Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 618: Diện mục Minh Thần


Mặc dù trên mặt bần đạo chỉ mỉm cười thản nhiên, nhưng mà trong lòng không cười được quai miệng kéo ra đến sau ót nữa đó! Khà khà, cầm đồ nhà người ta chuyển cho bản thân bọn họ, còn có thể nhận được nhiều tình nghĩa như thế, bọn người kia thật sự là quá đàng hoàng, bần đạo lại lộ ra cái vẻ … thật sự quá … khà khà, không hiền hậu, hơi hơi không hiền hậu.

Sau đó, bần đạo cười nói: "Lần này ta có thể bắt được bảo bối Hỏa Tổ di lưu này đều nhờ vào các vị huynh trưởng ủng hộ, chút lòng thành thật sự không đủ để bày tỏ kính ý, các ngươi cứ khách khí với ta, ta xem như không có đất dung thân đó."

"Ha hả, được rồi, vậy thì chúng ta ghi ở trong lòng là được." Hỏa phượng hoàng cười nói, ngay sau đó nàng chuyển đề tài, nói: "Trên tay ngươi đeo chiếc nhẫn Hỏa Tổ tại sao không giống với thứ chúng ta từng thấy qua?"

"Ha hả, ta chế luyện lại nó, như vậy mới thích hợp với thuộc tính của ta." Bần đạo giải thích.

"Vật này ngươi cũng có thể chế luyện? Thật là lợi hại mà." Hỏa Long thán phục nói.

"Cái này trả lại cho ngươi." Gã người lửa vừa nói vừa giao lệnh bài Hỏa Tổ cho ta, cho đến lúc này hắn mới sực nhớ tới.

Bần đạo nhận lấy, đột nhiên nghĩ tới một việc, vội vàng nói: "Tấm lệnh bài này ta từng cho bằng hữu của ta mượn, bọn họ là giáo chúng Liệt Hỏa giáo do các ngươi sáng tạo. Bọn hắn bây giờ trợ giúp ta cùng nhau đối phó người chim, ta hi vọng các ngươi có thể ủng hộ bọn hắn một chút, được chứ?"

"Dĩ nhiên không thành vấn đề, bọn họ nói thế nào cũng là tín đồ của chúng ta mà. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần bọn họ có chỗ cần giúp đỡ chúng ta nhất định tận lực thỏa mãn." Hỏa phượng hoàng gật đầu đáp ứng.

"Nếu như vậy, ta đây an tâm." Bần đạo mỉm cười nói: "Như vậy, ta sẽ không quấy rầy các vị tu luyện nữa, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Sau này còn gặp lại." Bảy người cùng kêu lên.

"Cáo từ." Bần đạo nói xong tiện tay vẽ một cái, một đạo năng lượng vô hình từ trong giới chỉ bắn ra, trực tiếp phá ra một cánh cửa không gian ở trong hư không. Bần đạo ngay sau đó hóa thành một tia sáng xông vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com

Đi ra khỏi cánh cửa không gian, địa phương ta xuất hiện là mật thất tổng bộ Liệt Hỏa thần giáo, chẳng qua mọi thứ nơi này bây giờ hoàn toàn bừa bãi, trên vách tường đều có dấu vết bị hỏa thiêu đen thui, tế đàn lại bị đốt thành tro bụi. Thế nhưng hiện tại vẫn còn có hai người một con gấu đang chờ ta ở nơi đó.

Nhìn thấy ta đột nhiên xuất hiện, Mạt Tạp hưng phấn kêu to một tiếng, nói: "Trời ơi, ngươi trở về rồi, nếu lại không trở về ta cũng không biết làm sao bây giờ."

"Rống." Cái Thứ cũng hưng phấn chạy đến bên cạnh ta.

"Ha hả, thật ngại quá, ta gặp phải một vài chuyện phiền toái, cho nên làm trễ nãi thời gian." Bần đạo cười hỏi: "Tại sao? Chuyện gì làm cho ngươi gấp thành như vậy?"

"Còn có thể là cái gì? Ba ngày không thấy được ngươi, thúc thúc của ngươi sắp nổi điên lên rồi." Mạt Khắc cười khổ nói: "Hắn không biết làm sao hỏi thăm ra ngươi từng đến nơi này, trực tiếp tìm tới tận cửa lên tiếng đòi người, chúng ta đây làm sao nộp ra đây? Chỉ biết trì hoãn thêm chút nào hay chút đó. Cho nên hắn dưới cơn nóng giận phái binh bao vây chúng ta, nói chúng ta một ngày không thả người thì đừng mong có một ngày bước ra khỏi cửa, ba ngày không thả người hắn sẽ trực tiếp giết đi vào, hiện tại hắn sẽ sắp đánh tới rồi."

"Ha hả. Thúc thúc ta dọa dọa ngươi mà thôi." Bần đạo cười nói: "Nếu như hắn thật sự muốn tìm đối thủ, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đi gây chuyện chào hỏi trước, như vậy sẽ dẫn đến thương vong quá lớn. Hắn sẽ xuất kỳ bất ý trực tiếp giết vào mới đúng."

"Đừng quản hắn làm cái khỉ gió gì, thật hay không thật, ngài trước tiên đi ra ngoài lên tiếng khuyên giải những người đó đi thôi? Tổng bộ chúng ta ba ngày nay đã không ăn được món nào rồi." Giáo chủ cười khổ nói.

"Ha hả, thật là ngại ghê, ta đây sẽ đi khuyên bọn họ ngay." Bần đạo vừa nói vừa cùng bọn họ đi ra ngoài.

Ở trên đường, bần đạo tò mò hỏi: "Trong mật thất đã xảy ra chuyện gì? Làm sao giống như bị hỏa thiêu vậy?"

"Ài, đừng nói nữa, một lời khó nói hết." Giáo chủ bất đắc dĩ nói: "Sau khi ngài đi vào không lâu, trong không gian môn bắt đầu phát nhiệt lượng tản ra bên ngoài, hơn nữa càng lúc càng lớn. Cuối cùng giống như có một con Hỏa long ở bên kia phóng hỏa vậy, bức tường ma pháp của chúng ta bị kích phá rất nhanh, may nhờ có Mạt Khắc ngăn cản đại đa số công kích chúng ta mới không có chết tại chỗ, cho nên thật sự không còn cách nào duy trì cánh cửa không gian."

"Dù vậy vẫn có hơn mười vị pháp sư bị trọng thương. Hiện tại còn đang nằm lỳ ở trên giường kia kìa." Mạt Khắc cười khổ nói: "Hơn nữa bởi vì nơi này bị phong tỏa, bọn họ không được ăn không được uống, không có được cơ hội đi trị liệu vết thương."

"Tội quá tội quá !" Bần đạo nói: "Nơi này là một lọ mật Tử Tinh Phong Vương, trước tiên nhanh chân mang đi cho những pháp sư kia phục dụng, trị liệu vết bỏng. Vật này rất hữu dụng đó." Vừa nói, ta lấy ra một lọ mật đưa cho giáo chủ.

"Đa tạ, đa tạ." Giáo chủ cao hứng nhận lấy xoay người đưa cho một vị tùy tùng. Sau đó xoay mặt nói với ta: "Có nó thì thương thế những pháp sư kia sẽ không có vấn đề gì nữa rồi."

"Không cần khách khí, dù sao bọn họ cũng là vì ta mới bị thương." Bần đạo cười nói.

Trong khi nói chuyện, chúng ta bước ra trước cửa tổng bộ, quả nhiên nơi đó có một đoàn binh lính đứng xếp hàng, đang giằng co cùng với vài pháp sư Liệt Hỏa Giáo, đầu lĩnh đúng là đường ca ta, Long Thanh Vân. Bần đạo vừa xuất hiện, người của hai phe đồng thời thở phào một hơi, Long Thanh Vân đầu tiên bảo thủ hạ thu hồi vũ khí, sau đó tự mình chạy tới, vui mừng hỏi ta: "Tiểu tử ngươi chạy đi đâu, thiếu chút nữa làm cho chúng ta gấp muốn chết? "

"Ta có chút chuyện, cho nên trễ nãi một ít thời gian." Bần đạo mỉm cười giải thích. Đồng thời ta liếc mắt ra hiệu cho hắn, ý bảo ở đây có nhiều người không phải là chỗ nói chuyện. Long Thanh Vân lập tức hiểu ngầm, khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, sau đó ngược lại nói với giáo chủ: "Giáo chủ các hạ, thật sự là ngại quá, ngài cũng biết, thân phận của đệ đệ ta đây đối với Long gia, đối Đại Hán, thậm chí đối với các ngươi là trọng yếu vô cùng, chúng ta đều chịu không nổi một chút sơ xuất mà. Cho nên chúng ta có mạo phạm chỗn nào kính xin ngài bao dung ."

"Ha hả, chúng ta có thể hiểu được. Thiếu quân đoàn trưởng đừng lo." Giáo chủ cười khổ nói: "Thật ra khi hắn mất tích, chúng ta cũng lo lắng và đề phòng mỏi mệt lắm đấy."

"Vậy các ngươi tại sao không để ta vào trong mật thất xem xét, còn cố ý ẩn giấu một vài người bị thương chứ?" Long Thanh Vân bất đắc dĩ nói: "Chuyện này thật sự dễ làm cho người ta hiểu lầm lắm đó? Chúng ta bắt buộc phải hoài nghi các ngươi ở trong mật thất tính toán huynh đệ của ta nha? "

"Nếu như để cho ngươi đi vào, đó mới đúng là xấu hổ." Giáo chủ dở khóc dở cười nói: "Về lý căn bản y như một dải chiến trường, khắp nơi đều là dấu vết do pháp thuật Hỏa hệ tàn sát bừa bãi, nếu như ngươi đi vào thấy tình cảnh như thế, vậy thì không chỉ là hoài nghi vấn đề chúng ta rồi, mà là khẳng định có chuyện."

"A? Tại sao có thể như vậy?" Long Thanh Vân cũng cười khổ, nói: "Thì ra chỉ là một cuộc hiểu lầm hả?"

"Ha ha." Bần đạo cười nói: "Được rồi, hiểu lầm hiện tại đã không có vấn đề gì nữa, đúng không? Mọi người sau này cần phải đoàn kết chân thành, đừng quên chúng ta còn có chung một địch nhân cường đại cần phải giải quyết đó."

"Không sai." Long Thanh Vân và giáo chủ không hẹn mà cùng nói, sau đó hai người nắm tay giảng hòa, lần này bao nhiêu hiểu lầm trước đó đã tan biến thành mây khói. Sau đó ta từ biệt Mạt Khắc cùng với giáo chủ, đi theo Long Thanh Vân trở lại phủ Nguyên soái, nhìn thấy thúc thúc đang lo lắng đợi chờ tin tức.

Hắn vừa thấy được ta, lập tức chạy tới ủy khuất lớn tiếng nói: "Tổ tông của ta à, ngươi đã chịu trở lại rồi hả? Ngươi có biết mấy ngày qua ta trôi qua không tốt nổi đó? Ta quả thực y như kiến bò trên chảo nóng mà? Ngươi nếu như không chịu ló mặt ra, tin tức ngươi mất tích sẽ bị ta phát ra ngoài đó, đến lúc đó cha mẹ của ngươi, gia gia, tổ mẫu ngươi có thể biết được, bọn họ tức giận lao đến bản thân ta đây không chết cũng bị lột da. Ngươi rốt cuộc đi làm chuyện gì?"

Nhìn thấy thúc thúc gấp thành như vậy, ta không khỏi cảm động một trận. Nhưng mà chuyện ở Hỏa Nguyên Giới vẫn không thể nói thật, ta đành phải lừa gạt hắn: "Ta cần tu luyện một loại pháp thuật, cần đi tới Hỏa Nguyên Giới tìm địa phương thích hợp và mời người của Liệt Hỏa thần giáo hỗ trợ, vốn ta cho rằng chỉ gần nửa ngày là tốt rồi, không ngờ làm trễ nãi tới ba ngày mới ra ngoài được. Hại mọi người lo lắng, thật là ngại quá."

"Ai da, trời đất ơi, lần tới không nên im lặng mà đi như vậy." Thúc thúc cười khổ nói: "Hoàn hảo lần này chỉ có ba ngày, chuyện còn chưa có náo lớn lắm, nếu như tại thêm một hai ngày ta đây chắc chắn bị thân nhân của ngươi hành hạ đến chết mà, nhanh chóng bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta. Chỉ cần một lọ mật Tử Tinh Phong Vương thượng đẳng là được rồi." Vừa nói hắn vừa chìa bàn tay ra tới.

Ối giời ơi? Đây rõ ràng là định lừa gạt ta mà? Nhưng mà ai bảo ta đuối lý trước chứ? Bần đạo chỉ đành buồn bực cầm đồ vật đưa lên, nhìn khuôn mặt thúc thúc gian trá tươi cười, ta đây vì sao lại có cảm giác bị lừa gạt thế nhỉ? Vì không muốn tiếp tục ở đây cho thúc thúc có cơ hội lừa gạt, vừa rạng sáng ngày thứ hai bần đạo liền cáo biệt bọn họ. Dùng cánh cửa không gian của Cái Thứ đi thẳng tới đảo khô lâu.

Nơi này hoàn toàn khác với hai năm trước, không chỉ có khô lâu làm thợ đào mỏ nhiều hơn. Hơn nữa, Vong Linh thành bảo đã gia tăng lên đến mười mấy tòa, trên đảo có mấy đỉnh Quang minh tháp tạo thành một mạng lưới bao trùm toàn bộ đảo, bởi vì Quang minh tháp có thể truyền năng lượng qua lại, liên hiệp công kích. Cho nên chỉ cần một chỗ bị công kích, hỏa lực từ những địa phương khác cũng có thể trợ giúp nhanh chóng, chẳng khác nào đang đối nghịch cùng toàn bộ Khô Lâu pháp sư trên đảo. Nhiều Quang minh tháp như vậy liên hợp lại, cho dù là Thiên Sứ bốn cánh cũng có thể bị một chiêu bắn rớt.

Đám Cơ Bô Lạc Phu bây giờ đã là thành chủ. Hơn nữa, trải qua quá trình cải tạo kim khí hóa, thực lực bọn họ được đề cao thật lớn. Đối với cuộc sống bản thân bây giờ rất là vừa lòng. Hoàn cảnh hiện tại so với ở trong Minh giới, cả ngày lâm vào giết chóc nguy hiểm thì tương đối khá giả rồi.

Bần đạo xuất hiện ở trong chủ thành trên đảo Khô Lâu, nơi này là hang ổ của Bất Lạp Khắc. Diện tích tòa thành mặc dù không khoa trương như ở Tinh Linh Sâm Lâm trước kia, nhưng mà khí thế vẫn bất phàm như cũ. Bất luận là diện tích thành thị với phương viên vài chục dặm, hay là tháp Pháp Sư cao mấy trăm mét cũng đủ để biểu thị cho mọi người thấy sự huy hoàng kia.

Bần đạo xuất hiện ở trong một bình đài của tháp Pháp Sư, đây là địa phương đặc biệt để ta lưu lại, ngoại trừ ta ra không cho phép một ai tiến vào. Vong Linh thủ vệ nhìn thấy ta xuất hiện lập tức dùng tinh thần lực báo cáo cho cấp trên, cho nên Bất Lạp Khắc nhận được tin tức rất nhanh, vội vàng bỏ qua đợt thí nghiệm, thuấn di một cái xuất hiện ở trước mặt ta.

"Hoan nghênh đại nhân quang lâm. Chẳng qua là đại chiến sắp tới, ngài làm sao còn có thời gian đến nơi này thị sát nhỉ?"

"Ha hả, ta không phải tới đây thị sát, ta muốn đi Minh giới một lần." Bần đạo cười nói: "Cho nên ta tới phiền toái ngươi mở cửa dùm cho ta."

"Một việc nhỏ mà thôi!" Bất Lạp Khắc cười nói, "Đại nhân có muốn ta đi theo ngài hay không?" Bất Lạp Khắc vừa nói vừa dùng Luân Hồi mở ra cánh cửa không gian.

"Không cần, Cái Thứ cũng lưu lại ở nơi này, chuyện lần này tương đối khó giải quyết." Bần đạo nhíu mày nói: "Ta tự mình đi là được rồi. "

"Nhưng mà không có ta thì ngài làm sao để trở về đây?" Bất Lạp Khắc lo lắng hỏi: "Nếu không ngài cầm lấy Luân Hồi đi." Vừa nói hắn đưa cái búa cho ta.

"Ha hả, không cần, ta tự có biện pháp trở lại, lần này tới phiền toái ngươi là do ta không có tọa tiêu của Minh giới, trước kia vì có ngươi ta cũng lười ghi nhớ chuyện nhỏ này, cứ ở lại đây, khi nào cần ta sẽ cho gọi ngươi." Bần đạo cười nói: "Ngươi trở về đi, ta đi trước một bước." Nói xong, ta xoay người tiến vào cảnh cổng nối thông Minh giới.

Bần đạo xuất hiện ở một nơi hoang dã. Bởi vì mục đích lần này là đi tìm Minh thần, tìm hắn trước hay là tìm bốn gã Đại Tôn đây? Cho nên bần đạo đang do dự, cụ thể tìm ai tương đối mới thích hợp đây? Bốn người bọn họ ta không nhận ra ai cả, không có giao tình còn không nói, tựa hồ còn có thù oán với Cốt long Đại Tôn và Vu Yêu Đại Tôn.

Cốt long Đại Tôn hận ta cổ động thu mua thủ hạ, vì thế khiến cho rất nhiều người bắt đầu săn trộm cốt long, nhằm đổi lấy bảo vật chỗ của ta. Kết quả cốt long bị săn trộm một nhóm lớn tổn thất cực kỳ thảm trọng, Cốt long Đại Tôn đánh tiếng ra ngoài chỉ cần đụng mặt ta nhất định sẽ làm cho ta đẹp mắt. Trên thực tế ta cũng rất oan uổng, không phải là toàn bộ cốt long đều bị ta thu mua, còn có rất nhiều con bị mấy tên đục nước béo cò trộm đi cho bản thân sử dụng, kết quả toàn bộ xô nước thối này đổ lên trên đầu ta, thật đáng hận mà.

Về phần thù oán với Vu Yêu Đại Tôn hoàn toàn là vì ta giết chết Minh hỏa Vu Yêu Hoàng. Thủ hạ cấp bậc như Vu Yêu Hoàng mỗi tên đều là bảo bối của Đại Tôn, bản thân hắn cũng không nỡ làm tổn thất bất kỳ một tên nào, đó là tượng trưng cho thực lực bọn họ. Bây giờ tự nhiên bị ta trực tiếp hoả táng một tên.

Vu Yêu Đại Tôn không biết từ chỗ nào biết được tin tức kia, hắn tức giận muốn chết, thề sẽ ra tay báo thù cho thuộc hạ của mình, làm hại ta và Tây Tư Nhĩ thân vương khi nào muốn giao dịch cũng phải lén lén lút lút. Thế nhưng, ta cảm thấy gã này chỉ là hứa suông, nói một vài câu cho hả giận mà thôi, hắn không hề có ý định thực sự hành động. Nếu không hắn từ chỗ Tây Tư Nhĩ có thể tìm được tung tích ta dễ dàng, nhưng mà hắn không có làm như vậy. Ngay cả cảnh cáo Tây Tư Nhĩ cũng không có nói câu nào, hoàn toàn giả bộ ngu ngơ không hay biết.

Theo như ta đoán tám phần là hắn không biết thực lực sâu cạn của ta, dù sao thực lực Minh hỏa Vu Yêu Hoàng hắn quá rõ ràng, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, mà bị ta trực tiếp làm thịt. Tình cảnh như vậy khiến cho trong lòng Vu Yêu Đại Tôn nổi lên nghi ngờ về thực lực của ta, cho nên hắn không muốn tùy tiện động thủ. Bởi vì một khi hắn bất lợi, uy vọng sẽ bị đả kích cực kỳ nghiêm trọng, hắn chịu không nổi chuyện này. Cho nên hắn chỉ có thể la lối vài câu, an ủi một vài bộ hạ khác cho xong chuyện. Không có ý định tiến thêm một bước đi tìm ta gây phiền toái.

Mặc dù như thế, mối quan hệ giữa ta và Vu Yêu Đại Tôn căn bản đã kết thành thù rồi. Không thể nào tồn tại một chút dư âm hòa bình. Hai gã Đại Tôn kia mặc dù không có xung đột lợi ích gì với ta, nhưng ta dù sao cũng là người ngoài, bọn họ cho dù là nhìn trên mặt mũi hai gã Vu Yêu và Cốt Long Đại Tôn, khẳng định sẽ không muốn gặp gỡ giao tiếp với ta. Như thế mà nói, bản thân ta ở trong Minh giới coi như không có ai để ý tới rồi, điển hình của loại nhân vật không được hoan nghênh.

Bần đạo cười khổ trong lòng, tự nhủ: "Nhân duyên của ta lại kém đến nước này, thật là buồn bực quá đi!" Dù có buồn bực cũng phải tìm đến cái tên Minh thần, nếu không, ta cứ như vậy xám xịt quay trở về, không thể bị Vong Ưu cười cho chết mặt chết mày à? Da mặt bần đạo thừa nhận không nổi nha! Không thể nhẹ nhàng tiếp xúc thì chơi trò cứng rắn, cho dù lại xung đột với một hai tên Đại Tôn cũng không tiếc. Khà khà, có câu là "chết đạo hữu không chết bần đạo". Nếu ta giữa ta và mấy gã Đại Tôn kia nhất định phải một mất một còn, ta đây đành phải ủy khuất bọn họ vậy.

Nghĩ tới đây bần đạo quyết định xong chủ ý, trực tiếp nhắm hướng chủ thành Vu Yêu Đại Tôn bay đi, khà khà, hôm nay ta chủ động tìm tới hắn gây phiền phức. Không phải bởi vì thực lực của hắn tương đối kém cỏi, mà vì ta thiếu Cốt Long Đại Tôn một ít tình lý. Dù sao bần đạo đã trộm của người ta nhiều thủ hạ như vậy, thật sự ngại ngùng đi tìm hắn phiền toái lần nữa. Còn gã Vu Yêu Đại Tôn lại ra mặt thay cho một gã thủ hạ bỏ đi. Còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, ta không thu thập ngươi thì đi thu thập ai chứ? Con cọp không phát uy hắn còn nghĩ ta là mèo bệnh, lần này nói gì ta nhất định phải giáo huấn hắn một chút.

Lấy tốc độ của bần đạo cơ hồ trong nháy mắt đã đi tới khu vực chủ thành Vu Yêu Đại Tôn. Bần đạo là người có tu dưỡng, có văn hóa, có lễ phép, có câu đức, vốn là nhân sĩ lễ nghĩa, tự nhiên khinh thường gây chuyện như mấy tên tiểu lưu manh ngoài đầu đường xó chợ. Ta chỉ không mang theo huy chương, sau đó tùy tiện bay loạn ở trong thành mà thôi, hơn nữa còn là bay thẳng vào trong trung tâm thành thị.

Bần đạo lớn lối phá hư trật tự như thế, tự nhiên bị người ta chặn lại truy tới rất nhanh. Bởi vì ta cố ý tránh chỗ Tây Tư Nhĩ thân vương phòng thủ, cho nên mấy tiểu tử vừa xuất hiện chặn ta lại, ta hoàn toàn không nhận ra một ai. Mục tiêu bần đạo là Đại Tôn, ai rảnh hơi mà đi tranh chấp với mấy con cá nhỏ tôm tép thế này chứ? Cho nên ta trực tiếp xông qua đánh đã một trận, mấy tên cản đường bị đập cho nằm xếp lớp trên đường. Đồng thời, ta triệu hồi ra Hỗn Thiên Lăng, tiện tay giũ ra từng làn sóng trùng kích mãnh liệt. Chung quanh ta toàn là lính quèn làm gì chịu nổi một chiêu, cả đám bị chấn ngã lăn hết trên mặt đất, té cho thất điên bát đảo, chật vật không chịu nổi.

Đám thủ vệ này thực lực vốn thấp, chống lại bần đạo căn bản không thể nào phát huy được chút gì, cho nên rất bị ta dễ dàng đánh cho hoa rơi nước chảy. Xông phá hàng rào phòng ngự của bọn họ, ta tiếp tục đi tới, thủ vệ nơi này vừa nhận được tin tức, thấy ta đi đến liền cùng nhau dâng lên. Mặc dù thực lực bọn họ so với đám bỏ đi mới vừa rồi mạnh hơn không ít, tuy nhiên vẫn không có tư cách ngăn trở bần đạo.

Tam Muội chân hỏa đột nhiên xuất hiện được ta gia trì lên trên Hỗn Thiên Lăng, nhất thời Thất Thải Hỗn Thiên Lăng y như một đầu Hỏa long, tất cả Vong Linh chiến sĩ bị nó va chạm cơ hồ đều bị đốt cháy toàn thân hỏa diễm dâng trào, cho dù làm thế nào cũng không thể dập tắt luồng hỏa diễm. Bọn họ chỉ có thể lăn loạn trên mặt đất cầu may, đau khổ giãy dụa cho đến khi hỏa diễm dính trên người tắt ngấm mới thôi. Đây là do bần đạo không muốn tổn thương tánh mạng bọn hắn thôi. Dù sao ta tới là có chuyện giao dịch với Minh thần, chuyện gì cũng làm được nhưng tuyệt đối phải giữ lại chút mặt mũi.

Đột phá khu thứ tám, ta tiếp tục đi vào bên trong, đầu lĩnh thủ vệ ở nơi này dĩ nhiên là cường giả cấp bậc Vu Yêu Hoàng. Tên đó cũng là một Vu Yêu, cả người có sương khói màu đen bao phủ, hắn phát ra pháp thuật vừa ngoan độc vừa chuẩn, kinh nghiệm chiến đấu tương đối phong phú.

Thế nhưng, hắn đối với Hỗn Thiên Lăng của ta thì không có biện pháp, đa số pháp thuật thả ra hắn đều bị ta dẫn qua một bên, phá nát rất nhiều kiến trúc chung quanh còn đả thương không ít người bên mình. Số ít pháp thuật ta đỡ chính diện thì căn bản không có gì đáng ngại. Còn hắn lại đặc biệt cố kỵ Tam Muội chân hỏa của ta, không dám để cho nó dính vào trên người, dù sao đây cũng hỏa diễm có thuộc tính Phá Tà còn cao hơn cả Thánh Viêm, là khắc tinh tuyệt đối của Vong Linh sinh vật.

Gã này có thực lực hùng hậu hơn ta không ít, mặc dù ta không sợ hắn nhưng mà muốn đánh bại hắn trong thời gian ngắn thì không thực tế. Rồi lại nói, ta không phải tới đây để đánh nhau hay gây sự, ta không muốn thời gian quý giá lại phải tốn vô ích trong việc chiến đấu. Cho nên bần đạo qua lại với hắn mấy chiêu, trực tiếp ỷ vào xảo diệu của Huyền Thiên Thăng Long Bộ, lắc mình thoát ra khỏi vòng chiến, vứt hắn ở một bên. Sau đó ta xông thẳng vào trong hoàng cung Vu Yêu Đại Tôn.

Tên kia mặc dù thân phận không thấp, nhưng mà hoàng cung Đại Tôn hắn không dám tùy ý xông vào, chỉ biết đứng ở bên ngoài tường thành giận dữ la hét, thế nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn ta biến mất ở phía xa xa.

Vào trong hoàng cung Vu Yêu Đại Tôn, bần đạo một đường đi tới không có gặp phải ngăn trở, cả tòa hoàng cung được thiết kế không có giống nhau, bên trong cực kỳ rộng lớn thế mà không có bất kỳ người nào tồn tại. Dĩ nhiên, chỉ có một đống tượng giả mà thôi, thật ra lúc bần đạo tiến vào đã phát hiện mình bị một cổ lực lượng tinh thần cường đại khóa chặt. Tất nhiên đây chính là Vu Yêu Đại Tôn, bần đạo đang tìm đến hắn mà, dĩ nhiên không thể lùi bước, ngược lại ta dọc theo phương hướng tinh thần lực truyền đến mò đi qua.

Ta vừa đi tới vừa dùng thần thức cẩn thận tìm kiếm hoàn cảnh chung quanh có có mai phục hay không, lại làm bộ không thèm để ý. Chỉ tiêu sái bước đi như du sơn ngoạn thủy, chậm rãi đi vào sâu bên trong. Hoàng cung Vu Yêu Đại Tôn rất rộng lớn, ta đây đi một lúc lâu mới đến vị trí trung tâm hoàng cung. Bần đạo dừng lại trước cửa một tòa cung điện, tòa cung điện cao này cao vài trăm thước, phương viên hơn 1000m, được chế tạo từ xương trắng. Bên trong nơi phát ra luồng tinh thần lực kia.

Không biết tại sao bần đạo đi tới nơi đây, đột nhiên từ sâu trong nội tâm sinh ra một cảm giác báo động nguy hiểm. Lúc này ta mới dừng bước. Tín hiệu báo động này quá rõ ràng, từ luồng tinh thần lực của người ở bên trong mà phán đoán, thực lực cũng tầm cấp bậc Thiên sứ mười cánh, cho dù ta đánh không lại cũng có thể tùy thời rời đi, hắn căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp gì cơ mà? Tại sao ta lại có loại cảm giác nguy hiểm này?

Ngay khi bần đạo suy tư vấn đề này, người ở bên trong rốt cục không nhịn được dùng tinh thần lực cùng ta trao đổi: "Ngươi không phải là rất mạnh sao? Giết Đại tướng của ta còn không nói, còn dám từ ngoài thành một đường giết tới đây, đã đánh tới cửa hoàng cung ta rồi, thật là uy phong lẫm liệt đó. Dễ đến thống khoái, nhưng mà vì sao đã đến nơi này rồi lại không dám đi vào? Chẳng lẽ ngươi cũng có thời điểm biết sợ? Hay là không dám chính diện gặp mặt ta đây?"

Tiểu tử này đang dùng phép khích tướng kích ta đi vào, bần đạo lập tức nhìn thấu suy nghĩ của hắn, không phải là có mai phục sao? Chẳng lẽ bên trong có cơ quan nào đó? Bần đạo càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm, ở trong chỗ ở của mình an bài một vài cơ quan cũng là chuyện thường tình, bất kỳ một ai cũng sẽ có an bài tương tự, thậm chí có vài chủ thần xây dựng thật nhiều hang ổ, danh phù kỳ thực với câu thỏ khôn có ba hang. Tên này chỉ mới an bài có một cái thật sự không nằm ngoài dự liệu.

Nghĩ tới đây, bần đạo quyết định không đi vào chơi với hắn chơi, luôn cẩn thận thuyền trôi vạn năm thuyền mà. Ta đối với thực lực của mình rất là tự tin, nhưng mà tự tin không phải là tự đại, cẩn thận làm đầu mới chắc chắn. Cho nên ta lấy lui làm tiến, cười nói với hắn: "Ngại quá, ta đột nhiên đau bụng không thoải mái, không bằng chờ ta giải quyết xong vấn đề một lát, rồi lại tới gặp mặt các hạ." Vừa nói, ta giả bộ xoay người muốn đi.

Không ngờ đã chậm một bước, bởi vì ngay lúc này ở bên trong đột nhiên bộc phát ra một luồng tinh thần lực ba động xa lạ, đạo tinh thần lực kia hiển nhiên mạnh hơn tên hồi nãy không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là ba động tinh thần lực từ chủ thần đỉnh cấp. Theo sau đạo tinh thần lực này xuất hiện, ta cảm thấy hoàn cảnh chung quanh biến đổi, bản thân đi tới một địa phương xa lạ. Vị trí là bần đạo đang đứng là một đại sảnh trống trải, bốn phía và đỉnh chóp là vô tận tinh không, hiển nhiên đây là kết quả của pháp thuật Không Gian Giam Cầm. Chỉ trong nháy mắt ta đã bị người ta giam cầm đến một địa phương xa lạ, toi rồi, chỉ sợ ta đã đụng tới gã Minh thần chính hiệu?

Lúc này ta đột nhiên cảm giác sau lưng có người, ta xoay người gấp nhìn lại, thì ra ở trong đại sảnh có một cái bảo tọa, đang có một vị trung niên nam tử tướng mạo vững vàng ngồi đó, người này mặt như trăng rằm, mắt sáng như lưu tinh, quả thực đúng là nhân tài một cõi, so với gã nam nhân A Nhĩ Bá Đặc xinh đẹp nhất mà ta từng thấy cũng không hề thua kém. Hắn mặc trên người một thân lễ phục quý tộc ưu nhã, trên tay đeo chiếc nhẫn kim cương cực lớn, nhìn thế nào cũng thấy giống một vị thân sĩ hoặc là quốc vương.

Thế nhưng bần đạo đi đến trước mặt hắn, nhìn ra người này thuộc về cái loại kiêu hùng điển hình, bề ngoài trung hậu, nội tâm gian trá. Mặc dù giả bộ khá tốt nhưng cũng chỉ là dạng chó hình người, cũng tuyệt đối không phải là thứ tốt.

Lúc này hắn đang lấy tư thái một người chiến thắng nhìn ta, cười mị mị đánh giá ta, sau đó cười nói: "Ta chính là chủ nhân Minh giới, Minh thần Tạp Ba Tư Cơ. Xin hỏi các hạ là…?"

Bần đạo thấy hắn chơi trò tiên lễ hậu binh, ta dĩ nhiên cũng sẽ không chủ động trở mặt. Cho nên cũng khách khí nói với hắn: "Tại hạ họ Long tên Thanh Thiên, là một vị lãnh chủ ở Nhân Gian Giới."

"Ha hả, chẳng lẽ lãnh chủ Nhân Gian Giới cũng có thực lực mạnh như vậy sao? Thật sự làm cho ta kinh ngạc đó." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười nói: "Các hạ không phải là đang đùa ta chứ?"

"Ha hả." Bần đạo cười to một cái rồi nói: "Ta không cần cần thiết phải lừa gạt ngài ở vấn đề này, đúng không?"

"Ha ha, nói không sai, chuyện này đúng là không cần thiết." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười nói: "Ta đây tạm thời tin tưởng các hạ vậy. Thế nhưng, các hạ tại sao lại tới Minh giới quấy rối. Có thể cho ta một lời giải thích không?"

"Quấy rối? Không có mà?" Bần đạo làm bộ vô tội nói: "Thật ra ta chỉ có dự định tìm ngài mà thôi. Không làm lớn như vậy, chỉ sợ ta còn không thấy được ngài đấy!"

"Ngươi muốn tìm ta? Có chuyện gì không?" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ khó hiểu hỏi.

"Dĩ nhiên, chuyện là như thế này..." Sau đó bần đạo mang chuyện về người chim tính toán nữ thần Tự Nhiên nói cho hắn nghe một lần.

Minh thần Tạp Ba Tư Cơ nghe xong cười ha ha, nói: "Việc đó có quan hệ gì tới ta? Nữ thần Tự Nhiên là một kẻ ngu ngốc không có đầu óc, nàng ta tôn trọng tính mạng, còn ta thì chưởng quản tử vong, chúng ta căn bản là tử địch rồi, ngươi chẳng lẽ còn si tâm vọng tưởng bảo ta đi trợ giúp nàng? Ha ha, quá buồn cười rồi. Tiểu tử, ngươi quả thực có khiếu hài hước đó."

Bần đạo chỉ có thể cố gắng khuyên giải lần cuối cùng: "Đám người chim nếu như được như ý, nhất định sẽ độc bá toàn bộ đại lục, đến lúc đó, thế lực của bọn chúng sẽ gia tăng thêm một bước. Ta nghĩ, nói không chừng một ngày kia, bọn họ sẽ đánh đến nơi đây, nói thật, thay vì nói đây là trợ giúp nữ thần Tự Nhiên. Chẳng qua chính là đang giúp ngài đó thôi."

"Thôi đi, Minh giới là của ta mấy gã người chim đó có thể đánh tiến vào sao?" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ khinh thường nói: "Rồi hãy nói thêm, chỗ này của ta có quan hệ đến tử vong. Hoàn toàn trái ngược với thuộc tính đám người chim kia, ta có mời bọn chúng đến, bọn chúng cũng chưa hẳn chịu tới đây. Ngươi bớt nói chuyện giật gân đi? Thu thập bọn chúng đối với ta không có bất kỳ chỗ tốt gì, hơn nữa không công đi đắc tội với một địch nhân cường đại. Ta không có ngu như vậy đâu?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất