Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 520: Sinh vật địa ngục


Cho nên rất nhiều binh lính sau khi vào thành không nghe theo mệnh lệnh phía trên, quân đội ở chính diện thì mắt thấy người khác đều ra tay chém người cướp của, bản thân làm sao cam tâm rút lui ra khỏi thành? Tài bảo chỉ gần trong gang tấc đối với mấy binh lính này vốn đã mang sẵn kế hoạch đi vào cướp bóc mà nói, sức hấp dẫn của nó thật sự quá lớn. Vì thế, một vài đạo quân tâm chí không đủ kiên định dứt khoát kiên quyết tiếp tục phóng vào trong thành, nhưng mà lại chạm mặt với những quân đoàn cam tâm phục tùng mệnh lệnh đang muốn lui ra ngoài, hai bên cứ như vậy mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau.

Tường thành nứt đổ ra vài lỗ hổng cực lớn khiến cho con đường quân đội ra vào thành rất rộng rãi dư thừa, nhưng mà rộng đến mức nào cũng không chịu nổi vài chục vạn người chen nhau một chỗ mà? Cứ như vậy vài chục vạn đại quân chủ lực đứng chi chít hỗn độn vào một chỗ ở vị trí chính giữa Quy Giáp Thành. Tốc độ sơ tán tương đối chậm chạp.

Đông Ni mặc dù nhìn thấy, dù cho lòng như lửa đốt nhưng hắn không có thời gian để quản, hắn hiện tại gấp gáp chạy đi báo cho Mã Kỳ Nạp một đại sự, cho nên hắn chỉ có thể tiện tay đi ngang qua chém giết mấy tướng lãnh không chấp hành mệnh lệnh, tốc độ hắn rời đi cực kỳ nhanh, vừa giáp mặt với Mã Kỳ Nạp và năm vị Hồng Y giáo chủ, hắn giận đến nổ phổi nói: "Động thủ nhanh lên. Đám Uy Khấu chết tiệt lại giấu hắn ở trong hoàng cung. Tổ sư ông bà nó, hắn sắp đi ra ngoài rồi."

"Hả ~!" Mã Kỳ Nạp vừa nghe liền thất kinh, lập tức hạ mệnh lệnh cho lính liên lạc: "Ra lệnh cho bọn họ, nhanh chóng rút lui, ai dám không phục tùng mệnh lệnh cứ việc chém chết. Nhất luật chấp hành ngay đi."

Cùng lúc đó, năm vị Hồng Y giáo chủ cũng không dám chậm trễ, cùng nhau chuẩn bị động thủ, nhanh chóng bắt đầu thi triển pháp thuật.

"Thúc thúc. Hắn còn có bao nhiêu thời gian mới xuất hiện?" Mã Kỳ Nạp khẩn trương hỏi.

"Ta cũng không biết." Đông Ni buộc miệng nói: "Khi ta đi vào, bọn họ tiến hành nghi thức đã đến thời khắc cuối cùng rồi, ta ngăn cản cũng không kịp nữa. Ta có thể cảm nhận được sự khí tức cường đại của hắn từ dưới hoàng cung, tin tưởng rằng sẽ xuất hiện rất nhanh thôi."

"Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn còn kịp thời gian. Chẳng qua là những quân đoàn kia. Ài, chỉ sợ là giữ lại không được bao nhiêu rồi." Mã Kỳ Nạp bất đắc dĩ nói.

"Đáng giận, cũng là do ta, nếu như ta không công phá tường thành thì tốt rồi." Đông Ni trong lòng tràn đầy hối hận nói: "Sớm biết tên khốn kiếp kia sắp đi ra, ta cũng không cần sử dụng Sương Chi Ai Thương."

"Vậy ngài bây giờ còn cầm làm gì? Đặt nó xuống đây đi." Mã Kỳ Nạp khuyên nhủ.

"Không được, lỡ may tên kia đi ra trước. Ta còn phải che chở cho bọn ngươi, hơn nữa, một hồi khai chiến nơi này sẽ rất nguy hiểm." Đông Ni nghiêm túc nói: "Ta ít nhất cũng phải mang ngươi an toàn thoát ra ngoài. Gia tộc chúng ta có thể phất cờ gióng chống tái sinh hay không còn phải dựa vào ngươi. Mạng của lão già như ta và tương lai gia tộc, so ra thì không đáng kể chút nào."

"Thúc thúc." Mã Kỳ Nạp nhất thời cảm động hai măt đỏ lên.

Thời điểm hai chú cháu còn đang nói chuyện, không khí Quy Giáp Thành bên kia đã bắt đầu biến hóa. Đầu tiên là người bên trong thành cảm thấy cả vùng đất dưới chân không ngừng run rẩy, tiếp theo từ phương hướng hoàng cung hiện ra sương khói cuồn cuộn dầy đặc, có khói lại không có lửa, hiển nhiên không phải là cháy nhà. Hơn nữa một mùi lưu hoàng đồng thời từ trong đó truyền ra.

Có một vài chiến sĩ có kinh nghiệm lập tức hiểu ra sắp phát sinh chuyện lớn, cả đám sợ hãi gào to lên: "Chạy mau, địa chấn, núi lửa sắp bộc phát rồi."

Theo lời hắn kinh hô, tất cả chiến sĩ khác cùng nhau hô lên, nhất thời liên quân trong tòa thành đang ra tay cướp bóc giết người bắt đầu phóng người lao ra ngoài, đáng tiếc, thật sự đã quá muộn. Kèm theo một tiếng vang thật lớn, trên quảng trường hoàng cung nổ tung lên hiện ra một lỗ hổng thật to, vô số đá vụn bị hất tung lên cao, tảng đá to bằng đầu người vậy mà văng lên trên bầu trời cao hơn 1000m, đợi đến khi rơi xuống, đa số nện vào trong đám người liên quân Thánh Chiến đang gấp gáp rút lui.

Đá tảng nhiều lắm, số người lại càng dày đặc, cho nên một trận mưa đá này vừa vặn đè chết mất vài ngàn. Tướng sĩ bị đánh trúng cơ hồ biến thành thịt vụn, làm cho các chiến sĩ chung quanh sợ hãi đến hồn lìa khỏi xác. Càng dốc sức liều mạng chạy trốn, hoảng loạn chạy trốn như vậy làm cho rất nhiều người bị chà đạp chết ngay tại chỗ.

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết có người thao túng phương hướng đá tảng rơi xuống, nếu không thì không thể nào chuẩn xác như vậy. Mà hung thủ phía sau màn không để người khác chờ lâu, bản thân hắn nghênh ngang từ trong động khẩu kia bay lên. Người này thân cao hơn ba thước, một thân mọc đầy vảy đen, sau lưng có một đôi cánh dơi, không có y phục, đầu và thân bao quanh một khối da đen nhánh. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Hắn là nam tử, lớp da đen thui khiến cho hắn xấu xí vô cùng, trên mặt hiện lên bộ dạng hung hãn và ngạo mạn, trên đầu có hai cái sừng khổng lồ màu đen. Tay phải hắn cầm một cây roi màu đen, nhìn hình dáng hẳn là dùng thủ pháp đặc thù luyện chế từ xương ma thú. Tay trái cầm một mặt gương mờ ảo.

Đây là một cái gương mặt tròn, đường kính chừng nửa thước, hình dáng rất kỳ quái, chất liệu chế tạo thì giống như kim loại và gỗ hỗn hợp, hoa văn phía trên mang phong cách cổ xưa trang nhã chưa từng nhìn thấy qua, vật này vừa xuất hiện liền tản mát ra một loại bảo quang lấp lánh kỳ lạ, lại không có bất kỳ năng lượng ba động nào từ bên trong lộ ra, hiển nhiên phải là bảo bối khó lường.

"Ha ha. Chính là các ngươi, cái đám khốn kiếp này quấy rầy chuyện tốt của Phác Lạp Địch đại nhân ta hả?" Phác Lạp Địch ngạo mạn nói: "Ta muốn khiến cho các ngươi, cái đám khốn kiếp này biết được sự lợi hại của ta." Vừa nói, hắn dùng lực vung cay trường tiên (roi dài) lên, nhất thời điểm nhọn nơi đầu roi bắn ra mấy chục con rắn lửa màu đen.

Con rắn lửa này dài hơn 10m, bề ngang một thước, bọn chúng sau khi xuất hiện liền tự động bay về phía binh sĩ liên quân dầy đặc nhất, bay loạn chung quanh ở trong đám người. Mặc dù ngọn lửa trên người chúng đen nhánh không hề đẹp mắt, nhưng mà hễ chạm vào người tuyệt không có chút hàm hồ. Những chiến sĩ chỉ cần bị rắn lửa chạm vào một lần, nhất định lập tức biến thành người lửa cháy đến khi trên người tiêu sạch mới thôi.

Hơn nữa phiền toái nhất chính là ngọn lửa này có khả năng lây lan, cho dù là bị huynh đệ đang cháy ở bên cạnh đụng phải cũng sẽ bốc cháy theo. Cho nên chỉ có hơn mười đầu rắn lửa quẫy động trong đám liên quân đang rút lui, thế nhưng lực sát thương tạo thành cực kỳ đáng sợ. Không qua bao lâu, phần lớn lửa đã bị dập tắt, khắp nơi tên mặt đất nằm đầy các thứ khải giáp, binh khí, tài bảo ..., người và y phục đã bị thiêu thành tro tàn cả rồi.

Những con rắn lửa kia còn đang tàn sát bừa bãi, bọn chúng căn bản không có ý định biến mất. Tiếp tục không ngừng cắn nuốt tánh mạng các chiến sĩ liên quân, làm cho toàn bộ binh sĩ liên quân sợ hãi vô cùng, các chiến sĩ bị đàn rắn lửa uy hiếp, cả đám liều mạng nhắm mắt chạy trốn, hận đến nổi trách mắng cha mẹ sao không sinh thêm cặp chân nữa cho mình chứ?

Đáng tiếc ở đó quá nhiều người chen chúc nhau, căn bản chạy trốn không nhanh. Chiến sĩ bên trong thành chỉ có thể ở đứng yên chờ chết. Tận mắt nhìn kết cục thê thảm của những bộ hạ mình hóa thành tro bụi, Đông Ni và Mã Kỳ Nạp vội muốn chết, tuy nhiên bọn họ không có biện pháp, lấy bản lãnh của bọn họ thì không thể đối phó được sinh vật Địa Ngục trước mắt. Căn cứ tài liệu Giáo Đình mà ghi lại, thực lực tên Phác Lạp Địch này không thể thấp hơn Thiên Sứ sáu cánh.

Ngay lúc này, năm vị Hồng Y giáo chủ rốt cục hoàn thành pháp thuật bọn họ đã chuẩn bị - Thiên Sứ Hàng Lâm. Chỉ thấy ở giữa không trung đột nhiên kim quang rực sáng, một Thiên Giới Chi Môn màu vàng kim hiện ra ở trên bầu trời chiến trường, cánh cổng chậm rãi mở ra một khí tức mạnh mẽ từ bên trong lặng yên xuất hiện.

Tiếp theo, một vị Thiên Sứ sáu cánh từ bên trong đi ra, hắn xuất hiện cũng không có lập tức tham chiến mà tiện tay bắn ra một đạo kim quang lên trên Thiên Giới Chi Môn, duy trì Thiên Giới Chi Môn đang sắp đóng cửa, rất nhanh sau một vị Thiên Sứ sáu cánh khác lại xuất hiện. Khi hắn xuất hiện, Thiên Giới Chi Môn mới bắt đầu chậm rãi đóng lại rồi biến mất.

Thì ra, bí mật Giáo Đình đối phó với sinh vật Địa Ngục mà không sợ hãi là ở chỗ này? Thật sự làm cho bần đạo không ngờ tới. Lượng ma lực của năm vị Hồng Y giáo chủ và mấy ngàn Mục Sư cao cấp còn chưa đủ để triệu hồi ra một vị Thiên Sứ sáu cánh, khi bọn hắn mở ra Thiên Giới Chi Môn, đầu bên kia cũng phải có ba vị Thiên Sứ sáu cánh nữa hỗ trợ mới có thể làm được.

Vì như thế, người của Giáo Đình có thể trước tiên dùng Thiên Sứ Hàng Lâm triệu hồi một vị Thiên Sứ sáu cánh tới đây, sau đó nhờ vị Thiên Sứ đó tham dự vào vận hành Thiên Giới Chi Môn, làm thế thì có thể tiếp tục duy trì để vị Thiên Sứ sáu cánh thứ hai đi qua. Dùng lối suy nghĩ này mà tính, bọn họ thậm chí có thể bằng vào mấy ngàn Mục Sư kia mời tới tất cả bốn vị Thiên Sứ lắm nha!

Dĩ nhiên điều này là không cần thiết, bởi vì trong mắt các Thiên Sứ, để đối phó với một Phác Lạp Địch đồng cấp Thiên Sứ sáu cánh, có hai Thiên Sứ sáu cánh hợp lực là đủ rồi, hoàn toàn không cần thiết kéo hết cả đám qua đây.

"Hừ. Chút tài mọn cũng dám lộng hành." Vị Thiên Sứ sáu cánh thứ nhất khinh thường nói. Người này thân cao hơn năm thước, ngũ quan hung ác, vẻ mặt dữ tợn. Cầm trên tay một thanh đại kiếm hai tay, người mặc chiến giáp toàn thân. Hiển nhiên là điển hình của chiến sĩ Thiên Sứ.

Hắn vừa nói xong, đưa tay lên thi triển ra một pháp thuật mạnh mẽ. Chỉ thấy từ trên trời đột nhiên bắt đầu rơi xuống vô số điểm sáng, tựa như là mưa rơi. Khi những điểm sáng này rơi xuống, đàn rắn lửa và ngọn lửa màu đen trên thân chúng rất nhanh biến mất vô ảnh vô tung. Hơn nữa những người bị thương thì không có chết thêm, nhờ điểm sáng chiếu cố trị liệu bọn họ lập tức khôi phục sức sống. Dĩ nhiên, những người đã bị đốt thành tro bụi thì không thể hồi sinh được.

"Chết tiệt." Ma quỷ Phác Lạp Địch nhìn thấy có hai Thiên Sứ sáu cánh xuất hiện lập tức nhận ra tình thế không ổn. Vừa bị người ta phá hư pháp thuật, hắn không nhịn được chửi ầm lên: "Làm sao đi đâu cũng nhìn thấy mấy tên người chim đáng giận các ngươi vậy hả?"

"Nơi nào có tà ác, nơi đó có quang minh." Một vị Thiên Sứ sáu cánh nghiêm trang nói. Người này ta biết, là hắn lần trước xuất hiện ở cuộc chiến Thú Nhân, đưa thần khí cho Athena, ta còn nhớ rõ hắn gọi là Đường Gia • Phỉ Long. Hắn hôm nay cũng một thân nhung trang, mặc chiến y trên người, trong tay cầm một thanh kiếm, tay kia cầm tấm thuẫn che trước người.

"Thôi thôi, chó má, ta nhổ vào ~!" Địa Ngục ma quỷ Phác Lạp Địch vô cùng khinh thường nói: "Ta là tà ác? Ít nhất ta còn không có tàn sát hàng loạt dân trong thành nha? Nhìn lại bên cạnh các ngươi kia, mấy tên cháu chắt Giáo Đình kia ở chỗ này giết chóc không dưới mấy trăm vạn bình dân đó, rốt cuộc giữa chúng ta ai mới tà ác đây?"

"Những người này đều là tín đồ bị ngươi đầu độc hạ mầm mồng tà ác vào trong người, chết cũng không có gì đáng tiếc. Ta, Mạt Tát Khắc đại nhân, đại biểu Quang Minh thần tộc tuyên bố, các dũng sĩ giết chết bọn họ - vô tội." Vị Thiên Sứ đầu tiên kia thì ra là Mạt Tát Khắc, hắn thế mà vẫn ngạo mạn nói được.

"Ớ, khốn nạn, vô sỉ, mặt dày quá đi mà..." Địa Ngục ma quỷ Phác Lạp Địch cơ hồ bị đối thủ cưỡng từ đoạt lý khiến cho giận muốn ngất đi, hắn căm tức nói: "Chó thật, ngươi so với lão tử còn không nói đạo lý hơn, rốt cuộc hai ta ai mới là ma quỷ đây?"

"Ma quỷ, đương nhiên là ngươi." Thiên Sứ Mạt Tát Khắc cười lạnh nói: "Quang Minh thần tộc vĩnh viễn đại diện cho chính nghĩa ."

"…" Địa Ngục ma quỷ Phác Lạp Địch hết chỗ nói, nghiến răng quát: "Lão tử cũng lười quản các ngươi đánh rắm cái gì, thế nhưng ta không muốn các ngươi can thiệp vào chuyện của ta. Chỗ này là địa bàn của ta, các ngươi tới đây khẳng định là không yên lòng, nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Chúng ta đương nhiên là muốn tiêu diệt ngươi, tên ma quỷ tà ác rồi." Thiên Sứ Mạt Tát Khắc cười lạnh nói: "Tiêu diệt tà ác, để cho quang minh chiếu rọi trên toàn đại lục chính là trách nhiệm của chúng ta."

"Lại thả hơi thối. Tiêu diệt lão tử? Bằng các ngươi cũng xứng?" Địa Ngục ma quỷ Phác Lạp Địch khinh thường nói: "Hôm nay các ngươi nhiều người lão tử thừa nhận đánh không lại, ta chạy trước đây, người ở nơi này các ngươi thích thì cứ tùy tiện giết. Thế nhưng, ta sẽ đi tới bên kia đại lục, tìm lại chút tổn thất này gấp chục lần."

"Ha ha ~!" Thiên Sứ Mạt Tát Khắc cười nói: "Ngươi có thể chạy thoát sao !" Vừa nói, sáu cánh của hắn mở ra, nhắm về phía Địa Ngục ma quỷ Phác Lạp Địch vọt tới. Đồng thời cự kiếm trong tay hắn cũng hóa thành một luồng sáng trắng bạc chém thẳng vào đầu Phác Lạp Địch.

Cùng lúc đó, vị Thiên Sứ Đường Gia • Phỉ Long đột nhiên dùng pháp thuật Không Gian Di Động chạy ra sau lưng ma quỷ Phác Lạp Địch. Phối hợp với Thiên Sứ Mạt Tát Khắc cùng nhau triển khai vây công Phác Lạp Địch.

Nhưng không ngờ ma quỷ Phác Lạp Địch sớm có chuẩn bị, hắn giơ cái gương ở trên tay trái lên, dĩ nhiên cũng làm hư không tiêu thất. Hai vị Thiên Sứ công kích lập tức mất đi mục tiêu, bởi vì bọn họ công kích hai mặt, khi Phác Lạp Địch đột nhiên biến mất, hai người bọn họ xém chút nữa là ngộ thương đối phương rồi.

"Ha ha, một đôi ngu ngốc." Thanh âm lớn lối của Phác Lạp Địch gào lên không biết từ chỗ nào truyền tới, hắn lớn tiếng giễu cợt: "Không nghĩ tới ta còn có bảo vật như vậy hả, nói thiệt cho các ngươi biết chơi, đừng nói chỉ có hai tên Thiên Sứ sáu cánh các ngươi, dù có là hai tên Thiên Sứ tám cánh tới đây cũng đừng mơ tưởng bắt được ta."

"Đáng giận, có ngon đi ra ngoài." Thiên Sứ Mạt Tát Khắc tức giận mắng. Đường Gia • Phỉ Long cũng mặt mày buồn bực, bọn họ thật sự không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Một khi để cho Phác Lạp Địch chạy thoát, Thánh Chiến lần này của Giáo Đình coi như đã thất bại trong gang tấc.

"Đi ra thì ra, ai sợ ai!." Theo sau thanh âm lớn lối của Phác Lạp Địch, một cái bóng đột nhiên hiện ra bên cạnh hai vị Thiên Sứ, đồng thời Phác Lạp Địch vung roi hóa thành một cái bóng đen hung hăng đập tới mặt Thiên Sứ sáu cánh Mạt Tát Khắc.

"A..." Mạt Tát Khắc không hỗ là chiến sĩ thân kinh bách chiến, ngay từ đầu đã sớm đề phòng Phác Lạp Địch đánh lén rồi, khi đầu roi sắp đến thì trọng kiếm trong tay hắn nhanh chóng lập thành hàng phòng ngự đạo công kích hung ác này. Chỉ nghe "keng" một tiếng, sau khi roi và trọng kiếm va chạm phát ra thanh âm kim loại.

Bởi vì Phác Lạp Địch sớm có chuẩn bị, còn Mạt Tát Khắc lại là vội vã ứng chiến, hơn nữa Mạt Tát Khắc thân ở trên không trung không có chỗ mượn lực, cho nên hắn bị lực lượng khổng lồ trên thân roi đánh rớt xuống mặt đất. Mặc dù khi hai chân Mạt Tát Khắc chấm đất chỉ có lui về sau hai bước là đứng vững vàng, nhưng mà hiển nhiên thua thiệt và mất mặt coi như không thể tránh khỏi. Chuyện này khiến cho hắn giận sôi lên.

Ngay khi Mạt Tát Khắc nổi giận gầm lên một tiếng định tìm Phác Lạp Địch tính sổ, Phác Lạp Địch vừa tiếp xúc một đòn đã sớm biến mất lần nữa, ngay cả Đường Gia • Phỉ Long bên cạnh hắn vốn định tập kích cũng không kịp. Đường Gia • Phỉ Long giận dữ điên cuồng phóng pháp thuật tại chỗ mà Phác Lạp Địch biến mất, ý đồ phá giải ẩn thân thuật của Phác Lạp Địch, đáng tiếc chỉ làm việc không công mà thôi.

Thiên Sứ Mạt Tát Khắc tức giận bay lên, mở miệng hỏi Đường Gia • Phỉ Long: "Chết tiệt, đồ chơi trên tay hắn là thứ gì?"

"Hẳn là một thần khí Không Gian hệ." Đường Gia • Phỉ Long cũng là căm tức nói: "Đáng giận, thật sự không biết hắn lấy được từ đâu, bảo vật cao cấp như vậy cho dù là trưởng quan Thiên Sứ mười cánh cũng chưa chắc có được một kiện."

"Vậy thì chúng ta làm sao bây giờ?" Thiên Sứ Mạt Tát Khắc vội vàng hỏi.

"Chúng ta lưng tựa lưng để phòng ngừa hắn đánh lén, vật này ẩn thân mặc dù lợi hại nhưng mà khi công kích sẽ phải hiện hình. Mới vừa rồi hắn đánh ngươi một chiêu kia, thật ra thực lực của hắn so với một ai trong chúng ta cũng yếu hơn một chút, chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp phá giải hiệu quả ẩn thân của kiện đồ vật kia, hắn không thể là đối thủ của chúng ta." Đường Gia • Phỉ Long tự tin nói.

"Tốt." Thiên Sứ Mạt Tát Khắc đáp ứng một tiếng rồi cùng với Đường Gia • Phỉ Long dựa lưng vào nhau. Sau đó buột miệng mắng: "Tên ma quỷ vô sỉ hèn hạ, có ngon ra đây mà đánh, không cần phải giấu đầu lòi đuôi ."

"Ha ha, đi ra ngoài để cho các ngươi lấy hai đánh một?" Phác Lạp Địch vô cùng khinh thường cười nói: "Ta có thể là ác ma, nhưng không phải là ngu ngốc."

"Nếu như ngươi không sử dụng kiện đồ vật kia trốn tránh, ta nguyện ý một đấu một với ngươi." Đường Gia • Phỉ Long nghiêm nghị nói: "Ta lấy danh nghĩa thần mà thề, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhúng tay vào."

"Ha ha, lời thề của Quang Minh thần tộc vang dội đến tận Ác Ma Giới nữa kìa, ngươi thật sự nghĩ ta là những tên kỵ sĩ ngu xuẩn kia sao? Tin ngươi mới là lạ." Phác Lạp Địch khinh thường nói: "Ta hiện tại cảm thấy hứng thú với chuyện một đánh hai. Không thích một đấu một, khà khà." Vừa nói, roi của Phác Lạp Địch lại tập kích tới lần nữa. Mặc dù vẫn bị hai vị Thiên Sứ chặn lại, nhưng mà bọn hắn bị đánh lén đột ngột khiến cho rất là chật vật.

Sau đó, ở trên Quy Giáp Thành trình diễn một màn tức cười, hai Thiên Sứ sáu cánh lưng tựa lưng bị một ma quỷ xuất thần nhập hóa đánh cho không phân được nam bắc, chỉ có thể chống đỡ chật vật không chịu nổi, không có chút khả năng hoàn thủ. Đường Gia • Phỉ Long là người trầm ổn, vừa ngăn cản ác ma tiến công vừa trầm ngâm suy nghĩ đối sách.

Nhưng mà Thiên Sứ sáu cánh Mạt Tát Khắc tính khí táo bạo tức giận đến nổ phổi. Hắn bị Phác Lạp Địch liên tiếp đánh lén cả người run rẩy, cơn giận xông lên tận não, không còn cố kỵ thân phận nữa mắng chửi ầm lên, lời lẽ mắng chửi đặc sắc không hề kém so với một người đàn bà chanh chua trong thế giới nhân loại, cảnh tượng này khiến cho vài chục vạn liên quân đang cố gắng rút lui ở phía dưới mở rộng tầm mắt.

Ngay cả ma quỷ Phác Lạp Địch là cái tên bị chửi không lưu tình cũng kinh ngạc sửng sốt, bắt đầu còn có thể chống lại một hai câu nhưng mà sau đó thì hoàn toàn đuối lý, cam bái hạ phong. Cuối cùng hắn chỉ đành phát tiết lửa giận lên trên cây roi, hắn đánh ra 10 roi thì có hết chín roi nhắm tới Thiên Sứ Mạt Tát Khắc.

Tình huống bây giờ hiển nhiên đối với các Thiên Sứ vô cùng bất lợi, nếu như theo tình huống bây giờ phát triển đi xuống, kết quả cuối cùng tám phần sẽ là ma quỷ Phác Lạp Địch đánh đủ rồi sẽ tự thân rời đi. Còn hai vị Thiên Sứ khổ sở bị đánh một bữa uổng phí không thể lấy được chiến quả thực chất nào. Thiên Sứ hiển nhiên không thể trú đóng lâu dài ở chỗ này, như vậy chờ cho bọn hắn rời khỏi, chủ nhân thực tế ở đây vẫn là Phác Lạp Địch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất