Thế giới biến mất, Ninh Khuyết tỉnh lại.
Hắn nhìn thi thể con kiến cùng đống băng vỡ vụn ra từ lá xanh kế bên
mình, thất thần một lát rồi gian nan bò lên. Hắn không biết bản thân hôn mê bao lâu, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn, nhưng hắn biết nằm ngay giữa ngã tư đường là một việc hết sức nguy hiểm, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng trúc tiếng địch cùng tiếng vó ngựa, hắn hung hăng cắn môi dưới mạnh mẽ
xốc dậy tinh thần, chống thân hình tàn tạ mỏi mệt chạy vào một ngõ nhỏ
bên hông.
Máu lưu lại trên mặt đường đã biến mất vô tung, sạch sẽ giống như được
nước mưa tẩy mười lần rồi lại được ngày xuân ấm áp hong khô vậy, hắn
cũng không nhận ra vết máu trên người mình đã biến đi nơi nào, sạch sẽ