Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 287: Minh thần kỵ sĩ! (2)


Đáng tiếc, hắn rất nhanh liền thất vọng, thê vân tung của bần đạo nếu chỉ xem hai mắt có thể hiểu được, vậy còn nổ cái gì tuyệt học a? Cơ Bô Lạc Phu sau khi bị ta đục mấy trăm lỗ trên cơ thể, rốt cục chịu không nổi, hắn cuối cùng minh bạch một chuyện, nếu tiếp tục như vậy nữa, cho đến hắn chết cháy cũng tuyệt đối không thể nhìn ra bí mật này.

Rơi vào đường cùng, Cơ Bô Lạc Phu cuối cùng thu lại lòng khinh thị, bắt đầu dùng tới tuyệt chiêu. Hắn đem thị huyết ma thương thu lại, tiếp theo, toàn thân phát ra một loại khí tức nguy hiểm, sau đó hét lớn một tiếng, "Thương thần kỹ - nhất vãng vô tiền chi phá quân."

Khi Cơ Bô Lạc Phu gầm lên, bần đạo liền cảm thấy một tín hiệu nguy hiểm, thần thức thả ra nói cho bần đạo, mơ hồ có một lực lượng cương đại đã tập trung vào ta. Lấy kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu của bần đạo mà phán đoán, loại lực lượng này tràn ngập sự dứt khoát chưa từng có từ trước đến nay, nhất định là tuyệt chiêu quét qua một mảng lớn, sẽ ở một trong phạm vi hình thành một công kích không có góc chết, tuyệt đối không thể né tránh hay là ngạnh kháng hay là tránh thoát khỏi phạm vi công kích, phải nói là tất trúng.

Ha ha! Bần đạo là ai a? Một đại tông sư danh xứng với thực, loại tiểu trường hợp này thấy nhiều rồi, Cơ Bô Lạc Phu nếu có thể nháy mắt phóng xuất đại chiêu như vật, còn có chút cơ hội đánh trúng ta, như bây giờ, căn bản là không tạo thành uy hiếp. Với lại bần đạo hai mắt vừa chuyển, còn nghĩ tới một cái ám chiêu.

Ngay khi mà Cơ Bô Lạc Phu tập trung vào vị trí của ta đồng thời phát ra công kích, bần đạo đã gọi ra Cái Thứ. Mà lúc này, khí thế của Cơ Bô Lạc Phu cũng đã tích xúc tới cực hạn, hai chữ "phá quân" vừa lúc hô xong, tiếp theo chỉ thấy không trung đều tối sầm lại, đã chiêu của Cơ Bô Lạc Phu đã phát ra.

Tầng tầng thương ảnh ùn ùn kéo đến, giống như là hồng thủy phá tan con đê, thế không thể đỡ vọt tới phía ta. Lúc này, khoảng cách giữa ta và Cơ Bô Lạc Phu chừng ba mươi thước, mà tầng tầng thương ảnh giống như sóng thần kia nháy mắt đã đến. Bần đạo lập tức trốn ra phía sau cơ thể Cái Thứ. Cái Thứ hiện tại nằm úp sấp dưới đất, thân thể to lớn của nó cũng đủ cho thân thể nhỏ bé của bần đạo trốn phía sau.

Là Đại Địa Chi Hùng cửu cấp thượng vị ma thú, lực phòng ngự của nó nếu nhận là thứ hai, vậy tuyệt đối không có bất kỳ ma thú nào dám nhận thứ nhất. Cho dù là thổ tức của cự long đối cũng không thể lập tức phá vỡ được lực phòng ngự của Đại Địa Chi Hùng với lại không lúc nào là không vận hành thổ chi hộ thuẫn. Càng khỏi nói là thế công đại chiêu của một cao thủ cấp kiếm thần.

Nếu chiêu này của Cơ Bô Lạc Phu có thể không phân tán lực lượng như vậy, mà là tập trung tấn công vào một điểm, có lẽ miễn cưỡng có thể khiến cho Cái Thứ đổ máu, nhưng mà, đã như vầy thì hắn khẳng định không thể đối phó được với sự linh hoạt của bần đạo. Nhưng là phải công kích phân tán ra như vậy, tuy rằng có thể khiến cho bần đạo tránh không thoát, nhưng mà muốn phá được phòng ngự của Đại Địa Chi Hùng, đó là nằm mộng. Thương ảnh trùng trùng tràn ngập đấu khí nện lên trên người Cái Thứ, vẻn vẹn nổi lên một lớp gợn sóng màu vàng nhạt liền tiêu tán, ngay cả một cọng lông của Cái Thứ cũng không làm đứt nổi.

Mà ở phía sau Cái Thứ, bần đạo hai chân ngồi xếp bằng giữa không, huyền phù cách mặt đất chưa đến một tấc, thảnh thơi nhìn vở kịch hay do bần đạo đạo diễm. Diễn viên chính là Cơ Bô Lạc Phu, diễn viên phụ là Tây Tư Nhĩ thân vương cầm đầu một đám người diễn một vở kịch tên là gà bay chó chạy, té ngã! Ha ha! Thật sự là rất khôi hài.

Tây Tư Nhĩ thân vương vốn định xem một hồi đánh nhau ác liệt, nhưng không ngờ bị khói đen che phủ tầm mắt, đành phải buồn bực cùng đám tay chaâ ngồi đám rắm. Lại đột nhiên nhận thấy một cỗ khí tức cường đại hướng về phía bọn hắn. Cái loại lực lượng cường đại này làm cho Tây Tư Nhĩ thân vương sợ tới thiếu chút nữa vãi cả ra quần. Người chung quanh hắn đều là tinh nhuệ trong hổ hoàng quân đoàn a? Bất luận thứ gì cũng không làm cho hắn quá mức sợ hãi mà giữ vững tinh thần. Hắn vội vàng giận dữ hét :"Mau lui lại phía sau!"

Nhưng mà ít nhiều đã có chút chậm, vô số thương ảnh hóa thành Lưu Tinh chạy ra khỏi khói đen, lao thẳng tới bục Tạp Đặc. Một tên xui xẻo đứng mũi chịu sào còn đang nghi hoặc mệnh lệnh của trưởng quan thì đã bị một khỏa lưu tinh đập đến trước ngực. Lúc ấy lồng ngực của hắn bị tàn phá thành một cái động nhỏ lớn bằng đầu người, hắn ngay cả hét thảm một tiếng cũng không có phát ra, gục xuống không còn nhúc nhích. Cấp dưới phía sau hắn bị văng miểng lên một thân huyết nhục, đương trường sợ ngây người, mới vừa rồi thượng ti còn nói cười vui vẻ cứ như vậy chết ở trước mắt, chuyện không thể tưởng tượng này thực làm cho bọn hắn khó có thể tiếp nhận. Tiếp theo đó, hắn dược chiến hữu bên cạnh hắn kéo ra sau khán đài, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn là dại ra không biết làm gì.

Tây Tư Nhĩ thân vương sau khi hô xong, chính mình là người đầu tiên xé toạc màn che, nhảy ra phía sau khán đài. Khi hắn nhảy xuống, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, vừa lúc thấy được cảnh tượng chết thảm của gia hỏa kia thực là làm hắn rất đau lòng. Người chết là một thuộc hạ đắc lực của hắn, Hổ Khiếu trong quân là một vạn phu trưởng, đi theo Tây Tư Nhĩ thân vương mấy chục năm, luôn luôn trung thành và tận tâm, cẩn trọng, là tâm phúc của Tây Tư Nhĩ thân vương a? Chết đi oan ức như vậy thực là làm cho người ta tiếc hận.

Đại chiêu này của Cơ Bô Lạc Phu kéo dài liên tục gần ba mươi giây, chờ sau khi hắn phóng hết, đưa mắt nhìn xem mới phát hiện, bần đạo lại ngồi trở lại trên lưng Cái Thứ, vẻ mặt là tươi cười thưởng thức kiệt tác do đại chiêu của Cơ Bô Lạc Phu tạo nên. Cả bục Tạp Đặc bên kia bị phá hủy một nửa, một nửa còn lại mặt trên trụi lủi sạch sẽ dị thường, ngoại trừ vét máu đỏ tươi cùng thỉnh thoảng rơi rụng thịt nát thì cái gì cũng không có, tính cả cái bàn cùng trần nhà phía trên toàn bộ bị đại chiêu đánh nát.

Đại chiêu cũng đem khói đen thổi tan, trên sân quyết đấu cũng là một mảnh bừa bãi, bên trong khu vực hình quạt ước chừng ba mươi độ, mặt đất bị gọt xuống thành một cái hố sâu một thước. Hố này cũng không phải là bị đấu khí nhận đánh thành mà chỉ là bị dòng khí cường đại lúc thương ảnh phi hành thổi ra, có thể thấy được có thể thấy được sắc bén của chiêu này ra sao. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lúc này, phía sau khán đài bị hủy của Tạp Đặc thật cẩn thận nhô ra một đám đầu, trên mặt đều là một bộ biểu tình kinh hồn chưa tỉnh, hơn nữa tro bụi đầy mặt, vô cùng chật vật.

"Ha ha!" Lũ tiểu tử bên Đại Hán quốc cũng không có bỏ qua cơ hội này, tất cả đều càn rỡ cười ha ha, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho người ta, Làm cho đám quân nhân Tạp Đặc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mà vô kế khả thi. Ha ha! Bần đạo trong lòng cảm thấy thoải mái a, bị người mời đến giúp đỡ đánh bọn họ đến nông nỗi này, còn biến thành chật vật như thế, chắc hẳn khiến cho Tây Tư Nhĩ thân vương tức đến nổ phổi a?

Đại chiêu của Cơ Bô Lạc Phu mặc dù không có đem chính chủ là bần đạo làm rụng một cọng lông, nhưng mà quân Tạp Đặc bị ngộ thương tuyệt đối là hơn trăm, đấu khí của hắn quá mạnh mẽ, cho dù mục tiêu là đầu vai, bắp đùi là những bộ bị không trí mạng, cũng sẽ bởi vì lực lượng bạo tạc phá hư nội tạng trong cơ thể mà dẫn đến cái chết. Có mấy người là trúng trên tay chân, nhưng mà cũng là tàn tật cả đời, ít nhất là đại chiến lần này không tham gia được. Thoáng cái chịu phải tổn thất như vậy, ai cũng chịu không nổi a!

Bất quá, chiêu này đi qua, nhiều ít cũng bộc lộ ra một vài bí mật của bần đạo, bởi vì nguyên nhân là Cái Thứ, bãi đất ở phía sau hắn không có tình trạng bị công kích, hơn nữa khán đài Tạp Đặc phía sau Cái Thứ cũng đồng dạng là hoàn hảo không tổn hao gì, không ngờ bần đạo còn giúp Tạp Đặc ngăn cản một phần thế công của Cơ Bô Lạc Phu, bằng không số thương vong của Tạp Đặc ít nhất phải tăng thêm gấp đôi.

" Ngươi là như thế nào ngăn trở một chiêu này của ta!" Cơ Bô Lạc Phu khó hiểu hỏi.

"Ha ha!" Bần đạo thấy hắn còn đang trong trạng thái mê hoặc, vừa vặn thuận nước đẩy thuyền nói :" Ta là vận dụng một cái phòng hộ ma pháp quyển trục cường đại." Ha ha, gặp phải Cơ Bô Lạc Phu này là một kỵ sĩ, hơn nữa là vũ giả trong kỵ sĩ, tuy rằng cũng biết pháp thuật, nhưng mà khẳng định không tinh thông, nếu là hắn vu yêu tuyệt đối đã sớm nhận ra Đại Địa Chi Hùng.

"Ta ngay cả quyển trục cấm chú cấp mười bốn còn có, đây tính là gì?" Bần đạo khinh thường nói.

"Ngươi không phải gạt ta đấy chứ?" Cơ Bô Lạc Phu giật mình khẩu khí run run.

"Thật không thể tưởng tượng nổi!" Cơ Bô Lạc Phu không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nói :"Các hạ gây cho ta rất nhiều kinh hỉ, như vậy xin thứ cho lòng khinh thị lúc trước của ta. Ta hiện tại muốn xuất ra toàn bộ thực lực cùng các hạ quyết chiến một trận!"

Không phải chứ? Bần đạo nguyên bản còn tưởng rằng có thể đem hắn dọa trở về, nhưng không ngờ gặp phải một tên cuồng chiến đấu, thật buồn bực! Mấy tên ở gia hỏa ở minh giới không có một thằng là bình thường một chút sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất