Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 489: Diễn sát Điểu Nhân


"Hừ, ta cũng không tin, chẳng lẻ giết ngươi rồi ta cũng không rời khỏi được sao?" Tháp La khinh thường hỏi. Tuy rằng trên miệng hắn rất kiên cường, nhưng thực tế đã lộ ra vẻ khiếp sợ, bảo kiếm trong tay càng ngày càng chậm, dường như nó nặng như Thái Sơn ấy, vô luận như thế nào cũng là đại sự liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn, không thể không thận trọng cân nhắc a.

"Ngươi muốn rời khỏi à" Bần đạo cười nói, "Nhưng mà ngươi lại không dám đi, chung quanh phạm vi mấy ngàn dặm này toàn bộ đều là nham tương hải nóng chảy, trên bề mặt lại có vô số sinh vật Hỏa hệ nguyên tố đã bị chọc giận chạy tán loạn ra bốn phía, ngươi muốn diệt sạch chúng nó ở trong phạm vi mấy ngàn dặm này cũng đã mệt muốn chết rồi, chẳng lẻ ngươi còn muốn bằng vào trạng thái như hiện giờ một đường giết ra ngoài sao? Ta dám đánh cược rằng, vô luận ngươi chọn một phương hướng nào cũng không có khả năng lao đi một ngàn dặm, tất sẽ bị chúng nó đốt cháy thành tro bụi"

"Có lẽ ngươi nói cũng đúng, nhưng mà ngươi cũng không nên xem ta là một tên ngốc đấy. Một khi bên trong không gian này đã bị ngươi phong bế, như vậy chỉ cần ta giết ngươi, xác định đã được giải trừ rồi?" Tháp La cười lạnh: "Chỉ cần không có không gian này xiềng xích, đồng bạn của ta có thể trực tiếp mang ta ra ngoài, căn bản là không cần ngươi"

"Ha ha, ngươi xác định chính mình không phải là đứa ngốc chứ?" Bần đạo không chút khách khí cười nhạo nói: "Bất luận là ai cũng đều nhìn ra, hiện tại ta ngay cả chút khí lực đều không có, như thế nào phong tỏa được không gian trong phạm vi mấy ngàn dặm được chứ? Cho dù ta ở thời kỳ toàn thịnh cũng không làm được. Hiển nhiên, đây là có nguyên nhân đặc thù, nếu ngươi giết ta, vậy hãy làm chính mình từ từ sờ soạng mà đi đi, có lẽ sau mấy ngàn năm nữa, ngươi mới thoát khỏi"

"Hừ, không quan hệ, đừng quên là ta có thể từ trong linh hồn của ngươi lấy ra một bộ phận trí nhớ, như vậy ngươi sống hay chết cũng không liên quan đến ta" Tháp La hung tợn nói.

"Ha ha, cho dù lấy được một bộ phận trí nhớ của ta cũng không thể tìm được toàn bộ trí nhớ, nhiều nhất chỉ có bảy thành, nhưng mà nhìn thấy ngươi chính là một Thiên sứ chiến sĩ tinh thông cận chiến. Ngươi đối với sở trường pháp thuật, xác xuất thành công chỉ có năm thành" Bần đạo cười nói: "Một nửa đổi một nửa, ngươi có lẽ nên thử một lần cho biết đi, thành công ngươi có thể rời khỏi đây, nhưng nếu không thành công, ngươi chính là ở trong này ngây ngốc mấy ngàn năm thời gian thôi. Có lẽ với thời gian kia, ngươi có thể thành công thành Thần, mà nói không chừng cũng sẽ trở thành Liệt hỏa Thiên sứ a"

Thật ra bần đạo đang đùa giỡn hắn, ở cái địa phương này hoàn toàn không thích hợp cho Thiên sứ sinh tồn, mà Tháp La kia thân đang bị trọng thương nếu trường kỳ lưu lại ở trong này, vài năm thời gian cũng không nhất định chống đỡ được, sẽ bị nướng tươi mà chết hoặc là bị sinh vật nguyên tố du đãng xé xác thành những mảnh nhỏ. Kỳ thật cho dù không có mấy cái này uy hiếp, Tháp La kia cũng khẳng định không phải cái địa phương mà Điểu Nhân có thể tồn tại trên mấy ngàn năm a?

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào đây?" Na Thạp La tức giận nói, hơn nữa bảo kiếm đã mềm mỏng buông thõng xuống. Hắn cuối cùng vẫn là khuất phục, tại trong mắt hắn, sinh mạng của bản thân hiển nhiên so với cái mạng ta lại quý trọng hơn nhiều. Cho nên, cân nhắc mãi, hắn vẫn là không muốn phiêu lưu một nửa kia.

"Rất đơn giản, ngươi trước hết đáp ứng ta mấy vấn đề, sau đó là thề không đuổi giết ta, ta sẽ nói cho ngươi phương pháp giải trừ cấm chế không gian này" Bần đạo mỉm cười nói.

"Được, ta thề sẽ không đuổi giết ngươi, ngươi có cái vấn đề gì cứ việc nêu ra, ta đảm bảo cái gì cũng nói cho ngươi biết" Na Tháp La vẻ mặt cười gian nói.

Trong lòng hắn đã đánh lên cái chủ ý gì ta có thể không biết được sao? Đơn giản chính là giết người diệt khẩu thôi, dù sao ở nơi này chỉ có hai người chúng ta, tử vô đối chứng. Mà các Thiên sứ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện lời thề thốt.

Kỳ thật, bần đạo căn bản cũng không cần đến điều này, bởi vì ta cũng yên lòng, chỉ là bản thân lại muốn tính kế hắn, nên ta mới hao phí tinh thần lớn như vậy là vì hoàn toàn muốn hỏi hắn mà thôi. Cho đến khi hắn phát ra lời thề, căn bản ta không để ở trong lòng, lấy đức hạnh hiện tại của hắn mà nói, ai muốn mạng ai còn không nhất định?

"Xin hỏi, các ngươi vì cái gì muốn đuổi giết ta vậy?" Bần đạo mang cái điều nghi hoặc tồn tại bấy lâu nay ở trong lòng hỏi: "Ta rốt cuộc phạm vào cái tội ác tày trời lớn nào thế, không ngờ lại huy động cả bản thân Thiên sứ sáu cánh đến đuổi giết?"

"Ngươi không nên duy trì Tự Nhiên Thần Giáo, khiến cho tình thế chúng ta vốn rất tốt, lúc này tất cả toàn bộ đều hỏng bét" Na Tháp La tức giận nhìn ta nói, "Ngươi biết không? Vì muốn chiếm cứ cả đại lục này chúng ta đã trả đại giới nhiều rồi? Chúng ta tỉ mĩ xây dựng đã năm ngàn năm? Nhưng mà lại bị ngươi chỉ trong vài năm ngắn ngủi vạch trần đến một phần ba địa bàn. Giết ngươi, chúng ta đây cũng không giải mối hận được"

"Năm ngàn năm?" Bần đạo chấn động, vội vàng hỏi: "Ma tộc xâm lấn là ở bốn ngàn năm trước, sau hạo kiếp lần đó, tất cả giáo phái trên toàn đại lục đều thương vong thảm thiết, chỉ riêng Quang Minh giáo đình một nhà độc chiếm, thậm chí thế lực bản thân cũng không giảm ngược lại còn tăng lên, chẳng lẻ nói, lần hạo kiếp đó là do các ngươi nhúng tay dẫn phát? Mục đích là muốn độc chiếm đại lục"

"Ha hả, không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có kiến thức lập luận này, đúng vậy, Ma tộc đích thật là do chúng ta dụ dỗ mà tới, đem bọn họ dẫn đường, đã trợ giúp chúng ta diệt đi không ít những tên gia hỏa chướng tai gai mắt" Na Tháp La không thèm để ý cười lạnh nói: "Buồn cười là, những tên gia hỏa này bị lợi dụng này cũng không biết được, thậm chí còn tự đại nghĩ đến là, bọn họ có thể chống lại với đoàn quân Thiên sứ. Ha ha! Nếu bọn họ không còn có điểm lợi dụng, chúng ta sớm đã tiến sát đến Ma giới đem bọn họ thanh trừ hoàn toàn rồi"

"Vì muốn đạt tới mục đích độc bá đại lục, không tiếc nhấc lên giết một trăm triệu dân cư trong trăm năm đại chiến, quả nhiên các ngươi đủ tàn nhẫn" Bần đạo nghiến răng nghiến lợi nói, mấy tên hỗn trướng các ngươi quả thực rất không nhân tính, chỉ vì việc riêng tư mà không tiếc hy sinh nhiều dân chúng vô tội như vậy, bọn họ làm sao là Thiên sứ được? Căn bản là ác ma.

"Ha ha, tại trong mắt chúng ta, bọn họ bất quá chỉ là một đám kiến hôi ngu xuẩn mà thôi, chúng ta cần bọn họ cung cấp những tài nguyên hi hữu cho chúng ta, đương nhiên số lượng rất … rất nhiều, linh hồn có thể làm binh lính cho Thiên sứ. Mà chúng ta lại rất cần bộ đội, chúng ta muốn chiến đấu tại vị diện này thật sự nhiều lắm" Na Tháp La cười nói: "Bọn họ có thề vì Quang Minh Thần tộc vĩ đại mà kính dâng lên sinh mệnh, đã là vinh hạnh lớn nhất cho bọn hắn, không đúng sao?"

"Các ngươi đều là cặn bã" Bần đạo khinh thường mắng, "Một vấn đề cuối cùng, nói cho ta biết, Giáo hoàng và các ngươi có cái quan hệ gì vậy, từ trong miệng của ngươi, ta nghe ra ngươi đối với hắn rất tôn kính a, chẳng lẻ nói địa vị của hắn còn trên cả ngươi nữa?"

"Vốn, Giáo hoàng bất quá là quân cờ của chúng ta tại Hạ giới mà thôi, địa vị của hắn như là quản gia không sai biệt lắm. Nhưng là không biết cái gì, Giáo hoàng không ngờ lọt vào mắt xanh một vị Quang Minh Thần Thị. Lực lượng không chỉ ngang bằng chúng ta, thậm chí địa vị cũng được nâng lên ngang hàng chúng ta. Cho nên, đối với yêu cầu của hắn, chúng ta vẫn là cẩn thận cân nhắc. Dù sao sau lưng hắn có một Quang Minh Thần Thị làm chỗ dựa" Na Tháp La bất mãn nói.

"Ta hiểu rồi, Giáo hoàng nghĩ là không tự mình ra tay, liền tìm đến các ngươi làm sát thủ. Đáng tiếc, các ngươi rất không có bổn sự, không chỉ có không giết được ta, ngược lại bị ta xử lý đi một tên. Nguyên lai là như thế đó?" Bần đạo hắc hắc cười nhạo nói.

"Hừ, ngươi chẳng qua chỉ là gặp may nhất thời mà thôi, chúng ta muốn giết ngươi, căn bản không cần phí lực nhiều. Ngươi nếu còn dám kiêu ngạo, tin hay không hiện tại ta sẽ giết ngươi?" Na Tháp La bị ta mắng cho nên có chút tức giận.

"Ha ha, nhưng mà ngươi mới vừa rồi còn phát thệ mà, chẳng lẻ nói điều đó thúi lắm sao?" Bần đạo không để ý đến hắn, vẫn như cũ trêu chọc hắn.

"Đáng giận, ngươi hỏi xong chưa, còn không nói mau, rốt cục như thế nào đi ra ngoài?" Na Tháp La căm tức hỏi.

"Ha ha, ngu ngốc, chẳng lẻ ngươi không có phát hiện được không gian phong tỏa đã tiêu thất sao chứ?" Bần đạo vui vẻ cười nhạo nói: "Không gian phong tỏa với phạm vi lớn như vậy tất sẽ hao phí rất nhiều năng lượng? Rất hiển nhiên chỉ duy trì được trong thời gian ngắn thôi, làm sao có thể vây khốn ngươi trong một ngàn năm lận? Chỉ cần người có chút não cũng biết được đạo lý này, mà ngươi, thật sự quá ngu ngốc, ha ha!"

Thất Thập Nhị Lộ Địa Sát Lôi Hỏa Trận lúc này đích xác đã đình chỉ vận động, sẽ không còn có hỏa diễm phun ra nữa, cũng sẽ không có sinh vật Hỏa nguyên tố chạy tán loạn nữa, trên bề mặt nham tương hải cũng đã khôi phục lại hình dáng như ban đầu, chỉ là do màu sắc nham tương hải ảm đạm đi rất nhiều, năng lượng chất chứa ở bên trong bị bần đạo lấy đi nhiều lắm, thế cho nên có nhiều địa phương đã bắt đầu ngưng tụ lại thành nham thạch.

Tiên trận bố trí ở chỗ này, kỳ thật chính là nương dựa vào lực lượng địa hỏa mà vận hành. Hiện tại lực lượng địa hỏa đã không đủ nhu cầu cho đại trận, nên nó đương nhiên sẽ ngừng lại.

Sau khi nhìn thấy biến hóa ở chung quanh, Na Tháp La đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười cuồng điên lên, tựa hồ cũng không để ý một chút cười nhạo vừa rồi vào trong lòng.

"Ha ha, cứ cười đi, cứ cười vào đi" Na Tháp La nhìn ta cười to nói: "Đây là nụ cười cuối cùng của ngươi tại thế giới này. Tiểu tử chết tiệt, ta rất nhanh sẽ cho ngươi biết kết cục đi lừa gạt ta" Na Tháp La lúc nói đến đây, đã tức giận sùi bọt mép.

"Ngươi chẳng lẻ lại quên lời thề vừa rồi của ngươi sao?" Bần đạo trêu chọc nói.

"Lời thề chết tiệt đó ngươi hãy mang đi gặp quỷ đi. Hiện tại điều ta cần nhất là giết ngươi" Na Tháp La một bên rống giận, một bên hữu lực giơ bảo kiếm lên.

"Ha ha, đúng là có người đi tìm chết, chẳng qua, người chết dường như chính là ngươi thì phải" Bần đạo một bên cười lạnh, một bên xuất ra Nộ Long Chi Bào Hao, trực tiếp một tiễn bắn về phía hắn.

"A…!" Na Tháp La mặc dù mệt mỏi không chịu nổi, nhưng dù sao cũng là Thiên sứ sáu cánh, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, cho nên tại thời điểm ta xuất ra Nộ Long Chi Bào Hao, hắn lập tức cảnh giác cao độ. Cứ việc Nộ Long Chi Bào Hao bắn ra một tiễn nhanh như thiểm điện, nhưng Na Tháp La lại bằng vào trực giác chiến đấu mẫn tuệ - sâu sắc và thân thủ cao cường ngăn cản nó.

Đáng tiếc, Na Tháp La vẫn là sai lầm khi phỏng đoán sự lợi hại của một tiễn này, một tiễn kia là sau khi ta đặc chế thành công, mặt trên của nó ta khảm một khối Bạo Tạc Thủy Tinh. Cho nên khi Na Tháp La dụng bảo kiếm ngăn chặn như vậy, trực tiếp sinh ra nổ mạnh kịch liệt, kèm theo đó là một tiếng hét thê thảm của Na Tháp La, vốn hắn bị nướng chín đến khét lẹt và sáu cái cánh bị nổ thành bột phấn.

Ngay cả bản thân Na Tháp La cũng bị nổ thành một thân đen thui, thoạt nhìn giống như người Châu Phi vậy. Khôi hài nhất chính là, hắn một thân lễ phục hoa lệ cũng bị nổ biến mất hoàn toàn, lúc này Na Tháp La với thân thể trần truồng đứng ở trước mặt ta hơn năm mươi thước khoảng cách. Vì ngăn cản một kích kia, hắn cũng lưu lại một ít năng lượng dùng để phòng hộ, mới miễn cưỡng bảo trụ được thân thể không bị tạc thương. Chẳng qua, hiện tại hắn ngay cả một chút ma lực cũng đều không có.

Đã có người trần truồng biểu diễn miễn phí, dĩ nhiên bần đạo sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, kỳ thật ta đối với Thiên sứ trần truồng cũng rất tò mò, dù sao ta cũng không sợ đau mắt hột, liền cố ý đánh giá cẩn thận gật gật đầu, sau đó ngạc nhiên bình luận: "Oa… oa, nguyên lai ngươi thật sự ngay cả cái "kia kia" cũng không có a? Ai nha nha, thật sự rất đáng thương, rất ghê tởm"

Vào lúc này, chẳng biết tại sao, đột nhiên bần đạo lại không thể ức chế được sinh ra một ý niệm đùa giai ở trong đầu, vì thế ta liền hô lớn, "Mọi người ơi, mau mau đến xem Điểu Nhân này. Thiên sứ trần truồng đó, ngàn năm khó gặp a, Thiên sứ trần truồng bắt đầu biểu diễn miễn phí rồi đây, mau mau"

"Ta liều mạng với ngươi" Na Tháp La bị bần đạo làm cho tức giận thiếu chút nữa chết đi, hắn thẹn quá hóa giận bi phẫn nộ rống lên một tiếng cực điểm, quơ quơ bảo kiếm đối với hướng ta vọt tới.

"Bằng vào ngươi là xú nhân yêu cũng xứng đáng sao" Bần đạo nói xong, vẫy tay lên một tiễn bắn đi.

Mặc dù Na Tháp La đang phẫn nộ, nhưng cũng hơi hơi có chút tia lý trí, vừa thấy ta phóng chỉ ra, lập tức sử dụng kiếm chắn ở trước ngực, chỉ nghe một tiếng vang lên nho nhỏ, làm cho thanh kiếm kia của Na Tháp La gãy thành hai đoạn, trực tiếp khiến cho Na Tháp La choáng váng.

Thanh kiếm này của hắn cũng không phải là hàng bình thường, là bảo vật do công tượng Thiên giới hao phí trên trăm năm thời gian cẩn thận luyện chế mà thành. Vật liệu lấy trên Thiên giới chính là Thần cương đặc sản, hòa trộn với đại lượng Mật Ngân, tinh kim, thậm chí bên trong đó còn có một khối Thần Kim Chi không nhỏ, phong ấn chính là hồn phách của Ngân Long Vương, uy lực vô cùng, có thể nói là gần như bảo bối Thần khí.

Kiếm này đã đi theo Na Tháp La chinh Nam phạt Bắc mấy ngàn năm, cơ hồ cho tới bây giờ đều không có mài mòn qua, mặc dù là nổ mạnh vừa rồi cũng không có thể làm tổn thương nó mảy may, hiện tại bị một tiễn của ta bắn trúng liền biến thành hai đoạn. Hắn làm sao không giật mình cho được?

Kỳ thật, việc này cũng không có gì là lạ, thanh kiếm này của hắn mà nói đến tột cùng là lấy Thần cương là chính yếu mà thôi. Thật ra Thần cương sinh sản tại Thiên giới chỉ là một loại thép hợp kim đặc biệt, cũng không phải đặc biệt cường hãn gì. Trước đây sở dĩ nó lợi hại đều là do người sử dụng nó, dưới Quang Minh đấu khí mạnh mẽ quán nhập vào bên trong, cho dù sắt thường cũng có thể chém sắt như chém bùn, chứ đừng nói gì đến cái chuôi này cũng được gọi là bảo kiếm.

Đáng tiếc là, hiện tại hắn đã mất hết lực lượng, không có đấu khí bảo hộ Thần cương kiếm, chỉ dựa vào vật liệu tự bản thân thì không có khả năng ngăn cản một mai pháp thuật. Dù sao một mai pháp thuật này là một trong dị năng Thổ hệ tương đối cao cấp là Hủ Thực Cương Thiết, cho dù ăn mòn vàng bạc cũng không thành vấn đề, nếu trên thân kiếm này không có Thần Kim Chi và hồn phách Ngân Long Vương bảo hộ, đã sớm bị ăn mòn toàn bộ không còn một mống.

Hơn nữa đây là một thanh trọng kiếm, thân kiếm không phải rất rộng sao, sau khi bị một tiễn đánh trúng, rất dễ dàng bị ăn mòn một mảnh lớn. Cho nên hiện tại sinh ra kết quả này một chút cũng không nằm ngoài ý muốn.

Na Tháp La đang choáng váng, bần đạo cũng không có ngốc, một bên mỉm cười, một bên nhắm hắn lại bắn ra một tiễn. Na Tháp La tại thời khắc cuối cùng cũng trở lại bình thường, vội vàng đưa chuôi kiếm ở trong tay lên đỡ, sau đó vứt đi chuôi kiếm đã bị ăn mòn quay đầu bỏ chạy, đồng thời, hắn còn phát ra tín hiệu cầu cứu đến đồng bạn của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bần đạo vừa nhìn thấy hành động của hắn chỉ biết hắn đánh chủ ý muốn chạy trốn. Thật vất cả đưa hắn vào trong đại trận vây lại, lại tiêu phí mất ba ngày ba đêm thời gian làm tiêu hao ma lực của hắn, hiện tại nếu cho hắn chạy thoát, tất cả công phu này của ta không phải uống phí sao? Nghĩ vậy, bần đạo không giữ lại một tiễn trân quý ở trên tay nữa, vội vàng phát ra một lần nữa, trực tiếp trúng ở trước ngực Na Tháp La.

Tốc độ một tiễn này thật sự quá nhanh, tưởng nghĩ Na Tháp La muốn ngăn cản trong lời nói còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng là muốn lẩn tránh thì rất khó khăn, đặc biệt hắn hiện tại một thân đầy vết thương, không còn chút ma lực, như thế nào lẩn tránh cho được? Cho nên hắn cũng bị ta bắn trúng một lần.

Sau khi bị đánh trúng, trước ngực Na Tháp La hình thành một cái động lớn, máu và nội tạng bên trong đều bị ăn mòn không còn, hơn nữa cái miệng động này đang bắt đầu từ từ lan tràn khắp thân thể, sau vài giây thời gian, tại chỗ lồng ngực Na Tháp La bị ăn mòn thành hai đoạn lớn nhỏ.

Na Tháp La vừa nhìn thấy không ổn, lập tức đem linh hồn thoát ra khỏi thân thể, sau đó dùng tinh thần lực nhìn ta giận dữ hét lớn: "Chờ xem, tiểu tử kia, ta sẽ còn trở lại" Nói xong, linh hồn hắn hóa thành một đạo bạch quang, định trực tiếp bay vào Chuyển Sinh Trì tại Thiên giới.

"Không cần phải chờ xem, ngươi hiện tại lưu lại cho ta đi" Bần đạo nhe răng cười một tiếng, lập tức phát ra ba mũi tên cùng một lúc, bắn thẳng đến đạo bạch quanh còn chưa hình thành hoàn toàn kia. Dù sao linh hồn cũng là Thiên sứ sáu cánh, tinh thần lực vô cùng cường đại, một tiễn của ta chỉ sợ bắn không chết hắn, cho nên vì muốn đảm bảo …. Ta lập tức bắn đến ba phát. Nếu như thế này còn chưa muốn chết trong lời nói, kia cũng thật sự không có thiên lý mà.

"Không…!" Một thanh âm uy nghiêm mà lạ lẫm bỗng nhiên truyền tới, cùng lúc đó, một đạo thân ảnh màu trắng đột ngột xuất hiện tại cách đó không xa, lấy tốc độ như thiểm điện đánh tới, với ý đồ cứu giúp cái linh hồn sắp tiêu vong của Na Tháp La.

"Trời ạ!" Bần đạo liếc mắt một cái cũng nhìn ra người mới tới là một tên gia hỏa Thiên sứ sáu cánh, lập tức căm giận bất bình nén giận nói: "Khi nào thì Điểu Nhân sáu cánh nhiều như vậy?"

Tuy là tên gia hỏa vừa mới tới làm bần đạo phi thường tức giận, nhưng dù sao chuyện xảy ra sau đó cũng làm ta an ủi phần nào. Tên này đã tới chậm một bước, hắn có nhanh thêm nữa cũng không có khả năng so với tốc độ một tiễn Nộ Long Chi Bào Hao đã bắn ra? Cho nên khi hắn đuổi kịp đến, thì linh hồn của Na Tháp La đáng thương đã bị một tiễn phá hủy hoàn toàn.

Tên mới tới chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm bạch quang ở trước mặt tiêu tán mà ngẩn người, cơ hồ không thể tin được, là chính đồng bạn với nhau cùng cộng đồng chinh chiến những mấy trăm năm cứ như vậy hoàn toàn tiêu thất, mà hắn chỉ vẻn vẹn chậm có một bước chân, rất nhanh làm hắn hối hận muốn chết đi được. Đáng tiếc, hắn chỉ là một Thiên sứ sáu cánh, còn không có tư cách tu luyện pháp thuật "Thời gian hồi sóc" bằng không có thể thu lưu lại đồng bạn.

Cạc cạc, sảng khoái a, cuối cùng cũng tiêu diệt hoàn toàn một tên Thiên sứ sáu cánh Điểu Nhân. Vì cái gì nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt hối tiếc không kịp của tên Điểu Nhân vừa mới tới kia, bần đạo liền cao hứng như vậy? Ta rất tà ác.

"Tiểu tử, ngươi trước sau đã giết hai Thiên sứ của chúng ta, thậm chí ngay cả linh hồn của Na Tháp La cũng không buông tha. Ngươi là ác ma vô sỉ, tội sát cuồng sát nhân là không thể tha, hôm nay ta nhất định phải đem người xé thành từng mảnh nhỏ" Tên Điểu Nhân mới tới bi phẫn nhìn ta mắng.

"Có lầm hay không đó? Điểu Nhân, rõ ràng là bọn hắn từ Thiên giới chạy tới đây đuổi giết ta mà? Chẳng lẻ nói bọn hắn chỉ có thể giết ta thôi? Ta phản kích cũng không được sao hả?" Bần đạo không phục nổi giận mắng: "Đây là cái quy luật chó má gì thế?"

"Đây là luật Thiên sứ, chúng ta muốn giết ngươi cũng đã nói lên rằng ngươi là người đáng chết. Vì cái gì còn muốn phản kháng" Điểu Nhân kia vẻ mặt cũng phẫn nộ nói: "Vì cái gì chúng ta không thành thành thật thật giết chết ngươi?"

"Ta kháo… Nguyên lai Thiên sứ đều bị bệnh tâm thần a?" Bần đạo bừng tỉnh đạo ngộ hô lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất