Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 327: Học viện Sí Hỏa!


Dương Bỉnh Thiên lòng rúng động, tuy mấy năm gần đây lão cũng đột phá tới Lục Quan nhưng thừa biết mình không phải là đối thủ của Cơ Động. Lại thêm thuộc tính bản thân cũng là Hỏa, như thế càng vô pháp chống đỡ sự áp chế của ngọn lửa cực hạn từ Cơ Động.
- Rượu chứ gì, được lão phu sẽ cho ngươi rượu.
Trong lòng linh cơ chợt lóe, Dương Bỉnh Thiên bèn lật tay lấy ra một bình rượu. Lão vốn là người yêu thích rượu thì làm sao trên thân lại thiếu thứ này.
Cơ Động vừa thấy bầu rượu, khẽ sựng lại một chút rồi vươn tay chụp lấy. Sát khí cùng với ngọn lửa nóng hừng chợt biến đâu mất tích, thay vào đó nhanh như chớp giật nắp bầu, ngửa cổ tu ừng ực.
Nhìn dáng vẻ của hắn, không hiểu sau Dương Bỉnh Thiên mơ hồ cảm thấy đau lòng. Mới đây thôi, hắn còn là thiên chi kiêu tử, là đương kim khoáng thế kỳ tài Ma Sư. Vậy mà giờ đây, hắn vì sao lại trở nên nông nổi này. Chuyện phát sinh trên Thánh Tà Đảo thì Dương Bỉnh Thiên đã loáng thoáng nghe qua. Nhưng sự việc cặn kẽ thế nào thì lão không thể biết được. Chỉ nghe nói Cơ Động mất tích, không ngờ hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, và biến thành cái bộ dạng này.
Lần này may sao lão tới đây chiêu sinh học viên cho Học viện mà Chúc Dung lập ra ở thành Sí Hỏa thuộc Đế quốc Nam Hỏa khi ly khai Học viện Thiên Can. Đó là một Học viện đào tạo Ma sư cao cấp của mọi thuộc tính, phương pháp đào tạo khác hẳn với Học viện Thiên Can, mấy năm nay cũng bắt đầu phát huy danh tiếng. Chúc Dung tự mình làm Viện trưởng, có cường giả Bát Quan như lão tồn tại, lại thêm thân phận từng là chủ nhiệm một hệ ở Học viện Thiên Can, danh khí của Học viện Sí Hỏa không nổi như cồn mới là lạ.
Dương Bỉnh Thiên lúc này là chủ nhiệm của Hỏa hệ cả hai chi.
Nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Cơ Động, lão thầm nghĩ nhất định không để hắn tiếp tục trượt sâu như vậy nữa.
Nhưng dùng vũ lực thì không đánh lại, mà thần trí hắn lúc nào cũng dại dại ngây ngây, đành phải tìm cách nào dẫn dụ hắn về cho sư phụ lão giải quyết mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng đã quyết, Dương Bỉnh Thiên liền đi tới trước mặt Cơ Động, lấy ra thêm một bình rượu đưa cho hắn rồi nói:
- Cơ Động, ngươi hãy đi theo ta. Ngươi không phải muốn uống rượu sao. Chỉ cần đi theo ta, ngươi sẽ không lo lắng chuyện thiếu rượu.
- Cho ta rượu sao..?
Cơ Động ném vò rượu đã cạn khô đi, chụp lấy bình thứ hai từ tay lão rồi ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi có rượu cho ta à..!
Dương Bỉnh Thiên nói với vẻ vô cùng chắc chắn:
- Lão phu sẽ mời ngươi. Đi theo ta, được không?
- Được..!
Cơ Động vui mừng đáp ứng, có rượu để uống, đối với hắn là chuyện tốt nhất lúc này.
Dương Bỉnh Thiên than thầm trong bụng, tiếp tục lấy thêm một bầu rượu nữa đặt lên trên bàn:
- Vậy ngươi ở đây chờ ta nhé, đừng đi đâu, ta sẽ mua rượu về rất mau.
Cơ Động thờ ơ nhìn lão gục gặc đầu rồi tiếp tục nốc rượu. Tâm của hắn dường như đã bị phong bế từ rất lâu rồi, ngoài việc uống, hắn chẳng thể tiếp thu thêm điều gì nữa. Chỉ cần người ta cho hắn rượu, thì mặc kệ đi hay ở có đáng quan tâm gì.
Dương Bỉnh Thiên thấy vậy mới xoay người ra khỏi phòng. Chừng nửa giờ sau lão đã mang về một chiếc xe ngựa, một nửa chất đầy rượu, còn một nửa để lão và hắn ngồi. Lấy rượu mà dẫn dụ Cơ Động ra khỏi thành rồi, lão mới bảo xa phu vượt qua dòng Thương Lan, nhắm thẳng hướng bắc mà đi.
Thời gian càng trôi thì tâm tình của Dương Bình Thiên càng tệ. Tình huống Cơ Động đang mắc phải dường như còn xấu hơn so với tưởng tượng của lão. Hắn căn bản không chịu ăn cũng không chịu uống nước, trong bụng chỉ có rượu. Nếu không cho hắn uống, hắn lập tức xoay lưng đòi xuống xe. Hắn không hề coi trọng bản thân, cứ uống say liền ngủ, ngủ dậy lại uống cho say. Cả ngày chìm trong mơ màng và ảo tưởng. Dạng kích thích nào mới có thể biến hắn thành như vậy đây?
Dương Bỉnh Thiên tuy dẫn hắn về Học viện Sí Hỏa, nhưng vẫn không chắc là Chúc Dung có thể làm cho hắn trở lại bình thường hay không.
Sau khi vượt sông Thương Lan được năm ngày, xe ngựa rốt cuộc đã đi vào khu bắc của thành Sí Hỏa.
Cũng giống như Trung Nguyên là kinh đô của đế quốc Trung Thổ, Thiên Thủy là thủ đô của đế quốc Bắc Thủy, thành Sí Hỏa chính là hoàng thành của đế quốc Nam Hỏa. Chúc Dung vốn là người Nam Hỏa nên lão mới quyết định thành lập Học viện ở nơi này, dù nó đào tạo Ma Sư đủ các hệ, và lấy tên là Học viện Sí Hỏa.
Học viện tọa lạc tại khu nam thành Sí Hỏa, cách Hoàng cung của đế quốc chỉ một bức tường, chừng đó đủ thấy đế quốc Nam Hỏa coi trọng Học viện này đến mức nào. Diện tích của Học viện cực kỳ to lớn, thậm chí không kém Học viện Thiên Can một chút nào. Để xây dựng nó, Hoàng thất Nam Hỏa đã thu hồi không biết bao nhiêu đất đai ở thành nam. Có vẻ như đế quốc Nam Hỏa thật sự muốn xây dựng cho mình một Học viện giống như Thiên Can, đào tạo ra Ma Sư với đủ loại thuộc tính. Nên khi Chúc Dung tới đây mở trường, bọn họ vui mừng không cách nào tả xiết, dĩ nhiên là tạo mọi điều kiện cho lão mở Học viện thuận lợi rồi.
Xe ngựa chạy tới tận cổng lớn của Học viện Sí Hỏa, Dương Bỉnh Thiên vất vả lắm mới mang được Cơ Động xuống xe. Khi Cơ Động vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Học viện, tròng mắt hắn thoáng co rút lại, lửa giận tựa hồ sắp sửa bùng lên, bởi khung cảnh trước mặt hết sức quen thuộc với hắn. Trong trí nhớ mơ hồ, trước đây hắn đã từng đi tới một nơi không khác gì chỗ này.
Tường bao của Học viện Sí Hỏa xây giống hệt như của Thiên Can, chỉ có đồ đằng Thánh Thú là của Bính, Đinh song Hỏa. Đây cũng là do địa phương bất đồng thì tục lệ cũng bất đồng, ở đế quốc Nam Hỏa thì dĩ nhiên Hỏa hệ phải là hệ được ưu tiên nhất rồi. Cho nên khi nhìn thấy dãy tường bao này, Cơ Động liền ngây ngốc sững sờ một chỗ. Đây chính là lần đầu tiên từ khi gặp Dương Bỉnh Thiên tới nay, hắn tạm thời quên đi rượu.
- Có phải nhìn rất quen không? Lão sư Chúc Dung tới đây thành lập Học viện, rất nhiều kiểu cách kiến trúc đều lấy từ Học viện Thiên Can mà ra, bởi chúng quả có rất nhiều giá trị tham khảo. Nhưng Học viện tổng hợp này là của riêng đế quốc Nam Hỏa chúng ta, tên là Sí Hỏa, Viện trưởng chính là lão sư Chúc Dung.
Dương Bình Thiên thấy hắn như vậy, muốn thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, hầu hi vọng lay tỉnh Cơ Động. Thế nhưng sự thay đổi trong mắt Cơ Động tan biến đi rất nhanh, hắn lại nâng bầu rượu lên, ngửa cổ tu dài.
Dương Bỉnh Thiên lắc đầu than thầm.
- Đi thôi, chúng ta vào bên trong nào!
Thanh toán tiền xe ngựa xong, Dương Bỉnh Thiên nắm tay kéo Cơ Động tiến vào trong Học viện.
Giống như lời Dương Bỉnh Thiên nói, Học viện Sí Hỏa quả thật được xây dựng dựa trên kiến trúc của Thiên Can rất nhiều. Vừa qua đại môn liền đến một con đường lớn rợp bóng cây xanh chạy sâu vào trong. Qua hết con đường này là thao trường rộng mênh mông, xa xa nổi bật lên một tòa kiến trúc có năm chóp nhọn thật cao. Nhưng năm chóp này lại không phân biệt màu sắc rõ ràng như Học viện Thiên Can, mà tuyền một màu đỏ rực, khiến cho người khác cảm thấy dường như có một bầu không khí nóng bỏng lúc nào cũng lởn vởn vây quanh.
- Xin chào Dương chủ nhiệm.
Bất kỳ học viên hay lão sư nào đi ngang qua Dương Bỉnh Thiên đều chủ động chào hỏi lão. Đương nhiên, ngoại hình kì dị của Cơ Động cũng khiến bọn họ vô cùng tò mò. Nội quy của Học viện rất rõ ràng, trong khuôn viên trường, dù là lão sư hay học viên đều không được uống rượu. Mà Cơ Động hắn cứ đường đường chính chính nghêng ngang dốc cạn từng bầu, làm sao có thể khiến người ta không chú ý cho được.
Dương Bỉnh Thiên dẫn Cơ Động tiến thẳng tới tòa nhà chính. Mặc cho Cơ Động có nghe hay không, lão vẫn luôn miệng giải thích:

- Học viện chúng ta dạy dỗ khác hẳn những Học viện trên Đại lục. Tuyển nhận Ma Sư phải trên Nhị Quan, một lớp chỉ mười người nhưng đủ các thuộc tính chứ không phải hai mươi người, do một lão sư chịu trách nhiệm như thường lệ. Một lão sư dạy mười học viên, không nghi ngờ gì đã chia nhỏ ra rất nhiều. Hơn nữa, chúng ta bồi dưỡng, chính là những học viên có khả năng dung hợp thuộc tính, xem đó là tôn chỉ để giảng dạy. Mười thuộc tính đều có thể dung hợp, là mục đích sắp tới của chúng ta. Không phải các người khi gặp cường địch trên Thánh Tà Đảo đã đối phó với tình huống như vậy hay sao. Nên ngày thường, chúng ta chủ yếu dạy toàn bộ thuộc tính, nhưng vẫn có các hệ phân biệt dạy song song.
Vừa nghe đến ba chữ Thánh Tà Đảo, Cơ Động liền liếc mắt nhìn Dương Bỉnh Thiên, bởi ba chữ đó có ấn tượng quá sâu trong lòng hắn.
Dương Bỉnh Thiên cứ thế dẫn Cơ Động lên thẳng tòa lầu, tới tầng cao nhất của Học viện. Đây chính là nơi chủ nhiệm các hệ của Sí Hỏa nghỉ ngơi và hội họp.
- Ồ! Dương chủ nhiệm đã về rồi sao?
Một trung niên cao gầy tóc lam để dài vừa ở trong phòng đi ra, thấy Dương Bỉnh Thiên liền dừng bước chào hỏi. Nhưng ngay sau khi thấy Cơ Động y đã kinh hãi mà ngó sững.
Dương Bỉnh Thiên nhìn người trung niên tóc lam mỉm cười gật đầu:
- Chào Lý chủ nhiệm! Ta cũng vừa mới về, Viện trưởng có trong phòng làm việc hay không?
Lý chủ nhiệm giật mình rồi nói:
- Đang làm việc bên trong ấy. Hôm qua Viện trưởng vừa triệu tập bọn ta, nói sáng nay có chuyện cần bàn…
Dương Bỉnh Thiên bèn gật đầu:
- Cảm ơn ngài. Ta đi trước tìm Viện trưởng có việc đây!
Lý chủ nhiệm hỏi với theo:
- Dương chủ nhiệm, ngài còn chưa giới thiệu cho ta, vị này là...
Dương Bình Thiên quay mặt cười khổ:
- Ta sẽ kể sau!
Cơ Động còn chưa trở lại bình thường, lão còn chưa có tâm tư trò chuyện, nên dứt lời đã kéo Cơ Động bước đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Lý chủ nhiệm khẽ cau mày suy nghĩ rồi tặc lưỡi rời khỏi.
Phòng làm việc của Viện trưởng lúc nào cũng ở trên tầng cao nhất, tại mọi Học viện giống như đã thành tục lệ. Dương Bỉnh Thiên lúc này đã dẫn Cơ Động đi đến trước cửa rồi gõ nhẹ.
- Vào đi!
Một thanh âm uy nghiêm từ bên trong vang lên.
Dương Bỉnh Thiên đẩy cửa bước vào.
Đây là một căn phòng rất lớn, nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, hầu như không có vật dụng gì ngoài mấy giá sách, một cái bàn lớn và vài chiếc ghế dài chính giữa.
- Ngươi đã về rồi sao Bỉnh Thiên..?
Chúc Dung vừa ngẩng mặt lên nói mấy chữ thì sững người lại, bởi ánh mắt của lão đã dán chặt vào người Cơ Động, lão chống mạnh hai tay lên bàn làm việc đứng bật dậy.
- Dạ lão sư…

Dương Bỉnh Thiên cung kính đáp. Lão còn chưa kịp nói thêm câu nào thì mắt đã hoa lên, chỉ thấy Chúc Dung đã vọt tới trước người, chính xác là trước mặt Cơ Động.
Nhìn khuôn mặt rậm rạp râu ria, tóc tai bạc trắng rối nùi, ánh mắt thẫn thờ trống rỗng của Cơ Động, Chúc Dung toàn thân run rẩy, lập tức quay sang Dương Bỉnh Thiên:
- Rốt cuộc.. chuyện gì đã xảy ra?
Cơ Động cũng không vì âm thanh cấp thiết của Chúc Dung mà thay đổi, cứ tà tà nâng bầu rượu uống say mê.
Dương Bỉnh Thiên mới thở dài rồi đem tình huống mình gặp Cơ Động kể cho sư phụ nghe. Chúc Dung vừa nghe lão kể, vừa trừng trừng nhìn Cơ Động, con mắt dần đỏ ửng lên.
Đây là đệ tử mà lão kiêu ngạo nhất hay sao? Đến tột cùng là đả kích gì, đã khiến một kỳ tài ngút trời biến thành bộ dạng thảm thương như vậy? Mặc dù lão dạy Cơ Động chưa được vài tuần, nhưng vị trí của Cơ Động trong lòng Chúc Dung còn cao hơn rất nhiều so với Phất Thụy. Bởi Cơ Động chính là đồ đệ Âm Dương Cực Hạn Hỏa Hệ Ma Sư chân chính mà lão từng đào tạo.
Lão chộp lấy hai vai Cơ Động, dùng sức lắc thật mạnh:
- Tiểu tử kia… ngươi tỉnh cho ta… Có nghe không? Tỉnh lại mau...!
Cơ Động mặc cho Chúc Dung nắm lấy mình mà xô lắc, cặp mắt vẫn trống rỗng vô hồn. Chuyện xảy ra trên Thánh Tà Đảo dĩ nhiên Chúc Dung biết rõ hơn Dương Bỉnh Thiên. Chỉ vài người ít ỏi có thể sống sót mà trở về từ nơi đó, nên những tầng lớp cao cấp của tất cả những Đế quốc trên Đại lục đều rất nhanh biết được hung tin. Nước nào nước nấy chấn kinh khiếp sợ, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã vội vã tăng cường binh lực, phái hết đến bờ Đông Hải, trực tiếp trú đóng tại đó.
Những tổ chức nhỏ hơn như Học viện Ma Sư thì gia tăng chiêu mộ học viên, thậm chí giảm hẳn các chỉ tiêu xét tuyển. Năm năm, chỉ ngắn ngủi năm năm nữa thôi là Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục sẽ kéo quân tấn công rồi. Hòa bình quá lâu, đã khiến đại đa số các quốc gia lâm vào cảnh luống cuống trở tay không kịp. Nhưng dù sao vẫn may mắn là có năm năm để mà chuẩn bị, bằng không, còn chưa biết sẽ phát sinh những chuyện gì.
- Sư phụ! Vô dụng thôi, hắn ngoại trừ uống rượu, tựa hồ cái gì cũng không muốn làm. Có vẻ như nội tâm của hắn đã phong bế hoàn toàn, bài xích tất cả tác động từ ngoại giới. Nhưng biện pháp thông thường đệ tử đều đã thử qua...
Sắc mặt Chúc Dung càng lúc càng khó coi, lão vung tay giằng lấy bình rượu của Cơ Động:
- Uống cái gì... Ngươi chỉ biết uống thôi sao? Bất luận đã xảy ra chuyện gì, thì trốn tránh cũng không phải là cách... Ngươi không hiểu sao? Lẽ nào ngươi không dám đối mặt với nó... Lẽ nào người không muốn biết Đại lục sắp xảy ra chuyện gì? Khốn kiếp... Ngươi mau tỉnh lại cho ta Cơ Động... Ta bảo ngươi phải tỉnh lại có nghe không?
- Rượu của ta... rượu...
Cơ Đông ngây ngô đứng đờ ra, nhìn bàn tay trống, liên tục lẩm bẩm.
- Ngươi...
Trong mắt Chúc Dung lóe lên những tia sáng khó hiểu:
- Bỉnh Thiên, ngươi ra ngoài trước đi. Ta sẽ có biện pháp làm hắn tỉnh lại.
- Dạ sư phụ!
Dương Bỉnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, xoay người khép cửa bước đi..!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất