Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 470: Đại chiến Tà Thần


"Ha ha, đó là bởi vì lực lượng bản thân của Ái Liên Na cũng rất cường đại, hơn nữa cộng thêm cự đại thần lực ở trong cơ thể nàng thì lực lượng vô cùng khủng bố, là người bình thường khó có thể đánh giá được, huống chi trên tay Ái Liên Na còn cầm theo một cây Truyền Thừa Bổng" Bần đạo giải thích nói: "Lại nói, năng lượng thần lực trời sinh của nàng khắc chế Hắc Ám hệ của đám Tri Chu (nhện) này, cho nên lúc đánh nhau cũng dễ dàng hơn một chút, nhiều điều trùng hợp như vậy cùng tụ tập thành một chỗ, làm sao so sánh được, Ái Liên Na có thể trong mấy giây giết chết đám đại Tri Chu chẳng có gì lạ"

"Năng lượng trong cơ thể Ái Liên Na đã xảy ra chuyện gì vậy, như thế này mà cường đại như vậy chứ?" Người đặt câu hỏi lần này chính là Vong Ưu, nàng tò mò hỏi "Có thể hai người chúng ta cộng lại, đều không đủ cường hãn như của nàng a?"

"Ha hả, không có biện pháp, đó là được một vị trưởng bối của nàng quán thâu vào" Bần đạo vui mừng cười nói: "Vốn tưởng rằng nàng ít nhất phải mất vài chục năm mới có thể hoàn toàn tiêu hóa nó, sau lần này, nói vậy sẽ bị nàng hấp thu mất một lượng không ít a. Hiện tại xem ra, mười mấy năm sau, nàng có thể biến thành một Mễ Nặc Á thứ hai"

"Mễ Nặc Á?" Vong Ưu cười nói: "Chính là vị cường giả trở thành Cuồng Tín giả đó sao? Ta cũng có nghe Phác Lý Tạp nói qua, lúc hắn nhắc tới tên Mễ Nặc Á kia thì vẻ mặt hiện lên sùng bái, dường như Mễ Nặc Á là một đại nhân vật thiên hạ vô địch hay sao ấy. Mễ Nặc Á thật sự lợi hại như vậy sao?"

"Ha ha, không sai, cái tên gia hỏa kia rất biến thái" Bần đạo một bên cùng nói chuyện với Vong Ưu, một bên đưa cho nàng một lọ Nguyên Tố Chi Thủy, nói: "Đây là Nguyên Tố Chi Thủy ma lực khôi phục, ta sau khi đi, nếu như có điều phát sinh gì đó ngoài ý muốn, ngươi cũng đừng khách khí"

Nguyên Tố Chi Thủy mặc dù có thể ngay lập tức bổ sung đầy đủ ma lực cho Vong Ưu, nhưng lại làm chậm trễ cơ hội tu luyện của nàng, chỉ có thông qua phương thức tự nhiên minh tưởng chậm rãi khôi phục thì ma lực của nàng mới tăng lên được. Cho nên lúc này dưới tình huống đánh đấm xong rồi, thật sự không tất yếu phải lãng phí Nguyên Tố Chi Thủy trân quý, điều này nàng đã rõ ràng rồi chứ.

"Ách, ngươi có đồ tốt như vậy, như thế nào còn không sớm lấy ra hả" Vong Ưu sau khi tiếp nhận xong liền nén giận nói.

"Lấy ra nữa ngươi cũng không dùng được, hơn nữa cũng chỉ có thể khôi phục ma lực không thể khôi phục linh lực được" Bần đạo cười nói: "Ngươi hay là chậm rãi tu luyện đi ha"

"Không cần ta hỗ trợ sao?" Vong Ưu lo lắng hỏi han.

"Không cần" Bần đạo cười khổ, nói: "Cấp bậc Thiên sứ sáu cánh, khi động thủ chính là thuấn phát ra cấm chú cấp mười hai, mà quang minh khôi phục ma lực của ngươi cũng không giúp được trong việc gì. Ngươi không có linh lực bảo hộ, làm ta lo lắng hơn. Cho dù Cái thứ, cũng bất quá nhiều hơn vài người mà thôi"

Trên thực tế, thủ hạ của ta vào lúc này là Đại Hải Quái và Đại Văn Tử cũng có tư cách tham gia một trận chiến. Nhưng lực phòng ngự Đại Văn Tử rất thấp, ở trong không gian chật hẹp không thích hợp thi triển, lại nói, nó thực ra cũng không phải là đối thủ của Tri Chu Tà Thần. Kém rất xa a, cho nên ta mới đem nó cho Khắc Lý giữ mà không mang theo. Về phần Đại Hải Quái, hắc hắc, nếu Ái Liên Na không bạo phát trong lời nói, ta kỳ thật sẽ mang hắn ra sử dụng, hiện tại vừa lúc có thể cất giấu để đánh lén Tri Chu Tà Thần, cạc cạc, bần đạo rất anh minh nhưng cũng điểu giả a. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Ân, đã rõ. Thay ta hảo hảo thu thập con nhện xấu xí kia" Vong Ưu bất đắc dĩ nói.

"Yên tâm đi, ta nhất sẽ làm cho Tri Chu Tà Thần câu diệt" Bần đạo hung tợn nói. Nói xong, ta liền ngự kiếm hướng chỗ sâu nhất trong sơn động bay đi. Từ sau khi phá vỡ phong ấn, bần đạo rốt cục cũng có thể ngự kiếm phi hành, hôm nay phi hành là lần đầu tiên sau khi khôi phục thực lực, ít nhiều cũng có điểm mới lạ. Nhưng dù sao bần đạo cũng có bản lĩnh thâm sâu, cho nên rất nhanh bắt đầu, tự nhiên khống chế Bích Không Huyết Ảnh Kiếm hướng chỗ sâu nhất cấp tốc chạy như bay, không mất bao nhiêu công phu thì đã tới nơi.

Bần đạo khống chế phi kiếm bay ra khỏi sơn động, đi vào một cái không gian rộng lớn, tưởng tượng ra như một cái thùng rộng lớn. Trên mặt đất đều là tối đen, nơi nơi đều là sào huyệt của Tri Chu, đương nhiên hiện giờ đã trở thành trống rỗng. Một mảnh lớn sào huyệt này chiếm cứ mấy chục dặm, trách không được có thể xuất ra nhiều Tri Chu như vậy. Độ cao của cái thùng cũng rất dạo người a, ta phỏng chừng có thể có hơn một ngàn thước, trên đỉnh chóp được gắn những viên tinh thạch hình thoi lóe ra quang mang. Có chỗ lớn chỗ nhỏ như vậy, nói vậy đây chính là cái gọi là phong ấn sao.

Nơi đây tại trung tâm không gian có một thạch đài rộng đến vài dặm, độ cao ước chừng hơn trăm mét, toàn bộ đều được xây dựng bằng hắc thạch, hiển nhiên là do con người kiến tạo mà thành. Bần đạo vội vàng bay lên không trung trên thạch đài thì nhìn thấy người mà ta muốn tìm – Tri Chu Tà Thần, quả nhiên nàng đang ở nơi đây. Ra ngoài dự kiến của ta chính là, nàng cũng không phải trong hình dáng Tri Chu, ngược lại là một hình tượng mỹ nữ đúng tiêu chuẩn, chỉ có điều hơi hơi to lớn một chút thôi.

Thân thể nàng cao đến mười thước có hơn, vóc dáng đẫy đà mà không quá gầy, cái đùi rất tròn và trắng như tuyết, nhũ phong phì nhiêu làm cho người ta dâng lên một trận hoài niệm. Cục cưng của ta ơi, lúc này dĩ nhiên nàng đang trần như nhộng a! Trên mặt nàng tràn đầy phóng đãng, động tác cũng lẳng lơ, tư thế dung nhan như chuẩn bị cho bần đạo vậy, một bộ dáng muốn câu dẫn ta đây.

May mắn là, hiện tại bần đạo không phải gà tơ, đạo tâm quá mức kiên cố, cho nên nhìn vẻ đẹp của nàng như có như không, không có một điểm tâm tư dao động. Ai, tuy rằng hình dáng bộ dáng của nàng không tệ, nhưng cùng so với Vong Ưu các nàng, bần đạo vẫn thích nữ nhân đàng hoàng hơn, đối với loại hàng nát này, nghĩ đến ngoại trừ vẻ ghê tởm ra, thật sự rất là chướng tai chướng mắt a.

"Tên tiểu tử kia, ngươi đến được đây thật sự làm cho rất kinh ngạc a. Không nghĩ tới không ngờ các ngươi lại cường đại như thế, ta đúng là nhìn lầm đối thủ rồi?" Tri Chu Tà Thần mỉm cười nói.

"Hiện tại biết cũng đã muộn rồi" Bần đạo lạnh lùng thốt: "Ngươi cũng nên mặc vào một ít quần áo đi chứ? Chẳng lẻ nói ngươi cứ như vậy đánh nhau với ta sao?"

"Ha ha, như thế nào, ngươi luyến tiếc ta sao?" Tri Chu Tà Thần cười phóng đãng nói: "Trên thực tế chúng ta cũng không tất yếu tiến lên chém giết nhau a, cũng có thể hợp tác mà"

"Ha hả!" Bần đạo buồn cười trêu chọc nói: "Ta làm thịt nhiều con cháu của ngươi như vậy, ngươi chẳng lẻ không có ghi hận ta sao?"

"Ha ha, chúng nó chẳng tính là cái gì, ở trong mắt ta chỉ vẻn vẹn là thực vật và công cụ mà thôi" Tri Chu Tà Thần không thèm quan tâm nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý hợp tác cùng với ta, ta tuyệt đối sẽ không so đo chúng nó chết như thế nào"

"Ặc? Không phải chúng ta ở trong mắt ngươi cũng không quan trọng gì sao? Ngươi hiện tại nghĩ như thế nào lại đi hợp tác với ta?" Bần đạo không nhanh không chậm nói. Kỳ thật, bần đạo nói lời vô nghĩa với nàng cũng có nguyên nhân của nó, ta bất chợt dùng một ít thần thức tìm kiếm chi tiết của nàng, và cũng không muốn thông qua màn đối thoại này với nàng, kiến giải một chút về tình hình của nàng, biết người biết ta mới có đối sách tốt nhất.

"Các ngươi chỉ vẻn vẹn dựa vào ba người và một con gấu cũng có thể chém giết đến được nơi đây, thậm chí ngươi là người chủ lực cũng không ngờ cho đến bây giờ không có xuất thủ, tình cảnh này khiến ta đối với thực lực của đám người các ngươi phải nhận định lại một lần nữa" Tri chu Tà Thần mỉm cười nói: "Thực lực các ngươi rất khả quan, có tư cách tìm được giao tình hữu nghị của ta. Huống chi, chúng ta còn có một cái lý do cần phải hợp tác"

"Cái lý do gì vậy?" Bần đạo cười hỏi.

"Đương nhiên là đi ra ngoài rồi" Tri Chu Tà Thần cười nói: "Các ngươi nếu muốn đi ra ngoài cũng chỉ có hai con đường thôi, giết ta, hoặc là trực tiếp phá giải phong ấn. Nhưng mà lấy trạng thái của ngươi hiện giờ, ha ha, muốn giết ta chỉ sợ không thể có khả năng. Cho nên, chúng ta không bằng liên hợp lại với nhau phá giải phong ấn, ngươi nói có phải không?"

"Ngươi có thể nói ra lai lịch trước đi?" Bần đạo lại mỉm cười hỏi: "Ta là người không có thói quen hợp tác với người xa lạ" Quả thật, thực lực của nàng rất cường đại, so với đại thủ quân tại Thú Nhân mà ta từng gặp qua còn mạnh mẽ hơn một chút. Ta thật không ngờ cũng không tìm kiếm được bao nhiêu thứ, đành phải trực tiếp hướng nàng tìm hiểu thôi.

"Ha ha, được thôi, thỏa mãn nguyện vọng của ngươi" Tri Chu Tà Thần lúc sau nói xong, liền bắt đầu hướng ta giảng thuật lại chuyện xưa của nàng.

Nguyên lai, Tri Chu Tà Thần đích xác vốn là một con ma thú tri chu (ma thú nhện). Bởi vì giống nòi của nàng rất đặc thù, thuộc một loại có tên là Huyễn Ảnh Tri Chu - một con ma thú cửu cấp hạ vị, là loại ma thú này tinh thông pháp thuật Tinh Thần, có thể khống chế những chủng loại Tri Chu khác vì nàng mà bán mạng, là loại Tri Chu có trí lực cao nhất, bình thường sinh hoạt ở trong địa huyệt. Nhưng thật ra ngay lúc đó thế giới bên dưới lòng đất và ở bên ngoài là hai địa phương này có thể liên thông với nhau.

Trải qua dòng đời biến đổi, trải qua vô số lần chém giết cùng cắn nuốt người khác, rốt cục Tri Chu Tà Thần cũng thành công tiến hóa tới cảnh giới Nữ hoàng Tri Chu, cũng chính là đạt tới cấp bậc Thiên sứ sáu cánh. Dòng thời gian này chính là nhiều hơn một vạn năm. Đồng thời nàng dựa vào tinh thông pháp thuật của chủng tộc chính mình, kiến tạo thành vương quốc Tri Chu cho riêng mình, ở thời kỳ đại thịnh, dưới tay của nàng có đến mười đại tướng quân, bọn chúng đều là cấp số Đại Văn Tử, và cũng cường đại ngang bằng Cái Thứ.

Ngay sau khi Tri Chu Tà Thần chính thức thăng cấp thành công, dã tâm của nàng cũng theo thực lực tăng lên mà cao thêm. Nàng không cam lòng sống tại một nơi hắc ám không ánh sáng như thế này, nàng đã lựa chọn lãnh địa tốt ở trên mặt đất, nhưng mà đại đa số chủng tộc trên mặt đất đều có Thần minh bảo hộ, nàng cũng không tùy tiện giết đi ra ngoài, kia rất có thể khiến cho thế giới trên mặt đất khủng hoảng, nếu người khác liên hợp lại thảo phạt nàng, đối với nàng mà nói rất có thể chính là ngập đầu tai ương.

Cho nên nàng muốn dùng phương thức ôn hòa nhất là từ từ chiếm cứ. Vì thế nàng bắt đầu dụ dỗ Tinh Linh thảo nguyên ở vùng phụ cận nói về thế giới bên dưới lòng đất, khiến cho đám Tinh Linh này ruồng bỏ tín ngưỡng đối với Tinh Linh Nữ Thần, mà quay sang tín ngưỡng nàng. Ngay lúc đó Tinh Linh thảo nguyên và Tinh Linh sâm lâm bất hòa với nhau, sau bị Tri Chu Tà Thần châm ngòi phân hóa, lại dùng một ít kỹ xảo pháp thuật Tinh Thần, trong đầu chỉ có tín ngưỡng Tri Chu xấu xí này thôi.

Tinh Linh thảo nguyên phản bội khiến cho Tinh Linh Nữ Thần phẫn nộ, đánh xuống Thần dụ, theo đó là Tinh Linh sâm lâm và Nguyên tố Tinh Linh cùng nhau liên thủ phóng xuất ra, lập tức đuổi giết toàn bộ Tinh Linh thảo nguyên chạy xuống thế giới bên dưới lòng đất. Tri Chu Tà Thần cũng rất tức giận, thật vất vả mới phát triển được căn cơ ở trên mặt đất thì như thế buông tha cho? Tức thì triệu tập đại quân Tri Chu và quân Tinh Linh đánh lên.

Khi đó Tri Chu Tà Thần có được thực lực Thiên sứ sáu cánh, hơn nữa mười đại tướng quân của nàng cũng đã xấp xỉ ngang bằng với Đại Văn Tử, cho nên rất tự nhiên các Tinh Linh liền thất bại, hơn nữa tổn thất thảm trọng. Điều này thật sự chọc giận đến Tinh Linh Nữ Thần, nàng tự mình phái ra Tinh Linh Sử thượng vị, hơn nữa một lần xuất ra bốn người, bọn chúng đều có thực lực Thiên sứ sáu cánh, lúc đó mới đánh bại được Tri Chu Tà Thần.

Cũng may Tri Chu Tà Thần cũng không có ngốc, nàng biết sau khi chọc giận Tinh Linh Nữ Thần tất sẽ không có cuộc sống tốt được, cho nên chủ động hướng chủ quản âm mưu Hắc Ám Thần đầu hàng, đáng tiếc việc làm này của nàng đã quá muộn, cho nên ở thời điểm Hắc Ám Thần hướng Tinh Linh Nữ Thần biện hộ giải thích, thì Tri Chu Tà Thần trở thành tư lệnh, đại quân tri chu của nàng cơ hồ toàn quân bị diệt, Tri Chu cao cấp là mười vị đại tướng quân toàn bộ đều chết trận. Chỉ có Tinh Linh thảo nguyên lưu lại cái mạng nhỏ, có được điều này là do các Tinh Linh không muốn tàn sát lẫn nhau.

Tất cả mọi người điều là Thần, Tinh Linh Nữ Thần ít nhiều cũng phải cấp một chút mặt mũi, cho nên không giết Tri Chu Tà Thần, mà là đem nàng nhốt ở nơi đây. Hơn nữa phong bế tất cả lối hướng lên mặt đất tại thế giới bên dưới lòng đất, đương nhiên phản đồ Tinh Linh thảo nguyên cũng bị vứt bỏ tại nơi này.

Thẳng đến hiện tại, Tri Chu Tà Thần đáng thương này cũng không có thể đi ra ngoài, tính tính thời gian, nàng đã bị nhốt ở trong này đã hai vạn năm. Với thời gian dài lâu như vậy, bọn ta chỉ có thể tại trên thạch đài mà vượt qua, ngay cả không gian to lớn bên ngoài thạch đài này, là nàng bắt đám thủ hạ giúp nàng xây dựng nên. Nếu như không thể đi ra ngoài lần nữa, mặc dù nàng thành "Thần" chỉ sợ cũng điên lên mất thôi.

"Thì ra là thế, ngươi thật đúng là có dũng khí a?" Bần đạo buồn cười nói: "Ngươi làm sao dám đối nghịch trực tiếp với Thần minh chứ?"

"Ta trường kỳ sinh hoạt tại dưới lòng đất, chuyện tình chống lại mặt mũi cũng không rõ lắm, ai biết được Thần minh thật sự sẽ để tới mấy chục vạn tín đồ" Tri Chu Tà Thần buồn bực nói: "Ta vẻn vẹn muốn có một chút địa bàn nho nhỏ thôi, cho nên mới ngạc nhiên như thế?"

"Ha ha, ngươi cũng có bổn sự a" Bần đạo buồn cười nói: "Ngươi nếu trực tiếp giết đi ra ngoài, đem các Tinh Linh đuổi đi, khẳng định Tinh Linh Nữ Thần sẽ không để ý đến, nhưng đằng này ngươi lại cố tình nghĩ cách giành lấy tín ngưỡng. Kia không phải có cố ý tranh chấp cùng nàng sao chứ?"

"Ai… hiện tại biết được thì đã muộn mất rồi, cũng không phải đúng thời điểm nói ra" Tri Chu Tà Thần bất mãn nói: "Ta chỉ muốn biết, ngươi có hay không muốn hợp tác cùng với ta không, phá giải phong ấn chết tiệt này"

"A, sau khi ngươi đi ra ngoài không sợ Tinh Linh Nữ Thần tìm đến phiền toái sao?" Bần đạo lại cố ý nói tránh đi. Bần đạo từ khi biết rõ nàng là chính Huyễn Ảnh Tri Chu, tại trong đầu bắt đầu suy tư đến những điều liên quan, cẩn thận đề ra phương pháp đối phó, chính là chưa từng lo lắng đến vấn đề rời đi khỏi nơi này. Cho nên mới nghĩ biện pháp kéo dài thời gian lâu hơn.

"Đương nhiên không sợ, ta đã đáp ứng với Hắc Ám Thần, chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, hắn chính là người bảo lãnh che chở ta, cho dù Tinh Linh Nữ Thần cũng không có thể làm gì được ta" Tri Chu Tà Thần đắc ý nói.

"Huyễn Ảnh Tri Chu tinh thông chính là khống chế những tri chu khác vì chính mình mà chiến đấu, trên thực tế, nói cách khác tự bản thân nó sức chiến đấu cực kỳ kém cỏi, có đúng không ha?" Bần đạo đột nhiên có điều giác ngộ hỏi han.

Sắc mặt Tri Chu Tà Thần đột nhiên biến đổi, vội vàng tức khí nhìn ta quát: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Ý tứ của ta là, kỳ thật hiện tại ngươi bất quá phô trương thanh thế thôi, không có đại quân Tri Chu bảo hộ, thực lực bản thân ngươi không quá mạnh mẽ" Bần đạo mỉm cười giải thích: "Ngươi sở dĩ muốn cùng hợp tác với ta, thật ra không phải không nghĩ giết ta để báo thù cho đám thuộc hạ, nhưng mà do thực lực bản thân ngươi lại không đủ, lòng có dư mà lực không đủ đúng không nào?"

"Ngươi nói bậy" Tri Chu Tà Thần cả giận nói: "Thực lực bản thân ta kém đi nữa cũng là Tri Chu Nữ hoàng, thực lực đạt đến Thiên sứ sáu cánh, không phải một tên tiểu oa nhi như ngươi có thể đối kháng được"

"Có đúng không vậy, chúng ta thử xem một chút đi ha" Bần đạo cười ha hả nói. Một khi đã khám phá thật giả của nàng, bần đạo lập tức mất đi hưng trí dài dòng với nàng, duỗi một lóng tay, một đạo Ngũ Hành Thần Lôi thử thăm dò đánh tới phía nàng.

Oanh, Ngũ Hành Thần lôi đều bị ma pháp Hộ Bích bên ngoài thân thể Tri Chu Tà Thần đánh chặn, chỉ vẻn vẹn nhộn nhạo chớp lên vài cái gợn sóng, hộ bích của người ta vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.

"Đáng giận, ngươi thật sự là muốn đánh sao, chẳng lẻ lão nương sợ ngươi chắc?" Tri Chu Tà Thần nổi giận đùng đùng nói: "Ta còn tưởng ngươi có rất nhiều bổn sự, nguyên lai là có chút năng lượng như vậy thôi, chết tiệt, lừa ta lâu như vậy, hãy đi tìm chết cho ta đi" nói xong, nàng trừng mắt nhìn bần đạo, từ trong ánh mắt của nàng bắn ra một đạo vô hình tinh thần lực hình thành sóng xung kích.

Thẳng đến Tri Chu Tà Thân tìm kiếm không ra năng lượng của ta lớn nhỏ như thế nào, cho nên mới có điều cố kỵ đối với ta, nhưng mà đạo Thần lôi này của ta lập tức bại lộ ra thực lực, không ngờ so với nàng kém hơn vài cấp bậc. Nhưng lại chọc tức Tri Chu Tà Thần, nàng không ngờ rằng nàng đối với một tên yếu nhược hơn nhiều lại muốn thỏa hiệp hợp tác, quả thực rất mất mặt. Cho nên dưới cơn phẫn nộ, nàng vừa ra chiêu đã sử dụng sát chiêu.

Tri Chu Tà Thần dù sao cũng đạt đến trình độ Thiên sứ sáu cánh, mà nàng lại tinh thông pháp thuật Tinh Thần, cho nên sóng xung kích này có độ cường hãn cũng không kém hơn một chút so với cấm chú cấp mười hai, cho dù ma thú cửu cấp gặp phải ngay lập tức óc trắng tung bay tung tóe. Mặc dù tinh thần lực bần đạo so với nàng mạnh hơn rất nhiều, nhưng ở tình huống này cũng choáng váng một trận. Thời điểm chiến đấu mà đầu óc choáng váng chính là muốn đưa mạng cho người khác. Cho nên bần đạo nhanh nhạy tránh ra.

"Ân?" Tri Chu Tà Thần chấn động, nói: "Ngươi có thể phát giác ra công kích tinh thần của ta, còn có thể tránh thoát? Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Là người muốn lấy mạng ngươi" Bần đạo nói xong, lập tức người tiến lên, đồng thời giũ ra phi kiếm, càng không ngừng đối với ma pháp Hộ Bích quanh thân thể nàng triển khai tấn công thử. Là ta muốn tìm ra chỗ phòng ngự yếu nhất của nàng.

"Đáng giận, chẳng quản ngươi là ai, dù sao ta chỉ cần giết ngươi, ăn não của ngươi thì biết liền, trí nhớ của ngươi cũng thuộc về ta" Tri Chu Tà Thần cả giận nói. Lập tức, đột nhiên hai tay cự đại của nàng biến thành trảo, hai móng vuốt nắm lại hướng phía ta bổ xuống. Kia là sau khi nàng lột da còn lưu lại tứ chi, được nàng biến thành vũ khí của chính mình.

Bần đạo dẫn dắt tốc độ phi hành của phi kiếm, nhanh đến biến thái, ta giống như ruồi bọ, tại chung quanh thân thể cao lớn của nàng bay loạn xạ, dễ dàng tránh thoát vũ khí và pháp thuật công kích của nàng, hơn nữa thi thoảng lại công kích lên ma pháp Hộ Bích của nàng một hồi, thử thăm dò hộ bích rốt cuộc nơi nào là yếu nhất.

Bởi vì nói ra nhược điểm như vậy chính là: ánh mắt, hai vú, rốn và địa phương kín kín. Cho nên, dưới mấy điểm bất đắc dĩ này, bần đạo cũng chỉ đối với mấy chỗ kia ngoài ánh mắt mà xuống tay. Chẳng qua, trời đất chứng giám, bần đạo chỉ dùng phi kiếm đâm hai nhác, mỗi lần điều bị hộ bích chắn ở bên ngoài cách một thước, cho nên trên căn bản là chiếm chút tiện nghi. Về phần ánh mắt của nàng, choáng, là nơi phóng ta tinh thần đánh sâu vào, ta muốn rời xa còn không kịp, làm sao dám tiến sát gần cho được?"

Tri Chu Tà Thần giống như diễn viên hài kịch tự múa may móng vuốt mất nửa ngày cũng không gặp phải một sợi lông nào, ngược lại thân thể trần truồng bị ta đại sỗ sàng, thật sự là trong cơn giận dữ, đình chỉ chống cự vô vị, mặc ta chen loạn vào trên người nàng (thỉnh không nên hiểu lầm, bần đạo chỉ dùng kiếm mà thôi), chỉ là cô ta hai mắt nhắm lại bắt đầu súc khí, Choáng, nàng muốn đánh thật sao.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất