Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 491: Bẫy rập cự đại


Thừa dịp Vong Ưu cùng với Ba Phác Tạp tiến hành quấn bện nhau, bần đạo một mình một người dè dặt đi tới lối ra khỏi sơn động. Nơi này rõ ràng có dấu vết nhân công chế tạo, thậm chí tại động khẩu còn kiến tạo thêm một cánh cửa sắt cự đại, hiển nhiên là phòng ngừa sinh vật đáng sợ nào đó từ thế giới dưới lòng đất lủi lên, cho nên nó tương đối chắc chắn.

Độ dày của cánh cửa sắt này ước chừng một thước, nặng quá vạn cân, có thể thấy được không gì phá nổi được nó, đáng tiếc hiện tại lực phòng ngự lại không có một chút hiệu quả, bởi vì cánh cửa sắt này đã được mở ra, phía sau cánh cửa là một tầng hầm ngầm không nhỏ, chẳng qua lúc này lại không có một bóng người, một đạo bậc thang lầu bày ra tại trước mặt của ta.

Bần đạo cho dù có ngốc đi nữa cũng biết không thích hợp chút nào, hiển nhiên đây là cái bẫy dụ dỗ ta đi vào. Nói cách khác, một địa phương trọng yếu như thế, cánh cửa đó làm sao có thể rộng mở toang như vậy, mà còn không có thủ vệ nữa? Rất rõ ràng, đây là là một cái bẫy. Vốn là ta có thể trực tiếp độn thổ, sau đó lén đi, nhưng là không biết vì điều gì, bần đạo đột nhiên có một loại cảm giác bi phẫn vì bị vũ nhục.

Thầm nghĩ bản thân ta là một Đại La Kim Tiên lừng lẫy nổi danh tại Thiên giới, dám đến trang viên chủ Thần đoạt bảo, dám chém Thần tử chi dực, Thiên sứ mười cánh bị ta dọa cho chạy trối chết, hoành hành tại Thần giới ai thấy mà không tránh? Không ngờ hôm nay lưu lạc đến đây lại bị một tên Thiên sứ sáu cánh nho nhỏ đuổi giết mất vài ngày, vốn đã đủ buồn bực rồi. Nhưng hiện tại không ngờ đám rác rưởi không biết sống chết là gì, có can đảm tính kế ra một cái bẫy dụ dỗ lão tử, điều này làm cho ta cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Lão hổ không phát uy sao có thể xem ta là con mèo bệnh hả? Không làm cho mấy tên ngu ngốc này một cái giáo huấn khắc sâu suốt đời khó quên, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không biết ta là người không dễ chọc vào. Bần đạo đứng ở trên bậc thang lầu, một bên không ngừng suy tư, một bên tìm kiếm tình huống ở bên ngoài.

Không tìm không biết, một khi tìm được dọa cho nhảy đựng lên, hơi thở bên ngoài rất nồng đậm quả thực làm ta bất khả tư nghị, hơi thở đó ít nhất của một đại quân mười vạn người. Trừ phi là Hoắc Phúc đế quốc tự mình điều động bộ đội đến đây thôi. Nếu không, chỉ dựa vào đại quân của Giáo đình là, không có khả năng tại trong thời gian ngắn tập kết được nhiều người như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, một là Giáo đình không có khả năng ở trong địa phận Hoắc Phúc đế quốc mà triệu tập đến mười vạn đại quân, một cái khác là mặc dù Giáo đình đã biết thế giới dưới lòng đất có biến hóa, nhưng mà thời gian cũng không lâu, bọn họ tuyệt đối không kịp điều động bộ đội từ bổn quốc đến đây, cho nên những người này chỉ có thể là Hoắc Phúc đế quốc phái ra.

Sở dĩ Giáo đình biết được chuyện bần đạo chiếm cứ Hỗn loạn bộ lại tại thế giới dưới lòng đất, là bởi vì tại trong lúc ta bận bế quan một thời gian, hắn đã phái hạ nhân trên mặt đất đưa đến đây vài vị đại quý tộc để hưởng lạc. Cũng không dự liệu được là bị Thú Nhân tại động khẩu bắt được, chẳng qua trong sơn động chật hẹp không thích hợp cho việc Thú Nhân thi triển, vì vậy mới có mấy người thoát được chạy thoát trở về.

Hôm nay xảy ra chuyện này chính là do số người đó chạy đi báo tin, cho nên Giáo đình hiểu rõ phải lôi kéo Hoắc Phúc đế quốc gia nhập vào, ở nơi này phối hợp với Thiên sứ sáu cánh, bịt cả đường trước lẫn sau của chúng ta, chỉ cần đưa ta vào chỗ chết cho thống khoái một trận.

Hoắc Phúc đế quốc đáng chết, thật sự là đã quên đi vết thương nặng, vừa mới bị Giáo đình hung hăng cắt đi một miếng thịt béo, liền xoay người lại cam tâm tình nguyện trở thành nô tài cho người ta. Quả thực chính là *** đê tiện. Nếu ta không cho bọn hắn nếm một chút mùi vị, khẳng định ta đây về sau hành trình chạy trốn tại đại lục này chắc chắn sẽ không thư thái gì. Đến lúc đó còn không thể làm gì khi mấy tên rác rưởi tìm ta phiền toái a?

Có câu giết một người răn trăm người, tuy nhiên ở bên ngoài có mười vạn người, nhưng khẳng định rằng cao thủ không có nhiều lắm. Cho nên bần đạo cũng không vì bọn hắn nhiều người mà lo lắng, chẳng thà chính diện một đường giết đi ra ngoài, một là ra khỏi cái động khẩu bị đuổi giết này, hai là cũng có thể khiến cho trong lòng Tam đại đế quốc đối với ta có điều băng khoăn, bọn họ hiểu được bức ta đến cỡ này, sẽ đem đến cái kết cục đáng sợ gì.

Nghĩ vậy, bần đạo nghênh ngang đi lên bậc thang, xuyên qua một đạo hành lang gấp khúc, kiêu ngạo tiến vào bên trong đại điện. Trong đại điện vẫn không có ai, nhưng đại môn đã đóng chặt, bên ngoài có một cổ sát khí vô hình thẩm thấu vào. Hiển nhiên là có người mai phục ở bên ngoài. Bọn họ sợ rằng ở trong cái địa phương chật hẹp thi triển không tốt lắm.

Chi dát… một âm thanh thật nhỏ vang lên, bần đạo đẩy cánh cửa đại điện ra, vào lúc này đã là buổi sáng, đã lâu rồi ánh sáng mặt trời không có chiếu lên khuôn mặt ta, nắng ấm dào dạt làm ta thập phần thoải mái. Nhưng mà trong lòng bần đạo quả thực dâng lên một trận ác hàn.

Ở trước mặt ta chính là một quảng trường rộng lớn có diện tích đến mấy ngàn thước, hiện tại cũng đã đông nghìn nghịt bộ đội với tư thế hào hùng, từ cách chế đao thương cho đến hoa văn trên khải giáp, đều thuộc về bộ đội tinh nhuệ nhất của Hoắc Phúc đế quốc. Đây là bộ đội có sức chiến đấu cường hãn nhất của Hoắc Phúc đế quốc, luôn luôn dùng để phòng ngự sự uy hiếp đến từ Giáo Hoàng quốc. Bọn họ xuất hiện quả thực nằm ngoài dự kiến của ta.

Chẳng lẻ nói Hoắc Phúc đế quốc đối với Giáo Hoàng quốc rất yên tâm sao, cứ một mực khăng khăng như vậy sao? Không ngờ ngay cả quân đội đóng quân tại biên cảnh cũng đã điều động tới, chẳng lẻ ở trong đầu Hoắc Phúc bệ hạ có cây cỏ mọc hay sao? Bần đạo cho dù khiếp sợ nhưng không có biểu hiện ra trên mặt, chỉ là tiếp tục đánh giá thế trận của bọn họ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Mấy tên gia hỏa này vì muốn đối phó với ta, thật có thể nói là hao tổn tâm cơ, ở phía chính diện ta liếc mắt nhìn trọng giáp kỵ binh không thấy điểm cuối, hai bên ta là một đám thân thủ bộ binh quân đoàn hộ vệ Giáo đình không sai biệt lắm, chung quanh hoa viên ở hành lang gấp khúc, trên nóc nhà và trên cửa sổ cũng là đầy dẫy cung tiễn thủ, đem ta vây lại giống như cái thùng sắt vậy, thật có thể nói là bố trí chặt chẽ chu đáo.

Bên trái quảng trường là một tòa đại điện nhỏ hơn một chút, lúc này, trên nóc tòa đại diện này có một đám người đang đứng, vừa nhìn thấy chính là những nhân vật đại tướng quân cả. Người đứng trước nhất chính là người mà bần đạo đã lâu không gặp – Giáo đình Dị Đoan Tài Phán Sở Nam Đắc Tư Đặc.

Bên cạnh hắn còn có một trung niên nam tử, ta không nhận biết được, chẳng qua từ chiến giáp hoa lệ trên người của hắn đã nói lên địa vị của hắn, khẳng định địa vị của hắn rất cao, nhưng đồng thời cũng không giống người Giáo đình. Như vậy, chỉ có thể một người mà thôi, tám chín phần hắn Thống soái mười vạn đại quân, cũng chính là Quân đoàn trưởng Thiết Lang quân đoàn của Hoắc Phúc đế quốc – Lạp Thụy Ti.

"Trận thế thật lớn a, nghi thức nghênh đón long trọng như thế, ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh?"(vì được thương yêu quá mà sinh ra sợ) Bần đạo mỉm cười nhìn bọn họ nói. Tuy rằng khoảng cách giữa ta và đám người bọn họ là hơn mấy trăm mét, nhưng thanh âm truyền ra là ta dùng khí quán chú vào, cho nên bọn họ tuyệt đối có thể nghe được một cách rõ ràng.

"Long tướng quân, đối mặt với mười vạn đại quân cường đại vây quanh, mà sắc mặt không chút biến đổi, dũng khí của ngươi làm ta bội phục thật sâu. Chẳng qua, ta tin tưởng rằng, ngươi không thể sáng tạo ra kỳ tích được, khi từ nơi này lao ra" Giáo đình Dị Đoan Tài Phán Sở Nam Đắc Tư Đặc mang vẻ mặt đắc ý nói: "Nhìn giao tình của chúng ta lúc trước, ta cho ngươi một cái cơ hội, đầu hàng đi thôi ta đảm bảo với ngươi có đãi ngộ như quý tộc vậy"

"Ha ha! Xú danh Giáo đình Dị Đoan Tài Phán Sở khi từ nào có tình nghĩa thế nhỉ?" Bần đạo buồn cười nói: "Bản thân chính mình đã tạo ra một kỳ tích a"

"Ha ha, Long tướng quân nói cũng đúng, ta thừa nhận, mục đích của chúng ta là muốn bắt sống ngươi, bởi vì ngươi sống thì có giá trị hơn so với ngươi chết đi" Nam Đắc Tư Đặc không thèm để ý nói: "Nhưng, nếu như ngươi không thức thời mà nói, chúng ta đây cũng không ngại lấy cái mạng nhỏ của ngươi"

"Ha ha, muốn giết ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì" Bần đạo mỉm cười nói: "Chỉ bằng mấy tên rác rưởi ở trước mắt này sao, hình như còn không có tư cách này a"

"Hừ, các hạ cũng quá cuồng vọng đi?" Người đứng bên cạnh Nam Đắc Tư Đặc bất mãn nói: "Ta thừa nhận những người này của ta còn không bằng Cuồng Long quân đoàn cường hãn của ngươi, cũng không nhất định đem so sánh với Thanh Long thiết kỵ, nhưng lấy mười vạn người đánh một người mà nói, hơn nữa bên người ngươi cũng không Đại Địa Sắc Hùng, ta nghĩ, nói như thế nào đi nữa cũng rất là dư dả đó?"

"Các hạ chính là Quân đoàn trưởng Thiết Lan quân đoàn – Lạp Thụy Ti đúng không?" Bần đạo cười hỏi.

"Không sai, chính là ta" Lạp Thụy Ti ngạo nghễ nói.

"Hai quốc gia chúng ta đã ký qua hiệp nghị hòa bình, nhưng ngươi lại dám trắng trợn phục kích ta, chính là ý tứ của ngươi không coi hoàng đế bệ hạ ra gì?" Bần đạo nghiêm túc hỏi.

"Đương nhiên đây là mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ. Nói cách khác, ta làm sao có tư cách điều động bộ đội được?" Lạp Thụy Ti lời lẽ sau đó nghiêm khắc nói: "Nếu nói người vi phạm hiệp định hòa bình chỉ sợ là các hạ ngươi đó? Đừng quên, nơi này chính là cảnh nội của Hoắc Phúc đế quốc ta".

"Chẳng lẻ ngươi không kỳ quái ta vì cái gì mà xuất hiện ở nơi này sao?" Bần đạo đột nhiên cười hỏi: "Mà ngươi không muốn biết ta từ đâu chạy tới đây à? Lại không muốn biết Giáo đình đã che dấu cái bí mật gì đó, bí mật này đối với các ngươi không có điểm bất lợi gì sao?"

"Cái bí mật gì?" Lạp Thụy Ti lập tức hồ nghi hỏi.

"Quân đoàn trưởng Lạp Thụy Ti các hạ" Nam Đắc Tư Đặc lập tức cắt ngàng cuộc nói chuyện của chúng ta, rống lớn nói: "Bí mật này liên quan rất lớn, cho dù là tại Giáo đình cũng chỉ có vài người biết mà thôi, ngài chẳng lẻ thật sự muốn biết sao?" Nam Đắc Tư Đặc lúc khẩu khí phun ra có điểm bình thản, nhưng mà ý tứ uy hiếp lại bộc lộ ra ngoài.

"Bí mật Giáo đình đương nhiên là ta không muốn biết" Lạp Thụy Ti nhanh nhạy giải thích nói: "Nhưng là, hắn nói cái bí mật đó đối với ta bất lợi, cho nên ta muốn hỏi rõ ràng một chút"

Lạp Thụy Ti dĩ nhiên biết thân phận của Nam Đắc Tư Đặc, sự lợi hại của Dị Đoan Tài Phán Sở hắn sớm đã biết qua, cho nên khi nghe được Nam Đắc Tư Đặc uy hiếp, lập tức mềm nhũn ra. Hiển nhiên, hắn cũng không chút ngờ về Nam Đắc Tư Đặc sau khi hắn nghe được bí mật lập tức giết người diệt khẩu, hơn nữa hắn còn biết, hiện tại tất cả những người được bố trí chung quanh hắn nếu nghe được bí mật này, chỉ sợ cũng không thoát khỏi được xủi xẻo bị đuổi giết.

"Đừng nghe hắn châm ngòi ly gián, ta có thể hướng ngươi mà bảo đảm, cái bí mật này đối với các ngươi tuyệt đối không có cái uy hiếp gì" Nam Đắc Tư Đặc sau đó nhỏ giọng nhìn hắn nói: "Kỳ thật cũng không có cái gì quá lắm đâu, ở bên dưới này tồn tại một tà ác cường đại đã được phong ấn mà thôi, mục đích của chúng ta là bảo hộ phong ấn còn nguyên vẹn, không cho hắn đi ra làm hại đại lục"

"Đây vốn là chuyện cơ mật, nhưng không biết vì sao Long gia tiểu tử kia có được bí mật này, vọng tưởng một mình chạy tới đây giải cứu tên ác ma, dùng nó để làm hại dân chúng bình thường trên đại lục, may mắn là âm mưu của hắn đã bị chúng ta phát hiện, cho nên mới thông tri cho các ngươi. Lúc này Hoàng đế bệ hạ vĩ đại các ngươi mới phái người ra bắt hắn, ngươi nhưng là ngàn vạn lần đừng có mắc mưu hắn" Nam Đắc Tư Đặc một hơi nói ra lời nói dối hoàn mỹ.

"A… ta hiểu rồi" Lạp Thụy Ti lập tức dùng sức gật gật đầu nói: "Ta nhất định dựa theo mệnh lệnh của bệ hạ mà hành động" Tuy là hắn nói vô cùng thành thật, nhưng trong ánh mắt lộ ra một tia hoài nghi và vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng không qua được Nam Đắc Tư Đặc.

"Tốt lắm, hạ lệnh tiến công đi thôi. Ngươi là một hành gia quân lữ, ngươi chỉ huy đi" Nam Đắc Tư Đặc cười cười nhìn Lạp Thụy Ti nói. Tuy rằng lời nói Nam Đắc Tư Đặc rất dễ nghe, nhưng mà trong lòng hắn thầm nhủ quyết định, tìm cơ hội làm cho Lạp Thụy Ti câm miệng vĩnh viễn. Ai bảo trong lòng hắn đã "có thể" sinh ra hoài nghi đối với Giáo đình? Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Lạp Thụy Ti đối với họa sát thân đã đến lại hoàn toàn không biết một tí gì cả, nhìn thấy Nam Đắc Tư Đặc giao quyền chỉ huy cho mình, còn tưởng rằng mới vừa rồi còn làm ra vẻ đã lừa gạt được Nam Đắc Tư Đặc. Cho nên, sau khi tùy ý từ chối vài câu, bắt đầu chuẩn bị hạ đạt tiến công hiệu lệnh tấn công.

Ở thời điểm bọn họ đang dài dòng, ta đang cân nhắc muốn hay không đưa chuyện thế giới dưới lòng đất nói ra, sau ngẫm nghĩ lại, cái này không phải nói một hai câu là có thể làm cho chuyện này rõ ràng. Hơn nữa cũng không nhiều ý nghĩa lắm, nhiều nhất chính là làm cho mấy người nghe được bị người Giáo đình đến diệt khẩu mà thôi. Nhưng chuyện diệt khẩu này, trơ mắt nhìn Giáo đình cái gì cũng không nhận.

Hơn nữa ta cũng không có chứng cớ, thông đạo bên dưới sớm đã bị trận chiến kịch liệt liên tiếp ngăn chận, người Giáo đình không tiếp nhận nên ai cũng không có biện pháp gì, đối với chuyện trước mắt lại không có một chút tác dụng nào, đành chờ đến một cái cơ hội thích hợp, dùng để đả kích uy vọng Giáo đình. Nghĩ như vậy, bần đạo tạm thời bảo trì im miệng không nói.

"Long tướng quân, ngươi xác định không đầu hàng sao?" Lạp Thụy Ti giơ soái kỳ lên hỏi một câu cuối cùng: "Nếu ngươi trả lời "không" mà nói, ta chỉ có thể tiếc nuối mạo phạm thôi"

"Ha ha, vậy thì đến đây đi, cho ta kiến thức qua một lần mười vạn rác rưởi này rốt cục có cái tác dụng gì?" Bần đạo không thèm để ý nói: "Chẳng qua, ta trước hết muốn nhắc nhở ngươi một câu, lúc ngươi hạ đạt quân lệnh cũng là lúc ta cùng với Hoắc Phúc đế quốc hoàn toàn quyết liệt. Đám người các ngươi dụng việc công mà vây công tất sẽ dẫn đến cuộc chiến không báo trước được, như vậy đồng dạng ta sẽ dụng tất cả mọi thủ đoạn kể quang minh hay là âm thầm đối với các ngươi tiến hành trả thù. Ngươi phải cân nhắc rõ ràng, Hoắc Phúc đế quốc đã có thể chuẩn bị tốt cuộc chiến toàn diện chưa?"

"Các hạ, không cần làm ta sợ, Đại Hán cách chúng ta rất xa?" Lạp Thụy Ti khinh thường cười lạnh nói.

"Nhưng Ám Dạ bộ đội của ta cũng đã đủ cho các ngươi. Hơn nữa hải quân cường đại của ta cũng có thể cướp bóc các vùng khu vực duyên hải của các ngươi. Đừng quên, thủ đô Hoắc Phúc đế quốc là trên bờ biển, hơn nữa vùng duyên hải này của ngươi đông đúc thị trấn quan trọng và giàu có… Chỉ cần các ngươi chơi đùa, ta tuyệt đối phụng bồi" Bần đạo mỉm cười nói: "Thất công chúa mang thuyền cướp bóc đạt đến trình độ nào. Ngẫm nghĩ lại kết cục của giặc Oa (Uy Khấu) đi? Hừ, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ có Giáo đình mới có thể huy đao giết người"

"Ngươi…!" Lạp Thụy Ti tức khắc toàn thân run lên cầm cập, lá cờ nhỏ ở trên ta như đá tảng, không thể phất xuống được. Dưới sự uy hiếp trắng trợn này của bần đạo, nhưng thật ra đều là những câu nện tại tâm khảm Lạp Thụy Ti.

Trải qua hơn một năm Thánh chiến, vốn hải quân cường đại của Tam đại đế quốc đã tổn thất nặng nề, nhưng Đại Hán bên kia, vô luận là Tạp Tây Á hay Ngõa Nạp cũng đều bảo lưu lại một lực lượng rất mạnh ở trên biển, dưới sự dẫn dắt của Hồng Nhi và Thất công chúa, hải quân bọn họ không chỉ không có tổn thất, ngược lại dần dần trở nên lớn mạnh.

Hiện tại hải quân của một trong hai quốc gia bọn họ cũng đều so với Hoắc Phúc đế quốc, nếu hai quốc gia này cộng lại, Hoắc Phúc đế quốc càng bị khi dễ hơn vài phần. Cái đó làm cho một đế quốc có gần ngàn dặm hải phận đã không có hải quân bảo hộ, thì vùng duyên hải giàu có và thành thị đông đúc của Hoắc Phúc đế quốc, tuyệt đối không chịu nổi hai quốc gia kia chạy đến cướp bóc.

Huống chi ở một bên còn có một bộ đội Ám Dạ được xưng là ám sát đệ nhất trên đại lục đang giương giương mắt hổ, một khi chính thức trở mặt với ta, đến lúc đó, khẳng định Hoắc Phúc đế quốc sẽ bị quấy loạn cả trong lẫn ngoài, vô cùng thê thảm. Cho dù Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc muốn khóc cũng đã muộn rồi. Làm một vị Nguyên soái, Lạp Thụy Ti đương nhiên biết nó có bao nhiêu lợi hại, cho nên hắn mới không dám tự tiện lộn xộn, thậm chí hắn đang do dự, có nên vi phạm mệnh lệnh của bệ hạ không là trực tiếp hủy bỏ.

"Hỗn đản" Nam Đắc Tư Đặc nhìn thấy Lạp Thụy Ti bị ta dọa cho sợ cho tới mức mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng tức giận mắng một câu: "Một tên không ra hồn" Sau đó tự mình đoạt lấy lệnh kỳ, dùng sức vung lên, hét lớn lên: "Giáo hoàng bệ hạ có lệnh, phàm là người giết chết Long Thanh Thiên, ban thưởng một ngàn vạn kim tệ, ban cho một đất phong hành tỉnh, phong cho đại Công tước, thừa kế đời đời. Giết cho ta"

Theo tiếng hô Nam Đắc Tư Đặc vang lên, sĩ khí binh lính ở dưới quả thực như cuồng triều dâng lên, thẳng hướng tận trời xanh. Có thể có được một hành tỉnh đất phong đại quý tộc, ở trên một đại quốc gia cũng không quá năm, mà trong đó còn có thể trở thành đại Công tước, hơn nữa thừa kế vĩnh viễn, lại tuyệt đối không có ba gia tộc. Tỷ như tại Đại Hán quốc chỉ có một Long gia mà thôi, còn những tước vị khác của tứ đại gia tộc cũng không phải là thừa kế vĩnh viễn, đều phải có điều kiện mới có thể gia phong.

Cho nên phần thưởng này thật sự rất dày, đất phong, tước vị cùng với tiền tài không ít a, hơn nữa đều là quá mức biến thái. Cho dù đại đa số mọi người phấn đấu cả đời cũng không có chiếm được công danh đường lợi, mà lúc này chỉ cần giết một thiếu niên là có thể có được tất cả. Cái này đối với đại quân mười vạn người mà nói, kia quả thực là kim gạch từ trên trời rơi xuống.

Tức khắc, mọi người tại chung quanh phảng phất đều chiếu ánh mắt tại trên người bần đạo, tựa như ta lúc này đột nhiên rơi vào vòng vây của bầy sói. Trong ánh mắt của những người này đều hiện lên vẻ tham lam, bần đạo nhìn thấy trong lòng cũng có chút dao động. Không biết là ai phát ra một tiếng đầu tiên, giận dữ hét: "Giết…..!" Khiến cho trận chiến giết chóc này chính thức được mở màn.

Ai… không biết người không sợ a. Bần đạo nhìn thấy đám người xông lên đó, không khỏi phát ra cảm thán như vậy. Bọn họ cũng không ngẫm nghĩ lại xem, lão tử ta nếu bị bắt dễ dàng như vậy, thì Giáo đình còn có thể treo giải thưởng cao như thế? Cả đám đều bị lợi ích trước mắt mà mê mẫn tâm thần, thôi để ta cho các ngươi thanh tỉnh một chút ý thức đi ha, mà hảo hảo nhận lấy sai lầm từ chính mình.

"Đại Hải Quái, tới giờ ăn cơm rồi" Bần đạo không chút hoang mang phóng xuất Đại Hải Quái từ bên trong ngọc bình ra, nhìn hắn ôn hòa nói: "Lần này là có mười vạn người đó, bảo đảm tuyệt đối ngươi không thể ăn hết được"

"Rống … ! Rất cảm tạ chủ nhân, ngài đối với ta thật sự quá tốt" Đại Hải Quái bị ta giam đói đã vài tháng rồi, hiện tại có thể đi ra cũng đủ cao hứng, vừa nghe còn xơi tái mười vạn người, cơ hồ đều vì cao hứng mà hôn mê.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất