Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 853: Tống bảo về Linh Sơn


"Vậy bảy tên Hủy Diệt quân chủ thì sao? Đều chết hết hả?" Bần đạo vội vàng hỏi tới.

"Dĩ nhiên là không, Đại thần thượng cổ làm sao chết dễ dàng như vậy ?" Ân sư cười khổ nói: "Chỉ có hai tên có lẽ là tử vong, còn lại là trọng thương rút lui."

"Có lẽ tử vong?" Bần đạo tò mò hỏi: "Tại sao lại còn có lẽ?"

"Bởi vì không thể xác định được rõ ràng." Ân sư giải thích: "Một là sư tổ ngươi đối thủ Phá Diệt Chủ, hắn bị sư tổ ngươi dùng Hạo Thiên thần kiếm chém thành phấn vụn, thậm chí Nguyên thần cũng không lưu lại, nhưng mà sư tổ ngươi cũng không dám xác định Phá Diệt Chủ đã triệt để tiêu vong hay chưa!"

"Vậy người kia?" Bần đạo hỏi tới.

"Người còn lại là lão đại bảy tên Hủy Diệt quân chủ, Thôn Phệ Chủ." Sư phụ nhắc đến hắn lập tức nhíu mày, nói: "Hắn không thể nghi ngờ hắn là kẻ lợi hại nhất, thẳng thắn mà nói, bao gồm cả sư tổ ngươi không có bất kỳ người nào là đối thủ của hắn."

"Hả, hắn lợi hại như thế?" Bần đạo giật mình nói.

"Bởi vì bản thể hắn có trạng thái sương mù tối đen như mực, cho dù là loại pháp thuật hoặc là pháp bảo nào cũng có thể bị hắn hút vào rồi chuyển hóa thành lực lượng của mình, các loại thủ đoạn công kích của Đại thần thượng cổ đều là không có hiệu quả. Chỉ có sư tổ ngươi cầm Hạo Thiên thần kiếm mới có thể gây tổn thương cho hắn. Nhưng mà bản thể hắn thật sự quá lớn, có thể bao trùm nguyên một quả tinh cầu, chỉ dựa vào mấy đạo kiếm khí không cách nào tiêu diệt được. Trừ phi sư tổ ngươi đánh ra thuộc tính cuối cùng của Hạo Thiên thần kiếm là Hủy Thiên Diệt Địa mới khiến cho Thôn Phệ Chủ vô lực hấp thu." Sư phụ bất đắc dĩ nói: "Đáng tiếc là lúc đó sư tổ ngươi còn chưa luyện thành một chiêu này."

"Đã như vậy Thôn Phệ Chủ cuối cùng bị tiêu diệt như thế nào?" Bần đạo kinh ngạc hỏi.

"Ai..." Sư phụ thở dài nói: "Là Nữ Oa nương nương vào thời khắc mấu chốt xuất hiện dùng kế dụ dỗ Thôn Phệ Chủ thu nhỏ thân hình, sau đó đột nhiên thi triển đại pháp lực dùng thân thể giam cầm, sau đó lôi Thôn Phệ Chủ cùng nhau nhảy vào Thiên Hỏa Tỉnh."

"Hả?" Bần đạo nhất thời kinh hãi nói: "Đây chẳng phải là..."

"Không sai, đồng quy vu tận, không có ai có thể chống đỡ Huyễn Tật Thiên Hỏa thiêu đốt nổi, Thôn Phệ Chủ cũng không được, Nữ Oa nương nương dĩ nhiên cũng không thể." Sư phụ cuối cùng cảm khái nói: "Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao Nữ Oa nương nương có uy vọng cao nhất trong Đại thần thượng cổ rồi chứ? Cho dù là sư tổ ngươi cũng cam nguyện đứng sau là bởi vì chuyện này."

"À, thì ra là thế, nói vậy Ngọc đế lão nhi có thể chấp chưởng Thiên Đình là do sư phụ hắn là Nữ Oa nương nương hay sao?" Bần đạo suy đoán.

"Không sai, nếu như không phải nhìn tới mặt mũi Nữ Oa nương nương, hắn vốn là một tên vô công phiền toái không có đức hạnh gì, làm sao lại nhận được quyền chấp chưởng Đông Phương Thần Giới? Hai nhà Phật Đạo chúng ta hoàn toàn là nhìn trên uy vọng của Nữ Oa nương nương mới ủng hộ hắn nhiều như vậy." Sư phụ lắc đầu cười khổ nói: "Chỉ tiếc rằng hắn không đi đường ngay, thế mà dám mưu toan liên hiệp quân đoàn Thiên Sứ thống nhất Đông Phương Thần Giới. Thật sự là ngu không ai bằng, tự tìm đường chết, cuối cùng rơi vào cõi chết, thật là tội tình gì chứ! Ài…"

"Nhưng vì sao sư phụ còn nói không thể xác định bọn chúng đã chết? Chẳng lẽ Thôn Phệ Chủ còn có thể từ Thiên Hỏa Tỉnh chạy ra ngoài hả?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Bộ phận lọt vào tự nhiên chạy không ra, nhưng vấn đề là chúng ta cũng không ai biết năm đó Nữ Oa nương nương có giam cầm đầy đủ bản thể Thôn Phệ Chủ hay không? Lỡ may để sót một mẩu nhỏ thôi là hắn có khả năng ngóc đầu trở lại." Sư phụ cười khổ nói: "Trên thực tế chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra, bởi vì Thôn Phệ Chủ là Đại thần thượng cổ mạnh nhất, khả năng bị triệt để tiêu diệt không lớn lắm. Cũng may Nữ Oa nương nương tiêu diệt phần lớn bản thể hắn, cho nên nếu Thôn Phệ Chủ muốn khôi phục thực lực cũng không phải là chuyện đơn giản. Bằng không chúng ta cũng không được nhàn nhã vượt qua trăm vạn năm rồi."

"Là như thế nhỉ!" Bần đạo bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy thì Hấp Linh Quái có quan hệ gì trong chuyện này?"

"Trong bảy Hủy Diệt quân chủ có một vị tên là Hấp Linh Chủ, hắn chính là Hấp Linh Quái Vương. Toàn bộ đại quân dưới trướng hắn đều là Hấp Linh Quái. Sau đó Hấp Linh Chủ thua ở trong tay Nhiên Đăng cổ phật, đám thuộc hạ cũng bị đánh tan. Hắn trốn đi nhưng có rất nhiều thuộc hạ lưu lại trong hệ ngân hà này làm ác, chúng ta từng cổ động tiễu trừ mấy lần, vốn tưởng rằng đã tiêu diệt toàn bộ rồi. Không ngờ còn sót lại bốn con cá lọt lưới, thật là sơ suất quá!"

"Điều này cũng không trách được sư phụ, dù sao hệ ngân hà rộng lớn như vậy. Vị Diện có thể giấu người có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn hàng vạn, Hấp Linh tứ quái lại vô cùng xảo trá, thực lực cũng mạnh. Nếu như bọn chúng cố ý ẩn núp thì khó ai có biện pháp ra nổi." Bần đạo giải thích.

"Không phải !" Ân sư lắc đầu nói: "Bốn tên này lúc đó là tướng lãnh tương đối có danh tiếng, nếu không cũng không thu được nhiều bảo bối trên chiến trường như vậy. Nhất là Nhiên Đăng cổ phật - Kim Kiếp niệm châu, đồ vật này là Cổ Phật quyết chiến với Hấp Linh Chủ bị thất lạc. Vốn tưởng rằng bị Hấp Linh Chủ mang đi rồi, không ngờ lại rơi vào tay Hấp Linh Quái, ha hả, bây giờ vật quy nguyên chủ coi như vận mệnh chúng ta tương đối tốt. Ngươi một hồi đưa qua cho Phật Môn đi !"

"Vâng." Bần đạo đáp ứng một tiếng, sau đó hỏi: "Đúng rồi, sư phụ, Kim Kiếp niệm châu rốt cuộc có chỗ nào kỳ diệu?"

"Ha hả, sự lợi hại của nó không giống bình thường đâu!" Sư phụ mỉm cười giải thích: "Ngươi đã biết Tứ Cửu Thiên Kiếp tên là Thải Vân Kiếp, có biết Ngũ Cửu Thiên kiếp tên gì không?"

Bần đạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng lẽ là Kim Kiếp?"

"Ha hả, không sai, ngươi quả nhiên là thông minh." Sư phụ cười nói: "Ngũ Cửu Thiên kiếp giáng xuống Lôi kiếp đều có màu sắc vàng kim, uy lực mạnh hơn Thiên kiếp trước không chỉ mười lần. Cho dù là vi sư cũng phải mất rất nhiều khí lực mới vượt qua được. Khi Nhiên Đăng cổ phật độ Ngũ Cửu Thiên kiếp đã dùng đại pháp lực giam cầm một ít Kiếp lôi. Sau đó dùng nguyên tố tinh hoa tế luyện cuối cùng mới tạo ra chuỗi tràng hạt này, vì vậy nó được gọi là Kim Kiếp niệm châu. Bảo vật này một khi huy động sẽ phát ra Thiên Lôi màu vàng, phối hợp với trận pháp tinh diệu được khắc trên đó uy lực mạnh mẽ đến mức khó thể tin tưởng, ngay cả Đại thần thượng cổ cũng phải cố kỵ đó."

"Lai lịch lớn như vậy? Quả nhiên là bảo bối tốt." Bần đạo cười cười, sau đó nói: "Đệ tử lần này còn có vài thu hoạch ngoài dự liệu, chỉ tiếc đệ tử ngu dốt không biết lai lịch những món đồ này, kính xin ân sư giám định và thưởng thức." Nói xong ta từ trong không gian giới chỉ lấy ra mấy món đồ.

Một thứ là dị chủng Tuyết Liên, một thứ khác là Linh Hồn Thảo và mấy loại đá cứng rắn ta thu thập ở trong Linh Hồn Thần Giới. Mặt khác, tại Âm Phong Ngục ta thu được một khối đá kỳ lạ quá lớn, ta đưa không gian giới chỉ cho ân sư luôn

"Ha hả, ngươi đó, rõ ràng là đang kiểm tra ta mà?" Ân sư cười nói: "Trên đời này tài liệu có ngàn vạn thứ, ta làm sao có thể biết rõ hết đây."

"Hắc hắc." Bần đạo cười nói: "Bất kể nói thế nào, sư phụ vẫn nên nhìn một chút đi."

"Cũng được." Ngay sau đó sư phụ quan sát kỹ lưỡng mấy món đồ trên mặt đất, cười nói: "Dị chủng Tuyết Liên này hiển nhiên là dùng để chế thuốc, chẳng qua là dược hiệu như thế nào phải để nhóm sư huynh của ngươi từ từ nếm thử. Về phần loại cỏ và đá kỳ lạ kia là đặc sản của Linh Hồn Thần Giới, vi sư cũng chưa từng thấy qua. Thoạt nhìn thì không phải là vật phàm, nên mời Đại sư huynh của ngươi suy nghĩ biện pháp sử dụng đi!"

"Sư phụ, sư đệ yên tâm. Ta nhất định sẽ mau chóng nghiên cứu thành công." Sư huynh nói xong liền khẩn cấp thu hết vào. Hắn hiện tại dự định lập tức rời đi, trở về nghiên cứu mấy món tài liệu chưa từng thấy qua này.

"Về phần tảng đá này bên trong ẩn chứa năng lượng Phong hệ rất tinh thuần. Vi sư nghĩ hoàn toàn có thể tạo ra một loại pháp bảo Phong hệ." Sư phụ cười nói: "Nhìn trên phương diện lần này ngươi cực khổ lữ hành, vi sư sẽ tự mình luyện chế giúp ngươi."

"Đa tạ sư phụ." Bần đạo hưng phấn nói. Ha ha, sư phụ không dễ dàng ra tay, nhưng một khi động thủ khẳng định là hàng cực phẩm rồi.

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đi tới Linh Sơn đưa Kim Kiếp niệm châu cho Phật tổ. Chờ ngươi trở lại ta cùng ngươi đi một chuyến tới Sáng Thế Quang."

"Sáng Thế Quang?" Bần đạo tò mò hỏi."Đó là nơi nào ?"

"Ha hả, chính là hang ổ của Thần Thánh thiên sứ, cũng là siêu cấp thần khí mà bọn họ mang tới đây." Ân sư giải thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Cái tên kỳ cục." Bần đạo cười cười. Đột nhiên ta nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, trước khi ta rời đi sư phụ từng nói muốn bế quan thôi diễn thế cục sau này, không biết sư phụ thôi diễn kết quả thế nào?"

"Ha hả." Sư phụ mỉm cười nói: "Thiên cơ không thể lộ." Nói xong liền nhắm mắt ngồi xuống không hề để ý ta nữa.

Bần đạo không biết trong hồ lô sư phụ muốn bán thuốc gì, đành phải nhìn qua sư huynh hi vọng hắn có thể giải đáp cho ta, không ngờ sư huynh cũng cười khổ lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết."

Bần đạo bất đắc dĩ cười khan một tiếng. Sau đó nói: "Đã như vậy, đệ tử cáo lui."

Sư phụ không nói chỉ phất tay ra hiệu, ta mau chóng dẫn Vong Ưu đi ra ngoài.

Sau khi đi ra, Vong Ưu nói: "Kỳ quái, sư phụ chàng biết những chuyện gì, vì sao không nói ra nhỉ?"

"Ha hả, nàng không hiểu được. Thật ra lúc nãy sư phụ mỉm cười liếc ta một cái đã nói cho ta biết một ít chuyện." Bần đạo cười nói.

"Chuyện gì?" Vong Ưu vội hỏi.

"Cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định là chuyện tốt, nếu không sư phụ sẽ không cười với ta." Bần đạo giải thích.

"Vậy tại sao người không nói rõ luôn cho rồi?" Vong Ưu kỳ quái nói.

"Loại tiên đoán liên quan đến tương lai thế này, nếu như để cho khổ chủ biết trước thì tám chín phần mười sẽ sinh ra biến số không tốt. Cho nên chúng ta không thể biết được. Nếu là chuyện tốt tự nhiên sẽ rơi lên trên đầu chúng ta thôi, không cần thiết phải hỏi rõ. Bởi vì chúng ta không thể phòng bị hay hóa giải biến số bất ổn kia." Bần đạo cười nói: "Lần này hiển nhiên là chuyện tốt, sư phụ tự nhiên sẽ không nói cho ta biết."

"Thì ra là như vậy." Vong Ưu gật đầu nói: "Vậy thì ngày mai ta cùng chàng đi?"

"Không cần, tự ta đi một chuyến, Phật Môn không thích nữ nhân xa lạ tiến vào." Bần đạo cười nói: "Nàng đi vào ngược lại sẽ làm cho bọn hắn bất tiện."

"Thật đúng là phiền toái." Vong Ưu thầm nói: "Ta vốn dự định tìm hiểu một chút về Linh Sơn kìa!"

"Ha hả, đợi ngày sau Vô Lượng thiên kiếp đến, bản thân nàng tự nhiên có cơ hội kiến thức." Bần đạo cười nói.

"Vậy cũng được." Vong Ưu bất đắc dĩ nói.

Một đêm yên ổn, sáng sớm ngày thứ hai bần đạo đi tới Linh Sơn. Lấy tốc độ của ta thời gian khoảng giữa trưa đã đến nơi. Ta báo lên tên họ, vũ tăng thủ hộ không dám chậm trễ, vừa báo cho Phật tổ vừa nhiệt tình khoản đãi ta. Kể từ khi ta cứu ân sư và Phật tổ một lần, bần đạo coi như có chút danh tiếng ở trong Thần Giới, người của hai nhà Phật Đạo rất kính trọng ta.

Thời gian không lâu sau, Phật Di Lặc phụng theo Như Lai pháp chỉ tự mình ra nghênh đón. Đây là cung cấp cho ta đầy đủ mặt mũi, lẽ ra một tên tiểu bối như ta không có tư cách được nhân vật cao cấp như thế ra nghênh đón.

Bần đạo nhất thời kinh hãi khách khí một phen, đi theo Phật Di Lặc tới chỗ Phật tổ. Lần này ta tới vì chuyện riêng, không có dính dấp tới Đạo Môn tự nhiên không cần phải tiếp kiến ở đại sảnh. Cho nên Phật tổ tự mình tiếp kiến ta ở trong tĩnh thất.

Hàn huyên một hồi Phật tổ mời ta ngồi xuống, dâng lên trà thơm, sau đó cảm tạ ta mấy tiếng, lúc này mới hỏi: "Không biết Tam Phong lần này tới tìm ta là có chuyện gì?"

"Thực không dám giấu diếm, ngày trước đệ tử phụng sư mệnh lữ hành tới những Vị Diện xa xôi, không ngờ lúc trở lại gặp phải mấy đám giặc cướp." Bần đạo ngại ngùng nói: "Hắc hắc, đệ tử nhất thời phẫn nộ tiêu diệt bọn chúng, còn cướp hết bảo khố bọn hắn."

Nói thật ra mặc dù ta không để ý những chuyện này, nhưng nói như thế ở chỗ này vẫn phải có chỗ lúng túng. Không nói thật cẩn thận là không được, bởi vì Kim Kiếp niệm châu quan hệ trọng đại, tất nhiên Phật tổ sẽ hỏi tới ta vì sao mà có, ta không thể nói láo được! Như vậy mới đúng là thất lễ. Cho nên so sánh xuống, ta đành phải nói rằng đánh cướp cường đạo thì tốt hơn.

"Ha ha." Phật tổ cười to nói: "Tặc nhân to gan nhỉ? Ngay cả Tam Hại ngươi đại danh đỉnh đỉnh cũng dám đánh cướp, thật sự là trừng phạt đúng tội. Thế nhưng chuyện này có quan hệ gì tới Phật Môn đây? Chẳng lẽ người đánh cướp ngươi là môn hạ đệ tử của ta?"

"Dĩ nhiên không phải." Bần đạo vội vàng nói: "Đánh cướp ta là Hấp Linh Quái, không có quan hệ tới Phật môn."

"Hấp Linh Quái." Phật tổ nhất thời cả kinh, vội vàng nói: "Nghiệt chướng lưu lại từ thời Vô Lượng thiên kiếp?"

"Không sai, chính là cái loại quái vật toàn thân trong suốt, hình dạng như sứa, lấy cắn nuốt linh hồn để sống." Bần đạo gật đầu nói: "Theo lời sư phụ ta nói, bọn chúng chính là thuộc hạ của Hấp Linh Chủ trong bảy tên Hủy Diệt quân chủ, lần trước đại chiến vẫn còn lưu lại trong tinh hệ chúng ta."

"Đáng giận, thế mà còn không có chết hết." Phật tổ cả giận nói: "Hiện nay còn có cá lọt lưới không? Nếu còn tên nào Phật Môn ta tất nhiên sẽ phái tinh nhuệ ra triệt để tiêu diệt bọn chúng."

Lần trước Vô Lượng thiên kiếp, đối thủ chủ yếu của Phật Môn chính là Hấp Linh Quái, Nhiên Đăng cổ phật đánh bại Hấp Linh Chủ, bản thân bị thương rất nặng, thiếu chút nữa là mất mạng. Nhóm Phật môn đệ tử còn lại cũng thương vong thảm trọng. Cho nên nhắc tới Hấp Linh Quái, ngay cả Phật tổ luôn luôn bình thản cũng nhịn không được nổi giận trong lòng.

"Đệ tử chỉ đụng phải bốn đầu Hấp Linh Quái, đã bị ta triệt để tru diệt rồi. Còn lột da quay trở lại đây." Nói xong bần đạo liền đưa lên một tấm da Hấp Linh Quái, cười nói: "Tấm da này là tâm ý của tiểu bối dâng lên vậy."

Hắc hắc, ta biết hai nhà Phật Đạo hận thấu xương Hấp Linh Quái, có thể nhận được một tấm da chúng nó làm chiến lợi phẩm, Phật tổ hẳn là vô cùng cảm kích ta.

Quả nhiên Phật tổ nhìn thấy tấm da này liền hai mắt tỏa sáng, thế nhưng hắn cũng ngại tùy tiện tiếp nhận đồ do tiểu bối môn phái khác tặng. Cho nên lắc đầu từ chối: "Chuyện này không được, ta làm sao nhận đồ vật của ngươi chứ?"

"Ài, ngài đã cho ta thần khí Kim Liên, đệ tử đưa lên ít đồ thật sự không coi vào đâu, chỉ là tâm ý bề ngoài thôi, kính xin Phật tổ vui lòng nhận lấy." Bần đạo vội vàng nói.

"Việc này..." Phật tổ khó xử nói: "Kim Liên là do ta thua bởi sư phụ ngươi, không thể nói vậy được."

"Dù sao nó đã ở trong tay đệ tử, hơn nữa đã nhiều lần cứu tính mạng đệ tử, nếu như ta phải không báo đáp sẽ rất băn khoăn trong lòng đó?" Bần đạo khuyên nhủ lần nữa.

"À." Phật tổ còn đang do dự, Phật Di Lặc bên cạnh đã nói: "Nếu như Tam Phong đã tỏ tâm ý, không bằng Phật tổ tạm thời nhận lấy, sau này ngài nhớ tới phần ân tình này là được rồi."

"Cũng được." Phật tổ nói: "Ta gần đây đang luyện chế một bảo vật, đúng là cần một loại vật liệu thượng đẳng nhất, tấm da này thật sự thích hợp với ta, ta đây mặt dày nhận lấy, ngày sau Phật Môn nhất định có báo đáp."

"Không dám, không dám." Bần đạo vừa đưa tấm da cho Phật Di Lặc vừa liên tục từ chối.

Mặc dù ngoài miệng nói không dám, nhưng trong lòng ta lại rất hồi hộp. Ta cũng biết Phật tổ có thân phận rất cao, từ trước đến giờ không muốn nợ nhân tình bất kỳ ai, lần trước ta cứu hắn một hồi, hắn không tiếc phát động đệ tử cải tạo Thiên Không Thành cho ta là vì báo đáp nhân tình. Hiện tại hắn lại thiếu ta một lần, sau này nếu có cơ hội hắn tất nhiên sẽ trả lại cho ta, hơn nữa, hắc hắc, chỗ của ta còn có một nhân tình lớn hơn nữa đang chờ hắn mà.

"Tam Phong, ngươi lần này tới không phải là vì cố ý đưa ta tấm da đó chứ?" Phật tổ đột nhiên cười hỏi.

"Dĩ nhiên không phải." Bần đạo nghiêm túc nói: "Khi đệ tử tiêu diệt Hấp Linh Quái từ trong bảo khố bọn hắn tìm được Kim Kiếp niệm châu của Nhiên Đăng cổ phật. Vật này quan hệ trọng đại, sau khi đệ tử xin chỉ thị ân sư đã phụng sư mệnh trả lại cho Phật Môn." Nói xong ta dùng hai tay dâng Kim Kiếp niệm châu đưa đến trước mặt Phật tổ.

"Trời đất?" Phật tổ cơ hồ hạnh phúc muốn ngất đi rồi, vội vàng đưa hai tay nhận lấy Kim Kiếp niệm châu, không ngừng tra xét rõ ràng, cuối cùng kích động nhỏ hai giọt nước mắt, chỉ là hắn phát giác bản thân thất thố đưa tay xoa xoa nước mắt, trịnh trọng nói với ta: "Đúng là Kim Kiếp niệm châu của Nhiên Đăng cổ phật, một trong những chí bảo Phật Môn, nếu chỉ tính riêng lực công kích thì rất kinh khủng. Lần này Tam Phong có thể trả lại nguyên vật, trên dưới Phật Môn vô cùng cảm tạ ân nghĩa." Nói xong hắn thế mà khom người thi lễ với ta.

Bần đạo vội vàng nói: "Không dám nhận, không dám nhận, chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi, thật sự đảm đương không nổi Phật tổ cấp cho đại lễ như thế."

"Đảm đương được, rất đáng được." Phật tổ cười nói: "Không phải là ta nói ngoa, Kim Kiếp niệm châu này là pháp bảo đứng đầu trong toàn hệ ngân hà này, tuyệt đối nằm trong hàng ngũ bảo bối đỉnh cấp. Không biết bao nhiêu người vì nó mà điên cuồng cướp đoạt, mà ngươi lại có thể thoát khỏi mê hoăc, trực tiếp đưa về Phật Môn, ân nghĩa lần này dù cho chúng ta tan xương nát thịt cũng khó lòng báo đáp."

"Đâu có đâu có, Phật Đạo là một nhà, chúng ta đều là người nhà, Phật tổ không cần phải khách khí." Bần đạo vội vàng nói: "Ban đầu Đạo Môn bị người chim tập kích, Phật Môn không phải đã toàn lực cứu giúp hay sao? Nếu như không phải Phật tổ đại nghĩa nói không chừng ta đã sớm chết trận rồi."

"Ha ha." Phật tổ cười to nói: "Lòng dạ Tam Phong ngươi rất tốt." Hắn thấy ta phân minh rõ ràng như thế nhất thời cảm thấy khuây khoả một trận. Phải biết rằng, chuyện lần đó là ta cứu hắn trước tiên, sau đó hắn mới cứu Đạo Môn. Ta không đề cập tới chuyện cứu hắn, mà cường điệu ân đức Phật Môn, chính vì tỏ vẻ ta là người đại nghĩa. Đồng thời cũng làm cho hắn cảm giác là đang thiếu ân tình với ta. Một khi hắn có cảm giác này, hắc hắc, chỗ tốt của bần đạo tự nhiên không ít.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất