Bây giờ đi về phía trước đỉnh núi, có lẽ có thể đi qua bình chướng.
- Nhạc Thành, nơi này quỷ dị.
Yến Hiểu Kỳ nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Ừ, các ngươi cẩn thận một chút.
Nhạc Thành thần sắc ngưng trọng nói, hiện tượng quỷ dị như thế, Nhạc Thành cảm thấy không thể tầm thường được.
Nhạc Thành nhìn chung quanh đánh giá, hắn bài trừ đây là trận pháp, hiện tượng chung quanh không giống như là trận pháp gây nên, nhưng cũng không biết cảnh tượng quỷ dị này làm sao hình thành.
- Các ngươi ở đây chờ một lát, ta đi trước xem sao.
Do dự một chút, sau đó Nhạc Thành nhìn đám người Yến Hiểu Kỳ nói.
- Chàng nên cẩn thận một chút.
Yến Hiểu Kỳ nói, thần sắc cũng ngưng trọng hẳn lên.
- Ừ.
Nhạc Thành đáp nhẹ một tiếng, lập tức trong thủ ấn tay đánh tới, quanh thân xuất hiện một mảnh kim mang, lập tức bố trí xong Kim Long chi thể, sau đó Nhạc Thành nhằm đỉnh núi nhảy tới.
Nhạc Thành muốn thử xem đỉnh núi này có nguy hiểm hay không, sau khi bố trí xong Kim Long chi thể, Nhạc Thành cũng hơi yên tâm một chút.
- Thịch.
Sau khi Nhạc Thành cách ngọn núi kia vài trăm mét, lúc đó thân hình như bị một cổ lực lượng vô hình đánh đến, toàn bộ thân hình ở giữa không trung bị đánh bay ra vài trăm mét, trong cơ thể huyết khí cuồn cuộn, một cổ cường lực lượng mạnh mẽ không thua gì một đòn công kích của bát tinh Đấu tôn toàn lực.
- Nhạc Thành, thế nào rồi?
Nhìn thấy bộ dáng Nhạc Thành, Yến Hiểu Kỳ cùng Tôn Thi Thi, Đông Phương Lạc Nhan nhanh chóng lao đến bên người Nhạc Thành.
- Ta không sao, phía trước có một Vô Hình bình chướng.
Nhạc Thành nói, cỗ lực lượng cường hãn kia may mắn là không đủ để gây ra thương tích, nhưng cũng làm cho Nhạc Thành càng khẩn trương lên.
- Thật không, ta tới thử xem.
Đông Phương Lạc Nhan nói, lập tức từ từ đi lên phía trước, ở đây nàng cũng là Đấu tôn cường giả, vừa mới nhìn thấy bộ dáng Nhạc Thành, nàng cũng biết chuyện gì xảy ra,
chỉ có mở ra bình chướng vô hình mới có thể đi tới đỉnh núi.
- Lạc Nhan, nàng nên cẩn thận.
Nhạc Thành nhìn Đông Phương Lạc Nhan nói.
- Ta biết rõ, chàng yên tâm đi.
Đông Phương Lạc Nhan quay đầu nhìn Nhạc Thành nói, lập tức quanh thân xuất hiện một mảnh Đấu khí, một cỗ hơi thở nóng bỏng từ thân người Đông Phương Lạc Nhan tràn ngập ra.
- Hu.
Một cánh tay lớn đỏ thẫm tại trong tay Đông Phương Lạc Nhan ngưng tụ ra, lập tức ngọn lửa giống như một con rắn lửa kéo dài, nhằm vào vô hình bình chướng đánh tới.
Đông Phương Lạc Nhan biến sắc, lập tức vận khởi Đấu khí quanh thân nồng đậm thêm vài phần.
- U u.
Ngọn lửa lúc này càng thêm nóng bỏng hơn, lập tức tại ngọn lửa không gian gợn sóng xuất hiện ở, đó là một mảnh không gian gợn sóng mà vừa lúc trước đã ngăn cản Nhạc Thành tiến lên vậy.
- Ti ti.
Tiếng lửa đốt cháy vang lên, lập tức sương mù từ từ bay lên, tại ngọn lửa trong tay Đông Phương Lạc Nhan không gian gợn sóng đã bắt đầu trở nên mỏng manh hơn.
Đông Phương Lạc Nhan nhìn thấy như vậy, trên mặt mỉm cười, đồng thời khống chế ngọn lửa trong tay đốt cháy không gian gợn sóng kia.
- Có thể dùng ngọn lửa.
Nhạc Thành sắc mặt hơi biến, lập tức đi tới bên người Đông Phương Lạc Nhan mỉm cười nói:
- Lạc Nhan, ta tới giúp ngươi.
Trong tay thủ ấn đánh ra, Vô Thượng Chân Hoả ngưng tụ ra, được Nhạc Thành khống chế nhắm hướng không gian gợn sóng tràn ngập đến.
- Xuy xuy.
Với trong tay Vô Thượng Chân Hoả Nhạc Thành trồi lên, Đông Phương Lạc Nhan ngưng tụ bản thể ngọn lửa cũng thấy một số ảnh hưởng, tựa hồ hơi thở nóng bỏng có chút phai nhạt đi không ít.
- Ti ti.
Tiếng đốt cháy truyền ra, Nhạc Thành ngưng tụ Vô Thượng Chân Hoả đã đốt cháy không gian gợn sóng.
Nhưng lúc này sắc mặt của Nhạc Thành cũng có chút khó nhìn, Nhạc Thành phát hiện Vô Thượng Chân Hoả căn bản không thể đốt cháy mảnh không gian gợn sóng kia, mảnh không gian gợn sóng bị Vô Thượng Chân Hoả đốt cháy một mảnh đỏ thẫm, nhưng đốt cháy thành một lổ hổng thì không có khả năng.
Thủ ấn trong tay Nhạc Thành có chút biến đổi, Vô Thượng Chân Hoả càng thêm nồng đậm vài phần hướng tới không gian gợn sóng đốt cháy đến.
Chỉ là sau một lát, Nhạc Thành không thể không thu hồi Vô Thượng Chân Hoả lại, Vô Thượng Chân Hoả thật sự không thể đốt cháy không gian gợn sóng, hắn cũng chỉ có thể bỏ cuộc, chân hỏa của hắn cũng không phải vạn năng.
- Nhạc Thành, ngọn lửa trên người của ngươi cùng Lạc Nhan tỷ không giống nhau, ngọn lửa của Lạc Nhan tỷ là hỏa bản thể.
Thanh Đồng nhìn Nhạc Thành khinh thường nói.
Thấy ánh mắt khinh thường của Thanh Đồng, Nhạc Thành cũng chỉ bất đắc dĩ, xem ra chưa đến Hợp Thể Kỳ, Thanh Đồng chắc coi mình không vào mắt, Nhạc Thành cảm thấy kỳ quái, hai ngày này Thanh Đồng cùng ba cô gái quan hệ rất tốt, bây giờ xưng hô Lạc Nhan là Lạc Nhan tỷ, xưng hô Hiểu Kỳ cũng là Hiểu Kỳ tỷ, điều này làm cho Nhạc Thành cảm thấy rất là nghi hoặc.
Nhưng Nhạc Thành cảm thấy có chút yên lòng, Thanh Đồng cùng ba cô gái quan hệ không tệ, ba cô gái tại trước mặt Thanh Đồng không có nguy hiểm gì, dựa vào quan hệ, Thanh Đồng không gây ra nguy hiểm với ba cô gái.
Nguồn: http://truyen360.comThanh Đồng cùng ba cô gái quan hệ càng ngày càng tốt, Nhạc Thành cũng không biết ba cô gái vụng trộm mỗi ngày đưa cho Thanh Đồng không ít đan dược, nếu biết đực mà nói, Nhạc Thành sẽ buồn bực vô cùng. Lúc này khẩu vị của Thanh Đồng càng lúc càng lớn, đến lúc đó nó ăn càng ngày càng nhiều, còn đến gần nửa năm thời gian, không chừng nửa năm sau, Thanh Đồng vẫn phải ăn đan dược, không biết đến lúc đs lấy gì cho nó ắn đây.