Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 513: Ba mươi viên đan dược cửu phẩm(1)

- Không ngờ Hỏa Lão cũng đến Trần gia, thật là bất ngờ.
Trần Xuân biến đổi sắc mặt, tựa hồ như cảm nhận thấy lý do Hỏa Lão tại sao lại rút lui.
- Khách khí rồi, hôm nay ta cùng với Nhạc tộc trưởng tới đây.
Hỏa Lão cất tiếng nói, dường như cũng quen thuộc với Trần Xuân.
- Nhạc tộc trưởng, hình như Nhạc Duy tộc trưởng không có ở đây?
Trần Xuân cất tiếng nói, sắc mặt cũng đảo qua người Nhạc Thành.
Trong lòng Nhạc Thành liền trầm xuống, Trần Xuân tựa như đang làm khó mình mình là tộc trưởng chắc Trần xuân đã biết nhưng hiện tại hắn giả bộ không biết là có ý gì.
- Trần Xuân trưởng lão, vị này chính là Nhạc tộc trưởng.
Nhạc Thuần cất tiếng nói với Trần Xuân.
- A, không ngờ Nhạc tộc trưởng lại còn trẻ như vậy, không biết có thể được không?
Trần Xuân nhìn Nhạc Thành mà nói.
- Có một số việc không phải già là được. Nguồn: http://truyen360.com
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó mỉm cười quét qua Trần Xuân.
- Ha ha, ngươi tuổi trẻ thật không biết trời cao đất rộng, Nhạc gia dường như càng lúc càng tệ hại.
Trần Xuân nhìn thấy thái độ của Nhạc Thành với mình thì thần sắc lộ vẻ không vui.
Hỏa Lão cùng với Vũ Văn Minh Quang cũng chăm chú nhìn Nhạc Thành, nghe thấy lời nói của Nhạc Thành, trong lòng bọn họ cũng sững sờ, không ngờ lão quái vật này mà hắn cũng dám true chọc, đây chính là cửu phẩm Luyện Dược sư đó.
Nhạc Thành cũng không phải là muốn chọc tức Trần Xuân, Trần gia có một cửu phẩm Luyện Dược sư mặt khác mục đích của Nhạc Thành lại muốn Trần Bưu kế vị.
Có một cửu phẩm sơ giai luyện dược sư, thực lực trên cả thập tinh Đấu Tôn, đạt tới mực cường giả Đấu Thánh nếu như so sánh về linh hồn lực Nhạc Thành cũng không nắm chắc.s
Nhưng đối với Trần Xuân Nhạc Thành vẫn không hề nhún nhường, đây không phải là tính cách của hắn.
- Thật là không biết trời cao đất rộng, cũng không phải là Nhạc gia tệ hại không tưởng tượng nổi mà chính là tiền bối xem ra đã đề cao mình rồi.
Nhạc Thành thản nhiên nói.
- Hừ, ngươi có bổn sự gì? Khi dễ Trần gia không có người sao?
Trần Xuân chăm chú nhìn Nhạc Thành mà khẽ hừ một tiếng, sắc mặt cũng trở nên giận dữ.
- Không dám, chỉ sợ Trần trưởng lão xem thường tại hạ mà thôi.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Thật không, nói như vậy là ta có điều không phải sao?
Trần Xuân nhìn Nhạc Thành rồi lập tức nói.
- Không dám, tại hạ không có ý gì, chỉ là bất tài ngồi lên vị trí tộc trưởng của Nhạc gia mà thôi, đã bị Trần trưởng lão xem thường, đây cũng là khiến cho Nhạc gia không có mặt mũi, nếu mấy vị tiền bối biết mấy lời này thì cũng thật mất mặt.
Nhạc Thành lập tức nói.
Trần Xuân lúc này hơi biến đổi sắc mặt mà hiện ra vẻ kinh ngạc, lời nói của Nhạc Thành cũng đúng, chuyện của mình mà lọt vào tai người của Nhạc gia thì đúng là xem thường Nhạc gia, đặc biệt là mấy vị tiền bối của bọn họ.
Trần Xuân muốn hạ uy của Nhạc Thành, vốn hôm nay hắn tưởng rằng đi ngang qua là dễ dàng, không ngờ lại như vậy.
Thấy Nhạc Thành đi tới, Vũ Văn Minh Quang và Hỏa Lão không khỏi tự hỏi, Nhạc Thành đúng là không nhường nhịn ai.
- Nhạc tộc trưởng, lời này thật nghiêm trọng đó.
Trần Xuân biến sắc mặt xưng hô với Nhạc Thành cũng biến đổi.
- Đa tạ Trần trưởng lão, tại hạ cũng không có ý kiên gì, chỉ muốn cùng với Trần gia tộc trưởng luận bàn một chút, trả lại xấu hổ cho Nhạc gia.
Nhạc Thành mỉm cười mà nói.
Nhạc Thành vừa thốt thanh âm xong đột nhiên trong toàn trường mọi người đều lộ ra vả nghi hoặc, Nhạc Thành rõ ràng là muốn khiêu chiến với Trần gia.
- Nhạc tộc trưởng chẳng lẽ chê cười Trần gia ta, nhưng Trần gia chẳng lẽ là trò cười của Nhạc tộc trưởng?
Sắc mặt của Trần Xuân hơi biến đổi mà cất tiếng nói.
- Không dám, tại hạ nghĩ rằng, nếu là như vậy thì ta sẽ cùng với Trần tộc trưởng luận bàn, nếu như ta thắng thì ta sẽ tiếp tục hỗ trợ Trần Bưu huynh đệ, còn nếu tại hạ thua thì lập tức rời khỏi Trần gia được không?
Nhạc Thành cất tiếng nói, ánh mắt còn liếc về phía Trần Tân.
Trần Tân biến đổi sắc mặt, mặc dù hắn là bát phẩm trung giai luyện dược sư nhưng thực lực còn thua xa ngũ tinh Đấu Tôn, ngày hôm đó Nhạc Thành khiến cho Long Tam chật vật không thôi, thực lực của Long Tam cũng đã đạt tới bát tinh Đấu Tôn, mình tựa hồ như không thể chống nổi.
Chỉ là Trần Tân cũng không quá lo lắng, mọi người ở đây không phát giác được ánh mắt của hắn hiện ra một nụ cười quỷ dị, trong đó có một vẻ khinh thị.
- Thái thượng trưởng lão, nếu như Nhạc tộc trưởng có hứng thú thì chúng ta cùng với Nhạc tộc trưởng luận bàn một chút là được.
Trần Tân cất tiếng nói, sau đó ánh mắt hiện ra một lãnh ý.
- Nhạc tộc trưởng, nếu như tộc trưởng có hứng thú thì Trần gia sẽ phụng bồi một chút.
Trần Xuân do dự một chút rồi nói với Nhạc Thành.
- Nhạc Thành, ngươi cẩn thận một chút, Trần Tân thoạt nhìn là bát phẩm trung giai luyện dược sư nhưng hắn không đơn giản như vậy đâu.
Hỏa Lão dùng linh hồn truyền âm nói với Nhạc Thành.
- Hỏa Lão, Trần Tân còn có dị hỏa ư?
Ánh mắt của Nhạc Thành nhìn về phía Hỏa Lão, hắn dùng linh hồn truyền âm mà trả lời.
- Ngươi biết vậy sao còn đánh cược, Trần Tân so với Nhạc Hạo thì thực lực còn mạnh hơn.
Hỏa Lão cất tiếng nói.
- Chỉ có thể đánh bạc không còn biện pháp nào khác.
Nhạc Thành một lần nữa dùng linh hồn truyền âm mà trả lời.
Ngay lập tức, Nhạc Thành dùng linh hồn truyền âm tới Trần Bưu.
- Trần trưởng lão, không biết trưởng lão muốn đặt tiền cược gì nữa không?
Nhạc Thành trầm sắc mặt xuống mà nói với Trần Xuân.
- Trần gia ta và Nhạc gia cũng không phải là gia tộc nhỏ, nếu như hai tộc trưởng tỉ thí luận bàn mà không có chút tiền cược cũng không được, miễn cho đến lúc đó Nhạc tộc trưởng không thể thi triển hết tay chân, cố ý nhường sẽ không tốt.
Trần xuân nói xong liền nhìn Nhạc Thành mà nói:
- Không bằng ai thua sẽ phải giao ra ba mươi viên cửu phẩm trung giai đan dược, thế nào?
- Ba mươi viên cửu phẩm trung giai đan dược.
Sắc mặt của mọi người biến đổi, tiền cược đối với tứ đại nhân tộc như vậy cũng vô cùng ghê gớm, chỉ sợ Vạn Kim môn cũng không xuất ra được.
- Lão gia hỏa này xem ra đoán chừng ra gì rồi.
Nhạc Thành biến đổi sắc mặt, Trần Xuân thật là cáo giá, cho rằng mình trẻ tuổi mà khi dễ, ba mươi viên cửu phẩm trung giai đan dược, mấy cái này có vẻ lớn, lần này Trần gia cho Tứ Đại Thú Tộc thù lao cũng là mỗi tộc năm viên, tổng cộng là hai mươi viên, Nhạc gia, Vũ Văn gia, Tôn gia hỗ trợ Trần Bưu cho nên không cấp.
- Bát phẩm trung giai luyện dược sư, bát tinh Đấu Tôn, trên người còn có dị hỏa lợi hại, cộng thêm với thiên phú của Trần gia, tốc độ nhất định là rất nhanh, loại thực lực này ngay cả Nhạc Hạo cũng không bằng.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng.
Mặc dù Trần Tân bề ngoài chỉ thể hiện là bát phẩm trung giai luyện dược sư chỉ là Nhạc Thành cũng đã dùng thần thức nhìn trộm, trên người của hắn có cả dấu vết của đấu khí đồng thời còn mang theo một khí tức nóng bỏng, hẳn là dị hỏa rất mạnh.
- Thái thượng trưởng lão, không bằng như vậy đi, Nhạc Thành đại ca thua thì ta cũng rời khỏi Nhạc gia, nhưng nếu Nhạc Thành thắng thì Trần Tân cũng phải rời khỏi Trần gia, bước khỏi vị trí tộc trưởng được không?
Trần Bưu cất tiếng nói với Trần Xuân.
- Trần Bưu, theo thân phận thì ta cũng là tổ bối của ngươi, có một số chuyện chúng ta cũng không muốn nhìn thấy, nhưng ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không có ý kiến, tất cả đều do số trời là được.
Trần Xuân do dự một chút rồi nói với Trần Bưu.
- Đừng nói như vậy, Trần Bưu huynh đệ đặt tước vị tộc trưởng lên người ta, ta cũng không thể mặc kệ, không biết tỷ thí lần này có quy củ gì không?
Nhạc Thành nhẹ nhàng hỏi.
- Quy của à, xem ra có một chút thì tốt, dù sao thì Trần gia cùng với Nhạc gia cũng đã giao hảo lâu rồi, nếu như ai rớt xuống đất thì thua, được không?
Trần Xuân nghe thấy Nhạc Thành nói thì lập tức đáp ứng.
- Được rồi, ta cũng không có ý kiến.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Được rồi, ở đây không còn thích hợp luận bàn nữa, chúng ta đổi chỗ khác đi.
Trần Tân cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Được, vậy xin mời dẫn đường.
Nhạc Thành nhẹ nhàng nói, ánh mắt hiện ra vẻ giấu diếm, trong lòng cũng hơi cảm thấy lo lắng, hôm nay xem ra phải liều mạng, thực lực của Trần Tân tuyệt đối không nằm dưới Nhạc Hạo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất