Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 700: Chạy trốn xảo diệu


Sau đó Hỏa Tổ nói với người kia: "Da Cáp Đức bị ta giết đó, người chỉ huy và lĩnh quân tới đánh Thiên đường cũng là ta, những người khác vô cam, nếu như ngươi muốn báo thù cho Da Cáp Đức, ta đây xin phụng bồi!"

"Ha hả, thù hận là cái thứ nhàm chán, ta sẽ không báo thù cho bất luận kẻ nào, Da Cáp Đức chết chỉ có thể chứng minh hắn vô năng. Cho dù chuyển sinh trở lại ta cũng sẽ không để cho tên ngu ngốc như hắn ở lại nơi này." Người nọ cười nói.

"Nếu đã như vậy, ngươi không có ý định truy cứu Da Cáp Đức chết đi, cùng với chuyện tình chúng ta tiến công Thiên đường rồi?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Dĩ nhiên!" Người nọ cười nói: "Ta sẽ không vì thù hận nhàm chán mà động thủ."

"Ai dà !", tập thể chúng ta nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, lỡ may cái đồ biến thái này ra tay can thiệp vào chuyện này, chín thành chín toàn bộ chúng ta chết ở chỗ này. Nhưng mà sự việc tuyệt đối không có đơn giản như vậy, bởi vì ngay lúc này tên kia đột nhiên nói ra một câu: "Thế nhưng…"

Tiên sư nó ra, bần đạo cũng biết tiểu tử này khẳng định không thể nào tha cho chúng ta đơn giản như vậy mà. Đám người chim không phải là loại người rộng lượng, chúng ta đã đánh tới cửa nhà rồi, bọn họ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đây?

"Chúng ta từ trước đến giờ thờ phụng tinh thần mạnh được yếu thua, ta không trách các ngươi giết chết Da Cáp Đức, hẳn là các ngươi cũng sẽ không trách ta giết chết các ngươi chứ?" Tên kia dị thường lớn lối nói với chúng ta: "Nhìn thấy các ngươi đều là tiểu bối, ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi có thể cùng tiến lên!" Vừa nói dứt lời, hắn không hề động thân mà chắp hai tay sau lưng, chỉ trừng mắt nhìn qua chúng ta.

Chúng ta cảm thấy trên người áp lực đại tăng. Hơn nữa hoàn toàn mất đi liên lạc với các Vị Diện. Hiển nhiên, hắn đã có ý giam cầm chúng ta tại Vị Diện này, dù có muốn chạy cũng không được.

"Gừ gừ, đang định lĩnh giáo đây!" Hỏa Tổ có tính tình táo bạo nhất, gầm lên giận dữ một tràng, sau đó hóa thân thành một quả cầu lửa đỏ rực, y như sao băng lao tới người nọ. Hỏa Tổ không hỗ là người nổi bật trong nhóm chủ thần đỉnh cấp, lần này toàn lực thi triển chỉ riêng uy thế hỏa diễm đã đốt thổ phương viên mấy chục dặm thành một mảnh khô cằn, đảo mắt tạo thành một cái hồ dung nham cực to. Độc Long hoàng và nữ thần Tự Nhiên vội vã dùng bức tường ma pháp bảo vệ bản thân rút lui ra xa, mới không có bị ngộ thương. Chỉ có nữ thần Nguyên Tố, Minh thần và bần đạo còn có thể cố gắng duy trì. Dĩ nhiên, ta đây dựa vào thể chất miễn dịch lửa mới có khả năng chống chọi được ngọn lửa này.

Mặc dù Hỏa Tổ tiến công phi thường sắc bén. Đáng tiếc, vẫn không có lọt vào trong mắt người kia. Hắn hời hợt phất tay một cái, lập tức một lưỡi dao đấu khí màu trắng hình trăng rằm dài mấy mét xuất hiện, trực tiếp đánh văng Hỏa Tổ trở về sau. Thân thể Hỏa Tổ thiếu chút nữa bị hắn chém thành hai khúc, hai mảnh thân thể khổng lồ ngã vào trong hồ dung nham làm cho nó văng lên tung tóe.

Kết cục này nằm ngoài ngoài dự liệu của chúng ta rồi, người mạnh nhất trong chúng ta thế mà cũng chịu không nổi một chiêu của người ta, cuộc chiến này còn đánh thế nào nữa chứ? Hơn nữa, khi người kia đánh văng Hỏa Tổ, chúng ta nhìn thấy rõ ràng sau lưng hắn lóe ra sáu cặp cánh, đánh xong liền biến mất không thấy nữa. Liên tưởng lại một hồi, từ lúc bắt đầu hắn không hề lộ ra một cái cánh nào, bần đạo bởi vậy cho ra một suy đoán, hễ hắn cần sử dụng bao nhiêu năng lượng sẽ hiện ra bấy nhiêu đầu cánh. Dựa theo phẩm cấp của hắn, khẳng định phải trên mười hai cánh. Nói cách khác, hắn lúc nãy đánh Hỏa Tổ còn chưa dùng một nửa lực lượng.

Cho ra kết luận giống ta còn có nữ thần Nguyên Tố và Minh thần, ba người chúng ta nhìn nhau một hồi, trong nội tâm tràn đầy tuyệt vọng. Đối mặt kẻ địch cường đại như thế, trận chiến này căn bản không có hi vọng thắng mà?

Lúc này, Hỏa Tổ chật vật từ trong hồ dung nham bò ra, bộ dáng của hắn là do pháp lực biến ảo, không có biến hóa gì lắm, nhưng mà hỏa diễm hộ thể hắn đã mờ đi rất nhiều. Hiển nhiên lúc nãy hắn bị thương không nhẹ, mấu chốt nhất chính là vẻ mặt Hỏa Tổ y như đưa đám. Không cần phải nói nữa, hắn vốn cho rằng mình có thể đánh bại ba chủ thần đỉnh cấp là mạnh mẽ lắm rồi, không ngờ hôm nay đá trúng tường sắt, bị người ta đánh thảm như vậy, hắn cơ hồ xấu hổ và giận dữ muốn lập tức tự sát.

Mà người nọ không thèm để ý tới Hỏa Tổ cảm thụ, mà tiếp tục lớn lối đả kích chúng ta: "Tiểu tử không tệ, có thể đón đỡ một kích năm thành lực lượng của ta mà không chết. Đúng là một mầm tốt, không bằng đi theo ta, ta có thể biến đổi ngươi thành thể chất Quang minh, cho ngươi thay thế Da Cáp Đức thống lĩnh nơi đây, thế nào?"

Bần đạo vừa nghe liền vui vẻ. Thật là một ngày đẹp trời mà, hoàn cảnh đúng là buồn cười? Đây không phải là lời khuyên ba ngày trước Hỏa Tổ nói với Athena sao? Hôm nay ngược lại bị nhân gia nói ra, không biết hắn đang khóc hay cười đây nhỉ? Những người khác cũng đã nhận ra điểm này, trong mắt toát ra vẻ cười khổ. Thế nhưng, ở trong hoàn cảnh sinh tử cách nhau một đường này, chúng ta đều đang tận lực suy nghĩ làm sao để thoát khốn, không ai có tâm tư đi cười hắn.

"Hừ." Hỏa Tổ cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Trừ chết trận, không có chuyện đầu hàng."

Nghe hắn nói như thế, mấy người chúng ta lập tức thủ thế đề phòng, chúng ta cũng hiểu lúc này nói đầu hàng căn bản là vô nghĩa. Đám người chim tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho chúng ta, cho dù là còn đường sống, chúng ta thân là thần minh sẽ không lựa chọn con đường này. Làm nô tài cho người ta gia thật sự là quá mất mặt. Chúng ta thà rằng bị đánh tan bổn nguyên ý thức giống như Hải Thần vậy, lâm vào vĩnh viễn ngủ say cũng không muốn đi con đường nô tài này. Cho dù là tên Minh thần nhát gan cũng vậy, thế nhưng bởi vì thuộc tính hắn vừa vặn tương khắc với người chim, dù muốn đầu hàng người ta cũng sẽ không chấp nhận, hắn là bắt buộc phải lựa chọn phản kháng.

Huống chi chúng ta chưa chắc sẽ chết, đánh không lại hắn là nhất định rồi, nhưng mà chạy trốn còn một chút khả năng thành công. Bần đạo nghĩ đến Hạo Thiên thần kiếm trong bảo khố, lúc này không thể che giấu nữa rồi, nếu không mạng nhỏ khó giữ được. Trong lòng bần đạo tính toán nhanh chóng, lặng lẽ nói với mọi người: "Mọi người chú ý, một hồi ta bổ ra một lối đi không gian nối thông hướng Hỏa nguyên giới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Bần đạo sở dĩ muốn đi Hỏa nguyên giới là có nguyên nhân. Chuyện đã tới nước này rồi, thực lực Hỏa Tổ có thể càng mạnh càng tốt, mà người chim bất luận mạnh đến mức nào cũng sẽ bị hạn chế nhất định. So sánh xuống, may ra Hỏa Tổ có khả năng đánh một trận với người kia. Hơn nữa, pháp thuật Hỏa hệ của nữ thần Nguyên Tố tựa hồ cũng có thể gia tăng ở trong hoàn cảnh đó, vừa vặn bần đạo thể chất thuần hỏa lực phá hoại sẽ tăng lên mạnh nhất. Cứ như vậy, chúng ta ít nhất có thể cùng hắn liều mạng một chết hai sống, cái này gọi là ưu thế sân nhà mà.

Tất cả mọi người đều là nhân vật khôn khéo, vừa nghe cũng hiểu được ý tứ của ta. Chẳng qua bọn họ đối với năng lực của ta vẫn không tin lắm. Hỏa Tổ nửa tin nửa ngờ nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có thể? Hắn đã dùng không gian giam cầm chúng ta, ta cũng mở không ra đó?"

"Hết đường rồi, chỉ cần một hồi ta thả ra Tử Hỏa phượng hoàng, ngài liều mạng truyền năng lượng vào bên trong là được, nhất định phải nhanh, ngàn vạn lần đừng sợ làm chết ta. Nó là hình thái hư vô, bao nhiêu năng lượng cũng ăn được hết. Thành bại toàn bộ chỉ dựa vào một lần này thôi." Bần đạo dùng tinh thần lực lặng lẽ nói.

"Hiểu !" Hỏa Tổ gật đầu, hắn từng cảm giác được Hạo Thiên thần kiếm kinh khủng, suy đoán ta có thể sẽ dùng đến nó. Về phần Minh thần cũng biết ta có đồ vật kinh khủng. Bởi vì ban đầu ta từng phá vỡ cấm chế của hắn. Những người khác mặc dù cảm thấy không tin tưởng, nhưng mà từ trước tới nay ta luôn biểu hiện tốt đẹp, cục diện quẫn bách trước mắt cũng chịu thua hết đường rồi, vì thế tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Bởi vì chúng ta dùng tinh thần lực trao đổi tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt đã hoàn thành, người nọ có lợi hại cũng không thể nào biết được chúng ta hành động mờ ám sau lưng. Cho nên, hắn tiếp tục nói với Hỏa Tổ: "Ngươi đã không biết sống chết như vậy, ta đây chỉ đành phải thành toàn cho ngươi." Vừa nói xong hắn liền muốn động thủ.

"Xin chờ một chút !" Bần đạo vội vàng ngắt lời.

"Chuyện gì? Ngươi, tên tiểu tử này tựa hồ rất gian trá, tốt nhất không nên ra vẻ gì với ta. Hơn nữa, thực lực của ngươi quá bèo bọt đi. Cho dù đầu hàng ta cũng nhìn không tốt lắm!" Người nọ cuồng vọng nói.

Bởi vì thực lực ta bây giờ đã tăng nhiều, đã có thể hoàn toàn che dấu khí tức trên bảo vật, không đến nổi như lần trước gặp Hỏa Tổ bị hắn trực tiếp nhìn ra hết thảy. Hiện tại người này không có phát hiện được ta kinh khủng, thế mà lại dõng dạc cười nhạo ta rồi. Bần đạo cho dù hàm dưỡng tốt cỡ nào cũng nén không được lửa giận trong lòng. Ta âm thầm ra kế hoạch nhất định phải hung hăng dạy dỗ tên ngu ngốc này một hồi mới thỏa chí mà.

Thế nhưng bây giờ còn phải giả bộ, bần đạo cười ha ha nói: "Ha ha, các hạ quá đề cao lực hấp dẫn của quân đoàn Thiên Sứ rồi, nếu như ngươi van xin ta, ta đây còn chưa chắc chịu qua đó. Ta chẳng qua muốn hỏi một chút họ tên và lai lịch các hạ mà thôi, nếu như ngươi không có đảm lượng nói cho chúng ta biết, coi như ta hỏi vô ích vậy !"

"Ha ha, buồn cười, nói cho các ngươi, cái bọn người chết này ta có gì không dám chứ?" Người nọ khinh thường cười lạnh nói: "Các ngươi nghe, bản thân thuộc bộ chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ dòng chữ Cáp, tổng chỉ huy Cáp Mặc. Tất cả chủ thần đỉnh cấp có tên chữ Cáp ở giữa đều là thuộc hạ của ta."

"À..." Bần đạo ngẩn người hiểu ra, vậy thì Da Cáp Đức, Da Cáp Khoa đều là bộ hạ của hắn rồi. Từ đó mà suy ra, vậy thì tất cả thù địch của ta (Zeus là Da Hòa Hoa) đều có chữ Hòa rồi. Hắc hắc, lại thêm được một tin tức có ích, tâm tình bần đạo tốt lên rất nhiều, tiếp tục truy vấn: "Thuộc hạ chủ thần đỉnh cấp của ngươi có bao nhiêu người? Ta sẽ tìm tới cửa giết sạch toàn bộ. Ngươi có dám nói cho ta biết hay không?"

"Thôi đi ..." Tổng chỉ huy Cáp Mặc khinh thường nói: "Bằng ngươi cũng xứng? Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta chỉ có chín gã bộ hạ, phân ra quản lý ba chiến khu, bây giờ còn có tám, có ngon ngươi đi giết hết đi. Thế nhưng trước tiên ngươi phải nghĩ làm sao thoát chết ở trên tay của ta mới được."

"Ngươi rất lợi hại phải không?" Bần đạo khinh thường nói: "Không biết ngươi mạnh như thế, có dám để ta chém ngươi trước một cái? Dĩ nhiên, nếu như ngươi sợ chết, vậy coi như xong !"

"Ha ha ha ~!" Tổng chỉ huy Cáp Mặc cười như điên cuồng nói: "Được được, ngươi tới đi." Mặc dù trên miệng hắn nói tốt lắm, trên thực tế cũng đã âm thầm chuẩn bị pháp thuật, chỉ chờ ta xông lại là trực tiếp động thủ đánh ta rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bần đạo vừa nhìn sau lưng hắn sáu cặp cánh như ẩn như hiện cũng biết cái tên âm hiểm này có chủ ý gì rồi. Thế nhưng hắn dùng thực lực chủ thần đỉnh cấp đối phó ta, vốn là tiểu nhân vật mới bằng cấp Thiên sứ sáu cánh. Hắn cũng không ngại lãng phí khí lực à? Tên khốn kiếp này cũng thật là đen tối mà.

Thế nhưng, hắn có cách tính của hắn, ta cũng có tính toán của ta. Trên thực tế ta không có muốn đi qua chém hắn, cho dù hắn không có chuẩn bị trước, tỷ lệ ta còn sống trở về cũng không cao hơn một thành, thực lực hai bên cách nhau quá xa. Nhưng vì thế mà ta có được một cơ hội chạy trốn.

Bần đạo vừa thấy hắn đáp ứng lập tức phóng ra Tử Hỏa phượng hoàng, đồng thời bổn nguyên thần thức cũng bám lên phía trên. Hỏa Tổ phản ứng cực mau, sau khi ta thả Tử Hỏa phượng hoàng ra lập tức truyền năng lượng cường đại trong cơ thể cho ta. Theo dòng năng lượng mạnh mẽ truyền vào, bần đạo cảm giác thân thể mình cơ hồ muốn nổ tung, ta hét lên một tiếng thanh minh, thân thể Tử Hỏa phượng hoàng phình to mãnh liệt, hai cánh sải dài có hơn hai ngàn thước.

Trong nháy mắt ta rốt cục có thực lực chủ thần đỉnh cấp, mặc dù chỉ là tạm thời chỉ cần năng lượng Hỏa Tổ ngừng lại ta sẽ bị trở về nguyên hình, tuy nhiên đã đủ cho ta phát ra một kích cực mạnh.

Tổng chỉ huy Cáp Mặc lập tức cảm giác được nguy hiểm, mặc dù lực lượng của ta còn không so được hắn, nhưng mà Huyễn Tật Thiên Hỏa có uy lực biến thái, ngay cả hắn cũng không dám xem thường. Rốt cục từ khi hắn khai chiến đến giờ, lần đầu tiên hiện ra bộ dạng chân thực, cánh sau lưng đột nhiên biến thành mười cái, mỗi đầu cánh tỏa sáng dị thường, tựa như ánh mặt trời vậy. Hiển nhiên hắn đã dùng tới thực lực chân chính.

Có điều hắn hành sự cẩn thận lại trở thành một trận chê cười, bởi vì, bần đạo đánh ra một kích không phải là muốn chém hắn. Khi ta cảm giác được năng lượng trong cơ thể đã đạt đến đỉnh điểm, ta lập tức tế ra Hạo Thiên thần kiếm, dung hợp với Tử Hỏa phượng hoàng có thực lực chủ thần đỉnh cấp, hàng tỉ ngôi sao biến ảo thành một thanh thần kiếm to lớn, dài chừng ngàn mét, vô số ánh sao dựa theo quỹ tích kỳ dị không ngừng vận chuyển. Ta giơ thần kiếm lên cao giữa không trung, tản mát ra khí thế bàng bạc sắc bén không gì cản nổi. Bần đạo tay cầm thần kiếm, đắm chìm ở trong cảm giác trên trời dưới đất duy ngã độc tôn. Phía trước có là một tòa núi lớn cũng có thể dễ dàng bổ thành hai mảnh.

Cảm giác này thật sự quá sung sướng, phải biết rằng thế này mới chỉ là ba thành uy lực của Hạo Thiên thần kiếm, thật sự khiến cho ta khó thể tưởng tượng nổi thời kỳ toàn thịnh của nó lại kinh khủng đến bực nào nữa.

Tổng chỉ huy Cáp Mặc cũng bị kiếm khí hù dọa khiến cho sắc mặt xanh mét, cánh sau lưng rốt cục đạt đến trạng thái cao nhất là mười hai cái, giống như là mười hai tia sáng mặt trời bắn ra bốn phía, hắn còn khởi động bức tường ma pháp. Thậm chí còn lấy ra một tấm chắn che ở trước ngực, xem ra đang định toàn lực ứng phó.

Hắn bây giờ hối hận vì để cho ta tự do hành động, nếu như hắn sớm biết ta có thể trở nên mạnh như vậy. Chắc chắn sẽ không cho ta cơ hội chuẩn bị, sớm động thủ giết gọn cho rồi. Ta tuyệt đối không thể nào được Hỏa Tổ trợ giúp, cũng không thể tụ tập được thực lực đáng sợ như thế. Đáng tiếc hết thảy đã quá chậm, hắn chỉ có thể mong đợi một kích kia qua nhanh một chút, sau đó hắn sẽ không cho ta thêm bất cứ cơ hội nào nữa, trực tiếp giết người đoạt bảo.

Bần đạo dĩ nhiên biết hắn đánh chủ ý gì cho nên không chút do dự, thừa dịp hắn toàn lực phòng thủ, năng lượng tích ** đầy đủ là trực tiếp động thủ. Hạo Thiên thần kiếm nhắm về phía phụ cận đám người Hỏa Tổ bổ xuống. Nơi thần kiếm đi qua không gian chung quanh chấn động một trận, từng đạo năng lượng không gian rung động liên hồi. Tổng chỉ huy Cáp Mặc bố trí không gian giam cầm rốt cục bị ta chém đứt, một đạo khe không gian to vài trăm thước xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Trong khe hồng quang bắn ra bốn phía, còn bất chợt toát ra từng đạo hỏa diễm hừng hực, hiển nhiên chính là Hỏa nguyên giới mà chúng ta muốn tới.

Khe không gian này to lớn như thế nênchúng ta không cần phải xếp hàng, trực tiếp xông vào một đám. Tổng chỉ huy Cáp Mặc khi không gian giam cầm do chính hắn bố trí bị mạnh mẽ đánh vỡ, lực phản chấn cường đại hung hăng đánh ngược lại, thân thể lay động vài ba lần mới dừng lại. Mặc dù không có bị thương nhưng cũng không thể nào ra tay ngăn cản chúng ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta biến mất ở trong khe không gian.

Sắc mặt tổng chỉ huy Cáp Mặc nhất thời lúc trắng lúc đen, lúc xanh lúc đỏ, thay đổi liên hồi. Làm trò hề trước mặt trăm vạn thủ hạ, lại bị ta đùa bỡn một đòn đau như thế, sĩ diện tên này xem như vứt sạch. Hắn giận đến mức cơ hồ muốn hộc máu, lúc nãy hắn còn mạnh miệng phê bình muốn đem chúng ta một lưới bắt hết, còn bảo chúng ta cùng nhau tiến lên. Bây giờ thì đẹp mặt rồi, tất cả đều chạy thoát trước mắt hắn. Mặt mày hắn còn đặt ở nơi nào được đây?

Hiển nhiên, hôm nay hắn không thể bắt chúng ta trở lại hoặc giết chết, chỉ sợ sau này cũng khó mà nhìn mặt trăm vạn bộ hạ. Tổng chỉ huy Cáp Mặc thẹn quá thành giận, không nói hai lời chỉ nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp đuổi theo phía sau chúng ta, chui theo vào khe không gian, đuổi tới Hỏa nguyên giới.

Bần đạo đã sớm tính toán hắn sẽ đuổi tới, bị ta đây đùa bỡn như thế, hễ là người có chút thân phận ai cũng không nhịn được. Nếu như hắn không tới chỉ có thể nói rõ ràng hắn bị ta làm cho tức chết mà thôi. Cho nên bần đạo sớm đã chuẩn bị ong hoàn toàn. Vừa đi tới Hỏa nguyên giới, bần đạo lập tức phân công: "Tên ngu ngốc kia nhất định sẽ đuổi theo, Hỏa Tổ và nữ thần Nguyên Tố đi theo ta, những người khác ở chỗ này không có bao nhiêu lực chiến đấu nên đi ngược hướng với chúng ta mới tốt, hẳn là có thể tránh né được hắn. Đi mau !" Vừa nói xong ta vội vàng dẫn theo hai người nhắm địa phương ở Hỏa nguyên giới có năng lượng dầy đặc nhất bay đi, đó chính là chỗ trước kia ta lấy chiếc nhẫn Hỏa Tổ.

Chúng ta bay đi là muốn hấp dẫn lực chú ý của tổng chỉ huy Cáp Mặc, những người khác không cần bắt chước chúng ta, bọn họ sử dụng Thuấn Gian Di Động trực tiếp chạy trốn ra thật xa. Thế nhưng, lúc này bọn họ không có can đảm về nhà, dù sao không ai biết cái tên biến thái ở phía sau chúng ta có thủ đoạn gì, lỡ may hắn có thể lợi dụng một tia dấu vết lưu lại của pháp thuật không gian tìm tới cửa nhà, hắc hắc, xem như toàn gia bị diệt là chắc chắn rồi.

Khi ba người bần đạo bay ra xa hơn trăm dặm, tổng chỉ huy Cáp Mặc đã đuổi theo sát nút. Đồng thời, khe không gian bị ta chém đứt rốt cục chậm rãi khép lại. Bần đạo sợ hắn tìm không được chúng ta sẽ tùy ý giết chóc nguyên dân nơi này, cho nên lập tức chào hỏi với gã tổng chỉ huy Cáp Mặc ở phía sau, ta nói: "Cáp Mặc, đạo gia ta ở chỗ này nè, có ngon thì đuổi theo, không có gan thì cút ngay đi!"

"Tên khốn kiếp, dám đùa bỡn ta, ta và ngươi không đội t trời chung." Tổng chỉ huy Cáp Mặc giận đến nổ phổi hét lên. Đồng thời, thi triển Thuấn Gian Di Động xuất hiện ở trước mặt chúng ta.

Tiên sư hắn ra, tên này thi triển không gian di động cũng quá biến thái đi? Thật không ngờ mau lẹ, tinh chuẩn, còn có cho chúng ta sống nữa không đó?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất