Bần đạo lên tiếng khuyên: "Bất kể công pháp tốt cỡ nào nhất định phải có một hạn độ, quá nhiều lần vẫn tổn thương đến thân thể, ngài cần phải cẩn thận bảo trọng đó."
"Ha hả, yên tâm." La Nạp Đa cười nói với ta: "Được rồi, chuyện của ta đã nói xong, chúng ta đổi sang nói chuyện của ngươi đi?"
"Hắc hắc! Được được, có việc thì mời ngài phân phó." Bần đạo tự nhủ trong lòng, thịt thơm kéo tới, ta muốn nhìn xem trong hồ lô La Nạp Đa đang bán thuốc gì đây.
"Nhóc con, ta đây thật sự khâm phục Long gia các ngươi, thế nào lại sinh ra từng người một càng lúc càng thiên tài cho đến biến thái, một tên so với một tên sáng tạo càng nhiều kỳ tích, thật sự làm cho ta hâm mộ không thôi." La Nạp Đa cười khổ nói: "Khả năng sinh sản cỡ này thật khiến cho người người kinh ngạc."
"A...?" Bần đạo không rõ lắm hắn muốn nói gì, chỉ biết hỏi: "Chuyện này, nhà chúng ta rất bình thường mà?"
"Bình thường cái rắm, cha ngươi trưởng thành thì y nhưh con tinh tinh, thế mà lại cưới được nữ nhân đẹp nhất trên đại lục." La Nạp Đa chua ngoa nói: "Ngươi và hắn vừa vặn ngược lại, trưởng thành lại giống như bạch diện thư sinh thế nhưng trị phục được nữ nhi hung hãn kia của ta, đồng thời tất cả mỹ nữ ba thứ hạng đầu ở trên đại lục, tất cả đều thuộc về ngươi đúng không? Ngươi nói đây là xảy ra chuyện gì?"
"Ha hả ha hả!" Bần đạo cười khổ không biết nói gì cho phải nữa.
"Không được cười. Nghiêm túc một chút." La Nạp Đa bất mãn nói: "Ta hiện tại chỉ là phụ thân của Ái Liên Na, ta hỏi ngươi một câu, ngươi thích nó không? Có dự định tính toán sống cùng nó cả đời, vĩnh viễn yêu nó, cưng chìu nó, quan tâm nó hay không?"
Ta choáng... Bần đạo nghe thế nào lại giống như câu mở đầu khi đám người Tây Phương kết hôn thế nhỉ? Ta ghét nhất chính là cái dạng này, đổi lại người khác thì ta đã mắng cho rồi, nhưng mà đây là nhạc phụ đại nhân hỏi, hơn nữa còn với bộ dạng rất đứng đắn. Bần đạo chỉ đành thuận theo nước chảy bèo trôi, nói: "Ta thề, bất luận gặp phải khó khăn khốn khổ cỡ nào, cuộc đời này ta nhất định cùng nàng không xa không rời, vĩnh viễn là vợ chồng."
"Tốt. Tốt, tốt." La Nạp Đa kích động gật đầu nói: "Danh dự Long gia các ngươi đứng đầu trên đại lục, ta tin tưởng ngươi, như vậy ta cũng yên lòng rồi. Ngươi sẽ không trách ta dài dòng chứ?"
"Nhạc phụ đại nhân quan tâm chúng ta chính là bổn phận, ta dĩ nhiên không trách ngài." Bần đạo cung kính nói.
"Ha hả, cái thứ ngọt miệng này, không trách được có thể lừa gạt được nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy vào một chỗ?" La Nạp Đa cười to nói.
"Nhạc phụ đại nhân. Ngài hình như hơi quá mức?" Bần đạo cười khổ nói: "Phong độ tất cả khổ tu sĩ đều bị ngài làm bại hoại mất rồi."
"Ha ha ha~!" La Nạp Đa cười nói: "Phong độ khổ tu sĩ? Ha ha, tiểu tử, ngươi biết lai lịch khổ tu sĩ không? Ngươi biết giáo nghĩa chân chính của chúng ta không? Chúng ta khinh bỉ nhất chính là cái thứ phong độ đó."
"A?" Bần đạo kinh ngạc nói: "Chuyện này ta thật sự không hiểu rõ lắm."
"Ha ha, ngươi đi theo ta. Ta có nhiều thứ muốn cho ngươi xem." La Nạp Đa cười lên, lôi tay của ta đi vào phòng ngủ của hắn, sau đó hắn đưa tay gạt qua một thanh ngang đầu giường. Chỉ thấy trên tường đột nhiên có một cánh cửa vô thanh vô tức mở ra.
"Vào đi." La Nạp Đa cười nói, sau đó hắn đi vào trước.
Bần đạo vội vàng theo vào sau, bên trong nhìn xuống phía dưới là một cái thang lầu hình dáng xoắn ốc, chúng ta theo thang lầu đi xuống sâu hơn 10m mới tới một cánh cửa đá khổng lồ. Hiển nhiên, nơi này là địa phương nằm dưới tòa tiểu lâu.
Trước mặt chúng ta là cánh cửa đá cao bốn thước, rộng hơn hai thước, trông khá dày và nặng, mặt ngoài bóng loáng phi thường, ngay cả tay vịn cũng không có. La Nạp Đa thuần thục lấy ra cây truyền thừa bổng của mình cắm vào một cái lỗ nhỏ đã được ma pháp ẩn giấu trên vách tường, sau đó hắn đặt tay ở trên cửa đá, từ trong lòng bàn tay bạch quang lóe sáng, lúc sáng lúc tối, cứ như thế thay đổi chín lần mới ngừng lại. Cho đến lúc này, cánh cửa đá mới chậm rãi chìm xuống mặt đất.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comSau đó chúng ta cùng nhau đi vào, ở trong là một đại sảnh rộng mênh mông. Tòa đại sảnh hình chữ nhật, chiều rộng ba mươi thước, dài hơn 50 thước, chiều cao cỡ chừng bảy tám thước. Trên bốn vách là một bức phi mấy tấm bích hoạ tinh mỹ. Giữa đại sảnh có đặt rất nhiều giá sách, phía trên được đặt một cây truyền thừa bổng chỉnh tề, phía dưới có một quyển sách. Ta cẩn thận đếm được ước chừng có trên trăm cây truyền thừa bổng. Ở giữa những giá sách này còn có một giá sách thuần túy, phía trên chồng chất rất nhiều bộ sách bìa cứng chỉnh tề.
"Địa phương này chính là nơi lưu giữ tất cả điển tịch tu luyện của quân đoàn người cuồng tín, tâm đắc của các bậc tiền bối khi tu luyện, cùng với truyền thừa bổng của vài cao thủ nổi tiếng còn sót lại." La Nạp Đa cười nói với ta: "Có thể nói đây là toàn bộ của cải của chúng ta, ngoại trừ ta ra, trong quân đoàn hiện tại chỉ có ba người đủ tư cách tiến vào đây. Một người là đệ đệ ta, hiện tại là quân đoàn trưởng. Hai người khác là trưởng lão Chấp Pháp có quyền lợi phế lập quân đoàn trưởng. Ngươi là người đầu tiên không phải là người cuồng tín được đi vào nơi này, dù là Giáo Hoàng cũng không có tư cách tiến vào đó."
"Hử?" Bần đạo kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại cho ta ưu đãi này đây?"
"Nguyên nhân một hồi ta sẽ nói cho ngươi biết." La Nạp Đa mỉm cười thần bí, nói: "Hiện tại để cho ta lý giải cho ngươi lai lịch quân đoàn người cuồng tín trước đã, qua bên này."
Vừa nói hắn lại dẫn ta tới trước tấm bích hoạ đầu tiên, vừa chỉ vào bích hoạ vừa giải thích cho ta: "Đây chính là đời thứ nhất người cuồng tín, ông ấy là tổ tiên của ta, người sáng tạo ra công pháp Cuồng tín giả."
Bần đạo nhìn kỹ, trên bích hoạ là một lão đầu râu bạc dáng vẻ lôi thôi, toát mồ hôi, tại sao lại giống ta đây hồi xưa khi được gọi là Lạp Tháp đạo nhân như vậy chứ?
La Nạp Đa tiếp tục giải thích: "Ông ấy vốn là giáo sĩ bình thường, có thiên phú pháp thuật Quang Minh Hệ rất kém cỏi, nhưng mà ông ấy đặc biệt chăm chỉ, hơn nữa đối với Quang Minh Thần phi thường thành kính, sau đó ông ấy bắt được cơ hội liền sáng tạo ra loại công pháp thần kỳ này. Đáng tiếc một điều, khi đó ông ấy không có danh tiếng, cũng không có chút thế lực, hơn nữa bản thân ông ấy cũng không mưu cầu con đường danh lợi. Cho nên ông ấy vẫn không thể đi vào hàng ngũ thượng tầng Giáo Đình. Ông ấy chỉ hoạt động ở trong tầng lớp thấp nhất, làm cho bộ công pháp này phát dương quang đại."
"Đệ tử thứ nhất chính là nhi tử của ông ấy, sau đó lại lục tục thu dưỡng rất nhiều cô nhi thất lạc trong chiến tranh, tổng số ước chừng mấy trăm, toàn bộ trở thành đệ tử của ông ấy. Các cô nhi lớn lên đều được học tập chu toàn, vừa đi chu du qua các quốc gia, vừa thu dưỡng cô nhi truyền bá giáo nghĩa. Bởi vì việc làm của bọn họ quang minh chính đại, cho nên người người khâm phục, hơn nữa thực lực của bọn họ quả thật cường hãn, vì thế không có bị thế lực nào chèn ép, nhất là Giáo Đình. Nhìn thấy mọi người nhất trí yêu mến, còn trợ giúp chúng ta rất nhiều." La Nạp Đa giải thích nói: "Dưới tình huống như thế chúng ta phát triển coi như nhanh chóng, trải qua thời gian mấy trăm năm đã phát triển lên đến mười mấy vạn người, lúc ấy bọn họ chỉ có một nghề nghiệp gọi là khổ tu sĩ."
"Ngay lúc đó tôn chỉ của bọn họ chính là tận lực cứu vãn những cô nhi mất đi song thân ở trong chiến loạn, hơn nữa tuyên dương giáo nghĩa Quang Minh Thần, không hơn. Cho nên, bọn họ cự tuyệt rất nhiều yêu cầu hợp nhất đến từ các thế lực lớn. Ngay lúc đó bọn họ đã khổ đến mức ngày ngày uống nước trong ăn bánh bao, thế nhưng tuyệt đối không buông bỏ lý tưởng của mình." La Nạp Đa cảm khái nói: "Tại niên đại chiến loạn hoành hành như thế, còn có một nhóm người vẫn có thể kiên trì lý tưởng như vậy, vẫn không lớn mạnh từng ngày, đúng là không hề dễ dàng."
"Vậy sau đó thì sao?" Bần đạo vội vàng hỏi.
"Sau đó Ma tộc xâm lấn, mà lúc đó toàn bộ số lượng khổ tu sĩ trên đại lục đã đạt đến xon số kinh người, hơn mười vạn người." La Nạp Đa cười nói: "Dĩ nhiên, thực lực khổ tu sĩ vào lúc đó cũng không có biến thái như hiện tại, khi đó còn chưa có phân chia cấp bậc cụ thể. Tất cả người cuồng tín đều là khổ tu sĩ."
"Chuyện kế tiếp, từ trong lịch sử ngươi đã biết đại khái rồi." La Nạp Đa tự hào nói: "Bởi vì có sự gia nhập của chúng ta, cơ hồ thay đổi hoàn toàn chiến cuộc chán chường lúc đó. Bởi vì chúng ta tác chiến dũng cảm dị thường, bộ dáng luôn luôn điên cuồng, chỉ thích hô lớn các loại khẩu hiệu về chủ thần, cho nên được nhiều người gọi là tín đồ thành kính nhất, đồng thời còn có danh hiệu người cuồng tín. Từ đó về sau, danh xưng người cuồng tín mới chính thức xuất hiện, trở thành danh hiệu tượng trưng cho chúng ta."
"Không phải là ta khoe với ngươi, quân đoàn người cuồng tín mặc dù chỉ xếp hạng thứ ba ở trong năm đại quân đoàn Giáo Đình. Trên thực tế, lực chiến đấu của chúng ta không ai dám xem thường, cho dù là Ma đạo binh đoàn mạnh nhất, nếu như không phải bọn họ có thể bay, ta tuyệt đối nắm chắc dùng mười vạn người cuồng tín triệt để tiêu diệt bọn họ." La Nạp Đa kiêu ngạo nói.
"Quả nhiên lợi hại." Bần đạo thuận miệng khích lệ một câu. Cũng không phải là ta không tin, thật ra ở trong lòng ta không phải nghĩ là hắn đang khoác lác. Chỉ là ta thật sự nhìn không thấu hành động cổ quái hôm nay của hắn, cho nên mới không yên lòng thôi.
"Ha hả, tiểu tử ngươi không tin hả?" La Nạp Đa nhìn thấy bộ dạng bất cần của ta, dáng vẻ bất mãn chỉ vào một bích hoạ khác, nói: "Nhìn thấy không, từ đó về sau toàn là chiến tích của quân đoàn Cuồng tín giả chúng ta, gần đây nhất chính là chúng ta thời điểm tiêu diệt Tự Nhiên thần giáo xuất động, ngay lúc đó bọn họ có hai mươi ba vị Đại Đức Lỗ Y, có bảy người chết ở trong tay chúng ta."
"Ta tin, ta làm sao không tin chứ?" Bần đạo vội vã giải thích: "Ở trong cuộc chiến Thú Nhân ta từng tận mắt nhìn thấy ngài và đám khổ tu sĩ kia lợi hại như thế nào rồi. Độ cường hãn của các ngài lưu lại cho ta ấn tượng rất sâu."
"Ha ha, tin là tốt rồi." La Nạp Đa cười to nói: "Ngươi có phải rất kỳ quái hay không, tại sao chúng ta mạnh như vậy, mà chỉ xếp hạng thứ ba?"
"Đúng vậy đó?" Bần đạo thuận thế gật đầu, nói: "Ta nghĩ dựa vào sức mạnh đến biến thái của khổ tu sĩ, đứng hàng đệ nhất cũng không có vấn đề gì."
"Ài, một lời khó nói hết." La Nạp Đa buồn bực nói: "Chuyện này thật ra phải nói từ sau khi Ma tộc lui binh, thời điểm xếp hàng luận công ban thưởng, chúng ta lại bị xếp hạng cuối cùng, nếu không phải bọn họ nhìn trúng thực lực của chúng ta, muốn dựa vào chúng ta uy hiếp những giáo phái khác, căn bản sẽ không cho những kẻ ăn mày như chúng ta trở thành một thành viên của bọn họ."
"Cứ như vậy công lao lớn nhất lại bị bọn chúng ta đẩy xuống cuối cùng." La Nạp Đa khó chịu nói: "Đồng thời, phần thưởng nhận được cũng là ít nhất. Nhưng mà lúc đó tổ tiên của ta rất bảo thủ, biết rằng chính trị hiểm ác cho nên bọn họ cam tâm tình nguyện bị Giáo Đình lấy thần danh nghĩa lợi dụng, chiến đấu trước, phân công sau. Ai dà, vẫn cứ ngu ngốc bị người ta đùa bỡn mấy trăm năm. Khi đó, bao gồm cả quân đoàn trưởng chúng ta đều cắm trại ở ngoài trời, ăn bánh bao, uống nước lã. Trên người chỉ có một thân áo thô, một cây gậy sắt. Không có bất kỳ tư sản còn không nói, ngay cả quân doanh cố định cũng không có nốt, cả ngày chạy tán loạn ở chung quanh, kháo, quả thực bọn họ xem chúng ta như nô đãi vậy."
"Giáo Đình thật là một lũ khốn kiếp." Bần đạo làm bộ oán giận nói: "Về sau thế nào, các ngươi làm thế nào để thay đổi đây?"
"Là một vị tổ tiên của ta, từ trên người hắn chúng ta hiểu ra một vài đạo lý." La Nạp Đa cười nói: "Vốn là tất cả chúng ta đều cho là chúng ta sở dĩ có thân thủ lợi hại như vậy, hoàn toàn là vì tín ngưỡng thành kính đối với thần đổi lấy, nhưng mà tổ tiên của ta đã khiến cho chúng ta thay đổi cách nhìn."
"Bởi vì hắn là con của quân đoàn trưởng, cho nên có cơ hội tiếp xúc với một vài con dòng cháu giống của cao tầng Giáo Đình. Cả ngày lêu lổng cùng bọn họ, chính hắn dính vào rất nhiều thói hư tật xấu, ăn uống chơi gái đánh cuộc, mọi thứ đều tinh thông. Sau khi bị phụ thân đánh mấy lần, hắn ôm một bụng lửa giận mở miệng uy hiếp phụ thân, nếu như xen vào cuộc sống của hắn thêm nữa, hắn sẽ tuyên bố thoát khỏi quan hệ với quân đoàn người cuồng tín. Bởi vì hắn không phải là trưởng tử, không có quyền thừa kế chức vụ quân đoàn trưởng, cho nên phụ thân hắn không lý đến nữa, dứt khoát thả hắn tự do, không hề ước thúc." La Nạp Đa cười nói: "Từ đó về sau hắn liền có cuộc sống hạnh phúc như đứa con nhà giàu.
"Nhưng mà có một tình huống làm cho người ta mở rộng tầm mắt xảy ra." La Nạp Đa cười khổ nói: "Khi hắn năm mươi tuổi, nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn thông qua khảo nghiệm công khai của gia tộc, đánh bại tất cả hảo thủ bao gồm cả ca ca hắn ở trong đó, giành quyền nắm giữ truyền thừa bổng, chính thức trở thành khổ tu sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử quân đoàn người cuồng tín."
"Ha ha ha~!" Bần đạo cười to nói: "Phụ thân hắn nhất định rất buồn bực nhỉ?"
"Buồn bực muốn chết. Đồng thời cũng làm cho chúng ta hiểu được một việc, ở giữa công pháp chúng ta tu luyện và cái thứ tín ngưỡng khốn nạn kia không có một chút quan hệ." La Nạp Đa cười khổ nói: "Chúng ta không công bị Giáo Đình lừa gạt lâu như vậy."
"Rồi phụ thân hắn coi như là một nhân vật rất tài giỏi, hắn lúc ấy đã ý thức được vấn đề mâu thuẫn giữa gia tộc tồn vong và tín ngưỡng. Ngay lúc đó điều kiện sinh hoạt của quân đoàn người cuồng tín phi thường gian khổ. Chiến tranh ít, cô nhi ít, ai lại nguyện ý đi làm khổ tu sĩ tựa như đám ăn mày chứ? Cho nên nhân số lúc đó đã giảm xuống chỉ còn ba vạn mà thôi, lâm vào nguy cơ sắp sửa bị triệt tiêu rồi." La Nạp Đa bất đắc dĩ nói: "Cho nên phụ thân hắn dứt khoát tuyên bố, bản thân sẽ lập tức thoái vị. Bỏ qua trưởng tử, trực tiếp đẩy cái gã công tử phóng đãng này lên trên cái ghế quân đoàn trưởng."
"Vị tổ tiên phóng đãng này cũng không làm cho phụ thân hắn thất vọng, nghĩ hết mọi biện pháp để chuẩn bị tiền. Thậm chí không tiếc xuất động khổ tu sĩ đi làm dong binh, đi đánh võ đài, đi tiêu diệt thổ phỉ, đi săn ma thú. Lấy thực lực cường đại của chúng ta, rất nhanh đã thu thập được một khoản tài chính lớn dùng để cải thiện đãi ngộ thành viên toàn bộ quân đoàn, do đó hấp dẫn được một nhóm người mới gia nhập." La Nạp Đa cười nói: "Cho đến khi thực lực của chúng ta gia tăng lên, chúng ta mới bắt đầu từ từ yêu cầu với Giáo Đình về thổ địa, tiền lương, phúc lợi ...vân...vân. Thẳng cho đến hiện tại, chúng ta mới có quy mô và địa vị hôm nay. Ngươi biết tại sao ngay từ khi bắt đầu chúng ta không yêu cầu luôn chứ?"
"Ha hả, cái này dễ đoán, nếu như mở đầu các ngươi đi tìm Giáo Đình mở miệng đòi quyền, sợ rằng sẽ bị người ta lấy cớ này trực tiếp triệt tiêu biên chế luôn cho rồi?" Bần đạo cười hỏi.
"Không sai, chính là ý tứ này." La Nạp Đa cười nói: "Ta và ngươi đều là người thông minh dễ nói chuyện, đơn giản ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một chuyện thôi, ngươi lần này có thể đoán được là ý gì không?"
"Hắc hắc." Bần đạo cười khổ nói "Ta tương đối ngu ngốc, đoán không được dụng ý của nhạc phụ đại nhân." Chuyện này cũng quá điên cuồng đi? Bảo ta làm sao đoán đây? Ta không phải là Gia Cát Lượng mà?
"Ta muốn nói với ngươi, quân đoàn người cuồng tín thuộc về gia tộc chúng ta chứ không phải Giáo Đình." La Nạp Đa nghiêm túc nói: "Khi cần thiết, chúng ta có thể vì cuộc sống gia tộc bỏ qua tín ngưỡng của chúng ta."
Ánh mắt bần đạo sáng lên, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ ngài tính mang theo ba mươi vạn người cuồng tín đầu hàng ta?"
"Không phải ba mươi vạn, mà là mười lăm vạn." La Nạp Đa nghiêm túc nói với ta: "Giáo Hoàng muốn dựa dẫm vào ta điều đi mười lăm vạn người cuồng tín tác chiến với các ngươi. Ta đã ra lệnh cho bọn họ không được xung đột chính diện cùng các ngươi, nếu như Giáo Đình thắng lợi, bọn họ sẽ một đường theo vào, vạn nhất tình hình chiến đấu bất lợi, khi mà Ái Liên Na hiện ra trước mặt bọn hắn chính là thời điểm bọn họ đảo hướng qua ngươi."
"Không phải chứ?" Bần đạo cười khổ nói: "Tại sao chỉ có một nửa thôi? Chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp mang toàn bộ đi mà?"
"Không !" La Nạp Đa cự tuyệt: "Ta chỉ cấp cho ngươi một nửa."
"Chuyện này?" Bần đạo khó hiểu hỏi: "Có thể biết nguyên nhân không?"
"Dĩ nhiên." La Nạp Đa chắp tay sau lưng qua lại hai vòng ở trong đại sảnh, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì ta quá ngu xuẩn, nhìn không ra giữa ngươi và Giáo Đình rốt cuộc ai mới có thể cười đến cuối cùng. Từ lý trí ta phân tích ra kết luận là ngươi nhất định phải thua, bởi vì sau lưng Giáo Đình chính là Thiên Giới, sau lưng Thiên Giới lại là Thần Giới, cường giả như Thiên sứ sáu cánh có thể xuất hiện cấp sư đoàn, ta vừa nhận được tin tức mới nhất là Thần Giới chuẩn bị xuất động một vị Thiên sứ tám cánh dẫn theo quân đoàn trăm vạn Thiên Sứ để đối phó ngươi. Nhưng mà hắn còn chưa phải là nhân vật chủ chốt, ta nhìn không ra ngươi có chút hi vọng thắng lợi nào cả."
Sau đó La Nạp Đa nhìn ta chăm chú, nhìn hồi lâu rồi mới uể oải nói: "Quả nhiên đúng như ta đoán, ngươi nghe thấy tin tức kia không hề có một tý cảm giác giật mình, tựa hồ không hề đặt vào trong mắt vật, cái bộ dáng bình thản đến kỳ lạ như ngươi thật tình làm cho ta khó đoán quá. Mặc dù về lý trí ta cho ra phán đoán như vậy, nhưng mà ở chỗ sâu nhất trong nội tâm, ta lại cảm giác được dự cảm vô cùng rõ ràng, thật ra ngươi mới đúng là người chiến thắng sau cùng. Tiểu tử, nói thực cho ta biết đi, ngươi rốt cuộc nắm chắc được bao nhiêu phần?"
"Ha hả, có trời mới biết." Bần đạo mỉm cười nói: "Thế nhưng, chẳng qua là ta hơi cảm thấy, hắc hắc, ta không có khả năng thất bại mà thôi."
"Ài!" La Nạp Đa thở dài, nói: "Hiểu, ta đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, thế nhưng nhìn bộ dáng kia, phần thắng ngươi nắm cũng không nhỏ nhỉ? Vì tình thế ta mới chia quân đoàn ra làm hai, các ngươi mỗi nhà một nửa, bất luận ai thắng ai thua, đến cuối cùng gia tộc chúng ta cũng có thể duy trì được, làm như vậy chung quy vẫn tốt hơn là tùy tiện áp đặt. Vạn nhất đặt cược sai lầm nhà cái, chính là vạn kiếp bất phục aa..a."
"Ha hả, thì ra ngài tính toán như vậy. Cũng là một ý kiến hay, vẹn toàn đôi bên." Bần đạo cười nói: "Đặt cược như thế, bất luận ai thắng ai thua, các ngươi chỉ tổn thất một nửa quân đội thôi."
"Không sao, chỉ cần còn có đống điển tịch này, những cây truyền thừa bổng này, chúng ta vẫn có cơ hội hưng thịnh trở lại." La Nạp Đa nói: "Ta đã phục chế hết những điển tịch này rồi, đến lúc đó sẽ mang theo một nửa số lượng truyền thừa bổng này đến chiến trường luôn. Ta hi vọng ngươi có thể để cho Ái Liên Na quản lý bọn họ, con của ngươi và Ái Liên Na sẽ trở thành lãnh tụ mới của quân đoàn người cuồng tín, được không?"