bàn tay khổng lồ vô thanh vô thức thăm dò về hướng trời xa. " Ầm " một tiếng vang thật lớn, một hòn thần đảo đang ẩn náu bên trong đám mây lập tức bị vỡ tan ngay tại chỗ
Rồi sau đó, một lão phụ nhân từ bên trong chật vật vọt ra, chính là Tam Anh Thái Quân. Lão kinh hoàng vô cùng, không dám nhìn lại, lập tức hướng ra ngoài Tử thành bay vọt đi.
Thần bí nhân trong Tử thành xuất ra một bàn tay lớn, chưởng ảnh mãnh liệt, lực đạo to lớn, từ Viễn Không vang lên một tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa. Tam Anh Thái Quân bỏ lại một nửa thân thể đã bị chấn vỡ nát, cố gắng mở ra không gian thông đạo, lập tức chạy vào bên trong.
Bàn tay khổng lồ trong Tử thành nháy mắt được thu hồi, rồi sau đó thân ảnh bên trên nóc tòa nhà không một tiếng động, lần nữa tiêu thất, không còn bóng dáng
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh, hai người thoáng nhìn nhau, cả hai đều thấy đối phương bộ dạng vô cùng khiếp sợ, với chiến lực khổng lồ như thế thì ai có thể kháng cự? Người này tám, chín phần mười chính là Tổ Thần Toại Nhân thị.
Ba ngày sau, Tiêu Thần cùng Thanh Thanh mang theo tiểu thú Kha Kha rời đi, không nói bên trong Tử thành còn có những lực lượng thần bí khác, chỉ riêng một nhân vật cái thế vang dội cổ kim ở tại nơi này, thì tuyệt đối không một người nào có thể có chủ ý với nó được.
Thanh Thanh suy đi nghĩ lại cũng không thể nào hiểu được, nói: " trên người Tổ Thần Toại Nhân thị rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, thoạt nhìn thì trạng thái của ông ấy cũng không tốt nha"
Mấy người Tiêu Thần rời đi Ung Châu
Giờ phút này, Cửu Châu xảy ra nhưng biến hóa vô cùng to lớn, lượng linh khí so với trước thì nhiều hơn rất nhiều. Trên mỗi Châu của Cửu Châu đều có một ngọn đèn cổ xưa thần bí được đốt lên, lơ lửng cố định trên không trung
Đệ tử chân truyền của Bán Tổ trong lòng cũng là thập phần lo sợ, những biến hóa như vậy đối với Bán Tổ cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cùng lúc, cũng có những hòn cổ đảo, hoang mạc, toà thành trì lớn từ bên ngoài hạ xuống nhân gian ….., mặc dù không xuất hiện một cách rõ ràng như toà Tử thành, nhưng cũng càng ngày càng trở nên rõ rệt. Thời gian xuất hiện tại Nhân Gian Giới chỉ sợ cũng không còn xa.
Có người Trường Sinh Giới nhận ra, trong những hình bóng thần bí giáng xuống dường như có cả Chiến Cốc vốn là nơi sinh sống của Chiến tộc đã biến mất . Lại có cả Lệ Sơn, chốn sinh hoạt của Lệ Nhân tộc, có Long Đảo nơi Man Long sinh sống, còn có cả những Thần thôn đang trôi giạt …
Cũng có người của Tu Chân Giới nhận ra trong những hình bóng khổng lồ có một vài địa vực thần bí của Tu Chân Giới.
Ngoài ra, còn có một số bóng dáng hùng vĩ của nhân vật thần bí khác mà mọi người không thể đoán ra lại lịch của bọn họ.
Đế đô phồn hoa, ngựa xe như nước, hai bên đường lớn cửa hàng san sát, trên đường tấp nập người qua kẻ lại.
Vây xung quanh những trò chơi biểu diễn là đám trẻ con. Còn không ít thanh niên xúm xít quanh những người biểu diễn luyện công để phá những tảng đá lớn. Các bậc lão nhân thì lại vây xung quanh những nơi ca xướng ( đoạn này khó diễn đạt quá= văn mình quá thấp:(( )
Mặc dù không phải là ngày lễ hội, nhưng tại đế đô, những ngày bình thường thì cũng náo nhiệt như vậy.
Tiêu Thần đến đế đô là muốn tìm Triệu Lâm Nhi để tính sổ, cho dù nàng có phải do bị áp bức mà phái quân đến tấn công Tử thành hay không thì Tiêu Thần cũng muốn tới đó để xử lý một số chuyện. Cũng nên nhổ cỏ tận gốc mỗi thế lực của các đại giáo phái tại triều đình, còn như các Thần Điện tại Cửu Châu thì hắn càng muốn phá huỷ.
" Bói trời, bói đất, hiểu thấu mọi sự trong nhân gian" cách đó không xa một người thầy bói thoạt nhìn rất nho nhã, đang ngồi sau chiếc bàn mà lắc lư cây gậy trúc, bên trên có tranh hoặc chữ viết, còn mồm liên hồi: " Bói không chính xác xin trả lại tiền "
Tiêu Thần căn bản không tin những hạng bịp bợm trên giang hồ, nhưng mà tiểu thú Kha Kha lại tỏ ra rất tò mò, nhảy lên trên bàn, chỉ chỉ thầy bói sau đó lại chỉ về hướng mình
" Tiểu quỷ tham ăn " người thầy bói cũng không đuổi nó đi, mà chăm chú nhìn nó rồi nói một câu.
Kha Kha lập tức thở phì phì, đôi mắt mở to ra nhìn hắn, nó kêu "y nha" mà khoa chân múa tay một phen, ý tứ như muốn người kia tiếp tục đoán.
Thầy bói thoạt nhìn nho nhã sờ sờ đầu nó mà nói: " mặc dù trời đố kỵ, nhưng cũng không làm gì được mi "
Tiêu Thần lập tức cảm thấy kinh ngạc, người thầy bói này tựa hồ không phải đơn giản, không có lẽ là người của Tu Luyện giới.
Tiêu Thần ngồi xuống nói: " Vậy ngươi cũng xem cho ta một quẻ đi "
"Ngươi có vẻ không còn sống được lâu nữa " Thầy bói rất bình tĩnh nói.
" Tiểu thú Kha Kha lập tức tỏ vẻ không được vui, thở hổn hển trừng mắt nhìn thầy bói.
Thầy bói rất điềm tĩnh, cầm tay Tiêu Thần nhìn qua một chút nói: " Ngươi giết người quá nhiều, sát khí quá nặng"
Thanh Thanh cười cười nói: " Giang hồ thuật sĩ quen nói chuyện giật gân, nếu ngươi thật sự có bản lãnh, hãy nói cặn kẽ ra một chút "
Thầy bói nho nhã mỉm cười lắc đầu nói: " Ta bói thiên, bói địa, tính toán tường tận chuyện nhân gian, không phải là hạng mà những giang hồ thuật sĩ có thể so sánh "
Hắn lại nhìn sang Tiêu Thần nói: " Ngươi mặc dù chết cũng không có gì phải hối tiếc, ngươi sẽ có đại nhân vật bồi tiếp chôn cùng. Mới vừa rồi xem quẻ cho ngươi, thù lao là hai gốc Tử Kim Sâm Vương, thỉnh ngươi trả tiền trước " hắn cũng không có đưa tay về phía Tiêu Thần, mà cười cười nhìn sang Kha Kha
Kha Kha rất là kinh ngạc, thì thầm một tiếng, bởi vì trong đồ ăn mà nó dự trữ thì chỗ nhân sâm chỉ còn lại hai gốc Tử Kim tham. Nếu như không phải Thất Nhạc Viên tuyệt không được mở ra thì nó thực sự hoài nghi có phải thầy bói đã nhìn thấy hai gốc Tử Kim tham từ trước
Tiêu Thần ra hiệu cho nó: " Cho hắn "
Tiểu Kha Kha bất mãn, không tình nguyện lấy ra hai gốc dù rất bình thường thì vẫn là Tử Kim Sâm Vương
" Nếu ngươi đã có khả năng xem rõ thiên địa, hiểu thấu sự tình trong nhân gian, thì hãy tới đây, nói một chút về thiên địa, sự tình trong nhân gian này đi"
" Ai ! " thầy bói nét mặt nghiêm nghị, ho khan một tiếng, rồi nói: " Nữ Oa, Phục Hy, Toại Nhân thị dẫn dắt tộc nhân vượt qua khó khăn, tiến lên con đường phía trước, tất cả đều là vì sự sinh tồn của loài người, Tổ tiên đã hy sinh vô số, đổ bao nhiêu nhiệt huyết, tại nơi hồng hoang mênh mang kia cũng chỉ vì muốn mở ra cho chúng sinh một mảnh đất để sinh tồn, soạn ra một Chiến Khúc nhuốm đầy huyết lệ, vui buồn bi ai. Nhưng mà tổ tiên đã lấy chính huyết nhục của mình để mở ra một con đường sinh tồn, nhưng kết quả là vẫn kém Nhất Bộ Hư Ảo Thần Khúc, Hư Vô đại đạo chí thánh bao trùm lên tổ tiên của Nhân tộc, thậm chí có khả năng lô dịch tổ tiên của chúng ta"
Thầy bói càng nói càng trở lên kích động, Tiêu Thần hoàn toàn tin tưởng, nhân vật bậc này nào có thể coi là giang hồ nhân sĩ bình thường được.
" Nhân tộc thịnh vượng rồi hưng thịnh, có thể sinh sống an ổn trên phiến đại lục này, nhưng Chiến Khúc do tổ tiên dùng nhiệt huyết và sinh mạng soạn ra đã sớm bị người đời quên lãng, thậm chí rất nhiều người tình nguyện xướng lên Nhất Bộ Hư Ảo Thần Khúc kia" Trên mặt thầy bói đã chảy đầy nước mắt, cả giận nói: " Hư ảo cùng thực tế đảo lộn, Âm Dương giao chiến, là ai trong mắt chảy đầy huyết lệ ??? Phải….chính là tổ tiên của chúng ta "
"Phục Hy ở đâu? Nữ Oa ở đâu? Toại Nhân thị ở đâu?" Thầy bói phẫn nộ chỉ lên trời nói: "Tuy là Tổ Thần may mắn sống sót, thì huyết lệ cũng muốn dâng trào..."
Lời Thầy bói nói tựa như sấm sét kinh hồn, những đám mây trên trời đều rung động như muốn tan biến, trên vùng trời đế đô, những tia chớp huyết sặc điên cuồng vũ động, giống như những giọt huyết lệ đang múa lượn trên không trung.
Nhưng là, những người đi trên đường cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không chú ý đến vị thầy bói đoán vận mạng bên đường, mà chỉ để ý tới sắc trời đang di thường chuyển biến mà thôi
Hoặc là đã bị chuyện này làm cho mất hết cảm giác, cũng có thể đã bị nó làm cho chết lặng
" Không nói Thái Cổ hồng hoang, chỉ là những năm tháng trở lại đây, sóng lên sóng xuống, trên năm ngàn năm, loài người đã trở lên cực kỳ phồn thịnh, vốn đã tạo ra một con đường văn minh, nhưng mà cuối cùng cũng là tự hủy hoại nó, sau năm ngàn năm, càng thêm đáng sợ, hư ảo cùng chân thật nghịch chuyển……"
"Oanh!"
Sấm sét từ chín tầng trời đánh xuống, một tia chớp to lớn đen ngòm làm vỡ nát hư không, khiến cho đế đô to lớn rung chuyển mãnh liệt mấy lần.
Một tia sét vô cùng đáng sợ, trực tiếp cắt đứt lời nói của thầy bói. Hắn cười lạnh, ngửa mặt lên trời, ngắm nhìn hư không, rồi sau đó xoay người hướng tới Tiêu Thần nói: " nếu có duyên, sẽ còn gặp lại "
Dứt lời, hắn bỗng nhiên biến mất.
" Là một người sâu sắc" Tiêu Thần cảm thán một tiếng
Thanh Thanh chăm chú nhìn theo hướng người thầy bói biến mất, hướng tới vái ba vái
Tiểu Kha Kha xấu hổ gãi gãi đầu, rồi sau đó mới ôm lấy hai gốc Tử Kim Sâm Vương cất vào Thất Nhạc Viên của mình.
Sắp tới tất nhiên sẽ có kịch biến phát sinh, càng lúc càng xuất hiện nhiều dấu hiệu cho thấy điều đó. Tiêu Thần cũng cho là vậy, hắn muốn nhân lúc này, cơ hội khó mà có được, muốn làm một số việc, bằng không thì thật xin lỗi cuộc đời quá ngắn ngủi.
"Oanh "
Đế đô kịch liệt rung chuyển một hồi, bên trong hoàng cung bụi mù bay ngút trời, một cung điện to lớn đã bị một cái Thiết Ấn đen trùi trũi chấn cho tan vỡ thành từng mảnh
Hoàng cung lâm vào tình cảnh hỗn loạn, rất nhiều võ sĩ lao ra, hét lớn: " Đến tột cùng là kẻ đại nghịch bất đạo nào dám tập kích hủy hoại hoàng cung????"
Trên bầu trời, Tiêu Thần trong tay cầm Hoàng Kim Thần Kích phiêu phù trên không trung, mắt nhìn xuống phía dưới quát lớn: " Mau gọi Triệu Lâm Nhi đi ra đây "
" Lớn mật, nhà ngươi dám mạo phạm hoàng uy, dám trực tiếp gọi thẳng tên họ của nữ hoàng, tội không thể tha chu di cửu tộc"
" Ả là nữ hoàng của các ngươi, nhưng không phải là nữ hoàng của toàn thiên hạ"
Hoàng Kim Thần Kích trong tay Tiêu Thần vung lên, phía dưới lập tức có hơn mười đầu người bay lên không trung, tiên huyết phun đầy trời.
Những người chết đi chính là kị sĩ Thái Dương Giáo, so với những hộ vệ tầm thường thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng vẫn lại giống như bù nhìn bị người ta thoải mái giết chết, thử hỏi làm sao mà không kinh sợ cho được? Người vừa hướng Tiêu Thần hỏi tội lập tức ngậm miệng lại
" Triệu Lâm Nhi, có lão bằng hữu từ phương xa tới thăm. Còn cả đám đệ tử của Bán Tổ nữa, cùng nhau xuất hiện đi"